Thái Tiến bất đắc dĩ đành phải quỳ xuống bẩm báo:
- Khởi bẩm ông nội đại nhân, phụ thân đại nhân con và Cảnh công tử đến hỏi thăm, hiện giờ công tử đang đợi ở ngoài cửa phủ.
Thái Huấn và Thái Diễm nhìn nhau, hai người đều tỏ ra ngạc nhiên. Sao Lưu Cảnh lại đến phủ? Vẫn là Thái Huấn kịp phản ứng trước cười ha ha nói:
- Ta đã biết Cảnh công tử từ nhiều năm trước rồi, nhưng chưa từng gặp hắn hôm nay khéo ghê.
Lão lập tức nói với Thái Diễm:
- Lưu Cảnh cũng được coi là chư hầu một phương, không thể thất lễ, Văn Khuê, con mau đi đón hắn vào đây.
Thái Diễm có hơi do dự:
- Dù sao đại ca cũng là chủ nhà, chuyện này để huynh ấy làm sẽ hợp lý hơn, chi bằng con báo ốm để tránh mặt.
- Người ta đến cửa nhà con rồi còn tránh gì nữa? Dù thế nào cũng phải cho con trai mặt mũi chứ!
Thái Diễm nhìn vẻ mặt căng thẳng của Thái Tiến liền gật đầu nói:
- Vậy con đi đây!
...
Lưu Cảnh chờ ở ngoài phủ một lúc thì thấy cửa phủ mở ra. Thái Tiến dẫn theo một người đàn ông trung niên bước nhanh ra dưới ánh đèn lồng nhìn ông ta có nét hao hao giống Thái Tiến, đây chính là cha của Thái Tiến.
Thái Tiến đi lên giới thiệu với Lưu Cảnh:
- Cảnh công tử, vị này là gia phụ!
Lưu Cảnh lập tức khom người thi lễ:
- Tiểu chất tham kiến Thế Bá!
Lưu Cảnh gọi một tiếng Thế Bá vô hình trung đã kéo gần lại quan hệ giữa hắn và Thái Diễm. Trong lòng Thái Diễm biết rất rõ, thái độ khiêm tốn của Lưu Cảnh không thể nói lên được rằng mình có thể tự coi mình là bề trên.
Ông ta vội vàng đáp lễ cười nói:
- Cảnh công tử đến thăm, làm cho Thái phủ hèn mọn thêm vẻ vang, mời vào trong nói chuyện.
- Mời Thế bá!
Mọi người cùng đi vào trong phủ, nhưng không vào khách đường mà đi vào thư phòng của Thái Diễm. Vừa đi vào cửa thì Thái Huấn liền cười tủm đứng lên nói:
- Cảnh công tử có biết lão hủ không?
Thái Tiến đứng bên cạnh vội vàng giới thiệu:
- Đây là gia tổ cũng là tiền nhiệm gia chủ của gia tộc Thái thị.
Lưu Cảnh sớm đã nghe đằng sau Thái gia có một hậu thuẫn, hắn vẫn luôn có ý đến gặp không ngờ lại là một lão già có tướng mạo xấu xí như vậy. Lưu Cảnh cũng đi lên thi lễ:
- Lưu Cảnh ngưỡng mộ Thái lão gia chủ đã lâu rồi.
Thái Huấn dò xét Lưu Cảnh, thấy hắn cao lớn khôi ngô tình tình trầm ổn. Lão thầm khen, chẳng trách người này có thể quật khởi như vậy, quả nhiên là nhân tài tuấn tú.
Lão vuốt râu cười ha ha nói:
- Ta cũng nghe danh của đại công tử đã lâu. Năm đó, Cảnh ông tử mới đến Kinh Chây ta đã nghe thấy rồi.
- Lão giả chủ quá khen rồi!
Mọi người phân làm chủ khách cùng ngồi xuống, Thái Huấn thở dài một tiếng nói:
- Châu Mục qua đời, chuyện đại sự ở Kinh Châu chỉ e từ nay về sau sẽ biến thành vân mệnh của Kinh Châu. Cảnh công tử là người trong cuộc hy vọng sau này Cảnh công tử sẽ lo lắng nhiều hơn cho lợi ích của dân chúng Kinh Châu. Lấy dân làm gốc được lòng dân mới có thể có được thiên hạ.
Mặc dù chỉ nói sơ qua nhưng thái độ của Lưu Cảnh lại rất chăm chú lắng nghe, hắn cúi người cười nói:
- Lời nói vàng ngọc của Lão gia chủ Lưu Cảnh xin khắc sâu trong lòng.
Lúc này Thái Diễm ở bên cạnh nhớ ra một chuyện liền cười nói với Lưu Cảnh:
- Ta thường nghe Tiến Nhi nói, Cảnh công tử cầu người tài, cấp dưới của ta có một nhân tài, vốn dĩ cậu ta định đầu quân cho Lưu Chương nhưng ta khuyên ở lại, nếu Cảnh công tử muốn suy xét ta có thể để cử cậu ta cho công tử.
Thái Diễm nhắc đến nhân tài khiến Lưu Cảnh lập tức thất hứng thú, hắn vội vàng cười nói:
- Lưu Cảnh khát khao có người tài, nếu thực sự là nhân tài sao tôi lại không chào đón chứ? Xin Thế bá cứ đề cử!
Thái Diễm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Người này tên là Lý Nghiêm, người Nam Dương, làm quan đã nhiều năm tính tình cụ thể nghiêm túc, rất có tài. Đang làm huyện lệnh Tỷ Quy. Quan hệ giữa ta và cậu ấy rất tốt. Tháng trước cậu ta muốn bỏ quan nhưng bị ta ngăn cản. Ta thà để cậu ấy đi theo công tử chứ không muốn để cậu ấy lại trung thành cho Lưu Chương. Nếu như vậy thì quả thực rất đáng tiếc cho nhân tài này.
Đương nhiên là Lưu Cảnh biết Lý Nghiêm, Khoái Lương cũng đã từng nói cho hắn nghe Lý Nghiêm là một viên quan nổi tiếng ở Kinh Châu, hơn nữa lại am hiểu về cách quản lý tài sản. Lưu Biểu cũng rất coi trọng anh ta nhưng nhất thời Lưu Cảnh lại quên mất may mà có Thái Diễm nhắc nhở.
Lưu Cảnh vội vàng chắp tay cười nói:
- Cháu thà không cần Tương Dương để có được Lý Chính Phương.
.....
Lưu Cảnh ngồi nghỉ một lát rồi cáo tử ra về. Hắn đến hỏi tham Thái gia thực ra cũng không có việc gì chỉ là để thể hiện một thái độ. Nhưng Thái Diễm lại đồng ý đề cử Lý Nghiêm cho hắn chuyện này đúng là một thu hoạch lớn rồi.
Tiễn Lưu Cảnh xong Thái Diễm quay trở lại thư phòng thấy cha còn ngồi ở đó, ông ta ngồi xuống có vẻ lo lắng:
- Cha, việc này e rằng khó mà giấu được gia chủ.
- Nó biết thì sao?
Thái Huấn đứng lên có vẻ như không để ý đến sự lo lắng của đứa con.
- Con lo là Lưu Cảnh sẽ châm ngòi cho Thái gia, khiến Thái gia lâm vào cảnh nội chiến dù sao thì Đại ca Lưu Tông làm việc cũng là vì lợi ích của gia tộc. Nếu huynh ấy biết chúng ta âm thầm qua lại với Lưu Cảnh chỉ sợ huynh ấy sẽ cho rằng như vậy gây ra sự bất lợi cho gia tộc, phụ thân nghĩ sao?
- Nói rõ ngay từ đầu một chút, chúng ta không lén qua lại với Lưu Cảnh mà là Lưu Cảnh đến thăm chúng ta. Ta cũng không thể dùng gậy gộc mà đánh đuổi người ta đi được. Thái gia là danh gia vọng tộc, con có thể nói rõ với Thái Mạo. Nhưng có một câu chỉ có cha con mình biết, đến Tiến nhi cũng không được nói, ta phát hiện cái miệng nó rất hay ba hoa.
Thái Diễm lặng yên gật đầu:
- Con xin nghe theo sự dạy bảo của phụ thân.
Thái Huấn cười cười nói lời thấm thía:
- Con đừng tướng Lưu Cảnh đến thăm hỏi là để chia rẽ Thái gia, con nghĩ như vậy thì đã quá coi thường hắn rồi. Thực ra là hắn toan tính cho tương lai nếu như đánh hạ Tương Dương, muốn chắc vị ở Tương Dương thì phải dựa vào sự ủng hộ của Thái gia đây mới là ý đồ thực sự mà hắn đến tìm con.
Thái Diễm trầm tư một lát rồi nói:
- Vậy phụ thân thấy con nên trả lời thế nào mới đúng?
Thái Huấn mỉm cười:
- Thực ra con đã làm rất tốt rồi. Con đề cử Lý Nghiêm cho hắn, đây là một nước cờ tuyệt diệu. Nếu ta đoán không sai, chắc chắn Văn Sính sẽ đầu quân cho Lưu Cảnh. Cứ như vậy Tiến nhi sẽ trở thành người ngồi cùng thuyền với hắn.
Nói đến đây Thái Huấn lại không kìm nổi thở dài một tiếng:
- Chưa biết chừng sau này Lưu Cảnh lại có thể đánh bại được quân Tào. Thỏ khôn cần có ba hang, Thái gia cũng cần phải giữ lại một đường lui chứ!
......
Sáng sớm hôm sau, 200 chiến thuyền của quân Giang Hạ thu hoạch được đã từ từ sời khỏi Phàn Thành đi về phía đông. Cờ soái trên chiếc thuyền lớn nhất tung bay trong gió. Lưu Cảnh ở trên chiếc thuyền này.
Quân đội huyện Đặng Nam Quận đã rút khỏi Phàn Thành, Giang Hạ trên quy mô lớn. Đến cả tin Lưu Biểu đã chết cũng bị thám tử quân Tào tryền đến huyện Tân Dã với tốc độ nhanh chóng.
Trong thành huyện Tân Dã có hơn 10 ngàn quân Tào, trong đó bao gồm 3 ngàn kỵ binh. Điều binh trên quy mô lớn này như trong suy đoán của Cam Ninh và Từ Thứ. Quân Tào chớp lấy thời cơ xâm nhập vào phía nam khiến Kinh Châu càng bị uy hiếp hơn. Nhưng tin Lưu Biểu chết lập tức đã làm kế hoạch của quân Tào rồi loạn.
Sáng sớm hôm nay một đội kỵ binh đã hối hả chạy vào thành Tân Dã. Đại tướng dẫn đầu chính là chủ tướng Tào Nhân, y đã nhân được chim bồ câu đưa tin của thành Tương Dương Lưu Biểu đã chết.
Tin này làm cho Tào Nhân rất chú ý y lập tức đến Tân Dã, trên đường đi gấp để đến huyện thành Tân Dã.
Đến nha huyện, chính là quân nha đương thời, Tào Nhân xoay người xuống ngựa hỏi:
- Tào Hồng tướng quân ở đâu?
Không đợi tên lính trả lời đã nghe thấy tiếng cười của Tào Hồng:
- Đại ca, tiểu đệ chờ đã lâu lắm rồi!
Tào Hồng bước nhanh xuống bậc thang cười nói:
- Lưu Biểu đã chết, cơ hội của chúng ta đã đến rồi.
Tào Nhân gật đầu:
- Ta cũng đến vì chuyện này, vào trong nói chuyện đi!
Mọi người vào trong quân nha, ngồi thành vòng trong, Tào Nhân nói về phía mọi người:
- Ta đã biết tin Lưu Biểu chết. Nói chung đây là một cơ hội để tập kích kẻ thù. Cá nhân ta đã có hướng xuất binh nhưng rốt cuộc đánh như thể nào thì phải suy nghĩ thận trọng. Ta sợ quân Tân Dã vội vàng xuất binh cho nên mới từ Uyển thành vội vàng đến đây.
Y nói như vậy rõ ràng là không tín nhiệm Tào Hồng, sợ gã xuất binh, ngay trước mặt mười mấy thuộc hạ, thể diện của Tào Hồng cũng không nhịn được nữa, gã liền lên tiếng:
- Nhưng chắc chắn Đại tướng quân không biết. Quân đội Lưu Bị đã rút khỏi phía nam cũng không biết là đại bộ quận quân đội của Lưu Cảnh cũng ngồi thuyền mà đi.
Tin này khiến Tào Nhân sửng sốt, quả thực y không biết Lưu Bị đã rút quận và đại bộ phận quân của Lưu Cảnh cũng đã rút chạy?
Y vội vàng hỏi:
- Tin này là thật chứ?
- Lưu Bị rút quân chắc chắn là thật, đại bộ phận quân của Lưu Cảnh bỏ chạy cũng rõ ràng là thật nhưng không biết bản thân Lưu Cảnh có đang đi cùng thuyền đến hay không.
Tào Nhân trầm ngâm một chút rồi quay đầu về phía Chủ Bạc Mao Giới. Lần này Mao Giới nam chinh phụ trách công văn quân cơ, không hỏi về quân cơ. Vẫn ở Uyển thành, vì Giả Hủ về bắc, bên cạnh Tào Nhân không có mưu sĩ liền để cho Mao Giới làm chủ mưu.
Mao Giới tự biết mưu lược của mình không bằng Giả Hủ cho nên ông ta rất cẩn thận bình thường không hay nói. Bây giờ Tào Nhân lại trưng cầu ý kiến, ông ta không thể không tỏ thái độ.
- Lưu Biểu đã chết, Thái Mạo lập Lưu Tông làm Kinh Châu mục. Đương nhiên Lưu Cảnh và Lưu Bị không phục. Như vậy bọn họ ở lại Giang Bắc chính là danh bất chính ngôn bất thuận. Lưu Bị về quân Nam gấp rõ ràng cũng là vì muốn lập Lưu Kỳ làm Kinh Châu mục. Không thừa nhận Lưu Tông còn Lưu Cảnh về Giang Hạ cũng có cùng mục đích như vậy. Cho nên suy đoán theo lẽ thường cũng có khả năng Lưu Cảnh dẫn theo một phần quân dời khỏi Phàn Thành.
Tào Nhân gật đầu, chưa đợi cho y mở miệng thì mao Giới lại tiếp tục nói:
- Nhưng cẩn thận suy xét thì quả thực là không thể khinh thường được, tôi đề nghị phái thêm thám tử phải xác định Lưu Cảnh đã đi hay chưa?
Sự thận trọng của Mao Giới rất được Tào Nhân tán thành. Thừa tướng gây cho y áp lực lớn, lại vừa tăng sự uy hiếp với Kinh Châu lại không thể thất bại. Còn về sự thất bại của Vu Cấm khiến y gần như đã mất hết dũng khí.
Lần này Lưu Biểu chết rồi, Kinh Châu bắt đầu chia rẽ khiến Tào Nhân có được cơ hội. Nhưng có muốn nắm lấy cơ hội lần này hay không? Làm sao để bắt được nó lại làm cho Tào Nhân chần chừa chưa có quyết định.
Nhưng điều quan trọng bây giờ là Lưu Cảnh đã rời khỏi Phàn Thành về hướng đông hay chưa. Nếu đã di rồi, Tào Nhân sẽ không chút do dự mà hạ lệnh tấn công về phía nam một lần nữa chiếm lấy Phàn thành.
Tào Nhân lập tức ra lệnh cho Tào Hồng nói:
- Chuyện thám tử giao cho ngươi.