Cùng lúc với cuộc chiến nổ ra kịch liệt ở Tân Dã, cuộc chiến ở phía nam Bỉ Thủy cũng diễn ra hết sức căng thẳng. Hơn hai trăm năm mươi thuyền bè chở đầy sáu ngàn quân Tào từ hướng bắc lần lượt đến, người cầm đầu chính là Đại tướng Tào Hồng.
Tay Tào Hồng cầm thiết thương, ngồi xổm trên đầu thuyền cảnh giác nhìn chăm chú vào tình hình hai bên bờ sông. Hai bờ Bỉ Thủy vô cùng yên tĩnh, dường như trong bui cỏ tiếng côn trùng kêu râm ran cũng biến mất. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng mái chèo gỗ khua trong nước rì rào.
Cho dù yên tĩnh là một hiện tượng hết sức bình thường nhưng Tào Hồng vẫn có chút cảm thấy bất an. Y không biết tại sao mình lại có cảm giác này, nhưng lúc này y không có thời gian để cẩn thận nữa, thuyền đò đã đến đích rồi.
- Tướng quân mau nhìn kìa, Đặng Tắc Bảo!
Tên tên lính chỉ về phía xa thấp giọng hô.
Tào Hồng cùng nhìn thấy rồi, cách đó mấy trăm bước một tòa thành màu xám đang đứng sừng sữn giữa trời đêm. Thuyền từ từ cập bến, bỗng nhiên một gã thám tử quân Tào chui ra từ trong bụi cây khiến cho lính Tào trên thuyền hoảng sợ, liền giơ cung nỏ lên bắng về phía bóng người đen, lớn tiếng quát hỏi:
- Khẩu lệnh!
- Cú vọ!
Đây là khẩu lệnh hành động ban đêm, mọi người đều được thả lỏng, Tào Hồng hỏi:
- Tình hình của doanh trại quân địch thế nào rồi?
- Khởi bẩm tướng quân, rất yên tĩnh tất cả đều rất bình thường!
Tào Hồng quay đầu lại nhìn tất cả thuyền đã cập bờ, y lập tức ra lệnh:
- Lên bờ tập kết!
Một gã thân binh bên cạnh châm một cây đuốc, khua mạn thuyền. Mấy trăm chiến thuyền phía sau đều nhìn thấy tín hiệu là ánh lửa. Quân Tào bỏ lên bờ, từng bóng người lay động nhanh chóng tập kết trên một khoảng đất trống.
Tào Hồng vẫn chăn chú nhìn vào tòa thành, trong cảm giác bất an trong lòng y càng lúc càng mãnh liệt hơn nhưng không biết là vấn đề nằm ở chỗ nào?
Lúc này, phó tướng Lý Điền liền chạy đến bẩm bảo:
- Tướng quân, đã tập kết xong đội ngũ!
Tào Hồng do dự một chút rồi hỏi Lý Điển:
- Lý tướng quân, ông cảm thấy có gì không ổn không?
Lý Điển trầm ngâm nói:
- Tôi cảm thấy quá yên tĩnh, lại không phát hiện ra trinh sát tuần tra, có điều rất lạ ngoài ra cũng không có phát hiện ra điều gì lạ thường khác!
Điều này Tào Hồng sớm đã phát hiện ra rồi nhưng yên tĩnh cũng là điều bình thường. Quân Văn Sính tuần tra phải ở phía bắc không ngờ là lại tấn công bằng đường thủy.
- Không thể lại kéo dài thời gian được, giữ lại năm trăm người, số quân còn lại lập tức xuất phát.
Tào Hồng không do dự nữa mà giục ngựa đi lên, từng đội quân Tào lần lượt dời khỏi bờ sông đi thanh về phía doanh trại quân địch.
Đại quân của Văn Sính dời bờ được khoảng một dặm, phải xuyên qua một rừng cây hẹp. Quân Tào xuyên qua rừng cây, Tào Hồng nhìn doanh trại cách đó không xa. Ở ngoài 200 bước bị một hàng rào lớn bao quanh, phía trước hình như là có chiến hào và mũi mâu.
- Dẫn theo năm trăm huynh đệ mở đường!
Tào Hồng quay đầu lại ra lệnh cho Lý Điển.
- Tuân lệnh!
Lý Điển gật đầu vung tay lên dẫn theo năm trăm tên lính chạy về phía doanh trại của quân địch. Năm trăm binh sĩ này có nhiệm vụ là lấp đầy một đoạn chiến hào nhỏ mũi mâu và đánh đổ mấy hàng rào quanh doanh trại để cho đại quân chuẩn bị xâm nhập vào doanh trại của quân địch.
Lý Điển suất lĩnh dẫn theo năm trăm binh lính chạy nhanh chỉ một lát sau đã đến bên cạnh hàng rào, hành động rất nhanh từng tấm ván gỗ được đặt lên trên chiến hào bắt đầu đã có lĩnh sĩ đi nhổ những mũi mâu dày đặc.
Tào Hồng nhìn chăm chú vào hành động của mấy trăm binh sĩ mà tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đúng lúc này một gã Nha tướng vội vàng đến bên cạnh y thấp giọng nói:
- Tướng quân, có điều lạ! Sao quân địch lại không có động tĩnh gì?
Tào Hồng ngẩn người ra, đúng là có điều không đúng lắm nhưng y lại không thể tự chủ được mà nhìn về phía thành, ánh sáng ảm đạm chiếu lên tòa thành màu xám, có phần ma mị.
Tào Hồng rõ ràng thất vửa rồi y có cảm giác gì đó không đúng, hóa ra là trên thành không có Chiêu hồn phiên, không hề có bất kì một cây cờ trắng nào. Lưu Biểu mới chết, sao trên đầu thành lại không có phướn gọi hồn vậy thì hoặc là một tòa thành trống không, hoặc là một tòa thanh đã bị mai phục.
Trong lòng y liền thấy kinh hãi liền vội vàng ra lệnh:
- Bảo họ quay lại, lập tức rút lui.
Vừa dứt lời, một tên lính liền chỉ vào thành hô to:
- Tướng quân, trên thành có khói.
Chỉ thấy ở chỗ cao nhất của tòa thành có một cột lửa bay lên trời đương nhiên đây là một tín hiệu. Ngay sau đó phía bắc và phí tây có những tiếng kêu thảm thiết. Tào Hồng kinh ngạc, cố gắng hô to về phía Lý Điển:
- Lập tức rút thuyền về!
Quân Tào lâm vào cảnh hỗn loạn, quay về phía bờ sông chạy trốn đẩy cho nhay có không ít người bị giẫm đạp kếu lên thảm thiết khóc lóc. Tào Hồng giận dữ quát to:
- Không được hoảng loạn, quân địch con chưa đánh tới!
Quân Tào trì hoãn lại một lúc rồi chạy thẳng lên thuyền. Lúc đại bộ phận lính đã lên thuyền thì chợ có tiếng mõ từ bờ bên kia. Ngay sau đó là hàng loạt mũi tên bắn ra rào rào. Không biết có bao nhiêu cung thủ mai phục ở bờ bên kia mà chỉ thấy mũi tên lao ra dày đặc. Quân Tào không kịp đề phòng bị trúng tên chúng ngã xuống nước kêu lên thảm thiết.
Đến cả Tào Hồng cũng bị bắn trúng một mũi tên vào cánh tay trái, y rống to lên:
- Giữ vững lá chắn, cho thuyền lập tức lên bắc!
Lúc này Tào Hồng đã rõ là chúng đã bị mai phục, không biết địch có bao nhiêu lính, sự sợ hại này khiến cho lòng quân của Tào Hồng lâm vào hoảng loạn.
Nhưng dù sao Tào Hồng cũng là người có nhiều kinh nghiệm. Trong tình huống này nhất dịnh phải xem xét thời thế, tìm ra nhược điểm của đối phương. Trong lòng y biết rằng trên bờ đã không còn an toàn nữa, quân địch không có thuyền thì chỉ có ở giữa sông mới là chỗ an toàn nhất. Đây chính là điểm yếu của đối phương việc cấp bách lúc này là nhất định phải dời khỏi cửa sông để lên bắc.
Quân Tào dùng tấm chắn che hai bên mép thuyền thành bức tường chắn, cố gắng cũng có thể được an toàn. Thuyền ra giữa sông bắt đầu quay về bắc.
Nhưng đi chưa được nửa dặm thì đã nghe thấy phía trước có những tiếng ồn ào. Trên mặt nước lại có rất nhiều đám lửa, mấy con thuyền phía trước dã bị thiêu cháy. Những con thuyền con lại đều quay đầu thành một cảnh hỗn loạn.
Tào Hồng nhìn ở phía sau thấy rất rõ, y hận đến nghiến răng nghiến lợi y quên mất là đối phương có dầu hỏa có thể phóng hỏa được cả trên mặt nước.
- Quay đầu lại! Vào Hán Thủy!
Tào Hồng lớn tiếng quát, chỗ này cách Hán Thủy chỉ có nửa dặm trốn vào Hán Trung là con đường sống cuối cùng của chúng. Thuyền quân Tào biến thành hàng ngũ đầu tiên chạy về phía Hán Thủy.
Nhưng lúc cách Hán Thủy chưa đến 100 bước thì có một con thuyền lớn bỗng hiện ra trước mắt bọn họ. Quân Tào trên thuyền sợ hãi đến Tào Hồng cũng ngây ra như phỗng trong lòng trống rỗng. Không phải toàn bộ chiến thuyền Giang Hạ đều bỏ chạy rồi mà, sao vẫn còn xuất hiện?
Thuyền lớn hai ngàn thạch bổ sóng trảm biển từ trước mặt đón đánh về phía thuyền của Tào Hồng, trong tiếng kêu gào có tiếng đò khua ầm ĩ, thuyền lại bị chia năm xẻ bảy. Lính rơi bì bõm xuống nước đến cả Tào Hồng cũng ngã xuống nước.
Lúc này từng chiếc thuyền nối đuôi nhau. Mấy trăm chiến thuyền xuất hiện ở cửa sông Bỉ Thủy chúng chia làm hai đường. Hơn hai trăm con thuyền chạy từ hai bên chiến thuật rất rõ ràng rất nhanh thành một vòng bao vây lấy hơn hai trăm chiến thuyền khác.
Lúc này, 2 bờ sông cũng xuất hiện một đám binh lính. Hai bên mỗi bên 5 ngàn người đây là quân đội là Văn Sính đã bố trí. Lính trên bờ con bay ra thiên la địa võng, quân Tào không thể trốn thoát được ngoài đầu hàng ra thì họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Cuối cùng cũng không bùng nổ một trân chiến ác liệt. Ba trăm chiến thuyền lớn vây thành một bức tướng ắt, bên trong có hơn hai trăm chiến thuyền quân Tào bên trong, chúng có chạy đằng trời. Ngoài ra còn có hơn một vạn quân Giang Hạ giương cung lắp tên nhắm ngay vào chúng.
Lưu Cảnh đứng trên thuyền chủ lớn tiếng hô to về phía quân Tào ở giữa sông:
- Ta là Lưu Cảnh Giang Hạ, các ngươi không còn đường lui may đầu hàng nếu dám chống sự ta sẽ không tha, Hán Thủy chính là chỗ chết của các ngươi!
Tào Hồng ngã xuống nước không rõ tung tích, trên thuyền chỉ còn phó tướng Lý Điển. Mấy trăm ánh mắt cùng nhìn lại Lý Điển thờ dài:
- Thuyền lệnh của ta, các huynh đệ bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi!
Hơn năm ngàn quân Tào cùng bỏ vũ khí xuống giơ tay đầu hàng.
Còn ở chỗ cửa sông, Tào Hồng vẫn đang liều mạng trong nước. Y muốn vào Hán Thủy nhưng khả năng bơi không được tốt lắm, y bơi được hơn ba trăm thước đã kiệt sức lúc này tứ phía nước sông đều đen kịt, không nhìn thấy đâu là bò. Tào Hồng sợ đến mức hồn bay phách lạc, vừa há mồn vừa kêu to:
- Cứu mạng! cứu mạng!
Y đã rơi vào đường cùng, lúc này một con thuyền trinh sát của Giang Hạ đã phát hiện ra y. Trên thuyền có hơn mười tên lính Giang Hạ, mưới mấy cây trường mâu đồng loạt đâm về phía Tào Hồng, y sợ đến mức gào lên:
- Ta là chủ tướng, tha mạng cho ta!
Bọn lính mừng rỡ dùng móc câu kéo y lên thuyền. Tào Hồng, vừa lên thuyền lập tức đã bị trói lại.
Việc thực hiện theo kế của Mao Giới. Mục đích Tào Hồng tấn công vào đại doanh Văn Sinh là hư công, mục đích chính là muốn quân Giang Hạ Phàn Thành đến cứu viện Văn Sính.
Phải nói là suy nghĩ của Mao Giới rất chu toàn. Văn Sính vừa mới đầu hàng Lưu Cảnh, nếu ông gặp nạn cầu cứu, Phàn Thành nhất đính sẽ phát binh cứu viện cho Văn Sính, về mặt lý luận không có vấn đề gì.
Cho nên Tào Nhân dẫn theo ba ngàn kỵ binh mai phục trong rừng rậm, phía trước là đường trống, một khi viện quân đến là ba ngàn kỵ binh sẽ diệt toàn bộ quân Giang Hạ. Sau đó kỵ binh quay lại đánh với Văn Sính. Quân của Văn Sính có tinh nhuệ đến đâu hai mặt cũng khó mà thụ địch được, cuối cùng vẫn là tan tác mà thôi.
Vì thế Tào Nhân đã bố trí rất chặt chẽ, nếu quân địch không có sự chuẩn bị thì tám chín phần sẽ rơi vào bẫy. Lúc này trong lòng Tào Nhân tràn đầy niềm tin nếu trận chiến này thắng thì toàn bộ Kinh Châu chắc chắn sẽ hoảng loạn.
Nhưng thời gian qua đi, lòng tin của Tào Nhân đã rơi vãi dần. Ba ngàn kỵ binh đã chờ gần một canh giờ trong rừng cây. Cả chiến mã và binh lính đều không thể kiên nhẫn được nữa. Liên tục có những tiếng hí của chiến mã và tiếng rút đao của binh lính đang truyền đến.
- Chủ bạc, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Tào Nhân thấp giọng hỏi Mao Giới.
Mao Giới cắn môi một cái không thể che giấu nổi sự lo âu trong ánh mắt của y. Lửa ở thành Đặng Tắc đã đốt được nửa canh giờ. Phàn Thành bên này vẫn không hề có động tĩnh gì, điều này đã vượt qua giới hạn tâm lý của y, y cảm thấy có điều gì đó không ổn.
- Chờ thêm chút nữa!
Mao Giới nhỏ giọng nói, giọng điệu không được tự tin lắm khiến cho Tào Nhân bị dao động.
Tào Nhân nhướn mày ánh mắt nhìn về phía đông xa xa. Không biết tình hình trân chiến của thành Đặng Tắc cách mấy chục dặm thế nào rồi?
Đúng lúc này, một gã thám báo quân Tào cưỡi ngựa chạy đến gấp gáp hô to:
- Đại tướng quân, đại sự không ổn rồi!
Tào Nhân lập tức kinh hãi, cái gì gọi là đại sự không ổn? Y lập tức hỏi:
- Tình hình bên Bỉ Thủy thế nào rồi?
Tên thám báo thở hồng hộc nói:
- Xuất hiện mấy trăm chiến thuyền quân Giang Hạ bao vây Tào tướng quân, quân đội của chúng ta đã.... Đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi.
Câu nói sau cùng như một tiếng sét. Tào Nhân dường như bị một cú giáng, một lúc lâu không kịp phản ứng gì. Sắc mặt của Mao Giới trở lên tái nhợt đi. Căn bản là Lưu Cảnh vẫn chưa đi, bọn hắn đã giăng bẫy chờ đối phương chui vào.
Tào Nhân thở dài một tiếng rồi quay lại nói với Mao Giới:
- Chủ bạc, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Mao Giới run rẩy nói:
- Lập tức rút lui!
Tào Nhân bình tĩnh trở lại ra lệnh:
- Toàn quân lui về hướng bắc! Hỏa tốc quay về Tân Dã.