Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 477

- Xảy ra chuyện gì?

Lưu Cảnh cảm giác Đổng Doãn rất khẩn trương.

- Sáng hôm nay nhận được tin tức, quân đội Lưu Bị đánh lén Tỷ Quy, Thái Thú quận Di Lăng Tân Trị bất hạnh bỏ mình.

Tin tức này lập tức khiến Lưu Cảnh giận dữ, lớn tiếng hỏi:

- Là ai đánh lén Tỷ Quy?

- Cụ thể ai đánh lén Tỷ Quy ty chức cũng không rõ lắm, phó quân sư Tư Mã đã đến Nam Quận rồi.

Lưu Cảnh hít một hơi thật sâu, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, Tỷ Quy là nhân tố then chốt để ngăn quân đội Lưu Bị tiến vào Ba Thục, một khi Tỷ Quy thất thủ, ý nghĩa Lưu Bị muốn phát động tiến công Ba Thục, hậu quả không thể lường trước được.

Hắn lại hỏi:

- Giả quân sư ở đâu?

- Quân sư ở châu nha, y nói nếu Châu Mục rảnh, mời qua đó một chút.

Đổng Doãn vừa dứt lời, Lưu Cảnh lập tức lệnh xung quanh nói:

- Nhanh chóng dắt chiến mã tới!

Nhóm thân binh dắt ngựa của hắn lên, Lưu Cảnh trở mình lên ngựa, hai chân thúc mạnh, chiến mã lao vào bên trong thành,

Không bao lâu, Lưu Cảnh mang theo trăm tên thân binh đuổi tới cửa công sở Kinh Châu, hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới quan phòng mình, vừa lúc gặp Giả Hủ.

Giả Hủ tiến lên thi lễ cười nói:

- Chúc mừng chủ công cưới Công chúa Giang Đông.

Lưu Cảnh khẽ gật đầu nói:

- Hiện tại ta đã không có tâm tư nói việc này, nói về huyện Tỷ Quy đi!

Giả Hủ gật gật đầu:

- Mời chủ công theo vi thần vào quan phòng!

Hai người đi vào quan phòng, đi vào trước một tòa sa bàn, đây là toàn cảnh sa bàn toàn cảnh Kinh Châu và Ba Thục, dài ba trượng, chiều rộng hai trượng, tốn thời gian một năm chế thành, hơn nữa Đổng Hòa bí mật phái người đưa tới bản đồ phòng ngự quan ải Ba Thục, khiến chỗ sa bàn này trở thành căn cứ trọng yếu quân Kinh Châu cướp lấy Ba Thục.

Giả Hủ dùng cây gỗ chỉ vào đường huyện Tỷ Quy:

- Sự việc hẳn là phát sinh vào khuya ngày hôm trước, trên chim bồ câu Lý Nghiêm nói, binh lính Lưu Bị lẫn vào trong hơn ngàn người dân chạy nạn, qua sông vào huyện Tỷ Quy, sau đó thừa dịp quân coi giữ chưa chuẩn bị, cướp lấy huyện Tỷ Quy, dùng phương pháp giống hệt lúc trước chúng ta cướp lấy huyện Tỷ Quy.

- Đợi một chút!

Lưu Cảnh nghe được manh mối, vội vàng nói:

- Đem thư chim bồ câu cho ta xem!

Hắn tiếp nhận thư Đổng Doãn đưa cho chim bồ câu nhìn kỹ một lần, mày chau lại:

- Bình An Bảo sao có thể phép dân chạy nạn vượt sông, vì sao trong thư không nói?

Bình An Bảo là một tòa thành khống chế bến Tỷ Quy, có ba trăm đóng quân, Lưu Cảnh truyền đạt mệnh lệnh là nghiêm cấm bất cứ kẻ nào vượt sông, như vậy tại sao tướng phòng giữ Bình An Bảo lại cho phép dân chạy nạn sang sông, là bọn họ lạm phát lòng từ bi, hay là mình đã bị quân đội Lưu Bị đánh lén?

Giả Hủ gật gật đầu:

- Đây là chỗ khả nghi, nếu là buổi tối vượt sông, cho dù thật sự là dân chạy nạn, quân coi giữ cũng không thể khẳng định, đương nhiên sẽ không cho phép bọn họ vượt sông, thần hoài nghi có hai loại tình huống, một là quân coi giữ sơ sẩy, bị quân Lưu Bị đánh lén, tiếp theo là căn bản quân Lưu Bị cũng không vượt sông từ huyện Tỷ Quy, chủ công không thấy cái chết của Tân Trị thật kỳ quái sao?

Lưu Cảnh cảm giác phương diện này có vấn đề rất lớn, hoặc là Lý Nghiêm có che giấu mình cái gì đó, hoặc là Lý Nghiêm cũng không rõ nguyên nhân thất thủ, nghĩ vậy, lòng Lưu Cảnh nóng như lửa đốt, nói với Giả Hủ:

- Ta muốn lập tức đi Di Lăng, xem rõ tình hình.

Giả Hủ khuyên hắn nói:

- Chủ công vừa mới về Tương Dương lập tức đi Di Lăng, hơi không thỏa đáng, Trọng Đạt đã đến, hay là chủ công nghe tin tức của y đi!

Lưu Cảnh lắc đầu:

- Việc này liên quan đến chiến lược Ba Thục của chúng ta, nếu Lưu Bị chiếm Ba Thục trước, hậu quả không thể lường được, không có kim bài của ta, Tư Mã quân sư chưa chắc có thể ép quân đội tới Nam Quận, ta phải lập tức đến Nam Quận, không tiếc bất cứ giá nào phải đoạt lại huyện Tỷ Quy.

Trong phủ Lưu Cảnh, Đào Trạm đang giới thiệu Hạc Vũ viện cho Tôn Thượng Hương, nơi này chính chỗ ở của nàng. Tôn Thượng Hương vô cùng kinh ngạc, lúc trước nàng ở Cam Lộ cung, tuy rằng tên là cung, nhưng chỉ có năm mẫu đất.

Mà chỗ Hạc Vũ viện này chiếm mười mẫu đất, các loại ban công đình các tinh mỹ chừng gần trăm, một tòa hạc khuyết cao bốn trượng, đứng trên nước, diện tích Nguyệt hồ năm mươi mẫu, đúng là hồ nước trong phủ tư nhân.

Tôn Thượng Hương cảm giác đây quả thực là khí thế hoàng cung, ngay cả huynh trưởng cũng không dám ở tòa nhà như vậy, tuy rằng cảm thấy có chút đi quá giới hạn, nhưng trong lòng Tôn Thượng Hương vẫn vô cùng thích, ai không hy vọng mình được ở nơi thoải mái một chút chứ?

Hơn nữa hồ nước này là hồ nước ngọt, trong suốt thấy đáy, quả thực làm cho nàng có một loại kích động muốn nhảy vào trong hồ tận hưởng, nàng vừa nhìn liền thích nhà mới.

Đào Trạm có thể cảm giác được khiếp sợ và thích thú của Tôn Thượng Hương, điều này làm cho trong nội tâm nàng có điểm đắc ý, Kinh Châu cũng không kém Giang Đông. Đào Trạm hé miệng cười nói:

- Thành thật mà nói, lúc ta mới đi vào chỗ phủ đệ của mình, cũng hiểu được rất không thỏa đáng, nghe nói lúc trước Châu Mục phỏng theo Vị Ương cung kiến tạo, ta cảm thấy quá xa xỉ, nhưng tướng quân nói, phủ Châu Mục chân chính so với cái này còn phải xa xỉ hơn, đây đã là rất khiêm tốn rồi, ta cũng không có cách nào, đành phải vào ở.

Tôn Thượng Hương do dự một chút nói:

- Nhưng một viện tử lớn như vậy, rõ ràng quá lạnh lẽo.

Đào Trạm cười nói:

- Có thể cho thị nữ của muội vào ở, còn có vài nữ hộ vệ, dù sao ban ngày không có việc gì muội cũng có thể đến chỗ ta, chúng ta trò chuyện.

- Đại tỷ nghỉ ngơi ở đâu?

Đào Trạm chỉ ra hồ đối diện:

- Ở Lộc Minh viện đối diện, chúng ta có thể ngồi thuyền tới, mặt bằng không quá lớn, đi bộ phải nửa ngày.

Tôn Thượng Hương cũng nhìn thấy, giữa hồ có một đình bạch ngọc, bên cạnh đình có mấy thuyền thuyền hoa, bốn phía có tảng lớn hoa sen, hoa sen đã nở, lá sen bán tàn, vài lão phụ nhân đang sửa sang lại hồ sen. Nàng nghĩ đến một chuyện,,vừa nhỏ thanh hỏi:

- Hậu trạch này nam nhân sao? Tỷ như thị vệ linh tinh.

- Tại sao có thể có nam nhân khác được?

Đào Trạm mỉm cười:

- Trước tòa nhà có không ít người làm là nam giới, nhưng hậu trạch chỉ có hai nam nhân một lớn một nhỏ, tên tiểu tử của ta cũng gọi là nam nhân.

Nàng chỉ vào một đội tuần tra nữ thị vệ nơi xa nói:

- Tuy nhiên tổng cộng hậu trạch có năm mươi mấy vú già, mặt khác có hai trăm nữ thị vệ, cũng không có ít nơi có trạm gác ngầm, về sau ta sẽ chậm rãi nói cho muội biết, hiện tại ta dẫn muội đi xem tiểu tử kia, chắc nó đã tỉnh ngủ.

Tôn Thượng Hương gật gật đầu cười nói:

- Muội cũng thích nhất trẻ nhỏ.

Các nàng dọc theo đường đá chậm rãi lách hồ đi đến đối diện, Đào Trạm giới thiệu phong cảnh hai bên cho Tôn Thượng Hương, khắp nơi là cây cao bóng cả, thậm chí còn có cây nhãn đại thụ trăm năm, tán cây lớn giống hệt mui xe, Tôn Thượng Hương vui vẻ thoải mái ngắm nhìn.

Lúc này, một bà quản gia vội vã chạy tới:

- Phu nhân!

Đào Trạm giới thiệu cho Tôn Thượng Hương:

- Đây là bà Ngô, là Nhị quản gia hậu trạch, về sau cần gì, cứ việc tìm bà ấy.

Đào Trạm lại nói với bà quản gia:

- Đây là Nhị phu nhân!

Bà quản gia đương nhiên biết Nhị phu nhân là ai, bà vội vàng quỳ xuống thi lễ:

- Lão nô khấu kiến Nhị phu nhân.

Tôn Thượng Hương cười nâng bà dậy:

- Về sau xin bà Ngô bỏ quá cho.

- Lão nô không dám nhận!

Đào Trạm lại hỏi:

- Tìm ta có chuyện gì?

- Lão gia đã trở lại, hiện ở ngoài thư phòng, hắn nói phải lập tức đi Nam Quận, bảo phu nhân đi xem.

Trong lòng Đào Trạm thầm nghĩ, Sao vừa trở về đã bỏ mặc tân hôn kiều thê sang một bên rồi?'

Nàng liếc mắt Tôn Thượng Hương một cái, áy náy nói:

- Tướng quân thường xuyên không ở nhà, chúng ta cũng đã quen rồi, chẳng qua lần này nhất định là có việc quan trọng, nếu không hắn sẽ không vội vàng rời đi như vậy, ta và muội đi xem.

Tôn Thượng Hương gật gật đầu, trong lòng nàng cũng có chút ảm đạm, nàng vừa tới nhà mới, còn hy vọng buổi tối trượng phu tới dỗ dành mình, sao hắn đã phải đi rồi, khiến trong lòng nàng quả thật không thoải mái, nhưng nàng cũng biết, nhất định là đã xảy ra việc quan trọng.

- Muội nghe theo đại tỷ sắp xếp!

Hai người bước nhanh ra ngoài đi đến thư phòng, ngoài thư phòng, hai gã thân binh đang giúp Lưu Cảnh thu dọn đồ đạc. Đào Trạm vào nhà liền cười nói:

- Tướng quân sao vừa mới về nhà lại đi vậy, để Thượng Hương một bên, đây cũng không phải là đạo của phu quân nha!

Lưu Cảnh áy náy nói:

- Vừa mới nhận được tin tức, phía nam phát sinh việc quan trọng, tuy rằng Tư Mã quân sư đã đi rồi nhưng ta vẫn không yên lòng, nhất định phải đi, phu nhân thay ta chiếu cố Thượng Hương thật tốt.

Tôn Thượng Hương đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng đột nhiên hỏi:

- Thiếp có thể đi cùng phu quân không?

Không khí trong phòng có chút xấu hổ, kỳ thật Tôn Thượng Hương hy vọng đi theo Lưu Cảnh xuất chinh, nhưng bây giờ nàng nói ra, thật giống như nàng không muốn nhận sự chiếu cố của Đào Trạm, Tôn Thượng Hương cũng bỗng nhiên ý thức được mình nói vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, nàng vội vàng giải thích với Đào Trạm:

- Không phải là muội không nguyện ý ở lại cùng đại tỷ, chỉ là muội...

Nàng cúi đầu,:

- Muội không biết nên nói như thế nào?

Đào Trạm giữ chặt tay nàng, dịu dàng cười nói:

- Ta đương nhiên có thể hiểu được, lần đầu tiên nhìn thấy muội, chính là thân phận nữ tướng quân, kỳ thật muội theo tướng quân bên chăm sóc chàng, ta cũng yên tâm, nhưng chuyện này cũng không phải là ta nói là được, phải được chàng đồng ý mới được.

Lưu Cảnh cũng thật khó khăn, hắn ngẫm nghĩ một chút nói với Tôn Thượng Hương:

- Lần khác nói sau! Lúc này tình huống khẩn cấp, hơn nữa nàng vừa tới Tương Dương, chờ nàng quen thuộc tình hình trong nhà, ta sẽ mang nàng ra ngoài một chút.

Tôn Thượng Hương gật gật đầu:

- Thiếp hiểu, chúc phu quân thuận buồm xuôi gió.

Lưu Cảnh ôm Đào Trạm và Tôn Thượng Hương vào trong ngực, siết chặt các nàng một chút, thấp giọng nói với các nàng:

- Ta đi rồi, trong nhà liền giao cho các nàng.

Hắn buông các nàng ra, xoay người đi ra cửa lớn, Đào Trạm và Tôn Thượng Hương tiễn hắn ra cửa chính, thấy Lưu Cảnh đi xa, Tôn Thượng Hương bỗng nhiên cảm thấy một loại mất mát không nói ra được, giống như mình không có chỗ nương tựa, ánh mắt của nàng hơi đỏ lên.

Trong lòng Đào Trạm khe khẽ thở dài, cầm tay nàng, dịu dàng nói:

- Ta không có muội muội, về sau.... muội làm muội muội của ta đi!

Mũi Tôn Thượng Hương cay cay, nàng vội vàng cúi đầu, nước mắt lại rơi xuống, thanh âm run rẩy thấp gọi:

- A tỷ!

- Đi! Đi xem đứa nhỏ với ta.

Đào Trạm cười kéo tay nàng, bước nhanh về phía sau tòa nhà.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment