Ở một tòa đại trướng khác, Giả Hủ ngồi xuống, cúi đầu không nói, nếu như nói lúc trước y còn có một tia hy vọng, không chịu đối mặt sự thật, hiện tại y không thể không đối mặt với thực tế.
Người nhà đều đã ở Giang Hạ, hiện tại Tào Hồng có thể chứng minh y đầu hàng Lưu Cảnh là thật, y làm sao còn đường lui?
Trừ phi hắn trốn vào giang hồ, từ nay về sau không nghe đến thế sự, nhưng hắn lấy tên Giả Hủ vài thập niên, kẻ thù vô số, thiên hạ to lớn, làm sao còn có chỗ để hắn dung thân.
Giả Hủ không thở dài, y biết rằng ngoại trừ nguyện trung thành với Lưu Cảnh, trợ giúp Lưu Cảnh đánh bại Quân Tào mới sống yên thân, y thật sự đã mất đường để đi.
Lúc này, Lưu Cảnh đi vào lều lớn, ngồi xuống đối diện Giả Hủ, hắn lẳng lặng nhìn Giả Hủ chốc lát, thản nhiên cười nói:
- Ta cùng tiên sinh ước hẹn quân tử đi!
Giả Hủ ngẩng đầu, không hiểu nhìn Lưu Cảnh, cái gì gọi là ước hẹn quân tử. Lưu Cảnh trầm ngâm một chút tiếp tục nói:
- Ta cam kết tiên sinh phụ tá giúp ta một năm, một năm sau, tiên sinh nguyện ý lưu lại, ta hoan nghênh, nếu tiên sinh muốn rời đi, ta tuyệt không ngăn cản.
Giả Hủ lộ ra một ý cười chua xót, có lẽ đây cũng không còn cách nào nữa rồi, chỉ có điều trên mặt mũi có một bậc thang mà thôi, một khi lên thuyền Lưu Cảnh, y còn rời thuyền được sao?
Lúc này, Giả Hủ cũng chỉ có thể nhận mệnh thôi, y ngẫm nghĩ một chút vừa cười nói:
- Công tử có thể cấp cho ta lương bổng bao nhiêu?
Lưu Cảnh lập tức nhẹ nhàng thở ra, không ngờ Giả Hủ mở miệng muốn lương bổng trước, vậy chính là y nhượng bộ rồi, Lưu Cảnh cũng cười nói:
- Ta đương nhiên sẽ cấp cho tiên sinh thật nhiều bổng lộc, chỉ hy vọng tiên sinh có thể giải ưu cho ta.
Giả Hủ ngưng cười, y trầm ngâm một lát hỏi:
- Công tử hãy thẳng thắn mà nói cho ta biết, công tử muốn lấy chức Kinh Châu Mục không?
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Danh không chính, tất ngôn không thuận.
- Hẳn là như vậy, giành chức Kinh Châu Mục, cũng có lợi cho ngươi và Giang Đông hợp tác, công tử có thể sử dụng Tào Hồng để đổi lấy Kinh Châu Mục từ Tào Tháo, khiến Thiên tử thừa nhận ngươi làm Kinh Châu Mục, như vậy Tương Dương và Nam Quận đều đã bị vây vào thế bất lợi.
Lưu Cảnh cười nói:
- Kỳ thật trên tay của ta còn có hơn một vạn tù binh Quân Tào, còn có Lý Điển cũng bị làm tù binh, thậm chí còn có thủ cấp Nhạc Tiến.
Trong mắt Giả Hủ kinh ngạc dị thường, trận chiến này Tào Nhân thảm bại đến thế sao? Ngay cả Nhạc Tiến cũng bất hạnh bỏ mình.
- Thêm một Lý Điển nữa, vậy càng không có vấn đề rồi, tuy nhiên hơn một vạn tù binh là chỗ hữu dụng lớn, bọn họ lao động tốt nhất, có thể cho bọn họ làm đồn điền, lấy quặng, thậm chí có thể lấy bọn họ cùng Giang Đông trao đổi lương thực hoặc là vật tư.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Hơn một vạn người, ta tính toán thả toàn bộ bọn họ về nhà đoàn tụ với thê nhi cha mẹ, ta không muốn coi bọn họ là làm quân nô.
Giả Hủ cũng là người nhìn xa, y lập tức hiểu được thâm ý Lưu Cảnh, đem hơn một vạn tù binh thả về nhà, tên tuổi Lưu Cảnh nhân nghĩa sẽ lan truyền khắp thiên hạ, mặc dù trước mắt không có ích lợi, nhưng về lâu dài nếu Lưu Cảnh giành lấy Trung Nguyên thì việc này cực kỳ ý nghĩa.
Giả Hủ cười:
- Nói như vậy, phải khiến những tù binh này hiểu được, Cảnh công tử là xuất phát từ nhân nghĩa mà phóng thích bọn họ, cũng đừng làm cho bọn họ tưởng bị đổi trở về.
Lưu Cảnh cũng mỉm cười:
- Tiên sinh nói không sai, làm người tốt, đương nhiên phải lưu danh mới được.
Hắn trầm ngâm một chút lại nói:
- Mặt khác, còn có việc quận Trường Sa ta muốn thỉnh giáo tiên sinh, ta làm như thế nào lấy quận Trường Sa?
Giả Hủ hơi suy nghĩ một chút liền hỏi:
- Bây giờ Thái Thú Trương Cơ quận Trường Sa là người thế nào?
- Hắn trung thành với Châu Mục, nhưng Quận Thừa Lưu Bàn và Lưu Kỳ quan hệ chặt chẽ, mà Đô úy Hoàng Trung là sư phụ ta, nhưng ta lo lắng Hoàng lão tướng quân và Lưu Bàn có giao tình, ông ấy không dễ dàng đồng ý trung thành với ta.
Giả Hủ khoanh tay đi vài bước, nói với Lưu Cảnh:
- Nếu ta không có đoán sai, Lưu Bị và Lưu Tông đều muốn lấy Quận Trường Sa, Lưu Tông sẽ dùng phương pháp đổi Thái Thú để xử lý khống chế Quận Trường Sa, mà Lưu Bị còn lại là phải đột phá từ phía Lưu Bàn, về phần công tử bên này, ta đề nghị hay là lôi kéo Hoàng Trung, mấu chốt là quân đội, nếu như đem quân đội khống chế được, vậy sẽ đơn giản trực tiếp tiến quân Quận Trường Sa, không có trắc trở gì lớn.
- Vậy cụ thể nên làm như thế nào?
Lưu Cảnh giấu diếm thanh sắc hỏi.
Lưu Cảnh muốn lấy Quận Trường Sa trong lòng đã có dự liệu trước, chẳng qua hắn đến tìm Giả Hủ thăm dò ý kiến, đây là một loại sách lược luẩn quẩn dùng người.
Nếu ngay từ đầu khiến cho Giả Hủ đối phó với Tào Tháo, Giả Hủ khó có thể chấp nhận, sẽ cố mà làm, không bằng khiến Giả Hủ trước tiên tiếp nhận và không liên hệ sự việc với Tào Tháo, chờ y dần dần làm quen với mình, bàn lại về Tào Tháo, đến lúc này không muộn, mấu chốt là phải để Giả Hủ tham dự quyết sách.
Bất cứ chuyện gì đều có một quá trình, vừa liên thủ khiến cho Giả Hủ phát huy trọng dụng, vậy hiển nhiên cũng không thực tế, nhất định phải cho Giả Hủ một thời gian thích ứng, dùng một chuyện nhỏ khẩn cấp giải quyết vấn để quyền sở hữu Quận Trường Sa, không thể nghi ngờ chính là một cơ hội tốt nhất.
Giả Hủ không hiểu biết về Quận Trường Sa nhiều lắm, y chỉ có điều bằng lẽ thường mà suy đoán một sự việc, nhưng muốn hỏi y cụ thể làm như thế nào, y nhất thời cũng khó có thể trả lời. Giả Hủ trầm tư chốc lát nói:
- Ta nghe nói Văn Sính nguyện trung thành với công tử, không biết tại sao Văn Sính lại lựa chọn công tử, mà không phải Lưu Tông?
Lưu Cảnh âm thầm khen ngợi, ánh mắt quá sắc bén, quả nhiên danh bất hư truyền. Văn Sính và Hoàng Trung là người giống nhau, Giả Hủ không nói Hoàng Trung, lại nói Văn Sính, có thể tìm được nguyên nhân Văn Sính nguyện trung thành với mình, cũng đã tìm được biện pháp phá giải về Hoàng Trung.
Kỳ thật đây cũng là biện pháp Lưu Cảnh muốn có được Hoàng Trung, Giả Hủ và hắn cùng nghĩ đến chung một điểm, Lưu Cảnh từ trong lòng lấy ra một cái hộp dẹt, mở ra, lấy một bức huyết thư viết ở trên tơ lụa đưa cho Giả Hủ:
- Đây là lời trăn trối của Lưu Tiên lưu lại, nói Châu Mục trước khi lâm chung là chỉ định ta đến kế thừa Kinh Châu Mục, nhưng bị đám người Thái Mạo bóp méo, Lưu Tiên cũng bởi vậy bị hại, đúng là bởi phần huyết thư này khiến Văn Sính lựa chọn ta.
Giả Hủ ha hả mỉm cười:
- Đã có phần huyết thư này, sự việc không phải đơn giản hơn sao? Ta đề nghị để Văn Sính viết một phong thư đưa cho Hoàng Trung, sau đó công tử sai Lưu Mẫn hoặc là Chu Bất Nghi cầm phần huyết thư này đi gặp Hoàng Trung, như vậy hai bút cùng vẽ, ở trước đại nghĩa, ta nghĩ cho dù Hoàng Trung và Lưu Bàn dù có quan hệ cá nhân, ông ta cũng không vì cá nhân mà bỏ đi nguyên tắc.
Có thể nói anh hùng chí lớn gặp nhau, Giả Hủ đề xuất phương án này đúng với ý nghĩ của Lưu Cảnh, tuy nhiên Giả Hủ càng cao minh hơn, Lưu Cảnh là người biết chuyện, mà Giả Hủ chỉ là dựa vào suy đoán, nhưng y không ngờ có thể từ Hoàng Trung liền suy diễn đến Văn Sính, cái này gọi là suy một ra ba, chỉ có Giả Hủ đa mưu túc trí mới dự đoán được.
Lúc này, Giả Hủ vừa cười nói:
- Nếu công tử chỉ muốn quân Quận Trường Sa, như vậy đem Hoàng Trung điều đến Giang Hạ là được, nếu công tử còn muốn danh chính ngôn thuận nhét Quận Trường Sa vào thế lực Giang Hạ, vậy tốt nhất với Thái Thú Quận Trường Sa đánh một trận chủ ý, kỳ thật biện pháp rất đơn giản!
.....
Tây Bắc Quận Trường Sa và Nam Quận giáp giới, Đông Bắc và quận Giang Hạ giáp giới, vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu, tuy rằng Quận Trường Sa đã ngăn Tương Dương, không có lãnh thổ giao tiếp với nhau, nhưng bởi vì Quận Trường Sa là xuôi nam chắc chắn phải thông qua bốn quân Linh Lăng, Quế Dương, Tương Đông, Lâm Hạ, cho nên đối với Tương Dương cũng là địa vị vô cùng trọng yếu
Trước mắt, tập đoàn Thái Mạo khống chế lãnh thổ ngoài quận Tương Dương và quận Phòng Lăng, chỉ còn lại có Sổ Quận phía nam, để có thể khống chế Sổ Quận phía nam có hiệu quả, ở Quận Trường Sa thành lập một đội quân hùng mạnh, đó là việc vô cùng cấp bách của tập đoàn Thái Mạo.
Thái Mạo vừa mới ổn định lại Tương Dương nắm trong tay liền lập tức bắt tay vào bố trí quân chính cao quan của Quận Trường Sa. Thái Mạo cũng biết, không có khả năng đồng thời thay đổi người, trước đổi đi Trương Cơ, sau đó nghĩ biện pháp đem Hoàng Trung triệu hồi Tương Dương, lúc này mới khá ổn thỏa, cho nên đổi Thái Thú Trương Cơ là việc đứng mũi chịu sào.
Nhưng tân Thái Thú theo Tương Dương đi Trường Sa cũng không dễ dàng, hoặc là nói đi Nam quận, hoặc là nói đi Giang Hạ. Thái Mạo cân nhắc lợi hại về sau, quyết định cuối cùng đi Giang Hạ đạo, ít nhất bên ngoài với Lưu Cảnh còn vẫn duy trì thái độ ôn hòa, hơn nữa Từ Thứ đã đàm phán ở Tương Dương.
Thái Thú Quận Trường Sa mới nhậm chức đi đường thủy, ven Hán Thủy xuôi nam, ở huyện Miện Dương đi vào Hạ Thủy, tiến vào Vân Mộng Trạch, lại qua Trường Giang tiến nhập Động Đình hồ.
Buổi chiều một ngày nọ, một chi do ba thuyền ba trăm thạch chở khách tạo thành đội tàu theo Vân Mộng Trạch lái vào Trường Giang, nơi này đã là bên trong Nam Quận, tuy nhiên dân số Nam Quận cách căn cứ Giang Lăng thành cách nhau khá xa, bốn phía là hồ nước đầm lầy mênh mông, hiếm thấy người ở, thậm chí ngay cả thuyền đánh cá cũng rất ít nhìn thấy.
- Hàn Thái Thú, lần này chúng ta đến Trường Sa, gánh nặng đường xa.
Một gã đứng ở đầu thuyền thở dài nói.
Thái Mạo bổ nhiệm Thái Thú Trường Sa mới nhậm chức tên là Hàn Huyền, bản thân y chính là vọng tộc Quận Trường Sa, luôn luôn làm quan tại quận Phòng Lăng, là một trong những thân tín của Thái Mạo.
Hàn Huyền tuổi chừng bốn mươi, bất kể học vấn hay là bên ngoài đều bình thản không có gì lạ, ở trong đám người thường không có gì nổi bật.
Nhưng Thái Mạo nhìn trúng bối cảnh của y, gia tộc Hàn Thị là danh môn Quận Trường Sa, có ủng hộ của gia tộc, Hàn Huyền thay thế được Trương Cơ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hàn Huyền đứng ở đầu thuyền khoanh tay nhìn mặt sông cười nói:
- Sự việc ta không nghĩ khó khăn như vậy, theo ta được biết, Trương Cơ từng ba lượt hướng chủ nhân đề xuất từ chức Thái Thú, nhưng chủ nhân chính là không chịu, hiện tại ta tới đảm nhiệm chức vị của hắn, hắn sẽ không cự tuyệt, hơn nữa ta có chút hiểu về Trương Cơ, chí ở y học, với quan trường không có hứng thú, chuyến đi Trường Sa sẽ không phí khí lực gì.
Thấy Hàn Huyền định liệu trước, các tùy tùng đều khen, Hàn Huyền càng thêm dương dương tự đắc, đã bắt đầu tưởng tượng mình đảm nhiệm Thái Thú Trường Sa thật rầm rộ.
Đúng lúc này, từ phía đông lái tới một dãy con thuyền, ước hơn một trăm thuyền, đều kéo buồm, theo gió vượt sóng mà đến, khi đội thuyền tới gần, có người bỗng nhiên hoảng sợ quát to lên:
- Là Hắc giao tặc!
Chỉ thấy trên cột buồm thuyền lớn cầm đầu in một hình Giao Long màu đen, dưới ánh mặt trời phá lệ chói mắt, bởi vì sáu năm về trước Cẩm Phàm tặc hoành bá Trường Giang quy thuận quan phủ, trên sông Trường Giang lại nổi lên hơn mười nhóm thủy tặc lớn nhỏ, trong đó nổi danh nhất đó là Hắc giao tặc.
Nghe nói thủ lĩnh Hắc giao tặc họ Trương, có hơn ngàn bộ hạ, ổ ở Động Đình hồ Quân Sơn, hàng năm hoạt động ở núi Trường Giang, dựa vào cướp bóc thương thuyền mà sống, nhưng trong năm nay, Hắc giao tặc chủ yếu hoạt động ở vùng Giang Đông, Hàn Huyền như thế nào cũng không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp ở Nam Quận.
Trong lòng Hàn Huyền khẩn trương vô cùng, nhưng bọn họ muốn trốn cũng không thể trốn, y liền la lớn:
- Mọi người không cần hoảng loạn, hãy cho hết của cải miễn sao giữ được tính mạng.
Hàn Huyền mang theo không ít tiền của, hơn nữa có một vạn lượng hoàng kim, là Thái Mạo sai y dùng để mua chuộc quan quân dưới tay Hoàng Trung, hiện tại bị thủy tặc nhòm ngó, Hàn Huyền cũng không cố giữ tiền của, chỉ cần có thể giữ được tính mạng.
Một lát, hơn một trăm chiếc thuyền nhanh chóng vây quanh ba chiếc thuyền của Hàn Huyền, trên khoái thuyền mấy trăm tên áo đen giơ nỏ quân lên, bọn họ không chút do dự, cùng nhau nhắm hướng con thuyền Hàn Huyền mà bắn, lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hàn Huyền mang theo mười mấy tên tùy tùng đều bị trúng tên, một lát liền chết hơn phân nửa, người thủ lĩnh áo đen vung tay lên, thủy tặc liền nhảy lên thuyền, giết chết toàn bộ người trên thuyền.
Thủ lĩnh áo đen xông lên thuyền con của Hàn Huyền, bước nhanh đi vào khoang thuyền, vài tên thuộc hạ từ dưới khoang thuyền kéo Hàn Huyền đi lên, Hàn Huyền sợ tới mức cả người run rẩy, một câu cũng không nói ra, thủ lĩnh áo đen nhìn y lạnh lùng cười:
- Hàn Huyền, ngươi thực không nên tới Trường Sa quấy vũng nước đục này!
Gã một đao đâm mạnh vào tim của Hàn Huyền, trước khoảnh khắc cái chết, Hàn Huyền giờ mới hiểu được, đám người kia không phải Hắc giao tặc.
Người áo đen đem tiền của mang lên chiếc thuyền nhỏ, phóng hỏa đốt lên ba thuyền chở khách, lửa càng lúc càng lớn, ba thuyền dần dần chìm xuống đáy sông, Hắc giao tặc cũng dần dần đi xa.
----------oOo----------