Trời cuối cùng đã tối, quân Tào lại càng lúc càng nhiều, giống như vô số vòng tròn cực lớn, từng vòng tròng vào nhau, có đến ba bốn tầng vòng vây, bao vây áp chế Văn Sính và binh sỹ của y, bất kể bọn họ chém giết như thế nào, đều không thể lao ra khỏi trùng vây.
Vòng vây của quân Tào càng thu càng hẹp, vô số binh sỹ quân Tào tay cầm bó đuốc, chiếu sáng chiến trường rõ như ban ngày, phạm vi bên trong vòng vây giam giữ quân Giang Hạ chỉ còn lại không tới ba mẫu, mà binh sỹ Giang Hạ cũng không ngừng ngã xuống, tướng sỹ bên cạnh Văn Sính đã không còn đủ ngàn người.
Lúc này, Văn Sính người mệt ngựa mỏi, đã chiến đấu đến mức kiệt sức, thân thể y có vô số vết thương, máu tươi đã nhuộm đỏ chiến bào, Văn Sính thấy binh sỹ bên cạnh càng lúc càng ít, trên mặt đất la liệt thi thể của các tướng sỹ, không khỏi nước mắt lả chả, nói với Thái Tiến:
- Vi sư e là phải chết trận nơi sa trường rồi, nhược bằng con có thể sống sót trở về, con hãy nói với Châu Mục, Văn Sính ta trung với Kinh Châu, đến chết cũng không đổi, nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ nguyện đi theo ngài!
Thái Tiến đã mặt đầy nước mắt, y lau đi nước mắt trên mặt, dứt khoát nói:
- Không đến thời khắc cuối cùng, sư phụ đừng nói những lời tuyệt vọng như thế, đồ nhi nguyện vì sư phụ liều chết xung phong lần nữa, mở một đường máu!
Văn Sính ngẩn người, y chợt cười phá lên:
- Nói rất hay, không hổ là đệ tử của ta, không đến thời khắc cuối cùng, ta nào có thể buông tay!
Y đứng lên, chịu đựng con đau nhức xoay người lên ngựa, giơ cao chiến đao cao giọng nói với các binh sỹ:
- Hỡi các binh sỹ, hãy phấn chấn tinh thần lên, theo ta đánh một lần cuối, thà rằng chết trận, cũng tuyệt không đầu hàng!
- Thà rằng chết trận, tuyệt không đầu hàng!
Các binh sỹ giơ đao cao giọng rống:
- Theo ta GIẾT!
Y thúc mạnh chiến mã, chiến mã nhảy chồm lên, bọn họ như thanh chiến đao đã tuốt khỏi vỏ không thể quay lại, xong thẳng về phía quân Tào trước mặt, lúc này, Trương Liêu thấy Văn Sính sống chết không hàng, trong lòng y giận dữ, liền lạnh lùng ra lệnh:
- Nếu không hàng, thì lấy đầu y lập công!
- Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống trận của quân Tào chợt vang lên, theo sau mệnh lệnh của tiếng trống trận, quân Tào bốn phương tám hướng như phong ba bão táp, đánh về phía quân Giang Hạ còn không tới ngàn người.
Lúc này một trận chiến thảm khốc cuối cùng đang diễn ra, trên chiến trường tên bay như mưa, từng đám binh sỹ Giang Hạ bị bắn ngã, còn lại mấy trăm binh sỹ Giang Hạ tay cầm thuẫn, nhanh chóng tập kết thành một vòng tròn, vây Văn Sính vào bên trong.
Lúc này chiến mã của Văn Sính đã bị bắn chết, Thái Tiến bị trúng ba mũi tên, đã ngất đi, Văn Sính nửa quỳ trên đất, tay phải chống kiếm xuống đất, y mất máu quá nhiều, đã không còn thể lực, hoặc là phải tự vẫn chết, hoặc là phải bó tay chịu trói.
Văn Sính nhìn quân Tào đông nghịt từ bốn phía ùa vào, không khỏi thở một hơi thật dài, lẽ nào Văn Sính ta phải bỏ xác tại nơi này? Bỗng nhiên y cắn răng, rút kiếm đặt lên cổ, mấy tên thân binh đã sớm để ý động tĩnh của y, mọi người kéo tay y lại khóc lớn, nói:
- Cho dù là cố gắng hết sức mà bị bắt, Châu Mục cũng sẽ cứu chúng ta trở về, Văn Nguyên soái mà chết, hy vọng gì cũng tiêu tan.
Văn Sính than thở:
- Ta thà rằng chết, cũng muốn bị bắt chịu nhục!
Y vừa dứt lời, ở xa bỗng truyền đến một tiếng kèn hiệu.
"U "
Trong khoảnh khắc, tiếng kèn từ bốn phía vang lên, giống như bão táp trên đồng trống, tiếng sấm rền trong núi, máu lửa trong người các tướng sỹ Giang Hạ lại bị tiếng kèn này nhóm lên, chiến ý bùng cháy lần nữa, bọn họ đều quay đầu nhìn lại hướng nam, trong mắt tràn đầy hy vọng sống sót.
- Là kỵ binh!
Quân Tào hét to lên, trong màn đêm, trên mảnh đồng trống như có tiếng sấm rền vang, chỉ thấy một đội kỵ binh đông nghịt đột nhiên xuất hiện ở phía nam, giống hệt như tinh linh được tạo ra dưới ánh trăng, đang che trời phủ đất mà đánh tới chỗ quân Tào.
Bỗng nhiên phía nam trở nam mịt mù, bụi bay khắp nơi, che đậy cả ánh trăng, ánh trăng dường như cũng bị bụi mù nuốt chửng.
- Đại soái, là kỵ binh, kỵ binh của chúng ta đến rồi!
Các thân binh kích động mặt đầy nước mắt, đỡ Văn Sính đứng dậy, nước mắt từ mắt Văn Sính trào ra, không ngờ Châu Mục đã phái kỵ binh đến cứu viện mình, thời khắc này, sức mạnh lại trở về với cơ thể Văn Sính, y giơ cao Nhạn Linh Đao, khàn giọng hô to:
- Các huynh đệ, viện quân của chúng ta đã đến, nhất định phải sống sót!
- Sống sót!
Mấy trăm binh sỹ lớn tiếng hô to, từng đám trường mâu đâm ra, bọn họ như biến thành một con nhím đang tức giận.
Liêu Hóa suất lĩnh hai ngàn kỵ binh được Lưu Cảnh phái đến cứu viện Văn Sính, bọn họ có thể xem như là tập kích, đến ngoài hai trăm năm mươi bước mới thổi kèn tiến công, như phong ba bão táp càn quét ngang quân Tào mà đi.
Lúc này Vu Cấm điều động cung tiễn thủ đã không còn kịp, đành phải khẩn cấp phái mấy trăm trường thương binh nghênh chiến.
- Trận tuyến không được loạn, không được cho quân địch giết vào trùng vây!
Vu Cấm giơ đao lớn tiếng quát, nhưng hai ngàn kỵ binh xung phong liều chết lao đến, khí thế ngất trời đã khiến quân Tào hoảng sợ, các binh sỹ đều lui về phía sau, khoảnh khắc kỵ binh Giang Hạ đánh tới, có rất nhiều người tuyệt vọng hét ầm lên.
Kỵ binh Giang Hạ như bão táp mưa sa giết vào trùng vây của quân Tào, thiết kỵ như hổ như báo, những nơi đã qua, đầu người rơi xuống, tứ chi vung vãi, huyết vụ dày đặc, binh sỹ quân Tào không kịp chạy trốn bị cuốn vào dưới móng sắt, kêu la khắp đồng, bị ngựa đạp thành bùn.
Kỵ binh Giang Hạ một mạch quét sạch quân Tào, giống như bẻ một thanh gỗ mục, binh sỹ quân Tào đã khiếp sợ, đều chạy trốn về hướng bắc, vòng vây nghiêm mật cuối cùng đã bị kỵ binh Giang Hạ phá vỡ.
Binh sỹ quân Tào chạy trốn về hướng bắc, mà tiếng kèn của quân Tào ở hướng bắc cũng cũng lúc vang lên, đây là muốn quân Tào tập kết lần nữa.
Bỗng nhiên kỵ binh Giang Hạ tách ra hai bên, lách qua Văn Sính và mấy trăm binh sỹ, bọn họ nhanh chóng kết thành phương trận, ngăn giữa quân Tào và Văn Sính.
Lúc này Liêu Hóa chạy đến bên cạnh Văn Sính, ôm quyền nói:
- Phụng lệnh Châu Mục đến cứu viện Văn Nguyên soái, mời Văn Nguyên soái lập tức theo chúng mạt tướng rời khỏi!
Văn Sính cười bi thương:
- Liêu Tướng quân đến thật đúng lúc, mới có thể giúp Văn Sính ta sống lại từ cõi chết, đại ân này khắc ghi trong lòng.
- Văn Nguyên soái hà tất phải cảm tạ, mạt tướng chỉ là chấp hành lệnh của Châu Mục, mời Văn Nguyên soái lên ngựa.
Liêu Hóa quay đầu khoát tay, mấy mươi kỵ binh dắt ngựa mang đến, đỡ Văn Sính và các binh sỹ ngồi lên chiến mã, các binh sỹ còn lại cũng cưỡi một con, chiến mã quay đầu, lạo nhanh về phía nam.
Lúc này quân Tào đã tập kết xong, bắt đầu dùng cung tiễn phản kích kỵ binh Giang Hạ, kỵ binh Giang Hạ tay cầm thuẫn, không ngừng lui về phía sau, mấy mươi kỵ binh bị thương rơi khỏi ngựa cũng được cứu lên từng người một.
Liêu Hóa thấy Văn Sính đã đi xa, liền ra lệnh:
- Rút lui!
"U "
Tiếng kèn hiệu lại được thổi lên, kỵ binh Giang Hạ rút lui như thủy triều, càng lúc càng xa, một lát sau, đã biến mất ở tận cùng của mảnh đất trống.
Trương Liêu nhìn kỵ binh Giang Hạ đã đi xa, y không mang theo kỵ binh, đối mặt với kỵ binh cơ động, y vô kế khả thi, đành phải thở thật dài, nói với Tư Mã Ý và Triệu Nghiễm:
- Không ngờ sông nước phương nam, cũng có kỵ binh cường đại như vậy, Lưu Cảnh thật đúng là kình địch của chúng ta!
Tư Mã Ý trong mắt lộ vẻ lo lắng, y cau mày, đang suy tư gì đó, lúc này, y mới lẩm bẩm:
- Lưu Cảnh huấn luyện được kỵ binh cường đại như thế, e rằng chí hướng của y không chỉ ở phương nam, nếu lần nam chinh này không thể tiêu diệt Lưu Cảnh, chúng ta sẽ để lại hậu hoạn khôn cùng.
Nghĩ đến đây, y lập tức quay đầu lại nói với Trương Liêu:
- Văn Viễn hãy lập tức viết quân báo, ta nguyện đi Nam Dương, tự mình báo cáo việc này với Thừa tướng.
Trương Liêu gật gật đầu, y phải lập tức viết quân báo báo cáo tình hình chiến sự cho Thừa tướng, y liền ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, thu dọn chiến trường, đại quân đóng tại huyện An Lục.
..
Bên bờ sông, thủy triều nhấp nhô, sông núi đen kịt dưới sự soi rọi của trăng lóe ra ánh sáng màu bạc, gần trăm thuyền lớn nườm nượp thả neo trên mặt sông, không ngừng có thuyền bơi vào bờ nam chỗ đội quân của Văn Sính.
Trên một con thuyền lớn ba ngàn thạch, Lưu Cảnh khoanh tay đứng ở đầu thuyền, lo lắng nhìn về phương bắc, y đang chờ đợi tin tức của Liêu Hóa, có thể thành công cứu Văn Sính trở về hay không.
Lần này Trương Liêu suất quân đột kích đã cảnh báo Lưu Cảnh ở một mức độ nào đó, mấy năm qua, quân Giang Hạ đánh với quân Tào đánh đâu thắng đó, thậm chí còn làm cho Tào Tháo lâm vào tình thế khó khăn.
Điều này vô hình trung đã khiến Lưu Cảnh có chút khinh thường quân Tào, cho nên đến lúc này Trương Liêu suất quân tiến công quận An Lục, Lưu Cảnh cũng không để trong lòng, cho rằng Văn Sính hoàn toàn có thể an toàn trở ra, không ngờ Trương Liêu tiến quân thần tốc, đã bao vây quân của Văn Sính.
Nếu Văn Sinh vì thế mà đầu hàng hoặc hy sinh, sẽ khiến Lưu Cảnh hối hận cả đời, hắn lại một lần nữa nhìn về phương bắc mà lo lắng.
Lúc này, Giả Hủ chậm rãi đi đến bên cạnh hắn cười nói:
- Châu Mục không cần lo lắng, trong đội quân của Trương Liêu không có kỵ binh, y rất khó đối phó với tốc độ phi thường của Liêu Tướng quân, trừ phi là Liêu Tướng quân chính diện tác chiến với y, còn chỉ là việc cứu người, thì sẽ không có gì ngoài ý muốn.
Lưu Cảnh thở dài một tiếng:
- Ta cảm thấy bản thân có chút khinh địch rồi, nếu không phải tiên sinh ngăn cản, ta đã phái chiến thuyền vào Vân Thủy cứu viện, suýt nữa tạo thành một sai lầm lớn.
Giả Hủ cười cười:
- Thuộc hạ hiểu tên Trương Liêu này, người này cực kỳ quyết đoán, nếu như y chỉ vì đối phó Văn Tướng quân, sẽ không tốn thời gian lâu lắm, dưới mấy lượt loạn tiễn, Văn Tướng quân tất sẽ toàn quân bị diệt, nhưng y chậm chạp vây mà không quyết, hơn nữa lại là ở bờ sông Vân Thủy, thế thì y có thể dẫn dụ thủy quân Giang Hạ bắc thượng, ở trong Vân Thủy, quân Tào rất dễ dàng đối phó với chiến thuyền.
Điều này làm cho hắn nhớ đến một việc, hắn nhận được tình báo, quân Tào đang thử nghiệm dầu hỏa trên nước, có thể đốt cháy trên mặt sông, hơn nữa cũng không có màu đen sền sệt như dầu thô.
Lưu Cảnh lập tức nhận ra, quân Tào tất cũng có dầu hỏa đã chiết xuất, nói rõ ra rằng kỹ thuật chiết xuất của mình đã bị tiết lộ, điều này làm cho Lưu Cảnh cực kỳ căm tức, mình đã đích thân thị sát huyện Hạ Trĩ mấy lần, ba lần bốn lượt dặn dò thủ quân phải giữ nghiêm bí mật, nhưng bọn họ vẫn khinh thường.
Lần này để lộ việc bí mật, khiến cho hắn mất đi ưu thế về dầu hỏa, cho nên Trương Liêu mới nghĩ sẽ dẫn dụ thủy quân cứu viện của Giang Hạ bắc thương, một khi bọn họ đã dùng dầu hỏa phong tỏa mặt sông, chiến thuyền chắc chắn sẽ toàn quân bị diệt.
Nghĩ đến điểm này, Lưu Cảnh liền không khỏi hoảng sợ, nếu không phải Giả Hủ ngăn cản, ít nhất năm mươi chiến thuyền sẽ men theo Vân Thủy mà bắc thượng rồi.
- Chỉ mong Liêu Hóa có thể cứu Văn Tướng quân về!
Đúng lúc này, trên bờ ở đằng xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa như sấm rền, có binh sỹ hô to:
- Kỵ binh đã trở lại!
Lưu Cảnh chấn động, vội vàng ra lệnh:
- Tiếp ứng kỵ binh lên thuyền!
Một con thuyền lớn chạy đến bờ sông, chiếc thuyền của Lưu Cảnh cũng bơi đến bờ sông, trên bờ sông người hô ngựa hý, toàn bộ hơn hai ngàn kỵ binh đã trở trở về, không lâu sau, Liêu Hóa bước nhanh lên thuyền lớn của Lưu Cảnh, quỳ một gối bẩm báo:
- Mạt tướng không làm nhục sứ mệnh, đã thuận lợi cứu Văn Tướng quân trở về!
Lưu Cảnh mừng rỡ liền vội vàng hỏi:
- Văn Tướng quân hiện đang ở nơi nào?
Liêu Hóa quay đầu lại vẫy tay một cái, mấy tên binh sỹ mang đến một chiếc cáng, trên cáng chính là Văn Sính, y mang thương tích đầy mình, không có cách nào cưỡi ngựa nữa, nhưng thần trí y tỉnh táo, y nhìn thấy Lưu Cảnh, hổ thẹn nói:
- Ty chức khinh địch, trúng kế hoãn binh của quân địch, đến nỗi lọt vào mai phục, nguyện chịu sự xử phạt của Châu Mục!
Lưu Cảnh vỗ vỗ lên tay y an ủi:
- Tướng quân không nên tự trách, cứ an tâm dưỡng thương. Hơn nữa đại bộ phận binh sỹ đều đã rút lui trở về, tổn thất cũng không lớn, chuyện này để sau hẵng nói.
Lưu Cảnh lập tức ra lệnh cho tả hữu:
- Đưa Văn Tướng quân về khoang thuyền chữa thương!
Các binh sỹ mang Văn Sính đến khoang thuyền, lúc này một tên thân binh chạy đến, thấp giọng nói:
- Thái Tiến Tướng quân e rằng không ổn rồi!