- Không phải là ty chức nói quân sư không thể đảm nhiệm được chức Đại đô đốc. Chỉ có điều Đại đô đốc là phải do Châu mục bổ nhiệm trước mặt mọi người chứ không phải là do quân sư tự mình tuyên bố, cái này hơi...
- Hơi thế nào...
Thái Mạo ngắt lời Văn Sính, có chút thẹn quá thành giận:
- Ý của ngươi là ta giả truyền mệnh lệnh của Châu mục, phải không?
Văn Sính cũng không hề nhượng bộ lạnh lùng nói:
- Tôi không nói như vậy, đây là do quân sư tự nói ra đấy nhé, tôi chỉ muốn nói là quân sư cần phải tránh tị hiềm.
Thái Mạo tức giận vô cùng chỉ vào Văn Sính quát lớn:
- Rõ ràng là ngươi ám chỉ ta giả truyền mệnh lệnh của Châu mục. Nhiều năm qua ngươi vẫn đối địch với ta, ngươi luôn phản đối những đề nghị của ta, hôm nay cũng không ngoại lệ, Văn Sính! Rốt cuộc là ngươi có mục đích gì?
Khoái Việt ở bên cạnh giảng hòa nói:
- Thái quân sư đừng tức giận, chúng ta đương nhiên là sẽ ủng hộ. Văn tướng quân cũng sẽ nghe theo sự điều hành của quân sư. Nhưng Cảnh công tử và Lưu hoàng thúc có đồng ý với phương án này hay không thì vẫn còn phải thương lượng với hai vị đó nữa. Đối đầu với kẻ địch mạnh mong Thái quân sư và Văn tướng quân dĩ hòa vi quý, đừng làm rối loạn trận tuyến của quân nhà mình!
Trong lòng Lưu Cảnh kinh ngạc, nghe ngữ khí của Khoái Việt đương nhiên là ông ta đang giúp Thái Mạo. Thời khắc quan trọng này hẳn là tranh phong cũng tương đối, phải nghiêm túc mới đúng, cái gì mà dĩ hòa vi quý? Cái này không phải là để Văn Sính thừa nhận Thái Mạo làm Đại đô đốc sao?
Lưu Cảnh nhìn Khoái Việt liếc mắt một cái, nghĩ đến lúc vừa rồi ông ta nói chuyện với mình, dường như sau khi Lưu Kì thất bại, tâm tính của ông ta có vẻ bất ổn, bắt đầu nhận chút ân huệ của Thái Mạo, lẽ nào Khoát Việt lại làm thân cho Tào Tháo sao?
Lưu Cảnh biết trong lịch sử, Khoái Việt là theo phái thân Tào Tháo, khuyên Lưu Tông đầu hàng Tào nhưng sau khi mình xuất hiện, chịu ảnh hưởng của tất cả các loại lợi ích, nhất là về sau toàn lực ủng hộ Lưu Kỳ làm Thế tử. Khoái Việt dần dần trở thành một phái chống Tào, nhưng sau khi Lưu Bị cướp Lưu Kỳ về thì thái độ của Khoái Việt lại bắt đầu thay đổi.
Lưu Cảnh vốn cho rằng có Khoái Việt ở đó thì mình sẽ không cần mở miệng nhiều. Ông ta sẽ thay mình ngăn cản, nhưng bây giờ xem ra thái độ của Khoái Việt đã bắt đầu mờ ám không đáng tin cậy nữa rồi.
Lưu Cảnh không lặng im nữa mà đứng lên nói:
- Văn tướng quân nói không sai. Việc này trọng đại, chỉ dựa vào một tờ lệnh của Châu mục khó mà có thể khiến người ta tin tưởng được. Hơn nữa Châu mục nằm trên giường đã lâu, cũng không hiểu tình hình, chi bằng ta đề xuất một phương án. Ba quân chúng ta thành lập một sở chỉ huy, mỗi bên một người tham gia, để ba quân có thể tác chiến do sở chỉ huy phối hợp. Không biết Thái quân sư và Lưu hoàng thúc nghĩ thế nào?
Thái độ của Lưu Cảnh rất rõ ràng, chính là phản đối thành lập quân nha, phản đối việc thiết lập Đại đô đốc, thậm chỉ ngay cả đi gặp Lưu Biểu để chứng thực hắn cũng phản đối. Hắn biết Lưu Biểu rất có thể sẽ cho Thái Mạo làm Đại đô đốc, lợi dụng cơ hội này mà cướp quân quyền của mình.
Vốn là Lưu Bị dự tính mình đảm nhiệm Đại đô đốc tam quân. Nhìn tình hình trước mắt, Thái Mạo không thể đáp ứng, như vậy cũng duy trì độc lập cũng tốt, ít nhất cuối cùng ông ta còn có thể hy vòng mò được một chút danh vọng.
Lưu Bị cũng gật gật đầu:
- Ta đồng ý với phương án của Cảnh công tử, thành lập sở chỉ huy phối hợp tam quân.
Sắc mặt của Thái Mạo cực kì khó coi, lão hung hăng nhìn Lưu Cảnh chằm chằm nói:
- Đây là mệnh lệnh của Châu mục, lẽ nào Cảnh công tử lại không thừa nhận Châu mục đứng đầu Kinh Châu sao?
Lưu Cảnh cũng không khách sáo mà đấu khẩu với đối phương:
- Đương nhiên là ta thừa nhận Châu mục đứng đầu Kinh Châu, nhưng Kinh Châu và Giang Hạ đã có thỏa thuận. Kinh Châu có thể thỉnh cầu quân Giang Hạ đến trợ giúp nhưng không được cướp quyền chỉ huy của quân Giang Hạ. Trong bản thỏa thuận có dấu của Châu mục, Thái quân sư cũng kí tên, lẽ nào Thái quân sư lại không thừa nhận sao?
Thái Mạo bị Lưu Cảnh làm cho á khẩu không trả lời được, lão liền quay sang nhìn Lưu Bị nói:
- Hoàng thúc có đồng ý không?
Lưu Bị thản nhiên nói:
- Thống soái quân Tân Dã là ta, không có liên quan gì đến Kinh Châu. Về phần lấy ra bao nhiêu quân đội, là do Kỳ công tử ủy thác cho ta chỉ huy. Nếu Thái quân sư muốn thu quân về, vậy thì đi tìm Kỳ công tử, không liên quan tới ta.
Nếu như câu trả lời của Lưu Cảnh là gay gắt thì câu trả lời của Lưu Bị cũng chẳng khác nào như kim châm, nghe thì mềm mại nhưng đâm cho Thái Mạo, khiến lão nói không nên lời.
..........
- Khốn khiếp.
Thái Mạo hung hăng đập chén trà xuống đất, chiếc chén vỡ toang mảnh vụn tung tóe khắc nơi, lão tức giân chửi ầm lên:
- Không biết xấu hổ. Mang Thái Mạo ta ra đùa giỡn sao? Sẽ có một ngày ta sẽ khiến các ngươi như một con chó mà quỳ xuống đất cầu xin ta.
Trương Doãn và Thái Hòa đứng bên cạnh, còn có cả Thái thú Tương Dương là Lý Khuê cũng ngồi bên. Lý Khuê và Thái Mạo đến cùng nhau là vì y cũng là phái thân Tào. Khi phái hệ của Lưu Biểu còn mạnh thì y đứng trung lập, cuối cùng y chọn Lưu Tông, làm tâm phúc của Thái Mạo.
Điều thú vị là, năm đó lúc Lưu Biểu xử lý Trương Doãn, y là một trong những người rất tích cực đồng ý. Bây giờ y và Trương Doãn đứng cùng một con thuyền cùng bày mưu tính kế cho lợi ích của phái mình.
Đây là chính trị, không có kẻ thù và đồng minh nào là mãi mãi, chỉ có lợi ích là không thay đổi.
Lý Khuê cũng khuyên Thái Mạo, y kiên nhẫn chờ cơn tức giận của Thái Mạo nguôi ngoai. Y biết Thái Mạo đầy một bụng tức, đống lửa cháy hết thì lão sẽ tỉnh táo trở lại.
Thái Mạo bị Lưu Cảnh và Lưu Bị làm nhục cho một trận cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại. Thực ra lão cũng biết việc thu lại quân đội của Lưu Cảnh và Lưu Bị về dưới trướng của mình là một điều không thực tế. Chỉ có điều hai người họ đánh vỡ điều mà y mong chờ, trước mặt nhiều người như vậy khiến lão mất hết thể diện mà thẹn quá thành giận thôi.
- Mọi người nói xem, bây giờ nên làm gì?
Thái Mạo bình tĩnh hỏi mọi người.
Nhưng ánh mắt của lão thì lại nhìn chăm chú vào Lý Khuê, lão cũng chẳng thoải mái gì với Trương Doãn và Thái Hòa. Hai người họ không được một đề nghị gì có lợi, nhưng Lý Khuê này bình thường im lặng vậy thôi chứ y là người rất có kiến thức.
Lần này triệu tập mọi người thảo luận thành lập quân nha là do một tay y bày ra. Mặc dù không thể thành công nhưng đó cũng không phải là vấn đề của y mà là phương án này mà rất tuyệt, ít nhất Thái Mạo cũng triệu tập được những người có uy tín.
Lý Khuê biết Thái Mạo đang hỏi mình, y không hoang mang mà nói:
- Hiện tại có hai phương án không giống nhau, quân sư có thể tự lựa chọn.
- Ngươi nói đi ta nghe xem!
- Phương án thứ nhất chính là chờ đợi, chúng ta án binh bất động, cứ để quân Giang Hạ và quân Nam quận lên bắc chống Tào. Tốt là ở chỗ chúng ta có thể duy trì lực lượng, chờ sau khi bọn chúng cắn xé lẫn nhau xong chúng ta sẽ ngư ông đắc lợi. Nhưng rõ ràng là bất lợi ở chỗ sẽ làm tổn hại đến thanh danh của quân sư ở Kinh Châu.
Thái Mạo suy nghĩ, nhưng cũng không vội tỏ thái độ mà lại hỏi:
- Phương án thứ hai thì sao?
- Phương án thứ hai chính là cướp công. Thừa dịp hai quân Giang Hạ và Nam Quận chưa kịp điều động, ta lập tức dẫn quân lên bắc thu phục Phàn Thành. Rồi lại lệnh cho hai quân cùng lên bắc. Ba quân tự chiến, xem cuối cùng ai có thể đánh bại quân Tào trước. Làm như vậy có thể cướp trước tiên cơ, hơn nữa còn thu được Phàn Thành, danh tiếng của quân sư ở Phàn Thành càng vang dội hơn. Nếu tuyên truyền hợp lý, đây sẽ là một bước cờ hay.
- Vậy mặt bất lợi thì sao?
- Mặt bất lợi chính là chúng ta trở thành trọng điểm tấn công của quân Tào, cuối cùng khả năng thương vong là sẽ nặng nhất, quân sư có gánh vác được không?
Thái Mạo chắp tay sau lưng đi mấy bước, lão lần lượt cân nhắc hai mặt lợi hại. Nói thật là lão cũng không suy nghĩ về phương án thứ nhất, nó ảnh hưởng quá lớn đến thanh danh của lão, hơn nữa lúc lão nghĩ mưu đồ Châu mục, danh tiếng của Kinh Châu là điều quan trọng nhất.
Lão có vẻ bị dao động bởi phương án thứ hai, khôi phục Phàn Thành, đây đúng là một chiến quả rất có lợi. Như Lý Khuê nói, chỉ cần tuyên truyền hợp lý thì thanh danh của Thái Mạo sẽ như mặt trời tỏa sáng ở Kinh Châu, đây không phải là ước mơ mà lão tha thiết mong chờ sao?
Chỉ có điều nếu bị Tào Tháo phản kích, thương vong sẽ quá lớn, cái có được lại không đủ để bù đắp cái mất đi, điều này khiến lão thấy khó xử.
Lúc này Trương Doãn ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Quân Tào phản kích chúng ta, thì sẽ hợp với lợi ích của chúng sao?
Một câu này đã nhắc nhở Thái Mạo. Đúng vậy! Quân Tào sao lại phản kích chính mình được. Tiêu diệt phái thân Tào thì có lợi gì cho họ chứ? Sao mình lại quên mất cái chìa khóa này.
Vừa nghĩ đến đây, Thái Mạo lập tức vui mừng, lão nói với Trương Doãn:
- Tận dụng thời cơ, ngươi lập tức tập trung quân đội, vượt sông ở thành bắc, ta sẽ đích thân đi thu phục Phàn Thành!
......
Một lúc sau, một vạn quân Kinh Châu đã nhanh chóng tập kết ở phía bắc ngoại thành Tương Dương, bắt đầu lần lượt kéo nhau lên hơn hai trăm thuyền đò, từng chiếc thuyền hướng về phía bắc mà đi.
Đội quân Tào cuối cùng đã rút hết khi trời còn chưa sáng. Thủ vệ Phàn thành giao cho năm trăm dân phu cường tráng chiêu mộ được ở Phàn Thành. Cửa thành đã đóng cửa, mấy trăm dân phu đứng trên đầu thành nơm nớp lo sợ nhìn mấy trăm con thuyền ở mặt sông thấp thoáng phía xa.
Bọn họ không biết lúc quân Kinh Châu đến mình sẽ bị trừng phạt thế nào, cho nên liên tục có lính trốn đi. Lúc đội quân đầu tiên của Kinh Châu đến thì trên đầu thành chỉ còn lại chưa đầy ba mươi người.
Tái Mạo gương mẫu tự mình dẫn theo hơn một ngàn binh lính chạy về phía đầu thành, một lên lính dưới thành hô to:
- Trên thành mau mở cửa!
Cửa thành rốt cuộc cũng từ từ mở ra, mấy chục dân phu ra khỏi thành quỳ xuống hô lớn:
- Quân sư, chúng tôi vô tội, bị quân Tào bắt tới thủ thành.
Thái Mạo thúc ngựa đi lên vung roi cao giọng nói:
- Trong thành có quân Tào không?
- Khởi bẩm quân sư, tất cả quân Tào trong thành đã rút lui hết rồi.
Thái Mạo mừng rỡ cao giọng ra lệnh:
- Vào thành!
Một ngàn binh lính lũ lượt kéo nhau vào thành. Đại kỳ Kinh Châu bay phất phới trên đầu thành Phàn Thành. Hàng vạn dân chúng của Phàn Thành già trẻ dắt díu nhau hân hoan đón quân Kinh Châu vào thành.
Lúc này một vạn quân Kinh Châu đã đến Phàn thành. Thái Mạo cử hành nghi lễ long trọng, binh lính xếp thành hàng tiến vào Phàn Thành. Được dân chúng hai bên ủng hộ, mười vạn dân chúng mang cơm ống ra đón quân Kinh Châu và Phàn Thành.
Thái Mạo cưỡi con tuấn mã lớn, lúc này vô cùng đắc ý mà hưởng thụ vinh quang. Cảm giác được dân chúng ủng hộ khiến lão thấy lâng lâng, dường như vị trí chức Châu Mục từng bước đang đến gần.
Lão vẫy tay liên tục về phía dân chúng đang hô to, mười mấy người già chặn đường quỳ lại càng đẩy nghi thức này lên đoạn cao trào. Lão vội vàng đến nâng những người già kia dậy, tiếng hoan hô nổi dậy như núi thở sóng thần.
- Vạn tuế! Quân Kinh Châu vạn tuế!
Tiếng hô ầm ĩ vang ra cả trong ngoài Phàn Thành.
...
Cùng lúc một vạn quân Kinh Châu vào thành được đón chào với nghi lễ nồng nghiệt thì ngoài thành cách một dặm, trên bến thuyền không khí trở nên lạnh lùng, chỉ có hơn trăm tên lính buồn chán canh chừng hơn hai trăm chiến thuyền.
Phía đông cách bến tàu trăm bước là Du chước sở. Phía trước sở có một tường cát dài khoảng 3, 4 dặm. Quân Tào từng giằng co với chiến thuyền của Giang Hạ sau bức tướng cát này.
Từ Du chước sở đi hơn ba trăm dặm về phía đông là rừng trúc rộng hai trăm mẫu. Trong rừng trúc có một ngọn đồi nhỏ, rừng trúc này là một trong những phong cảnh nổi tiếng của Phàn Thành.
Nhưng lúc này trong rừng trúc không có du khách mà ở đó cất giấu một đội kỵ quân Tào hai ngàn người và hàng trăm bộ binh quân Tào do đại tướng Lý Điển làm thống soái.
Đây chính là Giả Hủ tương kế tựu kế. Lợi dụng đường vận chuyển lương thực bị quấy rầy, quân Tào rút lui khỏi Phàn Thành dễ dụ quân Kinh Châu vào tròng.
Tất nhiên Tương Dương bên kia bờ Hán Thủy là người đầu tiên nhận được tin. Với bản tính thích thành công của Thái Mạo, lão nhất định sẽ cướp lấy công thu phục Phàn thành trước Lưu Cảnh và Lưu Bị. Cứ như vậy, quân Tào sẽ có cơ hội để cướp lấy thuyền của họ.
Lý Điển lạnh lùng nhìn vào bến thuyền cách đó mấy trăm bước. Cơ hội đã đến gần, y cũng không vội phái kỵ binh lên trước mà phát mấy trăm bộ binh núp sau tường, từ từ đi về phía bến thuyền.
Quân Tào cách bên thuyền càng lúc càng gần, chỉ còn 50 bước. Mấy trăm bộ binh quân Tào liền hò hét từ sau tường cát ồ ra, xông về phía binh lính Kinh Châu đang canh giữ trăm con thuyền đậu ở bến.