Pháp Chính và Vương Lũy đều được sắp xếp trong dịch quán cho khách quý, nhưng có chỗ không giống với sứ giả Giang Đông là, Pháp Chính và Vương Lũy mỗi người ở riêng một gian viện, hai người ở cách nhau khá xa, sắp xếp như vậy chủ yếu là để Pháp Chính và Kinh Châu lén qua lại.
Vương Lũy là một người cổ hủ và cứng nhắc, sau khi y đến nơi ở, việc đầu tiên chính là đuổi ba người thị nữ đi, đến quản sự cũng không cho vào tiểu viện, y chỉ dùng hai tên tùy tùng của mình, có thể nói là y cẩn thận, y rất lo lắng quản sự và thị nữ đều là nội ứng do Kinh Châu sắp xếp.
Kỳ thực Vương Lũy cũng không biết sứ mệnh của mình là gì? Lưu Chương giao sứ mệnh cho bọn họ là phải giao hảo với Kinh Châu, cùng với nhổ bỏ cứ điểm Vu Thành của Lưu Bị ở Ba Đông, đồng thời tạo cơ sở cho lần đầu gặp gỡ giữa hai vị Châu Mục Kinh Thục.
Vương Lũy hiểu rất rõ tâm tư của Lưu Chương, y là muốn khơi mào cho Lưu Cảnh và Lưu Bị sống mái với nhau, sau đó Ba Thục ngư ông đắc lợi, nhưng sự tình nào có đơn giản như thế, nếu như thực lực của Lưu Cảnh và Lưu Bị tương đương nhau, có lẽ sẽ đánh cho lưỡng bại câu thương, nhưng trên thực tế, thực lực hai người chênh lệch quá xa, Lưu Cảnh nhấc tay là có thể tiêu diệt Lưu Bị, nhưng hắn cứ chần chừ không diệt, việc này rõ ràng là muốn lợi dụng quân cờ Lưu Bị này.
Việc thứ hai là Lưu Chương còn muốn nhận họ hàng, hai người gặp mặt kết minh, sau đó thì cho rằng Lưu Cảnh sẽ vì tình cảm huynh đệ mà buông tha cho Ba Thục, nếu Lưu Cảnh dễ nói chuyện như vậy, hắn đã sớm tiếp nhận đề nghị làm Tương Dương Vương của Tào Tháo mất rồi.
Vương Lũy không khỏi cúi đầu thở dài một tiếng, Lưu Chương đường đường là một Châu Mục, không ngờ vẫn còn ý tưởng ngây thơ như vậy, khiến y cảm thấy vô cùng chán nản, có đôi khi y cũng hy vọng Ba Thục có thể đổi một minh chủ khác.
Nhưng tuy rằng Lưu Chương có chút ngu ngốc yếu đuối, nhưng nói chung vẫn rất tốt, chí ít dân chúng Ba Thục dưới sự cai quản không có chí tiến thủ của y, vẫn có thể an cư lạc nghiệp, bá quan cũng không cần lo lắng y sẽ nghiêm khắc hung bạo cướp đoạt gia sản và tính mạng.
Nếu Ba Thục thay đổi một quân chủ mạnh mẽ cứng rắn mà dã tâm bừng bừng, e rằng Ba Thục sẽ trở thành bàn đạp để y tranh đoạt thiên hạ, thuế phú gia tăng, lương thực bị tước đoạt, tráng đinh bị trưng binh, cuộc sống thoải mái tự tại của nhân dân Ba Thục sẽ một đi không trở lại.
Mà Lưu Cảnh vừa vặn chính là một người mạnh mẽ cứng rắn mang đầy dã tâm, nếu hắn nhập chủ Ba Thục, Ba Thục nhát định sẽ trở thành trọng địa lương thảo và thuế phú của hắn, nhân dân Ba Thục ắt sẽ phải chịu đâu khổ và bóc lột, đây là chuyện Vương Lũy tuyệt không muốn thấy, thà rằng y lựa chọn Lưu Chương làm Chủ công.
Nhưng bàn tay của Lưu Cảnh đã nhúng vào Ba Thục, tmy xuất hiện ở Thành Đô đã nói rõ ra rằng Lưu Cảnh đã chú ý đến Ba Thục, đáng tiếc Lưu Chương căn bản không nhìn thấy nguy hiểm trước mắt, vẫn muốn chiếm tiện nghi của Kinh Châu.
Vương Lũy tâm phiền ý loạn, ôm mặt thật lâu, lúc này, một tên tùy tùng của y tiến vào mang theo một bình trà vừa mới pha xong, vừa rót trà vừa nói:
- Thật là đúng lúc, vừa mới gặp quản sự của tiểu viện bên cạnh, hàn huyên vài câu, tiên sinh đoán người ở kế bên là ai?
Vương Lũy giật mình, y biết rằng tiểu viện bên cạnh có khách ở, nhưng y không biết gì nữa cả, tuy nhiên có thể là khách ở dịch quán dành cho khách quý, đương nhiên không phải là người tầm thường, Vương Lũy lập tức sinh lòng hiếu kỳ, liền hỏi:
- Người ở kế bên là ai?
- Nghe nói là Trưởng sử Giang Đông Trương Hoành.
"Trương Hoành!" Vương Lũy kinh hỷ, lại là Trương Hoành nổi danh khắp thiên hạ, đây là một đại nho danh sỹ lúc trẻ y đã từng ngưỡng mộ, không ngờ lại ở kế bên mình, Vương Lũy thay đổi tâm niệm, bỗng hiểu được, nhất định là Trương Hoành đại diện Giang Đông đến Kinh Châu đàm phán, trong lòng y vui mừng hẳn lên, lại hỏi:
- Có nói Trương trưởng sử khi nào rời khỏi hay không?
- Hình như đêm nay sẽ đi, quản sự đã thay ngài ấy đi sắp xếp chuyện thuyền bè rồi.
Vương Lũy ngẫm nghĩ một hồi liền đứng dậy nói:
- Ta đi xem thử!
Y khoanh tay từ từ đi đến trước cửa tiểu viện bên cạnh, chỉ thấy bên trong tiểu viện đèn đuốc sáng trưng, vài tên người hầu đang vận chuyện rương đồ dạc, trông có vẻ là chuẩn bị rời khỏi, Vương Lũy đi vào sân cười nói:
- Xin hỏi Trương trưởng sử có ở đây không?
Một lão giả đứng sau một chiếc rương lớn, lão liếc mắt nhìn Vương Lũy, cười tủm tỉm hỏi:
- Ta chính là Trương Hoành, xin hỏi các hạ là?
Vương Lũy vội vàng chắp tay thi lễ:
- Học sinh Thục Trung Vương Lũy, nghe nho danh của Trương công đã lâu, đặc biệt đến kính thăm!
"Vương Lũy?" Trương Hoành ngẩng đầu ngẫm nghĩ một hồi, bỗng cười nói:
- Các hạ có phải là Tòng sự Ích Châu Vương Công Hiến?
- Chính là học sinh!
- Nếu là Tòng sự Ích Châu, sao lại ở Tương Dương?
- Học sinh phụng mệnh Lưu Châu Mục đi sứ Kinh Châu, đang ở sát bên.
Trương Hoành cười phá lên:
- Hóa ra là sứ giả Ích Châu, cũng thật là trùng hợp, không tồi Ta đang muốn rời khỏi nhưng còn chút thời gian, không ngại vào trong phòng nói chuyện!
Lúc này, Lỗ Túc bước nhanh vào sân, khom người nói:
- Trưởng sử, thuyền đã chuẩn bị xong, mời lên thuyền!
- Chờ ta một lát, ta vừa mới gặp một tiểu hữu, muốn cùng y nói chuyện một chút!
Trương Hoành liếc nhìn Vương Lũy vẻ mặt đầy thâm ý.
- Xin hỏi Trương công, vị này là
Vương Lũy thấy Lỗ Túc không giống hạ nhân, áo mão cân đai, rõ ràng là một vị quan lớn nho nhã, y không khỏi cảm thấy hứng thú mà hỏi.
- Đến đây! Ta giới thiệu cho ngươi một chút.
Trương Hoành kéo Lỗ Túc qua, cười nói:
- Vị này chính là Phó đô đốc thủy quân Giang Đông Lỗ Tử Kính, đảm nhiệm chức Tán Quân giáo úy.
Vương Lũy vô cùng kính cẩn, liền thi lễ nói:
- Hóa ra là danh thần Giang Đông Lỗ Tử Kính, Vương Lũy thất kính rồi.
Trương Hoành nháy mắt với Lỗ Túc, lại cười nói:
- Vị tài tuấn Thục Trung này chính là Tòng sự Ích Châu Vương Công Hiến, phụng mệnh Lưu Châu Mục đi sứ Kinh Châu, ta muốn nói chuyện với y một chút, Tử Kính cùng đi nhé!
Lỗ Túc liền thi lễ, cười nói với Vương Lũy:
- Nguyện cùng Vương sứ quân nói vài lời.
Ba người trở về phòng ngồi xuống, Trương Hoành lại lệnh cho tùy tùng dâng trà, y hỏi han thân thiết:
- Lưu Ích Châu không phải vẫn luôn không thích Lưu Cảnh mà thân với Lưu Hoàng Thúc đó sao? Sao lại phái Công Hiến đi sứ Kinh Châu?
Tâm tư của Vương Lũy rất tinh tế, y nghe Trương Hoành gọi thẳng tên cúng cơm của Lưu Cảnh, đây là một loại thái độ rất vô lễ, bình thường sẽ rất chú ý, hoặc gọi là Lưu Kinh Châu, hoặc gọi là Sở Hầu, chỉ gọi tên thì chỉ có thể nói rõ rằng trong lòng bất mãn, Vương Lũy không khỏi giật mình, chẳng lẽ Giang Đông và Kinh Châu đàm phán bất thành sao?
Y nén lại sự hiếu kỳ trong lòng, khôm người đáp:
- Chủ yếu là do Chủ công của học sinh phát hiện Lưu Bị có dã tâm mưu đồ Ba Thục, cho nên đặc biệt phái học sinh cùng Pháp tòng quân đến Tương Dương liên hệ với Sở Hầu, hy vọng hai nhà hợp tác, cùng nhau đối phó Lưu Bị.
Trương Hoành khẽ thở dài:
- Tìm Lưu Cảnh hợp tác, vậy không phải là bảo hổ lột da sao?
Câu "Bảo hổ lột da" này của Trương Hoành đã nói trúng tim đen của Vương Lũy, trong lòng y lập tức có hảo cảm đối với Trương Hoành, y trầm ngâm một chút, hỏi:
- Trương công cho rằng Lưu Cảnh sẽ nhân cơ hội tấn công Ba Thục sao?
Trương Hoành cười lạnh một tiếng:
- Thật ra là hắn rất muốn, đáng tiếc
Nói đến đây, Trương Hoành cố tình ngắt lời, lập tức làm Vương Lũy càng thêm hiếu kỳ, y liền đứng dậy thi lễ thật sâu:
- Trương công có thể nói rõ hay không?
Trương Hoành chỉ cười, lại không chịu nói tiếp, bất đắc dĩ Vương Lũy đành phải hỏi:
- Không biết chuyện đàm phán của Giang Đông và Kinh Châu tiến triển như thế nào?
Trương Hoành lắc lắc đầu, Lỗ Túc ở bên cạnh oán giận nói:
- Lợi ích hai bên chênh nhau quá lớn, không có cách nào bàn tiếp, mấu chốt là Lưu Cảnh căn bản không có thành ý muốn đàm phán, y đang tọa sơn quan hổ đấu, chờ thời cơ cướp đoạt lấy Giang Đông mà thôi!
- Tử Kính, chớ có nói xằng!
Trương Hoành lớn tiếng quát.
Lỗ Túc sợ đến mực không dám hé răng, cúi đầu không nói, Trương Hoành áy náy cười cười:
- Sự tình liên quan đến cơ mật của Giang Đông, ta không thể nhiều lời, tuy nhiên ta có thể nói một câu, Lưu Cảnh tuy có tâm đoạt lấy Ba Thục, nhưng nội trong hai ba năm hắn sẽ không động thủ với Ba Thục, hắn chỉ sẽ giả vờ hòa hảo với Ba Thục, cho Lưu Ích Châu một chút ân huệ, giải trừ sự cảnh giác của ngài, nếu hắn giải quyết xong nỗi lo Giang Đông, hắn nhất định sẽ tập kích Ba Thục.
Lời nói của Trương Hoành rất thành khẩn, cũng rất chân thành, Vương Lũy im lặng gật gật đầu, y đã cảm thấy vừa nãy Lỗ Túc đã nói đến chỗ mấu chốt, Lưu Cảnh không có thành ý đàm phán, đang tọa sơn quan hổ đấu, chuẩn bị đoạt lấy Giang Đông.
Đó chính là nội bộ Giang Đông xảy ra vấn đề, cho nên Trương Hoành mới có thể nói, tuy Lưu Cảnh có tâm lấy Ba Thục, lại nhất thời không thể để tâm đến, nội trong hai ba năm Kinh Châu không rảnh để ý đến phía tây.
Lúc này, Trương Hoành thở dài, đứng lên nói:
- Chúng ta phải trở về Giang Đông ngay trong đêm, không nói chuyện nhiều nữa, mong Công Hiến có thể hoàn thành sứ mệnh.
Vương Lũy cũng liền đứng dậy chắp tay nói:
- Học sinh cũng chúc Trương công và Tử Kính thuận buồm xuôi gió!
Trương Hoành và Lỗ Túc đi rồi, Vương Lũy một mình đi quan đi lại trong tiểu viện, phải nói rằng đêm nay thu hoạch của y rất lớn, lời nói của Trương Hoành đã chứng minh được dã tâm của Lưu Cảnh đối với Ba Thục, ngay cả người Giang Đông cũng nhìn ra, huống chi là người mình?
Nhưng y đối với câu "Trong vòng hai ba năm Lưu Cảnh sẽ không tây tiến Ba Thục", y vẫn cảm thấy một chút nghi hoặc, vì sao trong vòng hai ba năm Lưu Cảnh không thể tây tiến, hắn bị cái gì ngăn cản lại sao? Chẳng lẽ đúng như lời Lỗ Túc nói, Lưu Cảnh muốn mưu đồ Giang Đông sao?
Nếu là như vậy, đây là một tin tức tốt, có thể cấp cho Ba Thục thời gian hai ba năm để chuẩn bị, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, đội quân của Lưu Cảnh chưa chắc có thể tiến công Ba thục, mấu chốt là Chủ công mình phải có lòng chuẩn bị chiến tranh! Nếu y còn khăng khăng muốn cầu hòa như vậy, cho dù là cho y thời gian mười năm, cũng sẽ hai tay dâng cơ nghiệp cho người khác.
Nghĩ vậy, Vương Lũy không khỏi lòng như lửa đốt, y hận không thể ngay lập tức chạy về Thành Đô, thuyết phục Lưu Chương đoạn tuyệt quan hệ với Lưu Cảnh, dốc quốc lực chuẩn bị chiến tranh, đây mới là con đường tự bảo vệ duy nhất của Ba Thục.
Lúc này, tùy tùng của y dẫn theo một người vội vàng đi vào, người vừa đến liền thi lễ nói:
- Ta là thuộc hạ của Trương trưởng sử, Trưởng sử có một phong thư gửi cho sứ quân!
Y dâng giao phong thư cho Vương Lũy, Vương Lũy tiếp nhận phong thư hỏi:
- Trưởng sử của ngươi đang ở đâu?
- Hồi bẩm sứ quân, Trưởng sử đã lên thuyền, trở về Giang Đông chuẩn bị hôn sự hai nhà Tôn Lưu.
- Sao? Hôn sự hai nhà Tôn Lưu sao?
Vương Lũy có chút kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, việc này là vì Ngô Hầu không chịu dùng trưởng tử làm tin mà thay bằng cách khác. Ôi! Ngoài mặt là hôn sự hòa hảo, ngấm ngầm thì lại đang chuẩn bị chiến tranh, thế này là thế nào chứ?
Sứ giả không muốn nhiều lời nữa, liền cáo từ, Vương Lũy mở phong thư ra, trong thư Trương Hoành đề nghị Ích Châu phải nắm bắt thời gian chuẩn bị chiến tranh, tuy Giang Hạ và Giang Đông vì không thể đàm phán về vấn đề hai quận Kỳ Xuân và Dự Chương, nhưng một khi giải quyết xong vấn đề này, Lưu Cảnh mới không còn nỗi lo về sau, ắt sẽ tây chinh, Ba Thục chỉ có nhiều nhất hai năm để chuẩn bị chiến đấu.
Vương Lũy im lặng gật đầu, y đã quyết định, ngay mai sẽ quay trở về Thanh Đô trước, báo cáo tin tức quan trọng này cho Châu Mục.
Đúng lúc Vương Lũy đang lo lắng thuyết thục Lưu Chương chuẩn bị chiến tranh như thế nào, trong một tiểu viện khác, Pháp Chính đang cùng Đổng Doãn bí mật hội đàm, Đổng Doãn là con trai của Đổng Hòa, lớn lên ở Ba Thục, quan hệ cá nhân với Pháp Chính vô cùng tốt, cũng chính là có quan hệ tốt này, hai người bọn họ mới thẳng thắn thành khẩn đối đãi với nhau.
- Ý của Chủ công nhà ta, là hy vọng có thể trả cái giá thấp nhất để lấy được Ích Châu, ngài không hy vọng phá hoại Ích Châu quá nhiều.
Pháp Chính cũng cười nói:
- Việc này cũng là kỳ vọng của chúng ta, phá hoại Ba Thục quá nhiều, sẽ bất lợi đối với địa vị của Sở Hầu ở Ba Thục, nhưng chúng ta muốn biết, Kinh Châu chuẩn bị khi nào sẽ xuất binh?
Đoản Doãn thỏ dài:
- Ít nhất phải đến sang năm, năm ngoài đánh một trận Xích Bích, năm nay đại đại chiến với Giang Đông, quân dân mệt mỏi, thật sự là không còn sức tái chiến, theo kế hoạch là mùa xuân sang năm sẽ bắt đầu thực thi kế hoạch tây chinh, cho nên nhiệm vụ của năm nay là phải ổn định Lưu Chương, lấy hòa hoãn làm chủ đạo.
Pháp Chính ngẫm nghĩ một hồi lại hỏi:
- Vậy thì kế hoạch tấn công Vu Thành thì sao? Có phải là cũng phải hoãn đến sang năm hay không?
- Không! Tấn công Vu Thành là kế hoạch của năm nay, chúng ta cứ dựa theo lời hứa của Tư Mã quân sư với Lưu Chương, thay Ba Thục công hạ Vu Thành, cũng đem hai quận Kiến Bình và Nghi Đô trao trả lại cho Ba Thục, song phương ký kết hiệp nghị làm hữu hảo hiệp trợ nhau.
Pháp Chính nhướng mày, đây cũng là chỗ y muốn nhắc nhở Kinh Châu, tuy y biết rằng sự hào phóng của Kinh Châu là vì mê hoặc Lưu Chương, nhưng quá mức hào phóng, sẽ không hợp tình hợp lý, ngược lại sẽ khiến Lưu Chương hoài nghi động cơ của Kinh Châu.
Nghĩ đến đây, Pháp Chính liền nhắc nhở Đổng Doãn:
- Việc có chút khác thường, ngược lại sẽ khiến Lưu Chương sinh lòng nghi hoặc, ta đề nghị có thể dùng lương thực làm cách trao đổi, nhượng quận Kiến Bình và quận Nghi Đô, vậy mới hợp tình hợp lý.
Đổng Doãn mỉm cười:
- Ta sẽ bàn bạc lại với Chủ công, đề nghị này cá nhân ta cảm thấy không tồi.