Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 486

Sau một hồi lâu, một người đàn ông từ đầu tường nhảy xuống, khom người hành lễ với Bàng Thống

- Bỉ chức là Tiền doanh quân hầu Triệu Trí, phụng mệnh đến bảo vệ quân sư.

Bàng Thống biết người này, một trong những tâm phúc của Phó Sỹ Nhân. Hắn lạnh lùng nói:

- Tổng cộng có bao nhiêu người?

- Khoảng hai mươi huynh đệ.

- Hừ! Ta không cần các ngươi bảo vệ, tất cả rời khỏi phủ, một người cũng không được ở lại, cút hết cho ta!

Trong lòng Bàng Thống lửa giận hừng hực, nói xong lời cuối cùng rốt cuộc không kìm được rống lên.

Triệu Trí trầm mặc hồi lâu, nói:

- Bỉ chức làm theo quân lệnh, mong quân sư thứ lỗi.

Hắn không để ý đến Bàng Thống nữa, xoay người đi ra sân. Bàng Thống giận đến mức gần như té xỉu, hắn miễn cưỡng ổn định tâm thần, lập tức quay đầu ra lệnh:

- Chuẩn bị ngựa cho ta!

Bàng Thống cưỡi ngựa phi một mạch, phút chốc đã đến quân nha, hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh lên bậc thang, xông thẳng vào bên trong. Thủ vệ vội vàng ngăn hắn lại:

- Quân sư, xin đợi chúng tôi bẩm báo.

- Cút ngay cho ta!

Bảng Thống đẩy thủ vệ ra, xông vào bên trong. Trong lòng hắn rất rõ, đây là Phó Sỹ Nhân sợ phải tranh quyền với hắn nên phái người đến giám sát hắn, Lưu Bị lấn át hắn, Lưu Phong bắt nạt hắn, nghĩ đến hiện giờ Phó Sỹ Nhân cũng bắt nạt hắn, Bàng Thống rốt cục không nhịn được nữa, lần này hắn nhất định phải nói cho ra nhẽ.

Hắn đẩy mấy tên thân binh, bước nhanh đén trước quan phòng của Phó Sĩ Nhân, nhưng lại trộm nghe thấy có tiếng cười của nữ nhân từ trong phòng truyền đến, trong lòng hắn càng thêm giận dữ, đại địch trước mắt, cái tên Phó Sỹ Nhân lại dám tìm nữ nhân?

“Bành!”

Một tiếng vang thật lớn, Bàng Thống đá một cước văng cửa, trong phòng, đại tướng Phó Sỹ Nhân đang ôm hai nữ nhân không mặc gì cùng uống rượu. Bàng Thống xông vào, hai nữ nhân bị doạ tới mức hét lên một tiếng, nhày dựng lên trốn vào sau màn cửa.

Phó Sỹ Nhân chạm rãi đứng lên, có chút thẹn quá hoá giận nhìn chằm chằm Bàng Thống:

- Bàng tiên sinh, ngươi tự tiện xông vào phòng của ta là có ý gì?

Bàng Thống tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, lớn tiếng quát:

- Đại địch ở phía trước, ngươi không nghĩ đến phòng ngự, ngược lại ở đây uống hoa tửu, ngươi định ăn nói thế nào với Hoàng thúc?

- Hừ! Ăn nói thể nào là việc của ta, không liên quan gì đến ngươi, lôi hắn ra ngoài!

Vài tên lính giữ chặt Bàng Thống, Bàng Thông ra sức giãy dụa thoát khỏi bọn họ, lớn tiếng quát:

- Ta không cần biết ngươi uống rượu với kỹ nữ hay không, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà cho người đến giám sát ta, ngươi cả gan làm loạn, ta nhất định phải đế Hoàng thúc chủ trì công đạo!

Phó Sỹ Nhân ngẩng đầu cười lớn. Hắn nhặt trên bàn một lá thư bồ câu đưa đến, vứt cho Bàng Thống:

- Đâylà mệnh lệnh Hoàng thúc vừa đưa tới, ngươi tự xem đi!

Bàng Thống nhặt thư lên, vội vàng xem một lượt, lập tức sững người, “Giám sát tất cả người nội bộ khả nghi, bất kể thân phận như thế nào?”

Đây, đây lẽ nào là nói mình sao?

Bàng Thống quả thực không dám tin bức thư chính mình vừa xem được.

Phó Sỹ Nhân lạnh lùng nói:

- Bàng tiên sinh, ta không ngại nói thật với ngươi, thúc phụ ngươi đầu hàng Tào Tháo rồi, Hoàng thúc sớm đã nghi ngờ ngươi, mới đưa ngươi tới Vu ThànhThành, mật lệnh cho Phong công tử giám sát ngươi, ta tận mắt nhìn thấy thư của Hoàng thúc, ngươi còn tự cho rằng mình thực là phó quân sư sao? Bàng Sỹ Nguyên, ngươi đúng là quá ấu trĩ rồi!

Bàng Thống ngơ ngác đứng đó không nói được lời nào, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác vô cùng bi thương, hắn cuối cùng đã lý giải được tại sao một người trung thành đối sách như Triệu Vân lại bị bức tới đầu hàng Lưu Cảnh.

Hắn rốt cục cũng hiểu được tại sao Lưu Bị trước sau đều không để mắt đến kiến nghị của mình, hắn chỉ cảm thấy tất cả đều thành tro bụi, chậm rãi nói:

- Một khi đã như vậy, ta sẽ đi! Phó tướng quân, xin cho ta rời thành.

Phó Sỹ Nhân lắc lắc đầu:

- Ngươi biết quá nhiều rồi, ta không cho ngươi rời thành được, người đâu!

Hắn hô lớn một riếng, chỉ vào Bàng Thống ra lệnh:

- Nhốt người này lại cho ta!

Thân binh cùng động thủ, đem Bàng Thống kéo xuống, từ xa vẫn nghe thấy tiếng Bàng Thống lớn tiếng tự mắng mình:

- Bàng Sỹ Nguyên, ngươi thật có mắt như mù, ngươi chết cũng đáng lắm!

Phó Sỹ Nhân cười ha hả:

- Mấy tên nhà nho nghèo này quả thật thú vị!

-------------

Đêm xuống, một đội quân hơn hai trăm người hộ tống mấy trăm chiếc xe hươu cuối cùng đã tới Vu ThànhThành. Vu Thành vốn dĩ là Vu huyện, tường thành vốn thấp bé cũ nát, lại còn bị sập một lần.

Hai năm trước Lưu Bị bắt đầu trùng tu thành trì, cải tạo trở nên cao lớn kiên cố, còn đào một cái hào sâu trước cổng thành phía đông, tây, trang bị cầu treo, biến Vu Thành càng trở nên khó có thể tấn công.

Chính bởi vì không dễ công thành, dùng trí để lấy liền trở thành lựa chọn hàng đầu của quân Kinh Châu. Đội ngũ đưa lương thực về lần này dĩ nhiên chính là Ưng Kích Quân của Lưu Chính soái lĩnh, bọn họ cải trang thành quân đưa lương thực trở về Vu Thành, nhân đó lừa mở cổng thành.

Hai tên lính lôi tên đồn trưởng hộ lương quân bắt được lên phía trước, dùng dao găm chĩa vào sau lưng hắn, thấp giọng nói:

- Kêu trên thành mở cửa, dám giở trò, một dao đâm chết ngươi!

Đồn trưởng bất đắc dĩ, đành cao giọng hô:

- Trên thành là vị huynh đệ nào đang trực vậy?

Binh lính trên thành sớm đã nhìn thấy bọn họ, lập tức đi bẩm báo với Phó Sỹ Nhân đang tuần tra trên thành. Phó Sỹ Nhân tuy bắt giam Bàng Thống, nhưng hắn cũng lo quân Ba Thục sẽ đánh lén Vu Thành, liền tuần tra ở phía tây thành, nghe nói quân đưa lương thực đã trở về, hắn vội vàng chạy tới.

Phó Sỹ Nhân ló đầu nhìn xuống dưới, hình như đội quân hơi nhiều một chút, liền hỏi:

- Là Chu đồn trưởng sao?

- Chính là bỉ chức, bỉ chức đưa lương về!

- Gặp Trường công tử chưa?

Phó Sỹ Nhân hỏi.

- Gặp rồi. Trường công tử rất bất mãn, nói lương thực không đủ, chỗ hắn sắp hết lương thực rồi, giục tướng quân tăng cường lực lượng đưa lương.

Phó Sỹ Nhân cười khổ một tiếng, lúc đầu không cho đưa nhiều lương là quyết định của Lưu Phong, bây giờ hắn ta lại chê lương thực không đủ, muốn mình làm thế nào đây?

Hắn đành cười khổ một tiếng, lệnh cho binh lính:

- Mở thành!

Phó Sỹ Nhân không một chút nghi ngờ, quân đội Kinh Châu không thể từ phía đông đến đây, trừ phi bọn chúng chắp cánh bay tới.

Cổng thành từ từ mở ra, cầu treo hạ xuống, dân phu phụ giúp đẩy xe hươu vào thành. Đối với binh lính giữ thành mà nói, đây là việc hết sức bình thường, không ai hứng thú với mấy tên dân phu này, rất nhiều binh lính đều không kiên nhẫn thúc giục dân phu:

- Đi nhanh lên!

Phó Sỹ Nhân từ trên hành lang đi xuống:

- Chu đồn trưởng, cụ thể Phong công tử nói như thế nào?

Hắn không có hứng thú với mấy người dân phu, hắn chỉ quan tâm đến thái độ của Lưu Phong. Có thể nói, thái độ của Lưu Phong có quan hệ đến tiền đồ tương lai của hắn, Phó Sỹ Nhân tuyệt không dám xem thường.

Đúng lúc này, một tên lính trên hành lang đột nhiên phát hiện những tên dân phu này có chút dị thường, bên dưới quần áo của một vài dân phu có lộ ra khôi giáp, tên lính này cả kinh hô lớn:

- Tướng quân, bọn họ không phải là dân phu!

Tiếng hô này khiến tình thế ở cổng thành đột ngột thay đổi. Vốn dĩ định đợi tất cả mọi người vào trong thành rồi mới ra tay, nhưng đã không kịp nữa rồi, một tên dân phu có dáng người khôi ngô hô vang một tiếng:

- Ra tay!

Mấy trăm dân phu rút binh khí từ xe hươu ra, hung hãn lao vào chém lính canh ở bên cạnh. Bọn họ đều là quân lính tinh nhuệ nhất của quân Kinh Châu, bọn họ giống như mãnh hổ xuống núi, xông vào đám lính canh, trong chớp mắt đã truyền đến một tràng tiếng kêu la thảm thiết, hơn chục tên lính lập tức đầu một nơi, thân một nẻo.

Lưu Chính đang đi vào thành nghe thấy tiếng hét hò chém giết từ trong thành vọng lại, hắn biết có biến, lập tức hét lớn:

- Các huynh đệ, vào thành giết hết đi!

Gần hai trăm binh lính ào ào rút dao, hò hét xông vào thành. Cổng thành trong ngoài rơi vào cảnh hỗn loạn.

Phó Sỹ Nhân cũng cùng lúc phản ứng kịp, hắn vừa chạy về phía đầu thành, vừa hét lớn:

- Đóng cổng thành lại, mau đóng cổng thành lại!

Mười mấy tên lính đẩy bàn tời, ý đồ đóng cổng thành, nhưng cổng thành đã bị hơn trăm chiếc xe hươu chặn cứng, không có cách nào nhúc nhích, cửa thành phát ra tiếng két két chói tai, nhưng vẫn không thể đóng lại được.

Một tên lính lo lắng nói với Phó Sỹ Nhân:

- Tướng quân, cổng thành đã không thể đóng được rồi.

Phó Sỹ Nhân hai tay vịn chặt đầu thành, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống cảnh tượng khủng khiếp bên dưới thành. hắn tận mắt nhìn thấy quân địch giống như những con báo hung mãnh, chỉ năm sáu người liền giết chết gần ba chục tên lính của mình, khiến hắn mồ hôi toát lạnh sống lưng.

- Tướng quân, cổng thành không đóng được nữa!

Binh lính lại hét lên, Phó Sỹ Nhân như sực tỉnh, hắn chần chừ một lúc, rồi mới đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác, đó là quân dội, bây giờ đang là nửa đêm, cửa đông thành chỉ có hơn hai trăm tên lính canh, còn lại đều đang nghỉ ngơi trong quân doanh, không có trợ giúp, bọn họ có thể kiên trì được bao lâu?

Hắn vội lệnh cho quân lính:

- Mau gõ chuông cảnh báo!

“Coong! Coong! Coong!”

Tiếng chuông cảnh bảo dồn dập kêu lên, truyền đi khắp thành, cũng truyền đến trong quân doanh ở trong thành.

Nhưng cho dù quân đội lúc này kịp đến cửa đông thành thì cũng đã muộn rồi. Hơn năm trăm Ưng Kích Quân giống như gió thu cuốn hết lá vàng rụng, quét ngang hơn hai trăm tên lính canh ở cửa đông thành. Phó Sỹ Nhân nhìn thấy đại thế đã mất, hoảng loạn chạy trốn về cửa tây thành.

Trong lòng hắn rất rõ, cho dù toàn bộ hai nghìn binh lính trong thành ra tay cũng không phải là đối thủ của năm trăm quân dịch, Vu Thành đã xong rồi!

Đúng một khắc trước, Phó Sỹ Nhân còn nghĩ làm thế nào để lấy lòng Lưu Phong, tranh thủ cho tiền đồ của mình, nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn chạy trốn khỏi Vu Thành, trốn bao xa cũng được…

Sự hỗn loạn ở cửa đông thành cuối cùng đã kéo quân lính chủ lực tới, một nghìn năm trăm người đang nhanh chóng chạy đến cửa đông thành, lúc này đã là canh hai, trên đường cái không bóng người, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa tiến lại.

Từng đoàn quân lính toàn thân khôi giáp, tay cầm đao thương đằng đằng sát khí chạy lại. Lúc này trận chiến ở cửa đông thành đã kết thúc, khắp mặt đất là máu tươi và xác người, cửa thành đóng chặt, hai bên trên thành bị cây gỗ lớn và đá tảng chặn cứng, nhưng trong mùi máu tanh lại là sự yên tĩnh lạ thường, không ngờ không thấy một bóng người.

Quân chi viện kinh ngạc nhìn mặt đất hỗn độn. Trong tâm mỗi người đều có một dự cảm không lành, quân địch đánh lén chạy đi đâu rồi?

Đúng lúc này, binh lính phía sau truyền đến một mảnh tiếng kêu la thảm thiết, tên từ phía sau phóng tới dày đặc như mưa, một đám lớn binh lính ngã xuống dưới làn tên dày đặc, viện binh lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn.

Chỉ thấy từ hai bên phía sau ngôi nhà những nhóm lớn quân Kinh Châu xông ra, từ đằng sau tiến lên giết quân cứu viện, chia quân cứu viện thành hai, triển khai một trận huyết chiến quyết định vận mệnh của Vu Thành.
Bình Luận (0)
Comment