Lưu Chương vội vàng nâng nàng dậy, cười híp mắt:
- Vốn trong long có chút lo lắng, nhưng vừa thấy yêu cơ, nỗi lo lắng kia đã tan hết.
Vân thị dịu dàng yếu ớt đứng lên, nửa đứng nửa dựa trên người Lưu Chương, ghé vào lỗ tai y dịu dàng nói:
- Nô tì bố trí một bàn tiệc rượu, nguyện bồi tướng quân uống một ly.
- Hay! Ta cũng đang có ý này.
Lưu Chương ôm lấy cái eo liễu của nàng, hai người đi vào nội đường, trong nội đường đã bố trí một bàn tiệc rượu, Vân thị thay Lưu Chương cởi bỏ áo ngoài, kéo cánh tay của y ngồi vào vị trí, nàng hé miệng cười, vươn bàn tay rót một chén rượu cho Lưu Chương:
- Tướng quân tới chậm, thiếp trước tiên phạt tướng quân một ly.
- Ngọc Trúc phạt ta, ta đương nhiên phải uống.
Lưu Chương nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Vân thị lại nhắc bình rượu rót đầy một chén rượu khác cho y, lúc này mới dường như không có việc gì hỏi:
- Vừa rồi tướng quân nói tâm phiền ý loạn, gặp chuyện không hài lòng, nếu không ngại có thế nói cho Ngọc Nhi được không? Thiếp nguyện giải nỗi phiền thay tướng quân.
- Ai! Kỳ thật cũng không có đại sự gì, các đại thần mượn chuyện Kinh Châu bị uy hiếp để công kích lẫn nhau.
- Tướng quân nói đến Lưu Cảnh.
Lưu Chương ngẩn ra:
- Yêu cơ cũng biết Lưu Cảnh?
Vân thị nheo mắt cười thành vầng trăng khuyết, nũng nịu nói:
- Tướng quân quên phụ thân thiếp là làm gì sao? Ông thường xuyên đi Kinh Châu lo việc buôn bán, kiến thức rộng rãi, kỳ thật tướng quân có thể hỏi cha thiếp. Nói thẳng ra thì so với những kẻ một chút sự tình cũng không rõ hay những vị đại thần có tâm tư riêng thì còn tốt hơn nhiều, tướng quân nói có đúng hay không?
Lỗ tai của Lưu Chương cảm thấy cực kì êm dịu, nghe ái thiếp vừa nói như vậy, y cũng động tâm, có lẽ nên hỏi Vân Thiệu một chút, y liền cười tủm tỉm nói:
- Đợi ta ngủ trưa xong sẽ đến hỏi qua nhạc phụ đại nhân.
- Tướng quân xấu lắm, đến đây! Thiếp mời tướng quân một ly.
Buổi chiều, một gã trung niên ngoài năm mươi tuổi dưới sự hướng dẫn của thị vệ vội vàng đi vào quan phòng của Lưu Chương, người này chính là phụ thân Vân thị, Vân Thiệu, ông là một tiểu thương nhân của Đông Quận, nhiều năm qua cũng thường lui tới cho Kinh Châu và Ba Thục, buôn bán vãi thời gian dần qua, trong tay cũng có chút vốn liếng.
Vân Thiệu liền bắt đầu suy xét xu hướng phát triển ở trong quan trường, thông qua các loại luồn cúi, ông ta và Thái Thú Ba Thục là Bàng Hi ngày càng quan hệ chặt chẽ. Dưới sự giật dây của Bàng Hi, cuối cùng thì nữ nhi của ông ta cũng gặp được Lưu Chương kết quả là kế hoạch này đại thành công. Con gái rất được Lưu Chương sủng ái, Vân Thiệu cũng lập tức trở thành hoàng thân quốc thích.
Vân Thiệu đi vào quan phòng, quỳ xuống thi lễ,
- Vi thần bái kiến Châu Mục!
Lưu Chương vội vàng nâng dậy ông ta:
- A Ông không nên như vậy, chúng ta là thân thích, lấy nghi thức bình thường đối đãi là được rồi.
- Đa tạ Châu Mục, không biết Châu Mục tìm ta tới là có chuyện gì?
- Tâm sự thôi, A Ông mời ngồi!
Vân Thiệu ngồi xuống, kỳ thật trong lòng ông biết rõ, vì sao Lưu Chương lại tìm mình, ông đã sớm bàn bạc cùng với con gái rồi.
Lưu Chương trầm ngâm một chút hỏi:
- A Ông thường lui tới Kinh Châu đúng không? Cảm thấy Lưu Cảnh là người như thế nào?
Vân Thiệu cười ha hả:
- Từ trước Kinh Châu bị tứ đại thế gia là Thái, Khoái, Hoàng và Bàng khống chế nhưng từ khi Lưu Cảnh cầm quyền, hắn đã hoàn toàn chèn ép bốn đại gia tộc này. Hoàng Tổ trực tiếp tiêu vong, hai nhà Thái, Khoái hoàn toàn không có đất cắm cọc, chỉ còn lại một chút gốc gác, Bàng gia cũng giao ra toàn bộ đất đai chuyên tâm dạy học. Hiện tại Kinh Châu trên cơ bản đã không có đại tộc thế gia nào nữa, quyền lực của quan phủ cũng đã phát triển nhanh chóng, phải nói, Lưu Cảnh là một người có năng lực quyết đoán thiên hạ.
Lưu Chương gật gật đầu:
- Ta cũng nghe nhắc Tào Tháo rất khen hắn, tuy nhiên A Ông cảm thấy hắn thật sự là muốn mưu hại Ba Thục ta sao?
- Chuyện này ta tốt nhất là không nên nói.
A Ông là người có kiến thức, cứ nói đừng ngại.
Vân Thiệu suy nghĩ một chút nói:
- Ta ở Giang Lăng cũng quen biết một người của ít quan phủ, nghe bọn hắn nói địch nhân của Lưu Cảnh chia làm ba hạng, một là Tào Tháo, tiếp theo là Tôn Quyền, Lưu Bị, cuối cùng là Châu Mục và Trương Lỗ, nếu như nói hắn muốn mưu lấy Ba Thục, ta cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó nhưng hẳn không phải là hiện tại.
- Lời này ý là như thế nào?
Lưu Chương vội vàng hỏi.
- Dựa theo sự phân chia thứ hạng địch nhân của hắn, thì người muốn đối phó đầu tiên hẳn là Lưu Bị, diệt trừ xong được mối họa đó hắn mới qua qua dòm ngó Ba Thục ta. Nếu Lưu Bị còn chưa bị diệt trừ vậy thì ta cảm thấy hắn tạm thời sẽ không tiến đánh Ba Thục, nếu không Lưu Bị thừa dịp Kinh Châu trống không, tập kích nơi ở của hắn, đó chính là mất nhiều hơn được.
Lưu Chương chậm rãi gật đầu, y có cảm giác như được người ta xua tan đi mây mù nhìn thấy ánh mặt trời:
- Vẫn là A Ông có kiến thức!
Trầm ngâm một chút, Lưu Chương lại hỏi:
- Nhưng vì sao hắn phải chiếm Tỷ Quy?
Vân Thiệu cười ha hả:
- Ta hiểu rất rõ vị trí của Tỷ Quy, Lưu Cảnh chiếm Tỷ Quy hẳn là nhằm vào Lưu Bị, mà không phải nhằm vào Châu Mục, hắn sợ Lưu Bị chiếm Ba Thục, như thế Lưu Bị sẽ lập tức trở thành kình địch của hắn, một khi Lưu Bị tiến công từ phía Tây, Tôn Quyền tiến công từ phía đông, hai mặt thụ địch, như thế Kinh Châu xong rồi. Nói thì khó nghe nhưng, Lưu Cảnh không hề để Châu Mục vào trong mắt, kình địch của hắn thật ra là Lưu Bị.
Mặc dù câu nói vừa rồi khiến Lưu Chương không thoải mái, tuy nhiên lo lắng của y cũng được thả lỏng, đối với sự sự coi trọng của Lưu Cảnh, Ba Thục đối với y mới là quan trọng nhất, nhưng lúc này, Vân Thiệu lại nói:
- Kỳ thật ta cảm thấy được Lưu Bị mới là đại địch của chúng ta, mối uy hiếp của y vượt xa Lưu Cảnh.
- Câu ấy có ý gì?
Lưu Chương có chút khó hiểu.
- Kỳ thật rất đơn giản, Lưu Cảnh có Kinh Châu giàu có và đông đúc, hắn cũng không thiếu cơ nghiệp, nhưng Lưu Bị thì lại không có gì, y chiếm cứ Kinh Nam, nhân khẩu hiếm quả, thổ địa cằn cỗi, căn bản là khó có thể tích tụ nuôi quân. Giống như việc ta buôn bán, không có tiền vốn, lúc này thứ y khát vọng nhất chính là chiếm cứ một khối lãnh địa giàu có và đông đúc nơi, Kinh Châu y đánh không lại Lưu Cảnh, đối phó Giang Đông thực lực của y cũng không đủ như vậy y tất nhiên sẽ có ý đồ với Ba Thục, chẳng lẽ Châu Mục không nghi ngờ gì sao? Vì sao y phải tu kiến huyện Vu Thành. Lại còn đóng trú quân ở đó nữa.
Lưu Chương chợt bừng tỉnh đại ngộ, y oán hận nói:
- Trương Tùng hại ta, nếu không phải A Ông nhắc nhở, ta thiếu chút nữa đã là hỏng đại sự rồi.
Vân Thiệu cười híp mắt nói:
- Kỳ thật Trương Biệt Giá muốn đối phó không phải Lưu Cảnh, mà là sĩ phu Đông Châu, Lưu Cảnh chẳng qua chỉ là nhà buôn đối với Trương Biệt Giá, ảnh hưởng không lớn, chỉ là hai người làm cùng việc giống nhau cùng đồng hành mới gọi là oan gia.