Lưu Cảnh khoanh tay ở trong đại trướng đi vài bước, quay đầu chăm chú nhìn Chu Du nói:
- Lúc sáng các ngươi đi rồi, ta cũng tỉnh táo lại, dù sao chúng ta cũng là đồng minh, ta nên thay các ngươi suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói, đem Mã Diên cho các ngươi, chính là muốn mạng của y, việc này với lời nói của ta ảnh hưởng rất lớn, thậm chí làm cho tướng sĩ quân Giang Hạ thất vọng sợ hãi, rất có thể tương lai sẽ không có người đầu nhập vào quân ta, hậu quả này Đô đốc cũng biết?
Chu Du yên lặng gật đầu:
- Ta biết rằng!
- Nếu Đô đốc biết, vậy điều kiện ta đề xuất sẽ cao một chút, cũng xin Đô đốc lý giải.
Lúc này Chu Du đã không có đường lui, chớ nói Lưu Cảnh muốn điều kiện gì, chỉ cần Lưu Cảnh đồng ý đề xuất điều kiện, với y mà nói đều là ân huệ lớn, y không có lựa chọn nào khác, đành phải gật đầu nói:
- Xin Châu Mục cứ nói!
Đương nhiên, nếu điều kiện của Lưu Cảnh thật sự quá mức, tỷ như cắt nhường quận Kỳ Xuân hoặc quận Cửu Giang vân vân, vậy y cũng chỉ đành trơ mắt nhìn Hoàng Cái bị giết, sau đó đi thỉnh tội với Ngô hầu.
Kỳ thật trong lòng Chu Du cũng hiểu được, Lưu Cảnh nhất định sẽ không đưa điều kiện khiến mình không chấp nhận được, như thế không làm hủy đi minh ước song phương, cuối cùng không thu hoạch được gì, cùng Giang Đông kết thù, Lưu Cảnh đề xuất điều kiện trong phạm vi của mình nhất định có thể tiếp nhận.
Chính vì hiểu ra việc này, Chu Du mới lại tìm đến Lưu Cảnh, khẩn cầu hắn nhượng bộ.
- Ta có hai điều kiện!
Tốc độ lời nói Lưu Cảnh rất chậm, tựa như hết sức để Chu Du nghe rõ ràng lời của mình:
- Điều kiện thứ nhất chính là lời sáng nay Đô đốc nói, lấy Giang Hạ làm việc chính, quân Giang Đông phải phục tùng sự điều động của ta, không có mệnh lệnh của ta, quân Giang Đông không được tự tiện xuất binh!
- Được! Ta đáp ứng Châu Mục.
Chu Du không chút do dự đáp ứng, đây là trong phạm vi chức quyền của y, trên thực tế y cũng hiểu được, điều kiện này không quan trong lắm, chỉ là vấn đề mặt mũi, hôm qua mình tự tiện xuất binh chọc giận Lưu Cảnh, hắn cần mặt mũi này, vì tính mạng của Hoàng Cái, Chu Du đành phải tạm thời buông tha tôn nghiêm của mình.
- Xin Châu Mục nói điều kiện thứ hai.
- Điều kiện thứ hai chính là sau khi chiến thắng Tào Tháo, tất cả tù binh và chiến lợi phẩm đều phải do quân Giang Hạ xử trí.
Điều kiện này giành lợi ích quá trắng trợn, Tào Tháo xuất binh gần ba trăm ngàn, gần như là dốc hết quốc lực, các loại lương thực, binh khí, vật tư thắng được không thể tính, cái gọi là do quân Giang Hạ xử trí, chỉ là một loại lí do thoái thác mà thôi, trên thực tế quân Giang Hạ là sau khi đánh giặc xong, quân tướng Giang Đông trở về không thu hoạch được gì.
Tuy Ngô hầu xuất binh là vì an toàn của Giang Đông, đây là ích lợi lâu dài, nhưng làm tướng sĩ bình thường, nếu đánh giặc xong không thu hoạch được gì, bất cứ ai cũng không thể nhận, điều này khiến Chu Du có chút khó khăn, tuy rằng cứu Hoàng Cái trở về có thể ăn nói với Ngô hầu, nhưng y ăn nói với tướng sĩ như thế nào?
Kỳ thật Lưu Cảnh cũng không keo kiệt đến không để cho Giang Đông một chút nào, hắn chỉ là muốn đem tất cả chiến lợi phẩm và tù binh tập trung ở trên tay mình, do hắn đến phân phát, thứ nào có thể cho Giang Đông, thứ nào không thể cho Giang Đông, tỷ như thuyền hắn có thể chia cho Giang Đông một ít, nhưng dầu hỏa và lương thực không thể cho..
Hắn thấy Chu Du có chút khó khăn, liền cười nói:
- Như vậy đi! Ta nhường một bước, ta cũng sẽ phân cho các ngươi một phần, tuy nhiên tất cả tù binh thuộc quân Giang Hạ, tiếp theo chiến lợi phẩm do ta phân phát, như vậy còn có vấn đề không?
Kỳ thật như vậy cũng thật sự là rất quá mức, nhưng Chu Du cũng chỉ có thể tiếp nhận, ít nhất không phải không thu hoạch được gì, y gật gật đầu:
- Nếu là như vậy, ta có thể đáp ứng.
Lưu Cảnh từ trên bàn lấy ra hiệp nghị, đưa cho Chu Du nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta liền viết biên nhận, xin Tử Kính ở giữa chứng giám.
Chu Du và Lỗ Túc nhìn nhau, giờ bọn họ mới hiểu được, Lưu Cảnh đã sớm chuẩn bị xong.
Nhưng đã nói rồi, Chu Du cầm bút ký tên mình lên hai phần khế ước, cũng ấn con dấu của mình, Lỗ Túc cũng nhận bút, ở giữa ký tên chứng giám.
Trong lòng Chu Du nhẹ nhàng thở ra, mặc dù có điểm khuất nhục, nhưng ít nhất cũng có thể cứu Hoàng Cái về rồi, y đem khế ước đưa cho Lưu Cảnh:
- Châu Mục, khi nào đem người cho ta?
Lưu Cảnh nhìn khế ước, lúc này mới khẽ cười nói:
- Chẳng lẽ Công Cẩn không nghĩ qua, đây là kế ly gián của Tào Tháo sao? Lão nghĩ ta sẽ không đem Mã Diên cho ngươi, sau đó Hoàng Cái bị giết, hai nhà chúng ta liền trở mặt thành thù, điểm này, Công Cẩn suy xét qua chưa?
Lấy tài trí của Chu Du, đương nhiên y đã nghĩ đến chuyện này, chỉ có điều vì cứu Hoàng Cái, tạm thời không quan tâm sâu như vậy, lúc này Lưu Cảnh nhắc tới, y liền gật gật đầu:
- Lòng ta hiểu được, Tào Tháo cũng không cần Mã Diên, nhưng hai nhà chúng ta nếu vì việc này trở mặt, lão thấy được sẽ rất vui vẻ.
Lưu Cảnh giảm thấp thanh âm xuống:
- Vậy sao chúng ta không tương kế tựu kế, khiến Tào Tháo cho là chúng ta thật sự trở mặt, Đô đốc cảm thấy thế nào?
Lỗ Túc Bên cạnh không kìm nổi tán thưởng một tiếng:
- Kế hay, Châu Mục quả nhiên lợi hại!
Chu Du trầm ngâm một chút nói:
- Ta đã đáp ứng hết thảy nghe theo mệnh lệnh Châu Mục, ta sẽ hoàn toàn nghe theo Châu Mục sắp xếp, chỉ cần có thể khiến Hoàng Tướng quân trở về, Chu Du hết thảy nghe theo lệnh Châu Mục.
- Được!
Lưu Cảnh gật gật đầu, chậm rãi nói:
- Vậy Đô đốc nghe theo sắp xếp của ta!
.....
Chu Du và Lỗ Túc vội vàng đi, Lưu Cảnh nhìn sắc trời một chút, đã gần đến hoàng hôn, hắn liền phân phó thân binh nói:
- Đi mời Mã Diên tướng quân đến!
Không bao lâu, Mã Diên vội vàng đi vào lều lớn, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh cười hỏi:
- Sao rồi? Mã Tướng quân thích ứng với quân Giang Hạ chưa?
Cho dù Lưu Cảnh không tìm Mã Diên, Mã Diên cũng phải tìm Lưu Cảnh, y không ngờ Lưu Cảnh đem y làm cấp dưới của Ngụy Diên, điều này làm cho trong lòng của y cực kỳ bất mãn.
Y là viên tướng quan trọng ở Viên Thiệu, phong quan Giáo Úy, được phong làm Thịnh uy tướng quân, đầu hàng Tào Tháo tuy rằng bị giáng chức một bậc bổ nhiệm làm thuộc cấp của Hạ Hầu Uyên, nhưng trong quân Tào Tháo các chư tướng đều có thâm niên, sự từng trải, y không có dị nghị gì, hơn nữa Tào Tháo còn phong y làm Quan nội hầu, ít nhất còn có tước vị.
Nhưng tới Giang Hạ, y không dám nói địa vị được như Hoàng Trung, nhưng ít nhất cũng có thể sánh ngang cùng Cam Ninh, Ngụy Diên, không ngờ Lưu Cảnh đem y làm thuộc cấp của Ngụy Diên. Mã Diên vừa mới biết, Ngụy và vài thuộc cấp khác cũng chỉ là Nha tướng, chẳng lẽ muốn cho y làm Nha tướng sao?
Ở trước mặt Lưu Cảnh, Mã Diên không dám làm càn, y nhịn xuống phẫn hận trong lòng nói:
- Ta muốn hỏi Châu Mục, chuẩn bị bổ nhiệm ty chức chức vụ gì?
- Ha hả! Ta vốn định bổ nhiệm ngươi làm Nha tướng, nhưng thấy tướng quân hơi ủy khuất, không công bằng, nên ta cho phép chuẩn bị chuyển ngươi làm Biệt Bộ Tư Mã, trấn thủ Trường Sa.
Mã Diên mừng rỡ, tuy rằng Biệt Bộ Tư Mã cũng nhỏ, nhưng trấn thủ Trường Sa có bao nhiêu béo bở, bao nhiêu nữ nhân, nhất thời làm y mở cờ trong bụng, y vội vàng ôm quyền nói:
- Cảm tạ Châu Mục tín nhiệm, ty chức tuyệt sẽ không phụ kỳ vọng của Châu Mục.
Lưu Cảnh gật gật đầu,
- Hoắc Tuấn tướng quân đang ở huyện Dương Tân, ngươi đi huyện Dương Tân bàn giao công việc, sau đó đi Trường Sa, thời gian cấp bách, ngươi đi thu thập một chút, lập tức xuất phát.
- Tuân mệnh!
Mã Diên ôm quyền thi lễ, vội vàng đi, Lưu Cảnh nhìn y bị kích động đi xa, không khỏi lắc lắc đầu, giống như gần đến bên vách núi không có đường đi, trên thế giới này nhất định có người muốn đi vào khe rãnh, trùng hợp người như vậy chính là Mã Diên.
Lúc này, Lưu Cảnh lại phân phó thân binh:
- Tìm Ngụy Diên và Lưu Hổ đến đây!
Rất nhanh, hai người Ngụy Diên và Lưu Hổ vội vàng tới, cùng nhau thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
- Không cần đa lễ!
Lưu Cảnh cười khoát tay một cái nói:
- Gọi các ngươi đến, là có một việc cần hai người các ngươi làm.
- Châu Mục cứ việc phân phó!
Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói:
- Là như thế này, đại tướng quân Giang Đông giết chết đại tướng Mã Diên thủ hạ của ta, cơn giận này các ngươi nuốt không trôi, đương nhiên ta cũng nuốt không trôi, cần hai người các ngươi mang hơn trăm binh lính đi tấn công đại doanh Giang Đông, phải tìm hung thủ, không ngại xuống tay độc một chút, đốt doanh trướng bọn họ, đả thương mấy chục người bọn họ, hiểu chưa?
Ngụy Diên và Lưu Hổ nghe không hiểu ra sao, hai người ngơ ngác nhìn nhau, Ngụy Diên nhịn không được nói:
- Nhưng.... Vừa rồi thuộc hạ thấy Mã Diên, y nói Châu Mục đã phong làm Biệt Bộ Tư Mã, đóng ở Trường Sa, y có chết đâu!
- Ta biết, y rất nhanh sẽ chết thôi.
Lưu Cảnh thấy bọn họ vẫn không hiểu, liền thản nhiên cười:
- Được rồi! Ta nói cho các ngươi biết nguyên nhân, tuy nhiên việc này quan trọng, không được tiết lộ cho bất cứ kẻ nào.
.....
Lòng Mã Diên nóng như lửa đốt, hận không thể chắp cánh bay về Trường Sa, thu thập một chút, y dẫn vài tên thủ hạ và một gã thân binh của Lưu Cảnh rời đại doanh Xích Bích, cưỡi ngựa về huyện Dương Tân.
Đi ra từ cửa nam doanh Xích Bích, đó là một đường bằng phẳng, đi qua huyện Vũ Xương và Dương Tân, dựa theo tốc độ cưỡi ngự bình thường, đại khái xế chiều ngày mai là sẽ đến huyện Dương Tân, sau khi cùng Hoắc Tuấn giao quyền hành lại đi ba ngày là đến huyện Trường Sa.
Mặc dù cách khu vực quản lý quận Trường Sa còn bốn năm ngày, nhưng Mã Diên đã cấp bách khó nhịn nổi bắt đầu với giấc mộng đẹp.
Y dường như đã thấy vô số quan lại nhà giàu đem một mâm hoàng kim biếu y, lại phảng phất có bảy tám mỹ nhân nũng nịu người mặc lụa mỏng, thiên kiều bá mị ở bên cạnh y, tiếp y uống rượu, mặc y đùa bỡn, nghĩ đi nghĩ lại, Mã Diên không kìm nổi cười ha hả ra tiếng.
Lúc này trời đã tối, nhưng ánh trăng yên tĩnh, chiếu sáng xuống, trên quan đạo thấy rất rõ ràng, bọn họ đã đi hơn mười dặm, hai bên là rừng cây rậm rạp, trên đường cực kỳ an tĩnh, không có một người nào đi đường.
Lúc này bọn họ vào một chỗ rẽ, bên trái đi huyện Vũ Xương, bên phải đi huyện Dương Tân, lúc này, thân binh của Lưu Cảnh kêu một tiếng:
- Ta thấy đau bụng quá!
Gã với Mã Diên hô:
- Mã Tướng quân chờ ta với, ta vào rừng cây đi ngoài!
- Mẹ nhà ngươi! Thực nhiều chuyện, nhanh đi!
Mặc dù lòng Mã Diên nóng như lửa đốt, nhưng y vẫn không dám đắc tội người thân binh này, trên người thân binh có kim bài và Hộ phù của Lưu Cảnh, nhất định phải do gã hướng Hoắc Tuấn tuyên bố lệnh của Lưu Cảnh.
Mã Diên bất đắc dĩ, đành phải mệnh vài tên thủ hạ tạm chờ một lát, thân binh ôm bụng chạy vào rừng cây, Mã Diên cũng xoay người xuống ngựa, đi tiểu ở bên đường.
Đúng lúc này, Mã Diên bỗng nhiên nghe thấy một tiếng dây cung vang, y sửng sốt, đã thấy một mũi tên bắn tới trước mắt y, y không kịp tránh, một mũi tên bắn trúng trước ngực y. Mã Diên hét to một tiếng, xoay người ngã xuống đất, lúc này hơn trăm người từ trong rừng cây lao ra, đều là quân sĩ Giang Đông, cầm đầu là một viên Đại tướng, kiếm trắng, chính là Thái Sử Từ.
Vài tên thủ hạ của Mã Diên sợ tới mức chạy trốn bốn phía, Mã Diên chưa chết, y nhận ra Thái Sử Từ, liền hô lớn:
- Thái Sử Từ, ta với ngươi không cừu không oán, vì sao phải giết ta?
- Bởi vì ngươi không thể không chết!
Một kiếm của Thái Sử Từ đâm xuyên qua ngực của Mã Diên, đâm chết y tại chỗ, rồi rút đao chặt đầu của Mã Diên, vung tay lên,
- Chúng ta đi!
Thái Sử Từ quay đầu ngựa chạy gấp về hướng đông, binh lính Giang Đông cũng chạy dần theo y.
Không biết qua bao lâu, thân binh của Lưu Cảnh từ trong rừng cây nơm nớp lo sợ đi ra, vài tên thủ hạ của Mã Diên cũng xúm lại, bọn họ thấy thi thể Mã Diên không đầu, tất cả mọi người không biết làm sao, có người nói:
- Nghe tướng quân hét to, hình như là Thái Sử Từ!
- Ta cũng nhìn thấy, chính là y!
Thanh âm thân binh của Lưu Cảnh khẩn trương run rẩy nói:
- Nhanh đi về bẩm báo Châu Mục, quân Giang Đông giết đại tướng chúng ta rồi.
----------oOo----------