Lưu Cảnh sai người áp giải Tào Nhân cùng tù bình quân Tào từ huyện Biên đến Giang Lăng, bản thân hắn thì dẫn quân đi Tương Dương, lúc này Văn Sính chỉ huy thủy quân Giang Hạ đã khống chế được Hán Thủy, cắt đứt liên lạc giữa Tương Dương và Phàn Thành, thành Tương Dương có năm ngàn binh sỹ quân Tào, do Phó tướng Tương Dương Lộ Chiêu thống soái, tử thủ Tương Dương.
"Tùng! Tùng! Tùng!"
Tiếng trống trận gõ vang liên hồi, sáu ngàn binh sỹ quân Giang Hạ phát động lượt tiến công thứ tư, ba lần trước đều kết thúc trong thất bại, quân Tào dựa vào thành Tương Dương kiên cố cao to, đã thủ vững được thành trì.
Binh sỹ quân Giang Hạ ồ ạt khiêng những chiếc thang công thành từ ba hướng đồng thời phát động tiến công vào thành đông, trên đầu thành, bốn ngàn binh sỹ quân Tào giương cung lắp tên, sẵn sàng nghênh chiến với quân địch, Phó tướng Lộ Chiêu lạnh lùng nhìn về phía quân địch đang xông tới, bỗng hét lớn một tiếng:
- Bắn tên!
Trên đầu thành lập tức bắn ra loạn tiễn, những mũi tên che trời phủ đất bay tới, binh sỹ quân Giang Hạ đều nâng thuẫn chặn lại, mặc dù vậy, vẫn có không ít binh sỹ bị tên bắn trúng, kêu thảm ngã xuống.
Binh sỹ Giang Hạ tiếp tục nâng thuẫn chạy đi, dùng tấm ván gỗ bắc qua sông hộ thành, từng chiếc thang công thành thật lớn được dựng thẳng lên, gác lên tường thành cao gần bốn trượng, từng đoàn binh sỹ leo lên thang, tay cầm đao thuẫn trèo lên đầu thành.
Quân Tào trên đầu thành đã sớm chuẩn bị cây lăn và đá tảng để ném xuống, một khối đá nặng mấy trăm cân nện xuống dọc theo chiếc thang, lập tức đập vào mười mấy binh sỹ đang leo trên thang công thành, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, binh sỹ dưới thành đã máu thịt lẫn lộn, xác chết la liệt, nhưng lại có binh sỹ không sợ chết, tiếp tục trèo lên thang.
Ở bên kia, mười mấy binh sỹ quân Tào dùng một cây thiết xoa dài hơn hai trượng, chống vào cây thang, ra sức đẩy ra phía ngoài, thang công thành mất đi trọng tâm, ngã ra phía ngoài, một đám binh sỹ đều từ trên thang rơi xuống, kêu lên từng tiếng thảm thiết.
Ở phía nam, móc sắt trên một chiếc thang công thành đang móc lên tường thành, khiến quân Tào khó lòng đẩy thang ra ngoài, mười mấy binh sỹ Giang Hạ xông lên đầu thành, lại bị mười mấy binh sỹ quân Tào ngăn chặn, song phương bắt đầu chém giết kịch liệt ở lỗ châu mai.
Quân Giang Hạ lần lượt giết lên, cây lăn nện xuống liên hồi, trên mã tường (phần tường thành nhô ra có hình như đầu ngựa) hai bên tên bắn như mưa, binh sỹ Giang Hạ bị giáp kích hai mặt trước sau.
Đội quân hơn một vạn người của quân Giang Hạ đã từng là tinh nhuệ của quân Kinh Châu, trước giờ vẫn đóng quân trường kỳ ở Phàn Thành và Tân Dã, do Văn Sính thống soái đã gần mười năm, sức chiến đấu rất mạnh, được huấn luyện nghiêm ngặt.
Mặc dù gặp sự phản kích ngoan cường của quân Tào, tử thương thảm trọng, nhưng bọn họ lại không lui lấy một bước, vẫn liên tục công thành từng đợt từng đợt, nhưng đáng tiếc chính là vũ khí công thành của bọn họ không đủ, đã có vẻ không còn sức để tiếp tục.
Văn Sính đứng ở trên một mô đất, nhìn chăm chú đội quân của y đang công thành, mà Thái Tiến thì chỉ huy một ngàn thủy quân phong tỏa mặt sông, lúc này Văn Sính cảm nhận được áp lực rất lớn, y đã hao tổn gần hai ngàn binh sỹ, thành Tương Dương vẫn đứng sừng sững.
Tiếp tục đánh nữa, đội quân của y càng đánh càng ít, công thành cũng càng lúc càng khó khăn hơn, cuối cùng quân binh đã hết, Tương Dương vẫn không chiếm được, trước mắt binh sỹ công thành đã tử thương thảm trọng, chỉ còn lại năm cái thang công thành cuối cùng, trong lòng Văn Sính vô cùng hối tiếc, không khỏi thở dài, hạ lệnh:
- Gõ kẻng thu binh!
"Keng! Keng! Keng!"
Tiếng chuông thu binh gõ vang, quân Giang Hạ rút lui như thủy triều, trận chiến này đã diễn ra gần hai canh giờ, tử thương hơn ngàn người, quân Tào trên đầu thành hân hoan la to.
Hoàng hôn, Lưu Cảnh chỉ huy một vạn quân đã đến Tương Dương, ở cổng đại doanh của quân Giang Hạ đóng phía đông thành Tương Dương, Văn Sính dẫn theo mười mấy tướng lĩnh ra nghênh đón, y tiến lên một bước thi lễ với Lưu Cảnh:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh vội vàng nâng y dậy, cườ nói:
- Văn tướng quân không cần đa lễ, mau mau đứng lên!
Văn Sính đứng dậy thở dài nói:
- Ty chức vô năng, đến giờ vẫn chưa thể công hạ Tương Dương.
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Nếu thành Tương Dương dễ dàng công hạ như vậy, nó cũng không phải là đệ nhất thành của Kinh Châu, trong lòng ta hiểu rõ, trở về trướng nói chuyện đi!
Văn Sính lại thi lễ với Triệu Vân, mang theo Lưu Cảnh đi đến đại trướng, ở chính giữa đại trướng trung quân có đặt một cái sa bàn dài rộng một trượng, bao gồm Tương Dương và Phàn Thành, phía bắc đến vùng Tân Dã, Lưu Cảnh trực tiếp đi đến trước sa bàn, hắn nắm rõ vùng này như lòng bàn tay, nhược điểm công thủ của Tương Dương hắn đều tường tận.
Lưu Cảnh dùng một thanh gỗ chỉ vào cổng thành nam, hỏi:
- Cổng thành phía nam còn giống như năm ngoái không?
Cổng thành phía nam là nhược điểm phòng ngự của toàn thành Tương Dương, năm ngoái đã từng bị sập, tuy rằng sau đó đã được sửa chữa, nhưng chất lượng rất kém, khi gặp tác động mạnh từ bên ngoài sẽ rất dễ dàng sập lần nữa, cho nên chỉ cần dùng máy ném đá tấn công thành nam, sau khi mười mấy tảng cự thạch va phải, tường thành trên cổng thành nam ắt sẽ lại sập xuống.
Nhược điểm này các tướng lĩnh quan trọng của Kinh Châu hầu như đều biết, nhưng quân Tào chưa chắc đã biết, cho nên Lưu Cảnh quan tâm nhất đến chỗ này, Văn Sính lại lắc lắc đầu, nói:
- Nghe nói quân Tào đã sửa chữa vào mùa đông năm ngoái, cổng thành nam hiện tại vô cùng chắc chắn, khó có thể tấn công.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Xem ra quân Tào đã chuẩn bị đầy đủ, lương thực bên trong thành hẳn cũng không ít.
- Vâng! Nghe nói bên trong thành chứa mười mấy vạn thạch lương thực, binh sỹ quân Tào còn khai hoang đất đai trong thành để trồng rau, lại thêm năm ngàn quân thủ thành tinh nhuệ, muốn công hạ Tương Dương quả thật không dễ dàng!
Văn Sính có chút chán nản, y đã hao tổn ba ngàn binh sỹ, lại chưa chiếm được lợi thế gì.
- Đương nhiên có thể công hạ, chỉ có điều phải trả giá thảm trọng, đây không phải là cái giá mà ta muốn đánh đổi, nhất định phải dùng cách khác để đoạt lấy thành Tương Dương.
Lúc này, Triệu Vân ở bên cạnh nói:
- Quân Tào đã trữ mười mấy vạn thạch lương ở trong thành, lại chỉ có năm ngàn quân phòng ngự, việc này có chút không hợp lý lắm, mạt tướng đoán Chủ tướng quân Tào đã biết Tào Nhân sắp trở về phía bắc, cho nên tử thủ thành trì, nếu chúng ta cho quân địch trong thành biết, đội quân của Tào Nhân đã bị tiêu điệt toàn bộ, vậy thì bọn chúng đâu còn muốn tử thủ Tương Dương nữa.
Lưu Cảnh trầm tư trong giây lát, nói:
- Tử Long nói không sai, không đánh mà khuất phục được người khác mới là thượng sách, sáng ngày mai, chúng ta không ngại cho quân Tào bên trong thành nhìn thử tác phong chiến đấu của quân ta.
Lộ Chiêu năm nay khoảng bốn mươi tuổi, đi theo Tào Tháo nhiều năm, khi Tào Tháo thảo phạt Viên Thiệu từng lập công lớn, tuy thanh danh của y không hiển hách như Từ Hoảng, Trương Liêu, nhưng y cũng là Đại tướng quan trọng dưới trướng Tào Tháo, hơn nữa còn giỏi về phòng thủ, sau khi Tào Tháo bắc thượng, liền để lại y và Từ Hoảng phòng thủ Tương Phàn, Từ Hoảng làm Chủ tướng, y làm Phó tướng.
Trước khi đi Tào Tháo dặn đi dặn lại y và Từ Hoảng, Tương Dương không thể mất, một khi Tương Dương mất đi, thì sẽ chặt đứt đường lui của Tào Nhân ở Giang Lăng, vì thế, Lộ Chiêu mới chỉ huy năm ngàn quân tử thủ Tương Dương.
Lúc này Lộ Chiêu đã biết Tào Nhân đã vứt bỏ Giang Lăng rút quân về phía bắc, dưới tình hình như vậy, y càng không dám dễ dàng buông bỏ Tương Dương.
Trên thực tế, y cũng không còn đường lui nữa, rút về Thượng Dung, ắt sẽ bị quân Giang Hạ truy kích, bây giờ y chỉ có thể chờ Tào Nhân rút về Tương Dương, sau đó sẽ do Tào Nhân quyết định là cố thủ hay là rút quân.
Ban đêm, Lộ Chiêu tuần tra trên đầu thành như mọi hôm, lúc này có binh sỹ chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Lộ tướng quân, ngoài thành đông có người muốn vào thành!
- Là ai?
- Hình như là tướng lĩnh dưới trướng của Trấn Nam tướng quân.
Lộ Chiêu cả kinh, vội vàng ra lệnh:
- Mau dẫn y đến gặp ta!
Một lát sau, binh sỹ dẫn đến một người, người này tiến lên thi lễ:
- Ty chức tham kiến Lộ tướng quân!
Lộ Chiêu quen biết người này, là bộ tướng dưới trướng Tào Nhân, tên là Chu Hoán, y vội vàng hỏi:
- Trấn Nam tướng quân hiện đang ở đâu?
Chu Hoán nghe được một chút tin tức, hình như Tào Nhân cũng bị bắt rồi, nhưng Lưu Cảnh hắn không cho y nhắc đến việc của Tào Nhân, y cũng không dám tiết lộ bí mật, thở dài một tiếng, Chu Hoán bẩm báo:
- Chúng ta gặp phục kích của quân Giang Hạ trong huyện Biên, toàn quân bị diệt, Trấn Nam tướng quân tung tích không rõ, ty chức bất hạnh bị quân Giang Hạ bắt làm tù binh, thật ra ty chức là được thả về báo tin.
Lô Chiêu ngẩn người, quân của Tào Nhân không ngờ đã toàn quân bị diệt, sau một lúc lâu y mới chần chừ hỏi:
- Ngươi muốn truyền lời gì?
Chu Hoán cười khổ, nói:
- Hiện tại Lưu Cảnh đã dẫn viện quân chủ lực đến Tương Dương, hắn để ty chức chuyển cáo cho Lộ tướng quân, nếu Lộ tướng quân đồng ý vứt bỏ Tương Dương, hắn có thể hứa để cho Lộ tướng quân rút về phía tây, tuyệt không truy kích, hoặc giả hắn cũng có thể phái thuyền đưa đội quân của Lộ tướng quân sang sông, do Lộ tướng quân tự mình lựa chọn.
- Việc này
Lộ Chiêu trong lòng hoảng loạn, tin tức này làm cho y biết phải lựa chọn như thế nào? Quan trọng hơn là y không thể làm chủ, ít nhất cũng phải do Từ Hoảng quyết định, trầm tư thật lâu, Lộ Chiêu lại hỏi:
- Lưu Cảnh mang đến bao nhiêu quân đội?
- Ty chức dọc đường vẫn bị nhốt trong xe tù, quả thật không biết có bao nhiêu quân đội, nhưng nghe ý tứ của Lưu Cảnh, có vẻ là có ba bốn vạn quân.
- Ta biết rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, Chuyện này để ta suy nghĩ rồi mới quyết định.
Lộ Chiêu bước nhanh xuống thành vào quận nha, y cần phải sớm báo cáo việc này với Từ Hoảng, y và Từ Hoảng, tuy rằng y và Từ Hoảng cách nhau bởi Giang Thủy, nhưng có thể đưa tin bằng chim bồ câu, sự tình trọng đại, y không dám có chút sơ suất.
Sáng sớm hôm sau, quân Tào trên đầu thành Tương Dương phát hiện có viện quân Giang Hạ đến, bọn họ vội vàng gõ chuông cảnh báo, sớm đã có binh sỹ chạy như bay đến chỗ Lộ Chiêu bẩm báo, không lâu sau, Lộ Chiêu cũng gấp gáp chạy tới đầu thành.
Chỉ thấy ở ngoài thành, quân Giang Hạ hoàn toàn khác so với mấy ngày trước, rất rõ ràng là đại quân Giang Hạ đã đến, quân Giang Hạ bày trận ở ngoài một dặm, tinh kỳ phấp phới, thanh thế to lớn, kéo dài về hướng nam mười mấy dặm, từ trận thế này mà nói, chí ít cũng phải bốn năm vạn người.
Lộ Chiêu lại không biết, đây là quân Giang Hạ phô trương thanh thế, ở ngoài mười mấy dặm, chỉ có một hai binh sỹ cầm đại kỳ, nhưng Lưu Cảnh là Châu Mục, là Kinh Châu Mục, là chủ công của cả quân Giang Hạ, hắn chỉ huy ba bốn vạn quân đến hoàn toàn rất bình thường.
Lộ Chiêu hít một ngụm lãnh khí, trong thành y chỉ có năm vạn quân thủ thành, nếu quân Giang Hạ từ bốn phía đồng thời tiến công, y làm sao có thể thủ được thành trì?
Lúc này, một tên kỵ binh quân Giang Hạ chạy đến như bay, bắn một phong thư lên đầu thành, có binh sỹ nhặt phong thư chạy tới đưa cho Lộ Chiêu, mười mấy tên tướng lĩnh cũng đều vây quanh:
- Lộ tướng quân, trên thư viết cái gì?
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi.
Lộ Chiêu đọc xong thư, thở dài một tiếng nói:
- Vẫn giống như tối qua, muốn ta rút quân, Lưu Cảnh nói hắn không muốn phá hỏng thành Tương Dương, cho nên cho chúng ta một cơ hội.
- Tướng quân, chúng ta rút quân đi!
Các tướng lĩnh đều thay nhau khuyên nhủ:
- Nếu Trấn Nam tướng quân đã toàn quân bị diệt, chúng ta hà tất phải cố thủ thành Tương Dương, hơn nữa hắn là Châu Mục, sẽ không dễ dàng nuốt lời, tất sẽ không có trá, tướng quân, rút lui đi!
Lộ Chiêu lắc lắc đầu, nói với mọi người:
- Có rút quân hay không không phải là ta có thể quyết định, nhất định phải do Từ tướng quân quyết định.
Lộ Chiêu lại sai người gọi Chu Hoán đến, nói với y:
- Ngươi đi nói với Lưu Cảnh, chỉ cần Từ Hoảng tướng quân đồng ý, ta sẽ lập tức rút quân!
- Ty chức hiểu rồi!
Mặc dù Chu Hoán không muốn trở về nữa, nhưng quân lệnh khó cãi, y cũng không thể không tuân, nhưng y thầm cảm thấy may mắn, may mắn y không có nhiều lời, nếu không cái mạng nhỏ của y cũng khó bảo toàn, y đành phải rời khỏi thành Tương Dương, chạy vào trong quân Giang Hạ.