Lưu Cảnh ngẩn ra, không hiểu ý đối phương là gì, hắn đang định hỏi thêm mấy câu thì cả hai đã đi tới trước quan nha của Du Chước sở.
Diện tích quan nha ước chừng năm mẫu, có hai mươi mấy căn phòng, trong có hai cái sân lớn, đại viện trước mặt là nơi binh lính nghỉ ngơi ăn cơm, sân rất lớn, đầy cỏ hoang, nơi làm việc ở sau cái sân nhỏ.
Vừa đi vào cửa đã thấy một gã quan viên mang hơn 10 thủ hạ ra đón, họ vén áo quỳ xuống thành hàng bái lễ:
"Ty chức bái kiến quận thừa!"
"Các vị mời đứng dậy!"
Vương Ký khoát tay, vừa cười vừa giới thiệu:
"Vị này chính là Đốc Tào mới nhậm chức của mọi người, danh tiếng của công tử Cảnh chắc mọi người cũng đều nghe thấy rồi!"
Mọi người vui mừng, lại một lần nữa quỳ xuống hành lễ:
"Bái kiến Đốc Tào!"
"Các vị huynh đệ không nên khách khí, mọi người mau mau đứng dậy đi!"
Lưu Cảnh tổng cộng có ba phụ tá, một người tên là Trương Bình, đảm nhiệm Du Chước Tặc Tào, phụ trách bắt thủy tặc, một người tên là Lý Tuấn, đảm nhiệm Du Chước Kim Tào, phụ trách việc thu thuế, còn một người nữa tên là Lô Thăng, đảm nhiệm Thư tá, trông coi nội vụ.
Trương Bình và Lý Tuấn mang các huynh đệ ra ngoài tuần tra, quan viên trong quan nha chỉ có Thư tá Lô Thăng và hơn hai chục sĩ binh đang luân phiên nghỉ ngơi, họ đang tập trung trong quan phòng của Lưu Cảnh, tiếng cười nói động đất trời.
Tất cả mọi người đều cảm thấy vị công tử Cảnh này không tệ, tuy là cháu của châu mục nhưng không kiêu ngạo, quan trọng hơn là người này nói chuyện mang lại cho họ cảm giác thân thiết, rất hiểu quy củ, giống như đồng đạo.
Lưu Cảnh lấy ra một thỏi vàng năm lượng, ném cho một gã đại hán cười nói:
"Theo như quy định thì các người phải kiếm tiền mời khách, chẳng qua ta là quan mới nhậm chức cũng nên có chút gì đó với mọi người, tối nay ta mời khách, mọi người nhậu nhẹt một phen, không say không về!"
Mọi người vui mừng, đều cảm thấy đầu lĩnh mới xuất thủ rộng rãi, sau này đi theo lăn lộn chắc là tốt lắm đây. Ấn tượng đầu tiên rất trọng yếu, nếu Lưu Cảnh mới nhậm chức mà tính toán chi li, thu hết nạc mỡ của mọi người, hoặc tỏ ra mình kiêu ngạo, nghiêm trang thì cuộc sống của mọi người bên dưới sẽ không được tốt cho lắm.
Ngược lại, hắn xuất thủ một cái là năm lượng hoàng kim, cùng mọi người xưng huynh gọi đệ. Ban đầu mọi người nghe nói công tử Cảnh tới đây nhậm chức đều khá khẩn trương, bây giờ lại cảm thấy thư thái, vô câu vô thúc.
Thư tá Lô Thăng nhìn mọi người phất tay:
"Ta muốn nói mấy câu với Đốc Tào, tất cả mọi người đi đi! Buổi tối mời rượu Đốc Tào nhiều vào là được."
Mọi người lập tức giải tán, trong phòng chỉ còn lại Lưu Cảnh và Lô Thăng.
"Đốc Tào có cảm thấy nhức đầu vì làm việc chung với đám mãng phu chúng tôi không."
Lô Thăng ước chừng hơn ba mươi tuổi, là một người có học, dáng dấp lịch sự, nhưng do sống với mọi người lâu ngày nên có thêm vài phần hào sảng.
"Không, ta rất thích những huynh đệ này, cười mắng do tâm, sống cùng với bọn họ ta cảm thấy rất tự tại, không có quá nhiều đề phòng."
"Điều này cũng đúng, thật ra thì mọi người đều là thủy binh, năm ngoái mới chuyển thành lính thuộc quản hạt của quan địa phương, Đốc Tào không thấy cách hành động của mọi người khác cục mịch sao?"
Lưu Cảnh gật đầu một cái, hắn cũng cảm thấy mọi người ở đây ai cũng có vóc người khôi ngô, động tác nhanh nhẹn, hiển nhiên là đã trải qua sự huấn luyện của quân đội.
Hắn trầm ngâm một chút lại hỏi:
"Ta muốn hỏi một chút, cái chức Du Chước Đốc Tào của ta rốt cuộc là quan chức gì?"
Đây là chuyện mà Lưu Cảnh muốn biết nhất, không biết chức quan hiện giờ của hắn được mấy phẩm, địa vị như thế nào? Đến bây giờ đầu óc hắn vẫn mơ hồ.
Lô Thăng cười khổ:
"Việc này có chút phức tạp, triều đình không biên chế chức vụ này, Kinh châu chúng ta tự mình thiết lập, quan hàm tên là Du Chước, trên thực tế giống với Du Chước trong hương quan (quan thôn), chẳng qua chức trách quan trọng hơn so với hương quan, địa vị cũng hơi cao hơn. Thuộc hạ cảm thấy cao hơn so với hương quan nửa cấp."
"Vậy có ở trong quân đội không?"
"Phải là Quân hầu mới thuộc biên chế của quân đội, Mã đốc tào tiềm nhiệm của là một Quân hầu."
Quân hầu chính là Khúc trưởng, tương tự với trại trưởng đời sau, Lưu Cảnh gật đầu một cái, giờ mới hiểu sự phân chia cấp bậc. Khi hắn đi theo Lưu Bị diệt Trương Võ được bổ nhiệm làm Truân Trưởng, xem ra bây giờ hắn được thăng một cấp.
Lô Thăng đứng dậy đóng cửa, lúc này mới thấp giọng nói:
"Có chuyện thuộc hạ phải nói cho công tử Cảnh biết, tiền nhậm Đốc Tào của chúng ta thật ra là bị người ta giết chết."
Lưu Cảnh ngẩn ra:
"Sao lại vậy?"
Lô Thăng nhìn bên ngoài, khi thấy không có ai mới thấp giọng nói:
"Vì chức vụ này quá dễ cho việc phát tài, Mã đốc tào tiền nhậm chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi đã có được mấy trăm lượng hoàng kim, kết quả bị người tố cáo, chứng cớ xác thật, tháng trước rớt đầu."
"Bị người nào tố cáo?"
Lưu Cảnh biết chuyện này chỉ có người trong nội bộ mới có khả năng nắm giữ chứng cứ.
Lô Thăng do dự một chút, thấp giọng nói:
"Công tử Cảnh có biết Tặc Tào Trương Bình có bối cảnh gì không?"
Trương Bình chính là một trong những phụ tá của Lưu Cảnh, đảm nhiệm Du Chước Tặc tào, bây giờ đang đi tuần chưa về. Lưu Cảnh chỉ nghe Vương Ký đề cập tới một câu, người này là người có lý lịch nhiều nhất trong Du Chước sở, nếu như không phải là hắn đột nhiên tới nhậm chức thì sẽ được thăng lên làm Đốc Tào, không ngờ người này lại là người mà Lô Thăng ám chỉ tới.
"Ý của Thư tá là, Mã đốc tào tiền nhậm bị người này kiện đúng không?"
Lô Thăng cười khổ, coi như là thầm chấp nhận câu hỏi của Lưu Cảnh.
"Thư tá có thể nói cho ta biết người này có bối cảnh như thế nào không?"
"Người này không phải là người đơn giản, tộc huynh của hắn chính là Trương Duẫn - cháu ngoại của châu mục, đảm nhiệm Giáo úy thủy quân Kinh Bắc, mà chị gái hắn lại gả cho Thái Trung, bản thân Trương Bình cũng là người có võ nghệ cao cường, công phu dưới nước rất lợi hại, biệt hiệu là Giang Lang."
Lưu Cảnh ngây người, tại sao lại là Thái Trung, đúng là oan gia hẹp lộ, hóa ra Trương Bình là em vợ của Thái Trung.
Trầm ngâm một chút, Lưu Cảnh lại hỏi:
"Nếu như người này có lai lịch thâm hậu như vậy, tại sao hắn vẫn chỉ là một Tặc Tào nho nhỏ?"
Lô Thăng âm thầm lắc đầu, hóa ra công tử Cảnh vẫn chưa biết chức vụ của mình có ý nghĩa gì, một số lời hắn không định nói, nhưng nghĩ tới chuyện mình là người tiếp theo mà Trương Bình định thu thập thì Lô Thăng không do dự nữa.
"Hán giang tổng cộng có ba Du Chước sở, chỉ có Du Chước sở thứ hai là chủ quản Phàn thành và Tương Dương. Lợi ích nhiều thế nào chắc chỉ nói tới đây cũng hiểu, cho nên Đốc Tào ở nơi này được gọi là chức quan béo bở nhất Kinh châu, công tử Cảnh chưa nghe nói qua à?"
Lưu Cảnh lắc đầu:
"Ta không biết gì cả."
Dừng một chút, hắn lại hỏi:
"Còn gì nữa?"
Lô Thăng không trả lời mà tiếp tục nói:
"Công tử Cảnh chắc còn không biết, Trương Bình là Đốc Tào của Du Chước sở đầu tiên, không biết thế nào lại hạ mình xuống một cấp làm Tặc Tào của Du Chước sở thứ hai!"
"Hừ!"
Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng:
"Chắc là muốn an bài kế giết Mã đốc tào."
"Đúng vậy, lúc ấy chúng thuộc hạ vẫn cho rằng hắn phạm sai lầm bị biếm truất, hắn làm người rất biết điều, nhưng ba tháng sau, Mã đốc tào bị bắt vì có chứng cứ phạm tội đàng hoàng, không lâu sau thì bị chém đầu, lúc đó chúng thuộc hạ mới biết hóa ra Trương Bình có mưu đồ."
Lưu Cảnh giờ mới hiểu ý nghĩa câu nói của Vương Ký:
“Ít nói, dụng tâm làm nhiều”, xem ra chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, một cái Du Chước sở nho nhỏ hóa ra cũng có nhiều tranh đấu như vậy.
Theo lý thì Trương Bình là người kế nhiệm chức vụ Đốc Tào, hưởng thụ món ngon của chức quan béo bở nhất Kinh châu, không ngờ tới mình từ trên trời hạ xuống, khiến hy vọng của hắn biến mất, tên Trương Bình này sao không cừu hận mình chứ.
Còn câu nói ý vị thâm trường kia của Vương Ký khiến hắn mơ hồ có một loại cảm giác, quan trường Kinh châu còn sâu hơn nước Trường giang, trước kia hắn không hiểu nhưng khi bước chân vào ngưỡng cửa này, hắn mới từ từ cảm nhận được.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó có người tức miệng mắng to:
"Đám con lợn chúng mày lại dám đóng cửa, định đi liếm chân chủ mới à, có muốn lão tử cho ăn mấy gậy không?"
Thanh âm vừa thô lại độc ác, vô cùng chói tai, Lô Thăng cười khổ:
"Hắn trở về rồi."
Lưu Cảnh không ngờ Trương Bình là một người nông cạn như vậy, có bối cảnh thâm hậu mà chỉ là một tên Khúc trưởng, có thể thấy tài đức chẳng ra gì.
"Lô Thư tá ra ngoài xem tình hình thế nào trước đi, xem hắn nói gì."
Lô Thăng thấy Lưu Cảnh không chịu tiếp chiêu, chỉ đành phải nhắm mắt đi ra ngoài.
Lúc này có một đại hán vóc người cao lớn đi nhanh vào hậu viện, mặt mày hung dử, mắt như mắt cua, lông mày to rậm rạp, tướng mạo hung ác dị thường.
Người này chính là Tặc tào Trương Bình, tộc đệ của Giáo úy thủy quân Trương Duẫn, em vợ Thái Trung, tuổi chừng hai mươi, là một nhân vật có tiếng ở Tương Dương. Có lẽ danh tiếng của Trương Bình không cao nhưng nhắc tới hung danh Giang Lang thì ai cũng biết.
Trương Bình một lòng muốn đoạt được chức quan béo bở nhất Kinh châu, không tiếc tự xuống một cấp, khi hắn vừa mới giết xong Mã đốc tào, trong lòng cho rằng mình chắc chắn sẽ thăng chức, không ngờ cuối cùng lại có một tên Lưu Cảnh nhảy dù xuống, hái đi trái đào mà hắn mất bao nhiêu công sức trồng ra.
Đây quả thực là chuyện khiến hắn tức nổ phổi, chuyện này hắn vừa mới biết được, nghe nói Đốc Tào mới đã nhậm chức, hắn không kiềm chế được tức giận đi về.
Sau lưng hắn có hơn ba chục binh lính đi theo xem náo nhiệt, trong mắt ai nấy vừa có sự khẩn trương, vừa có sự trông đợi.
"Tặc tào, cậu tức giận như vậy làm gì?"
Lô Thăng thấy Trương Bình mặt mũi đỏ lòm, bộc lộ bộ mặt hung ác, hắn chưa bao giờ thấy đối phương giận dữ tới mức này, trong lòng có chút e ngại.
Lô Thăng là người của Mã đốc tào, sau khi Mã đốc tào bị giết, hắn chính là người tiếp theo mà Trương Bình muốn thu thập. Trương Bình cũng đã ghét đối phương từ lâu, lúc này tất cả lửa giận đều nhằm vào Lô Thăng.
Trương Bình không nói một lời, xông lên tung ra một quyền đánh thẳng vào mặt Lô Thăng, Lô Thăng chỉ là một thư sinh yếu đuối, làm sao tránh được, hắn hét thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài một trượng, ôm mặt lăn lộn trên đất.
Người ngoài kinh hô, ngay sau đó yên lặng như tờ, điều này đúng là khiến người khác nghĩ không ra, không ngờ Trương Bình lại động thủ đánh Lô Thư tá.
"Ông mày đánh con chó nô tài như mày!"
Trương Bình chỉ Lô Thăng tức miệng mắng to.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Lưu Cảnh đứng ở cửa lạnh lùng nhìn hắn, Trương Bình vốn chẳng coi Lưu Cảnh ra gì, một thằng nhóc mới 16 tuổi lại dám đoạt chức quan béo bở của hắn, dù là cháu của Lưu Biểu thì thế nào?
"Ta quê mất, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, chó Lô, có phải muốn tao xin lỗi chủ nhân mới của mày không?"
Trương Bình lạnh lùng liếc Lưu Cảnh một cái, tiếp tục ác độc mắng Lô Thăng.
Lưu Cảnh nặng nề hừ một tiếng:
"Mày chính là Trương tặc tào?"
"Đúng ông mày đấy, mày muốn như thế nào!"
Trương Bình chẳng cho đối phương thể diện, trực tiếp trở mặt.
"Mày đã là Tặc tào, vì sao thấy cấp trên mà không quỳ lạy?"
Trương Bình quan sát Lưu Cảnh một lượt, cười châm biếm:
"Tiểu tử, đừng thấy có đuôi dài mà kiêu ngạo, quy định trong quân đội là cường giả làm ông, mày muốn tao quỳ cũng được nhưng phải thể hiện được bản lĩnh!"