Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 50

Bóng người lóe lên, một công tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu xanh, đầu đội khăn đi vào phòng, từ tuổi tác của hắn có thể nhận định người này rất tự tin, từ bước chân trầm ổn ung dung của hắn Lưu Cảnh liền đoán được, người này có địa vị không thấp ở Đào gia.

Lưu Cảnh đứng lên cười ha hả nói:

"Vị nhân huynh này là. . . . ."

"Tại hạ Sài Tang Đào Chính, công tử Cảnh có thể gọi tôi là Đào Nhị."

Dù sao cũng là người có thân phận, Đào Chính không muốn giả mạo làm đại quản sự của thương hội.

"Hóa ra là Nhị đương gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"

Trước đó Lưu Cảnh đã biết một số tình hình của Đào gia, Đào nhị công tử dường như không quan tâm tới chuyện làm ăn, chỉ phụ trách xử lý nội vụ trong nhà.

"Công tử Cảnh mời ngồi!"

Đào Chính không hàn huyên, hắn là người thích đi thẳng vào vấn đề, hoặc có lẽ do lòng hắn quá khẩn trương mà trực tiếp lấy tờ giấy đặt lên bàn hỏi:

"Hai câu này của công tử Cảnh là có ý gì?"

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh, hắn không muốn bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt đối phương.

Lưu Cảnh cười nhạt:

"Trước đây tôi có gặp hai huynh muội ở Xích Bích trấn, có giao tình sánh vai giết tặc ở thành Võ Xương cho nên mọi người thẳng thắn nói chuyện với nhau, huynh trưởng tên là Tôn Khuông, em gái tên là Tôn Nhân, nhờ sự trợ giúp của Đào gia bọn họ mới thoát khỏi thành Võ Xương, Nhị đương gia chắc có biết chuyện này chứ!"

Sau lưng Đào Chính đã ướt đẫm, trong lòng âm thầm oán trách, sao hai anh em nhà kia lại ngây thơ đến mức nói tên thật ra, đây chẳng phải muốn hại chết Đào gia hay sao?

Trong lòng thầm trách nhưng ngoài miệng lại phủ nhận:

"Thật xin lỗi, tôi không hiểu ý của công tử Cảnh, anh em họ Tôn là ai ? Có quan hệ gì với Đào gia?"

Sắc mặt Lưu Cảnh trầm xuống, đứng dậy thu hồi trường đao lạnh lùng nói:

"Nếu Đào gia không thèm nói chuyện thẳng thắn, vậy thì mời gia chủ đi nói chuyện với châu mục đi! Cáo từ."

Nói xong, hắn sải bước ra ngoài, Đào Chính trong lòng khẩn trương, mặc dù hắn có bố trí nhưng chỉ trông thể hình thôi cũng thấy Lưu Cảnh rất cường tráng, võ nghệ nhất định rất cao cường, vạn nhất La giáo đầu không ngăn được thì làm sao bây giờ? Một khi động đao trở mặt, muốn vãn hồi cũng không kịp.

"Công tử Cảnh xin dừng bước! Xin dừng bước!"

Đào Chính cuống quít ngăn Lưu Cảnh lại, liên tục chắp tay:

"Chuyện gì cũng có thể thương lượng, mời ngồi xuống."

Đào Chính lại quay đầu hô:

"Nhanh đi đổi trà!"

Đây là một tín hiệu, ám chỉ cho người bên ngoài biết, tất cả mọi người đều phải rời khỏi khu nhà, thị nữ cùng những người làm cũng phải đi, chỉ để mấy tên đại hán canh giữ ở nơi cửa viện, không cho phép bất kỳ ai ra vào.

Lúc này, xung quanh chỉ còn lại Lưu Cảnh và Đào Chính, Lưu Cảnh thu đao lại, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút.

"Tôi muốn cho Nhị đương giả hiểu, tại sao không phải là quân đội tới đây vây bắt thương phủ mà chỉ có một mình tôi tới trước, việc này có cần giải thích nữa không?"

Đào Chính cười khổ:

"Sự việc trọng đại, có chút đề phòng cũng là thường tình, mong công tử Cảnh thứ lỗi."

"Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện này Đào gia xử trí quá lơ là, nguy hiểm lớn như vậy nhưng Đào gia lại không phòng bị, nếu xảy ra chuyện gì với anh em họ Tôn, Tôn Quyền sẽ nổi giận, Đào gia quá không cẩn thận rồi."

Đào Chính yên lặng gật đầu:

"Công tử Cảnh nói đúng, chuyện này đúng là Đào gia xử trí không chu toàn, gia phụ cũng vì chuyện này mà tức giận."

Trong lòng hắn cả kinh, đây chính là cháu của Lưu Biểu cơ mà! Mình thành thật với hắn như vậy thì quá nguy hiểm, hắn kinh nghi nhìn Lưu Cảnh, quả thực không hiểu ý tứ của đối phương.

"Lúc vào cửa tôi chẳng nói rồi sao? Tôi chỉ muốn bàn chuyện làm ăn với Đào gia."

Lưu Cảnh cười cười nhìn hắn.

Trong máu của Đào Chính đương nhiên có thiên phủ làm thương nhân, nghe thấy Lưu Cảnh nói hai chữ mua bán, hắn lập tức biết được mục đích của đối phương, tâm trạng trở nên thoải mái, chỉ cần đối phương chịu thu tiền, vậy thì chuyện gì cũng có thể thương lượng.

Đào gia có quá nhiều tiền, mình lấy một chút cũng chẳng mất gì, quan trọng hơn là, dù Lưu Cảnh có tiền cũng chưa chắc mua được mật rắn ba mươi năm, linh chi trăm năm và các loại dược liệu trân quý. Trong khi đó đây chỉ là việc thường với Đào gia, là đại thương nhân lớn nhất Kinh châu, có gì mà không được chứ?

Nhìn ánh mắt mong đợi của Đào Chính, Lưu Cảnh liền khẽ mỉm cười:

"Gần đây tôi gặp phải chuyện phiền toái, muốn làm một ít thuốc nhưng lại không đủ sức, tôi biết Đào gia là thương nhân lớn, không biết Đào gia có thể giúp một chút hay không."

Đào Chính cười khổ:

"Có thể vì công tử Cảnh dốc sức là vinh hạnh của Đào gia, thật ra thì công tử chỉ cần phái người tới đưa phương thuốc, chúng tôi sẽ lập tức đi tìm, hai tay dâng tặng cho công tử, công tử Cảnh quả thực không cần phải tự mình đến đây."

Hắn bóng gió nói cho Lưu Cảnh biết, nếu chỉ vì một chút thuốc thì không phải dùng chuyện kia uy hiếp Đào gia.

Lưu Cảnh hiểu ý của đối phương, trong lòng cười một tiếng, cho dù là thuốc hay tiền thì Đào gia cũng chẳng coi vào đây, chỉ là sợi lông của một con trâu mà thôi, bằng vào thể diện của cháu Lưu Biểu, dù không đề cập tới chuyện anh em họ Tôn, Đào gia cũng sẽ hai tay dâng lên. Quan trọng là Lưu Cảnh có thâm ý khác, vì chuyện kia mà kết giao với Đào gia cũng không phải là chuyện xấu.

"Không có gì, tự mình tới cửa chỉ là muốn bày tỏ thành ý của tôi mà thôi, tôi muốn cho Đào gia biết, thật ra chúng ta cùng ngồi trên một con thuyền."

Song phương đều đang thể hiện ý đồ, Lưu Cảnh cũng muốn cho đối phương biết:

“Tôi biết chuyện anh em họ Tôn, chẳng qua không muốn tố giác mà muốn kết giao với Đào gia.”

Hai người liếc nhau một cái, hiểu nhau nở nụ cười.

Lưu Cảnh lấy một đan phương, trên đó có ghi sáu loại thuốc. Thật ra thì phương thuốc của Ngọc chân nhân đưa cho hắn có tới ba mươi mấy vị, những thứ khác thì hắn có thể tự mua, duy chỉ có sáu vị này là quá trân quý, không tính tới việc tiền nong, muốn mua được cũng rất khó, hắn chỉ còn cách trông cậy vào Đào gia.

Đào Chính nhận lấy phương thuốc nhìn một chút, cũng không hỏi nhiều, lập tức gật đầu nói:

"Yên tâm đi! Trong vòng mười ngày, Đào thị thương hành sẽ lo xong những dược vật này, công tử muốn bao nhiêu sẽ có bao nhiêu."

"Đa tạ!"

Lưu Cảnh đứng dậy cáo từ:

"Hôm nay đã quấy rầy, có thời gian nhất định tới Sài Tang viếng thăm lệnh tôn."

Lúc này, một gã quản sự bưng một mâm vàng vào đi, tổng cộng có mười đĩnh, ước chừng hai trăm lượng, Đào Chính tự tay đưa vàng cho Lưu Cảnh nói:

"Đây là một chút tâm ý của tôi, mong công tử Cảnh nhận cho."

Lưu Cảnh biết, nếu như mình không nhận, sợ rằng tối nay Đào Chính sẽ không ngủ yên giấc, hắn cũng không cự tuyệt, vui vẻ nhận lấy, chắp tay một cái cáo từ.

Đào Chính đưa Lưu Cảnh ra tới tận cửa, nhìn theo bóng lưng ngông nghênh của đối phương, sắc mặt Đào Chính liền thay đổi, xoay người hạ lệnh:

"Nhanh chuẩn bị thuyền, ta phải lập tức trở về Sài Tang."

... . .

Màn đêm buông xuống, Lưu Cảnh đi tới bờ sông Hán Thủy, thời kỳ huấn luyện cường hóa của hắn đã kết thúc, thể lực đã mạnh hơn nhiều, tiếp theo là tập luyện về lực lượng, đây là một quá trình dài, ít nhất phải cần ba năm.

Lưu Cảnh nhìn hai bên, nơi này là một bãi sông đầy đá sỏi của Phàn thành, rất hiếm người qua lại, vô cùng yên tĩnh, là nơi luyện công tốt.

Lưu Cảnh chậm rãi rút bội đao, nhìn chăm chú vào cái cây nhỏ cách đấy mười mấy bước, hắn hét lớn một tiếng, lao nhanh tới như sấm chớp bổ ra một đao, trong ánh đao ẩn có tiếng sấm gió.

'Giết!'

Cái cây to bằng miệng bát bị chém thành hai đoạn.

Lưu Cảnh ngửa đầu thở dài một hơi, một đao này hắn đã phải khổ luyện mất mười ngày mới luyện thành, nhìn thì đơn giản nhưng lại ẩn chứa hai mươi bốn thế tinh túy.

Lực lượng biến hóa khiến người ta cảm thấy như ảo giác, giống như tia sét đột nhiên đánh tới, nhìn thì không nhanh nhưng lại bịt tai không kịp, đây chính là ẩn ý của Phong Lôi Biến.

Tuy vậy Lưu Cảnh cũng biết, một chiêu kém hơn mười ba thức Bách Điểu Triều Phượng thương rất nhiều, chủ yếu là lực lượng chưa đủ, chỉ cần hắn luyện được lực lượng nghìn cân, một chiêu này có thể chống lại Triệu Vân.

Quan trọng vẫn là lực lượng, hắn đi từ từ đến bờ sông, bước kế tiếp chính là luyện tập lực lượng, phương pháp huấn luyện năm đó của Triệu Vân là đốn củi, đốn củi ba năm mới có được thần lực, phương thức huấn luyện của Lưu Cảnh lại hơi khác, là bơi. Đây là điều mà Ngọc chân nhân đã cân nhắc tới việc phương nam có nhiều sông ngòi mà định ra.

Lưu Cảnh lấy ra một viên Dịch Cân đan đặt ở trong miệng, lại uống một hớp rượu.

Chỉ trong chốc lát, trong người hắn như có một ngọn lửa rực cháy, rất khó chịu, hắn giấu kỹ quần áo, sau đó tung người nhảy một cái xuống dòng sông Hán Thủy cuồn cuộn.

... . . . .

Hai ngày sau, Lưu Cảnh tiếp nhận chức vụ đầu tiên kể từ khi hắn tới Kinh châu: Hán Thủy Du Chước Đốc Tào. Đây là một chức vụ xen lẫn giữa quân đội và hành chính, ban đầu thuộc về thủy quân Kinh châu, sau đó cấp cho địa phương quản lý. Chức vụ này trực thuộc quận Tương Dương, do Thái thú quản lý, chức trách là tuần tra Hán Thủy, bắt thủy đạo, quản lý việc đóng thuế của thương nhân, duy trì trật tự trên sông.

"Trên Hán Thủy tổng cộng có ba Du Chước sở, hắn phụ trách Du Chước sở thứ hai, quản hạt địa phận từ Phàn thành đến huyện Nghi Thành, dưới trướng có một trăm hai mươi danh thủ, hơn ba mươi chiếc thuyền lớn nhỏ..."

Quận thừa Tương Dương là Vương Ký tự mình dẫn Lưu Cảnh đi nhậm chức, Vương Ký tuổi chừng ba mươi, vóc người bình thường, mặt mũi thanh tú, khí chất tao nhã lịch sự, hắn là tộc huynh của danh sĩ Vương Sán, đồng thời cũng là con rể của Lưu Biểu.

Trưởng nữ của Lưu Biểu là Lưu Oản gả cho Vương Ký từ năm năm trước, hai vợ chồng tương kính như tân, hết sức ân ái, sinh được một con trai một con gái, con trai trưởng đặt tên là Vương Nghiệp, năm nay mới bốn tuổi.

Vương Ký cũng là người huyện Sơn Dương quận Cao Bình, mười năm trước mang huynh đệ Vương Sán đi tị nạn ở Kinh châu, được Lưu Biểu trọng dụng.

Có lẽ là vì nguyên nhân đồng hương mà Vương Ký vô cùng nhiệt tình với Lưu Cảnh.

Mà hơn một tháng này Lưu Cảnh cố hết sức học giọng quê nhà từ Mông thúc, mặc dù khẩu âm quận Thái Sơn còn tương đối nặng, nhưng trong lời nói đã mang theo một chút khẩu âm Cao Bình, Vương Ký nghe được giọng quê mình nên cảm thấy vô cùng thân thiết.

Hai người cưỡi ngựa đi tới quan nha của Du Chước sở, Vương Ký chỉ bến tàu cách đó không xa cười nói:

"Nơi này chính là bến tàu phía đông của Phàn thành, không lớn lắm so với bền tàu phía tây, chẳng qua nơi này chỉ cho phép quan thuyền đỗ, có thấy không, phía xa xa kia chính là thuyền của Du Chước sở."

Lưu Cảnh nhìn về phía đó, thấy trên sông có hơn mười chiếc thuyền nhỏ cũ nát đang đậu, chân mày không khỏi hơi nhíu một cái:

"Không phải nói có hơn ba mươi chiếc thuyền sao?"

Vương Ký cười ha hả:

"Những chiếc thuyền khác đều đi tuần hết rồi, ta đã đặc biệt dặn dò qua nên quan viên của Du Chước sở chắc đang đợi ở quan nha!"

Hai người lại đi mấy bước, mấy tên tùy tùng đi cách họ hơi xa, nụ cười trên mặt Vương Ký từ từ biến mất, hắn ý vị thâm trường nhìn Lưu Cảnh:

"Chức vụ này không phải đơn giản như đệ nghĩ đâu, ta có một câu muốn nói cho đệ biết, ít nói, dụng tâm mà làm."
Bình Luận (0)
Comment