Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 360.1

Tôn Quyền có thành ý tổ chức buổi tiệc rượu lại bị Tưởng Cán say nên nói lỡ mồm, cuối cùng bữa tiệc tan trong sự không vui. Lưu Cảnh trở lại thuyền của mình khoanh tay đứng nhìn dòng nước đen. Trong lòng hắn hơi đắc ý, Tưởng Cán đúng là người này có thể làm được, hy vọng sau này mình còn sử dụng được.

Nhưng Gia Cát Lượng là đại tài, trong thời khắc quan trọng có thể làm việc thay mình được. Nhưng nay y đã làm việc Lưu Bị, do vậy y mới có biểu hiện hôm nay, tương lai cũng có thể tha cho một lần.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng của Thẩm Di:

- Châu mục, ty chức đã quay về.

- Vào đi.

Thẩm Di đi vào phòng, khom người thi lễ nói:

- Ty chức đã nghe nói, Tưởng Cán chào từ giã Ngô Hầu, chắc cả đêm nay đã rời khỏi huyện Kỳ Xuân rồi.

Lưu Cảnh gật gật đầu, xem ra Tưởng Cán này coi như là nghe lời.

- Ngô hầu chuẩn cho y đi rồi sao?

Lưu Cảnh lại hỏi tiếp.

Đây mới là điểm quan trọng, nếu Tôn Quyền chấp thuận để Tưởng Cán đi, vậy thì Tôn Quyền đã hoàn toàn buông tha cho Tào Tháo rồi. Nhưng theo lẽ thường mà nói, Tôn Quyền chắc không ngăn cản Tưởng Cán. Đêm nay đã xảy ra chuyện, cho dù Tôn Quyền muốn lấy Tưởng Cán làm quân cờ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.

- Ngô hầu chuẩn cho y đi rồi, còn phái thuyền đi hộ tống y nữa.

Lưu Cảnh khoanh tay đi mấy bước, hắn vẫn hơi lo lắng tướng lĩnh quân Giang Hạ sẽ chặn giết Tưởng Cán, hắn liền nói với Thẩm Di:

- Ngươi lập tức dẫn theo 200 huynh đệ và một thuyền lớn đuổi theo bảo vệ an toàn cho sứ giả của Tào Tháo.

- Ty chức tuân lệnh!

Thầm Di vội vàng ra đi, Lưu Cảnh ngồi xuống, hắn trải giấy ra rồi nhấc bút viết ba chữ “Lệnh cấm hàng”.

………..

Đêm đến, Lỗ Túc dẫn theo một gã tùy tùng mang theo một hộp đồ ăn tìm đến thuyền của Gia Cát Lượng. Tùy tùng của gã tiến lên gọi:

- Gia Cát tiên sinh đã đi nghỉ chưa?

Đèn trong thuyền còn sáng, Gia Cát Lượng ho khan một tiếng, hỏi:

- Là Tử Kính đến tìm ta sao?

Lỗ Túc kinh ngạc lên tiếng hỏi:

- Sao Khổng Minh biết ta đến?

- Vào trước rồi hãy nói!

Lỗ Túc lên thuyền đưa hộp đồ ăn cho tiểu đồng, cười nói:

- Mang rượu ngon vào đây.

Gã đi qua tấm mành vào khoang thuyền. Trong khoang thuyền, Gia Cát Lượng đang ngồi mặc một bộ áo sợi gai, đầu đội khăn bình, khẽ quạt chiếc quạt lông vẻ mặt tươi cười nói:

- Lúc này ngoài Tử Kính ra thì làm gì có ai đến tìm ta nữa.

Lỗ Túc lập tức lắc lắc đầu:

- Lý do này chưa đầy đủ, ngộ nhỡ là Ngô hầu hay Lưu Châu mục phái người đến tìm thì cũng có thể lắm chứ.

Gia Cát Lượng phe phẩy cái quạt cười nói:

- Ta đã nhòm qua khe thấy ngươi rồi, lý do này đã đủ hay chưa?

Hai người cùng cười ha ha, lúc này Lỗ Túc mới ngồi xuống, bảo tiểu đồng mang rượu và thức ăn lên,nói với Gia Cát Lượng:

- Trong bữa tiệc uống rượu vẫn chưa được sảng khoái, chúng ta uống một chén nữa nào.

Gia Cát Lượng ngạc nhiên nói:

- Đêm nay ta cảm thấy rất vui! Hay là trong lòng Tử Kính hy vọng Ngô hầu và Tào Tháo liên minh với nhau?

- Ngươi đang cố ý chế ngạo ta đấy!

Lỗ Túc cười khổ một tiếng:

- Trong lòng ta không vui không thể tìm ngươi uống rượu được sao? Chỉ có điều xảy ra chuyện không vui nhưng kết quả lại làm cho người ta mừng quá đỗi.

Gia Cát Lượng uống một ngụm rượu, dựa vào vách thuyền cười nói:

- Các tướng lĩnh Giang Đông nói ta thế nào? Có phải hận không thể ăn thịt ta, lột da ta không?

- Đây là tội ác của Tào Tháo không liên quan gì đến ngươi, nhưng Công Cẩn nói ngươi đầu óc mưu trí, thuật ném đá xuống giếng có thể làm được.

Gia Cát Lượng cười ha ha nói:

- Đô đốc nhà ngươi rất coi trọng ta.

Y chợt tắt nụ cười rồi thản nhiên nói:

- Ta thì có tính là gì, quyền mưu cao thủ thực sự ngươi còn chưa thấy đâu.

Lỗ Túc chần chừ một chút rồi hỏi:

- Ý ngươi nói là.... Lưu Cảnh?

Gia Cát Lượng nhìn chằm chằm vào Lỗ Túc:

- Ngươi đã nhìn ra cái gì rồi sao?

- Ta chẳng nhìn ra cái gì cả nhưng ta biết chút chuyện.

Gia Cát Lượng phấn chấn liền hỏi:

- Chuyện gì?

Gia Cát Lượng đúng là người túc trí đa mưu. Tuy y không biết Lưu Cảnh và Tưởng Cán là có quan hệ gì, nhưng tình hình phát triển theo chiều hướng này đối với Lưu Cảnh mà nói là có trăm điều lợi chứ không hại một chút nào.

Còn Tưởng Cán cuối cùng lại hy vọng Tôn Quyền và Tào Tháo không thể kết minh với nhau. Y không khỏi nghi ngờ, Lưu Cảnh và Tưởng Cán phối hợp ăn ý với nhau như vậy, lẽ nào bọn họ thực sự có quan hệ gì sao?

Cho dù Gia Cát Lượng không có chứng cớ nhưng y có cảm giác Tưởng Cán không nên nói ra việc của Đại Kiều. Cho dù là có uống nhiều đi chăng nữa thì cũng không thể làm nhục Giang Đông như vậy được.

Hơn nữa Gia Cát Lượng và Tưởng Cán còn ngồi đối diện nhau, y thấy rất rõ cả trước và sau Tưởng Cán uống tổng cộng có ba chén rượu. Ba chén chắc chắn là không thể có hiệu quả như vậy được.

Bây giờ, trong lời của Lỗ Túc dường như đã có chuyện. Gia Cát Lượng lập tức thấy hứng thú, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lỗ Túc.

Lỗ Túc do dự một hồi lâu mới thở dài nói:

- Thực ra có thể đoán được, Tưởng Cán đến Kỳ Xuân chắc chắn là phải qua Giang Hạ. Rất có thể y đã bị quân Giang Hạ cản lại, rồi Lưu Cảnh ở giữa động tay động chân.

- Không đúng!

Gia Cát Lượng lắc đầu:

- Tử Kính, ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo. Nếu thực sự ngươi không muốn nói thì ta cũng không ép.

Lỗ Túc cắn môi dưới nhìn ra ngoài, Gia Cát Lượng hiểu ý liền vội vàng bảo tiểu đồng xuống thuyền đi chơi. Lúc này y mới nói:

- Hiện tại trên thuyền chỉ còn lại ta và ngươi, ngươi hãy nói đi.

Lỗ Túc lúc này mới hạ giọng nói:

- Mộ của mẹ ta ở quận Lư Giang. Hồi đầu năm ta đi tảo mộ cho bà thì gặp Quận Thừa Lư Giang Tưởng Tế.

Hóa ra người này làm phụt tá cho Hoàng Tổ. Y cũng là tộc thúc của Tưởng Cán. Chúng ta nói chuyện một lúc, lúc nói đến Tưởng Cán mới biết Tưởng Cán là người Sài Tang. Cha của y hiện giờ vẫn ở Sài Tang, y không nói thật với Ngô hầu.

Gia Cát Lượng nheo mắt lại, chậm rãi gật gật đầu, chắc chắn Tưởng Cán đã bị Lưu Cảnh chặn lại, sau đó lấy nhược điểm là phụ thân của y mà buộc y phải khuất phục bán rẻ Tào Tháo. Liên quan đế chuyện phát sinh hôm nay, Gia Cát Lượng hít một hơi lạnh. Con người của Lưu Cảnh đúng là đáng sợ thật.

- Tử Kính, ngươi có nói chuyện này cho người khác không?

Lỗ Túc lắc lắc đầu:

- Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, ngay cả Công Cẩn ta cũng không nói.

Gia Cát Lượng dặn dò nói:

- Chuyện này trọng đại, một khi tiết lộ ra ngoài chỉ e Lưu Cảnh sẽ lập tức tấn công Giang Đông.

Lỗ Túc hoảng sợ:

- Không phải chứ?

- Ngươi không tin sao?

Gia Cát Lượng cười lạnh nói:

- Nếu ta đoán không sai, điều kiện mà Tào Tháo đưa ra chắc là rất hậu đãi, thậm chí là chia cả nam Kinh Châu cho Giang Đông. Chắc chắn sẽ không có chuyện không cho quân Giang Đông vượt qua Vu Hồ. Ngươi cảm thấy điều kiện như vậy, Ngô hầu sẽ theo ai chứ?

Trong lòng Lỗ Túc toát ra khí lạnh, y hiểu Ngô hầu, nếu như vậy, đúng là Ngô hầu sẽ quyết định liên hiệp với Tào Tháo tấn công Kinh Châu. Gia Cát Lượng lại nói tiếp:

- Nếu như vậy, cách giải quyết duy nhất của Lưu Cảnh chính là lợi dụng cơ hội Tào Tháo đang luyện binh ở huyện Giang Lăng, sẽ lấy thế sét đánh tấn công quân Giang Đông, lợi dụng dầu hỏa phá hủy hoàn toàn Giang Đông.

- Không nên nói nữa!

Lỗ Túc hoàn toàn đã hiểu, trong lòng y vô cùng lo lắng liền lắc lắc đầu nói:

- Ta thấy việc này không nên nói cho bất cứ ai biết, cũng xin Khổng Minh thề tuyệt đối không được tiết lộ.

Gia Cát Lượng cười nói:

- Nếu tiết lộ ra ngoài thì Kinh Châu cũng xong rồi. Ngươi nghĩ là ta sẽ nói sao?

- Không! Chuyện trọng đại vẫn phải thỉnh cầu Khổng Minh phải thề.

- Ngươi thật là! Đúng là một tên bướng bỉnh.

Gia Cát Lượng đành phải giơ tay thề. Lỗ Túc mừng rỡ cầm chén lên ngang tai cười nói:

- Chúc cho cuộc đàm phán ngày mai thành công, chúng ta uống chén này.

...........

Tưởng Cán đi cả đêm khiến cho liên minh Giang Đông và Giang Hạ không còn có bất kì sự trì hoãn nào nữa. Hai bên mang theo thành ý lớn nhất cùng ngồi với nhau.

Sáng sớm Tôn Quyền ngồi trên thuyền lớn. Trong khoang thuyền sáng choang, hai bên chính thức tiến hành đàm phán.

Nói chung là cuộc đàm phán này cũng không cần thiết phải có chủ công của hai bên tham dự mà chỉ cần có đại diện ra mặt. Về bên Giang Đông do quân sư Trương Chiêu toàn quyền làm đại diện, còn về bên Giang Hạ thì Chủ bộ Mã Lương có toàn quyền quyết định, Lưu Mẫn làm phó.

Chức vụ cụ thể của hai bên cũng đủ các loại. Trương Chiêu là quân sư của Giang Đông, là người đứng đầu văn thần. Giang Hạ chỉ phái Từ Thứ hoặc Giả Hủ đến mới có thể ngang hàng với Trương Chiêu. Bởi vậy Trương Chiêu thể hiện rõ sự không vui của mình, y lạnh lùng nói:

- Ta không hiểu lắm, đây là đại sự liên quân của hai bên, vì sao lại chỉ phái một chủ bộ nho nhỏ đến, dường như quý phương không có thành ý lắm.

Trong lòng Mã Lương rất giận giữ, điều này khiến ông ta cảm thấy rất bị sỉ nhục. Ông ta lấy lệnh bài của Lưu Cảnh ra để xuống nói với vẻ kích động:

- Ta cũng cần nhắc nhở quân sư, ngồi cùng ngươi cũng không phải là chủ bộ gì cả, mà là đại diện toàn quyền cho Kinh Châu mục, ta có thể đại diện cho Kinh Châu Mục quyết định tất cả những điều khoản quan trọng. Nếu quân sư cảm thấy không ngang hàng nhau, vậy được, các ngươi có thể đổi một chủ bộ ngang hàng đến đàm phán.
Bình Luận (0)
Comment