Huyện Võ Xương không phải là Vũ Hán ngày nay, Vũ Hán ở Hạ Khẩu, huyện Võ Xương thời Tam Quốc chính là Ngạc châu hiện giờ, cũng là quận trì của quận Giang Hạ, dân số gần sáu chục ngàn, đây có thể coi là một cái huyện lớn.
Nhưng sáu chục ngàn người cũng chỉ là dân số trên hộ tịch, còn phải cộng thêm hơn hai vạn quân trú đóng, cùng với mấy ngàn thương nhân đến từ Kinh Tương và Đông Ngô các nơi, dân số phải lên tới gần trăm ngàn.
Lúc này trên bến tàu có vô số loại tiếng động hòa trộn vào với nhau, đủ loại cờ với nhiều màu sắc khác nhau bay phấp phới, thái thú Giang Hạ Hoàng Tổ tự mình dẫn mấy trăm quan viên cùng thân sĩ có danh vọng ở địa phương tới bến tàu nghênh đón Lưu Bị.
Lưu Cảnh đứng ở cạnh thuyền lạnh lùng nhìn Hoàng Tổ, ấn tượng của hắn đối với Hoàng Tổ xuất phát từ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Trong Diễn Nghĩa, Hoàng Tổ là một người ngu xuẩn vô năng, liên tiếp chiến bại, mấy lần bị quân Giang Đông bắt được, cuối cùng chết ở trong tay Cam Ninh.
Cho nên ấn tượng của Lưu Cảnh đối với Hoàng Tổ không tốt, nhưng Hoàng Tổ trước mắt hắn hiện giờ cũng không phải là quá tệ, tuổi chừng bốn mươi, vóc người hùng vĩ, đầu như cái đấu, râu quai nón dài, nhìn rất tục tằng, nhưng đôi mắt ti hí lại lóe lên sự giảo hoạt.
Có thể nhận ra Hoàng Tổ chân thành hoan nghênh Lưu Bị đến, không chỉ hao tiền tốn của, còn mang hơn hai trăm danh sĩ có danh vọng tới gặp Lưu Bị, chỉ riêng số danh sĩ kia thôi cũng đã phải hao tổn rất nhiều công sức rồi.
Chỉ có những lần gặp mặt vô cùng trọng thể người ta mới an bài như vậy, từ những chi tiết này, Lưu Cảnh liền cảm thấy giữa Lưu Bị và Hoàng Tổ có một loại ăn ý khó tả.
Quả thật là như vậy, Lưu Bị là một quân phiệt phương bắc nhưng lại kiên trì ngồi thuyền, không cập bến ở Hạ Khẩu, mà đặc biệt đi đường vòng tới Võ Xương, điều này khiến cho người khác nghĩ Lưu Bị cố ý tới Võ Xương.
Hơn nữa Lưu Bị còn chuẩn bị lễ vật, đủ thấy Lưu Bị có lòng riêng, chẳng lẽ Lưu Bị vì tên Hoàng Tổ này nên mới chủ động xin diệt Trương Võ, Trần Tôn?
Lưu Cảnh suy nghĩ khá nhiều, từ một số dấu vết hắn mơ hồ nhận ra một chút đầu mối.
Trên bến tàu, Lưu Bị nói chuyện rất thân thiết với Hoàng Tổ, lần này Lưu Bị chủ động xin đi tiêu diệt Trương Võ, Trần Tôn đúng là có mưu đồ. Người này đã hiểu thế cục Kinh châu, Kinh - Tương cũng không chỉ có một mình Lưu Biểu là có quyền lực, vẫn còn tứ đại danh môn vọng tộc là Thái, Khoái, Bàng, Hoàng.
Hắn nếu muốn đặt chân ở Kinh châu, ngoài việc được Lưu Biểu đồng ý, còn phải nhận được sự ủng hộ của danh môn thế gia, Thái thị thì hắn không nhờ được rồi, lần gặp đầu tiên đã tràn đầy thù hận, muốn diệt trừ hắn cho nhanh.
Khoái thị cũng không quá hi vọng, Khoái Việt là phái thân Tào, có lợi ích căn bản khác hắn, Bàng thị hắn cũng đã đến mấy lần, hơn nữa còn là tự mình tới cửa viếng thăm, nhưng Lưu Bị cảm thấy Bàng thị rất ôn hòa, không ủng hộ hắn nhưng cũng không phản đối, thuộc về phái trung lập.
Lưu Bị lập tức chú ý với Hoàng Tổ, nhất là Hoàng thị ở Giang Hạ, Hoàng Tổ là người nổi danh kháng Tào ở Kinh châu, có lợi ích trời sinh cùng với Lưu Bị, bọn họ hoàn toàn có thể xích lại gần nhau.
Nhưng Lưu Bị cũng biết nếu mình biểu hiện quá nóng vội sẽ bị Lưu Biểu nghi kỵ, cho nên Lưu Bị nhân cơ hội Trương Võ, Trần Tôn làm loạn tới Giang Hạ gặp mặt Hoàng Tổ, kết thành đồng minh, giúp hắn có được sự ủng hộ của gia tộc họ Hoàng ở Giang Hạ.
Trên thực tế, ngay lúc mới đặt chân tới Kinh châu Lưu Bị đã phái Giản Ung bí mật tới bái kiến Hoàng Tổ, Hoàng Tổ cũng biểu hiện sự chân thành nên mới có lần gặp mặt chính thức hôm nay.
"Huyền Đức huynh, ngày mai nếu rảnh tới sơn trang họ Hoàng ta một chuyến, được không?"
Hoàng Tổ lắc lắc cái đầu lớn, mặt mày hớn hở mời Lưu Bị:
"Ta muốn tổ chức một lần yến hội trọng thể chào mừng Huyền Đức huynh tới."
Lưu Bị làm ra vẻ khổ sở nói:
"Chỉ sợ lỡ chính sự trừ loạn quân."
"Không sao! Không sao! Sơn trang rất gần đây, sau một ngày một đêm là trở về đây được, quân đội cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức trước trận chiến!"
"Ha hả! Vậy thì Bị cung kính không bằng tuân lệnh."
"Chí Công, tướng quân cũng phải cùng đi đấy, không cho phép cự tuyệt."
Hoàng Tổ quay đầu cười bảo Vương Uy.
... .
Lưu Cảnh đi theo ở phía xa xa, thật ra với thân phận cháu của Lưu Biểu, Hoàng Tổ nên tới chào hắn một hai câu mới đúng, dù không nhận được đãi ngộ ngang hàng với Lưu Bị thì ít nhất cũng không nên thấp hơn Vương Uy, chào hỏi là điều phải có, vậy mà Hoàng Tổ không thèm để ý tới hắn.
Chẳng lẽ Lưu Bị không nói mình đi cùng?
Nhưng nghĩ một lúc lại thấy chuyện này không thể, với khí độ của Lưu Bị, chắc chắn sẽ không làm chuyện tiểu nhân này, mà Lưu Bị không nói Vương Uy cũng sẽ nói.
Vậy thì chỉ còn trường hợp Hoàng Tổ không để ý tới hắn, tại sao hắn phải làm như vậy, chẳng lẽ muốn thông qua mình biểu đạt sự bất mãn với Lưu Biểu?
Lưu Cảnh nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ đành phải đi theo xa xa, hắn tạm thời đã có thể kết luận, Lưu Bị cố ý tới huyện Võ Xương chính là vì muốn giao kết với Hoàng Tổ.
Lúc này, Lưu Cảnh đột nhiên cảm thấy có người vỗ mạnh vai mình một cái, hắn quay đầu lại thấy người vỗ là Quan Vũ, ông ta đang mặc một bộ chiến bào màu xanh lá cây.
Hắn và đám người Lưu Bị quen nhau cũng được nửa tháng, trừ Triệu Vân có quan hệ tương đối mật thiết ra thì chỉ có quan hệ tương đối tốt với Tôn Càn, đối với đám người Quan Vũ, Trương Phi hai bên chỉ gặp mặt chào hỏi mà thôi, không có gì lui tới.
Bây giờ Quan Vũ lại chủ động tìm hắn, Lưu Cảnh quan sát thấy sắc mặt Quan Vũ không được tốt bèn ân cần nói:
"Quan tướng quân hình như say sóng thì phải."
Quan Vũ gật đầu:
"Người miền bắc không quen đi thuyền, đây là lần đầu tiên ta đi đường thủy dài ngày như vậy."
"Cũng giống Trương tướng quân. . . . ."
Quan Vũ quay đầu nhìn Trương Phi đang ỉu xìu ở phía sau, hơi mỉm cười nói:
"Hắn cũng vậy, không quen đi thuyền."
Quan Vũ trầm ngâm một chút, lại nói:
"Hôm qua ta có xem công tử luyện thương, phát hiện công tử quá câu nệ vào chiêu thức, đương nhiên, người mới học thương pháp bao giờ cũng cố chấp như vậy, nhưng ta phải nói cho công tử biết, thật ra binh khí nào trong thiên hạ cũng cùng chung một nguồn, chỉ có hai chiêu công và thủ, công phải như nước chảy mây trôi, sắc bén mạnh mẽ, thủ phải như tường đồng vách sắt, giọt nước không lọt, công tử chỉ cần hiểu được tinh túy trong chiêu thức là nhất cử nhất động đều có thể thành chiêu."
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu:
"Đa tạ Quan tướng quân chỉ điểm."
Quan Vũ lại vỗ bả vai hắn cười nói:
"Hoàng thái thú nhận được tin của Lưu châu mục không được đối đãi đặc thù với công tử, cho nên chỉ coi công tử là sĩ quan cấp thấp."
Lưu Cảnh thán phục tâm tư tinh tế của Quan Vũ, hắn có thể nhìn thấu dụng ý của Hoàng Tổ đối với mình, đồng thời cũng chủ động tới trấn an mình. Đương nhiên, Lưu Cảnh cũng biết một tầng thâm ý khác của Quan Vũ, Lưu Bị và Hoàng Tổ đúng là có quan hệ thân mật nhưng công khai minh bạch.
... . .
Quân đội Lưu Bị trú đóng ở tây thành Võ Xương, các binh lính nghỉ dưỡng sức hai ngày, thay phiên nhau vào trong thành uống rượu mua vui, Lưu Cảnh tự thưởng cho mình nửa ngày rảnh rỗi vào thành đi dạo.
Hắn tới Kinh châu đã một tháng nhưng hầu như tất cả thời gian đều khổ luyện võ công, rất ít đi ra ngoài. Qua mấy lần nói chuyện với Triệu Vân và Quan Vũ, hắn biết rằng luyện võ không thể nào thành công ngay được, rất cần tích lũy trong thời gian dài.
Nếu vậy thì hắn cũng nên sống cuộc sống của người bình thường, lúc luyện võ thì toàn tâm toàn ý, lúc nghỉ ngơi thì thật thả lỏng mình, chỉ có nghỉ ngơi khổ luyện mới có thể duy trì lâu dài.
Thành Võ Xương là thành lớn nhất phía tây của Kinh châu, tường thành dài hơn 30 dặm, dân số đông đảo, buôn bán phồn hoa, các loại cửa hàng mọc như rừng, dòng người qua lại như dệt cửi, tiếng la, tiếng rao hàng vang lên liên tiếp.
Lần so kiếm trước hắn thắng được 60 lượng vàng, giờ thấy Giang Hạ là đất lành, vật phẩm phong phú, giá khá là rẻ, một con Thanh Ngư dài hai thước chỉ cần ba thù tiền (1) là có thể mua được.
(1): Thù tiền: đơn vị đo lường thời cổ của Trung Quốc, hai mươi bốn thù bằng một lạng, một lạng ngày xưa tức là nửa lạng bây giờ. Do tiền thời cổ được đúc bằng đồng thêm chì nên rất nặng, người ta dùng cân để tính tiền.
Ở thời Hán, vàng cũng là tiền, có thể trực tiếp dùng vàng mua vật phẩm, vàng lại chia làm ba loại là: vàng, bạch kim và vàng ròng, bạch kim tức là bạc trắng, vàng ròng tức là đồng thau.
Dĩ nhiên, vàng cũng có thể đổi thành tiền, dựa theo giá cả của triều đình định ra, một cân vàng có thể đổi mười ngàn tiền, bạc trắng và vàng ròng thì hơi thấp một chút.
Chẳng qua thời cân thời này là cân nhỏ, một cân chỉ bằng hai trăm bốn mươi gam, tương đương với nửa cân đời sau. (Ngay cả bây giờ, 1 cân của Trung Quốc cũng chỉ là ½ ki lô)
Hán mạt đại loạn, việc chế tiền rất hỗn loạn, tiền riêng, tiền kém tràn ngập khắp nơi, lại do mang theo bất tiện nên giá vàng tăng mạnh, một cân vàng ở các khu vực phương bắc có thể đổi hai chục ngàn tiền, mà vàng ròng bạc trắng cũng tăng giá như tát nước theo mưa.
Ở vùng Kinh châu, Ba Thục và Giang Đông, chiến sự không nhiều, cho dù đánh nhau cũng không gây họa cho bá tánh bình dân như ở phương bắc, cho nên cuộc sống của mọi người tương đối ổn định, kinh tế cũng không có bị phá hỏng, quan phủ quản lý rất nghiêm khắc đối với chuyện chế tiền riêng, vì vậy giá vàng chợ đen cũng chỉ ở tầm mười hai ngàn tiền.
Có một số thương nhân phát hiện giá vàng ở hai miền nam bắc khác nhau nên đi lại mua bán, kiếm được rất nhiều lợi nhuận, chẳng qua đây cũng là nghề nguy hiểm cực lớn, hơi sơ sót sẽ tiền mất tật mang.
Lưu Cảnh lững thững đi dạo qua một vài cửa hàng, mặc dù hắn nóng lòng lập công nhưng cũng không thể lập tức tới huyện Dương Tân tham chiến, mua đồ cũng không tiện mang theo cho nên chỉ đi dạo, không mua thứ gì.
Lững thững hắn đã đi tới Tào Hà, hai bên bờ Tào Hà rất náo nhiệt, Lưu Cảnh tìm được một cái cầu vòm, tên là cầu Xuân, lúc còn cách cầu chừng mấy mười bước hắn nghe thấy tiếng ồn ào ở phía xa xa, dường như có một cô gái nào đó đang đau khổ cầu khẩn, còn có giọng nói độc ác của mấy người đàn ông.
"Hoàng công tử, tiền tôi thiếu nhất định tôi sẽ trả, van công tử gia hạn cho tôi thêm mấy ngày."
Đây là một cô gái trẻ tuổi bán cá ở đầu cầu, rất có sắc đẹp, một đám ác nô đang vây nàng lại, ở giữa có một công tử trẻ tuổi đầu đội kim quan, thân mặc cẩm bào cợt nhả sờ sờ mặt cô gái.
"Lô nương, ở đây làm gì? Cô chỉ cần đi theo ta là có sơn trân hải vị, có nha hoàn phục vụ, cô xinh đẹp như vậy thì làm gì phải ở đây bán cá? Về với ta đi, chỉ cần phục vụ bổn công tử một tháng, ta bảo đảm sẽ xóa sạch nợ cho Đinh gia."
Hai cánh tay của cô gái đã bị ác nô giữ, nàng vừa liều mạng tránh né vừa cầu khẩn:
"Hoàng công tử, tôi là người đã có chồng, van công tử bỏ qua cho tôi!"
"Chồng? Chồng cô không phải là ta hay sao? Ha hả! Lô nương, ta không đợi được nữa rồi, bây giờ chúng ta trở về động phòng đi."
Công tử trẻ tuổi ra lệnh:
"Mang nàng lên xe ngựa!"
Hơn mười ác nô đỡ cô gái đi về phía đầu cầu, bên kia cầu có một chiếc xe ngựa đang đỗ, cô gái liều mạng giãy dụa, tóc tai tung tóe, khóc lớn nhìn bốn phía kêu cứu:
"Cứu mạng! Mau cứu tôi với."
Người đi đường rất là sợ hãi những tên ác nô này nên không ai dám trêu chọc, rối rít chạy xuống cầu, coi như không nhìn thấy chuyện này.
Trong tuyệt vọng, cô gái bỗng nhiên nhìn thấy Lưu Cảnh mặc quân phục đang đi tới, bèn khóc lớn nhìn hắn cầu cứu:
"Tướng quân, mau cứu tôi với!"
Chứng kiến những chuyện vừa rồi, Lưu Cảnh giận sôi máu, phi thân nhào tới, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới phía sau đám ác nô, tóm hai cái đầu đập mạnh vào nhau, hai người bất tỉnh ngã xuống.
Hai ác nô kia còn chưa kịp ngã xuống, Lưu Cảnh đã vọt tới sau lưng công tử trẻ tuổi, đưa cánh tay siết cổ hắn, kéo hắn qua một bên cầu.
Kinh nghiệm vật lộn kiếp này của Lưu Cảnh rất phong phú, đối phương có mười sáu tên ác nô, ai cũng đeo đao, bước chân khỏe mạnh giống như đều có võ công, dưới tình huống này, biện pháp tốt nhất chính là bắt giặc phải bắt vua, bắt được chủ nhân thì mọi chuyện đều dễ cả.
Nếu không đám người này binh phân hai đường, một nhóm người ở lại đối phó hắn, một nhóm khác mang cô gái đi, không cứu được người chắc còn phải rước lấy nhục.
Quả nhiên, tình huống này khiến mọi người đều giật mình, đám ác nô kia không kịp đề phòng chỉ biết trố mắt nhìn nhau, giống như bị dính định thân thuật đứng ngẩn ngơ trên cầu.