Ngoài cửa phía nam Phàn Thành đều là đốt giấy để tang, Văn Sính mang theo một đội thân binh đang kiên nhẫn chờ đợi thông báo, vẻ mặt ông nghiêm túc trước sau như một, nhưng ánh mắt đỏ ngẩu, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.
Cái chết của Lưu Biểu đả kích rất lớn đối với Văn Sính, nhưng lúc này, nguy cơ trọng đại của Kinh Châu khiến cho ông không thể không tạm thời buông bi thương, đến tìm Lưu Cảnh.
Đi theo bên cạnh ông là ái đồ Thái Tiến, mặc dù Văn Sính và Thái Mạo thế cùng thủy hỏa bất dung, nhưng Văn Sính lại biết ái đồ của mình và Thái Mạo bất đồng, Văn Sính làm người cho tới bây giờ đều là nhìn việc mà không nhìn người.
- Sư phụ, có khi nào Cảnh công tử đi Tương Dương rồi không?
Thái Tiến ở sau người thấp giọng hỏi.
- Sẽ không!
Văn Sính lắc đầu nói:
- Ta tin tưởng hắn giống như ta, sẽ không đi Tương Dương, hắn thà rằng ở Giang Hạ tế lễ Châu Mục.
Vừa dứt lời, một đội kỵ binh từ bên trong thành chạy đến, người cầm đầu chính là Lưu Cảnh, hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh đón trước, bi thương hô to:
- Văn Tướng quân, Châu Mục mất, khiến Kinh Châu đi con đường nào đây?
Ánh mắt Văn Sính đỏ lên, nước mắt lại suýt nữa rơi xuống, ông cũng xoay người xuống ngựa, nén bi thương trong lòng xuống, thanh âm nghẹn ngào nói:
- Ta chính là vì chuyện này mà đến, Cảnh công tử, ta có chuyện trọng yếu cùng thảo luận với ngươi.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Văn Tướng quân mời vào thành!
Mọi người xuống ngựa, dẫn ngựa cùng Lưu Cảnh vào Phàn Thành, trong Phàn Thành liếc nhìn đều là cờ trắng che phủ, tất cả cửa hàng đều đóng cửa ngừng kinh doanh, người đi đường vẻ mặt bi thương, quân dân đều đốt giấy để tang, không ít người ở cửa khóc hoá vàng mã, toàn bộ Phàn Thành đều lâm vào trong bi thương thật lớn.
Trong lòng Văn Sính càng thêm ảm đạm, đi theo Lưu Cảnh vào quân nha, xuống mệnh Thái Tiến bên ngoài chờ, hai người vào nhà ngồi xuống nghị sự.
- Xảy ra chuyện gì?
Lưu Cảnh nhìn ra Văn Sính dường như có chuyện trọng yếu.
Văn Sính cúi đầu thở dài một tiếng:
- Lưu Biệt Giá chỉ sợ đã bị Thái Mạo ám hại rồi.
Tin tức này khiến Lưu Cảnh chấn động, khi rạng sáng hắn còn nhận được thư Lưu Tiên phái người đưa tới, làm sao đã bị ám hại rồi hả?
Hắn vội vàng lấy ra thư của Lưu Tiên, đưa cho Văn Sính:
- Đây là thư rạng sáng hôm nay ta nhận được từ Tương Dương, Lưu Biệt Giá nói chỉ sợ Châu Mục không sống được nữa.
Văn Sính không xem thư, thở dài nói:
- Chỉ sợ Lưu Biệt Giá chính là vì lá thư này mà chết.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Văn Tướng quân xin hãy chỉ rõ!
Văn Sính từ trong người lấy ra một bức lụa trắng, đặt lên bàn:
- Đây là nguyên nhân cái chết của Lưu Biệt Giá, di lệnh của Châu Mục, để Cảnh công tử kế nhiệm vị Kinh Châu Mục.
Lưu Cảnh ngạc nhiên, hắn không thể tin được lỗ tai mình, lặp lại hỏi một lần:
- Di mệnh của Châu Mục, để cho ta làm Kinh Châu Mục?
Văn Sính gật gật đầu:
- Lưu Biệt Giá sai người đem một phần huyết thư gửi cho ta, không lâu sau y liền bị Thái Trung giết chết, có thị vệ tận mắt nhìn thấy Thái Trung giết người.
Lưu Cảnh tiếp nhận huyết thư lụa trắng yên lặng xem chốc lát, cũng lâm vào trầm tư, không nói được một lời, lúc này Văn Sính hỏi dò:
- Cảnh công tử, ta có thể liên hệ Vương Uy tướng quân, cùng với một vài quan viên Châu Mục, chúng ta dự tính yêu cầu Tương Dương trung thực chấp hành di chúc Thái Thú, ủng hộ Cảnh công tử kế nhiệm Kinh Châu Mục, không biết Cảnh công tử có nguyện ý gánh vác di mệnh này của Châu Mục hay không?
Chuyện này tới quá đột ngột, khiến Lưu Cảnh nhất thời không có chuẩn bị tâm lý, hắn trầm tư thật lâu sau, mới khẽ thở dài một cái,
- Nếu ta hiện tại tuyên bố kế nhiệm Kinh Châu Mục, nội chiến Kinh Châu tất nhiên bùng nổ, có lẽ đây chính là hy vọng của Quân Tào. Văn Tướng quân, ta hy vọng ngài tạm thời không đề cập tới việc này, toàn lực phối hợp ta đánh tan Quân Tào, sau đó chúng ta mới suy xét việc di mệnh của Châu Mục.
Văn Sính chần chừ một chút nói:
- Ta chỉ sợ thời gian lâu thì ván đã đóng thuyền.
Có chút tiềm ẩn ở đây Văn Sính cũng không có ra, Lưu Tông đã được Thái Mạo đỡ hạ kế nhiệm làm Kinh Châu Mục, mặc dù rất nhiều người cũng không nhất định ủng hộ, nhưng dưới tình huống không có lựa chọn nào khác, bọn họ cũng chỉ có thể nguyện trung thành với Lưu Tông.
Văn Sính lo lắng là điểm này, nếu thời gian kéo dài lâu, cơ hội lật đổ của Thái Mạo cũng chưa có, ông thấy Lưu Cảnh dường như không đem chuyện này để ở trong lòng, lại một lần nữa nhắc nhở hắn:
- Cảnh công tử, buổi trưa Lưu Tông đã kế vị Kinh Châu Mục, ta đã ba lần nhận được mệnh thúc giục, y mệnh ta đi Tương Dương gặp mặt nguyện trung thành.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu, chậm rãi nói:
- Ta có thể hiểu được lo lắng của Văn Tướng quân, nhưng xin Văn Tướng quân hiểu được một chuyện, địch nhân của ta là Tào Tháo, mà không phải Thái Mạo, lão còn chưa xứng đối địch với ta, nếu Văn Sính muốn làm đại sự, vậy cũng đừng đi quản việc phát sinh ở Tương Dương, hãy toàn lực phối hợp với ta đánh tan quân Tào Nhân, sau đó chỉnh đốn quân mã, chuẩn bị nghênh chiến đại quân Tào Tháo sắp đến.
Buổi nói chuyện với Lưu Cảnh khiến Văn Sính biến đổi sắc mặt, ông bỗng nhiên hiểu vì sao Châu Mục ở khi hấp hối sắp chết, cuối cùng quyết định để Lưu Cảnh kế thừa Kinh Châu Mục, bởi vì chỉ có Lưu Cảnh mới có thể ở trong loạn cục nhìn càng thêm xa, nhìn chính xác tình hình đại cục thiên hạ.
Đây mới là một việc nên làm của một Kinh Châu Mục chân chính, giờ khắc này Văn Sính tự mình có lựa chọn, lão dứt khoát hạ quyết tâm, đứng lên quì một gối ôm quyền nói:
- Văn Sính nguyện dốc sức vì công tử, và công tử cùng tiến cùng lui!
......
Ngay khi Văn Sính quyết định nguyện trung thành theo Lưu Cảnh cùng thời khắc đó, tin tức Lưu Biểu chết cũng lan đến gần quân đội Lưu Bị, Quan Vũ nhận được mệnh lệnh khẩn cấp của Lưu Bị, suất quân rút lui huyện Đặng, đại quân bắt đầu ở bến tàu lên thuyền.
Quan Vũ đứng ở một tòa đất trên đồi, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào đội binh lính đi lên chiến thuyền, kỳ thật y hiểu ý đồ của huynh trưởng. Lưu Biểu đã chết, ý nghĩa Kinh Châu bắt đầu phân rã, lúc này khẩn cấp trở về Nam Quận, rất rõ ràng là vì Lưu Kỳ.
Nhưng Quân Tào làm sao bây giờ? Trận chiến dịch này cũng không có chấm dứt, cứ như vậy gấp gáp rút quân, đem Quân Tào ném cho quân Giang Hạ, việc này có phải hay không hơi.....
Quan Vũ không khỏi thở dài, mặc dù y không muốn rút quân, nhưng ở dưới nghiêm lệnh của huynh trưởng y lại không thể không theo, y vốn định phái người đi Phàn Thành thông cáo cho quân Giang Hạ, nhưng y cũng không biết nên nói cái gì, đành phải buông ý nghĩ này.
Lúc này, thuộc cấp bên người Chu Thương hô:
- Tướng quân, chủ công đến rồi!
Quan Vũ vừa quay đầu lại, chỉ thấy Lưu Bị từ trên một con thuyền đi xuống dưới, y mừng rỡ trong lòng, vội vàng giục ngựa tiếp đón.
Lưu Bị giống như người Kinh Châu, cũng đốt giấy để tang vì Lưu Biểu, tay cầm cây gậy tang, giống như lập tức già đi mười tuổi, theo lý, Lưu Biểu xem y là đệ, hiện tại Lưu Biểu qua đời, y hẳn là đi Tương Dương lễ tế, làm tận nghĩa huynh đệ.
Nhưng trong lòng Lưu Bị lại rất rõ, Lưu Biểu qua đời, nghĩa là ám đấu từ trước đều hoàn toàn hóa sáng, hiện tại nếu y đi Tương Dương, thì khẳng định không được.
Trái lại, lúc này y nhất định phải lập tức trở về Tương Dương, không thừa nhận Lưu Tông kế thừa Kinh Châu Mục, phải là lấy con trưởng làm đầu, đến đỡ Lưu Kỳ làm Kinh Châu Mục, chỉ có như vậy, y mới sẽ không quản chế Tương Dương ở trên danh nghĩa.
Đồng thời còn có thể tranh thủ quan viên nguyện trung thành Lưu Kỳ tiến đến Nam Quận hội minh, giống Quận Thừa Tương Dương Vương Ký, hộ Tào Tham quân Trần Chấn, Linh Lăng Thái Thú Lưu Độ, Quận Thừa Trường Sa Lưu Bàn vân vân.
Cho nên Lưu Bị lòng nóng như lửa đốt phải chạy về Nam Quận, nhưng Lưu Bị chân chính muốn lôi kéo cũng là hai người, một là Văn Sính, người còn lại kia là Vương Uy, hai người này chưởng quản một vạn tinh binh Kinh Châu, là trụ cột vững vàng ở Kinh Châu.
Trong đó một vạn quân Vương Uy Lưu Bị cũng không lo lắng Vương Uy cho tới bây giờ đều là người kiên định ủng hộ Lưu Kỳ, lại cùng Lưu Bị y quan hệ tốt, quan trọng hơn là, Vương Uy là tộc huynh Vương Xán, Vương Ký và Vương Xán Nam Quận đều nguyện trung thành gia tộc Vương thị, Vương Uy cũng không sẽ ngoại lệ.
Mấu chốt là Văn Sính, một vạn quân đội của Văn Sính bất kể trang bị và sức chiến đấu, đều là quân đội mạnh nhất quân Kinh Châu, Thái Mạo sở dĩ luôn dễ dàng tha thứ cho Văn Sính, chính là nhìn trúng quân đội này, Lưu Bị y đồng dạng cũng nhìn trúng quân đội này.
Mà Văn Sính người này nghiêm khắc chính đại, luôn luôn quang minh lỗi lạc, năm đó khi tranh giành cùng Kỳ Tông, y từng không chỉ một lần tỏ thái độ, không tán thành phế trưởng lập ấu, việc này cho thấy y là ủng hộ Lưu Kỳ, điều này làm cho Lưu Bị đối với y ôm hy vọng rất lớn, vì thế, Lưu Bị đã phái Tôn Càn đi thuyết phục Văn Sính xuôi nam.
Nhưng Lưu Bị lúc này đã lo lắng vạn phần, Lưu Tông đã kế vị, theo lý Lưu Kỳ hẳn là cũng đồng thời kế vị mới đúng, nhưng hiện tại y còn ở Giang Bắc, lại không quay về, đã bỏ qua thời cơ.
- Vân Trường!
Lưu Bị thấy Quan Vũ cưỡi ngựa chạy tới, cũng đánh ngựa tiếp đón:
- Đệ và Sĩ Nguyên lập tức suất quân đi đường thủy trở về Nam Quận, không thể chậm trễ, quân đội lên thuyền liền xuất phát.
- Vậy đại ca?
Quan Vũ cũng muốn hỏi chuyện này.
- Ta cùng Dực Đức dẫn năm nghìn quân theo đường bộ trở về, tình huống khẩn cấp, ta phải lập tức trở về Giang Lăng.
Nói đến đây, Lưu Bị liếc mắt nhìn hướng Phàn Thành xa xa một cái, lại hỏi:
- Lưu Cảnh đã tới tìm đệ?
Quan Vũ lắc đầu;
- Đệ nghe nói hôm nay hắn đã trở lại, nhưng không đi Tương Dương, ở Phàn Thành phát tang rồi!
Lưu Bị cười lạnh một tiếng:
- Xem ra hắn cũng không ngu xuẩn.
- Đại ca, chúng ta đi không từ giã như vậy, chỉ sợ đối với cục diện chiến đấu bất lợi, muốn hay không và hắn nói một tiếng, để hắn lý giải nỗi khổ của chúng ta.
Lưu Bị lắc lắc đầu:
- Không cần nói nhiều lắm, kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng là xảy ra chuyện gì, tuy nhiên xuất phát từ lễ phép, đúng là nên nói cho hắn một tiếng.
Lưu Bị lấy ra một phong thư, đưa cho Quan Vũ:
- Đây là thư viết tay của ta, nhị đệ phái người đưa cho Lưu Cảnh đi!
Quan Vũ thấy huynh trưởng suy xét được chu toàn, một lòng yên tâm, y ngẫm nghĩ một chút, ngoắc đem Quan Bình gọi tới, đem thư đưa cho gã:
- Con đi xem Phàn Thành, đem thư này cho Cảnh công tử, nhanh đi mau trở về!
- Con tuân lệnh!
Quan Bình hướng Lưu Bị và Quan Vũ thi lễ, tiếp nhận thư trở mình lên ngựa mà đi.
Quan Vũ nhìn bóng dáng đứa con đi xa, lại hỏi Lưu Bị:
- Huynh trưởng không muốn mời Gia Cát tiên sinh sao? Vừa đi như vậy, có thể khiến y lạnh lòng hay không.
Lưu Bị cười:
- Trong nội tâm của ta đương nhiên đều biết, ta từ đường bộ đi, mức độ rất lớn chính là mời y.
.....
Lưu Cảnh tiễn Văn Sính đi, thực tại làm hắn vui mừng, tuy rằng Văn Sính cũng không nói đến "Nguyện làm khuyển mã hiệu lực" gì đó, nhưng ý tứ của ông chính là nguyện trung thành với mình rồi.
Văn Sính vẫn là một trong những danh tiếng Kinh Châu uy danh hiển hách, cùng với Hoàng Trung được xưng Kinh Châu nhị hổ, ông ta nguyện trung thành đã tăng cường thực lực của mình thật lớn, hơn nữa năng lực thống soái của Văn Sính cực cao, văn võ song toàn, có ông ta, có thể thay mình ở An Lục Quận một mình đảm đương một phía.
Hiện tại Văn Sính quy hàng, như vậy mục tiêu kế tiếp phải là Hoàng Trung rồi. Lưu Biểu qua đời, ý nghĩa phân liệt chính thức bắt đầu, trên thực tế, phân liệt đã sớm có, Lưu Kỳ phong cho Nam Quận, Lưu Cảnh nắm trong tay Giang Hạ, không phải là không một loại phân liệt.
Hiện tại Lưu Biểu qua đời, như vậy một chút gia sản cuối cùng của Kinh Châu cũng đem chia cắt hầu như không còn, ở trong mắt Lưu Cảnh, quân đội và đại tướng mới là của cải quý giá nhất. Hiện tại Kinh Châu tổng cộng có bốn đội quân, Văn Sính quân, Vương Uy quân, Trương Doãn quân và Hoàng Trung quân.
Trương Doãn quân không thể nghi ngờ là về Thái Mạo, Văn Sính đã nguyện trung thành với mình, vậy còn lại Vương Uy quân và Hoàng Trung quân.
Chỉ sợ này hai chi quân đội đang là tiêu điểm tranh đoạt khắp nơi. Lưu Cảnh đúng Vương Uy lòng tin không đủ, dù sao quan hệ giữa hắn và Vương Uy không sâu, bởi vì gia tộc Vương thị từ trước đến nay ủng hộ đích trưởng Lưu Kỳ, phỏng chừng khả năng Vương Uy thiên hướng về Nam Quận lớn hơn.
Mà Hoàng Trung thì Lưu Cảnh có rất lớn tin tưởng, dù sao đó là sư phụ của hắn, hơn nữa khi trận chiến Sài Tang, Hoàng Trung cùng mình kề vai chiến đấu, chỉ cần có một phong thư của Văn Sính, khả năng chín mươi phần trăm Hoàng Trung sẽ nguyện trung thành với mình.
Mặc dù như thế, Lưu Cảnh vẫn không dám khinh thường, dù sao Lưu Bàn từ trước đến nay là thiên hướng Lưu Kỳ và Lưu Bị, nếu gã khuyên Hoàng Trung hướng Nam Quận, vậy đại sự không ổn. Hoàng Trung là người rất nặng tình cảm, dĩ nhiên ông có tình cảm với mình, nhưng với Lưu Bàn cũng không chắc vô tình.
Hơn nữa trong lịch sử Hoàng Trung cuối cùng chính là hiệu trung với Lưu Bị. Lịch sử Kinh Châu tuy rằng đã biến đổi rất lớn theo quỹ tích của nó, nhưng quỹ tích của cá nhân Hoàng Trung chưa chắc sẽ thay đổi.
Trầm tư thật lâu sau, Lưu Cảnh vẫn đề bút viết một phong thư cho Hoàng Trung, trong thư nhắc lại chuyện xưa đồng thời cũng hy vọng ông có thể giúp mình một tay.
- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -