Mũi tên của Trương Nhậm mang theo khí thế hung mãnh, nháy mắt đã đến bên cạnh Lưu Cảnh, muốn cứu đã không kịp, trong một tiếng kinh hô, Lưu Cảnh rút Thanh Giang kiếm, ra sau mà đến trước, sức mạnh giúp bảo kiếm đột ngột gia tăng tốc độ, dưới tình huống hầu như không thể, trở tay chém một kiếm đánh bay mũi tên ra ngoài.
Lưu Cảnh chậm rãi đứng thẳng người, sắc mặt có chút khó coi, rõ ràng hắn đứng ngoài tầm bắn của cung nỏ, lại có người có thể bắn ra mũi tên mạnh mẽ như thế, Lưu Cảnh quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía đầu thành, trên đầu thành lờ mờ có một đám người đang đứng, một người trong đó tay cầm trường cung, người này là ai?
Một tên binh sỹ thu hồi mũi tên, đưa cho Lưu Cảnh, mũi tên đã bị chặt làm hai đoạn, trên đoạn đầu của mũi tên có khắc tên "Tây Xuyên Trương Nhậm", Lưu Cảnh khẽ cau mày, thì ra là Trương Nhậm bắn ra, lúc này Triệu Vân giục ngựa tiến lên, nhìn mũi tên, thản nhiên nói với Lưu Cảnh:
- Người này cũng sử dụng Bách Điểu Triều Phượng Thương.
Một câu nói buộc miệng của Triệu Vân, giúp Lưu Cảnh lập tức hiểu được, người này và hắn có nguồn gốc sâu xa, hắn thu hồi mũi tên, quay lại nhìn đầu thành, nói với mọi người:
- Trở vể quân doanh!
Mọi người quay đầu ngựa, gấp gáp chạy về hướng quân doanh, dần dần đã chạy xa.
Trên đầu thành, Trương Nhậm tay cầm cung tiễn, mắt chăm chú nhìn Lưu Cảnh, lại không bắn mũi tên thứ hai, Lưu Tuần bên cạnh quay đầu lại nhìn y một cái, có chút bất mãn, hỏi:
- Trương tướng quân vẫn còn cơ hội, sao lại không bắn mũi tên thứ hai?
Trương Nhậm khẽ khom người, nói:
- Hồi bẩm công tử, Lưu Cảnh đã có phòng bị, mũi tên thứ hai không còn ý nghĩa nữa.
Lưu Tuần lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi xuống dưới thành, Trương Nhậm lại chăm chú nhìn Lưu Cảnh cưỡi ngựa đi xa, trong lòng y vẫn chưa biến mất sự kinh ngạc.
Y vừa mới thấy rõ ràng, khoảnh khắc Lưu Cảnh rút kiếm chém mũi tên, chính là dùng Lạc Phượng công pháp, sức mạnh đột ngột gia tăng, dưới tình huống hầu như không thể đánh bay mũi tên của mình, thông thạo sự tinh thâm của Lạc Phượng công pháp, mình còn lâu mới sánh bằng.
"Hóa ra y thật sự là môn hạ của Ngọc Chân!" Trương Nhậm lẩm bẩm
Buổi chiều, dưới thành Thành Đô vang lên tiếng trống, Triệu Vân bạch mã ngân thương, chỉ huy ba nghìn binh sỹ Kinh Châu đến dưới thành khiêu chiến, y cao giọng hô to:
- Ta là Thường Sơn Triệu Tử Long, Trương Nhậm hãy ra ứng chiến!
Binh sỹ đứng đầy trên đầu thành, Trương Nhậm nhìn chằm chằm Triệu Vân một lúc lâu, y quay đầu nói với Lưu Tuần:
- Xin công tử hãy cho ty chức ra khỏi thành ứng chiến!
Lưu Tuần có chút do dự, đây chính là Triệu Vân nổi danh thiên hạ, Đại tướng dưới trướng có thể là đối thủ của y không?
Lúc này, Lôi Đồng bên cạnh khom người nói:
- Triệu Vân cũng không phải ba đầu sáu tay, cũng bình thường mà thôi, ty chức nguyện ra khỏi thành đánh một trận.
Lưu Tuần ngẫm nghĩ một lúc, liền đáp ứng:
- Lôi tướng quân không thể khinh địch, nếu không thắng có thể kịp thời rút lui.
Trương Nhậm lại nói:
- Ty chức nguyện áp trận cho Lôi tướng quân!
- Được!
Tiếng trống trên đầu thành gõ vang, cổng thành mở ra, Lôi Đồng tay cầm xà mâu, phóng ngựa chạy ra như bay, phía sau là đại đội quân mã, tinh kỳ phấp phới, khí thể như rồng, Triệu Vân khoát tay, quân của y chậm rãi lui về phía sau, ổn định trận tuyến cách thành trì một dặm.
Quân Ích Châu cũng xếp thành chữ nhất, Trương Nhậm từ xa nhìn Triệu Vân, tâm tình của y có chút phức tạp, tuy rằng y chưa gặp Triệu Vân, nhưng y biết, Triệu Vân là sư đệ của y, là đệ tử cuối cùng của ân sư Ngọc Chân Tử, Trương Nhậm cũng là võ nghệ gia truyền, từ nhỏ đã được ông nội trúc cơ, đặt nền tảng vững chắc.
Bốn mươi năm trước, Ngọc Chân Nhân vân du thiên hạ, dừng chân tại Thanh Thành sơn, năm ấy con cháu hào môn Trương Nhậm vừa mười lăm tuổi đến Thanh Thành sơn cầu sư, Ngọc Chân Tử thu y làm đệ tử tục gia, dốc lòng truyền thụ võ nghệ cho y, chỉ tiếc nền tảng võ nghệ của bản thân Trương Nhậm có xung đột với Lạc Phượng công pháp, khiến cho y không thể hoàn toàn ngộ được Lạc Phượng công pháp, điều này đã trở thành nỗi tiếc nuối suốt đời của Trương Nhậm.
Mặc dù như thế, Trương Nhậm vẫn dựa vào Bách Điểu Triều Phượng Thương xuất thần nhập hóa tung hoành Ba Thục bốn mươi năm, có biệt hiệu là Tây Xuyên Thương Vương, cùng Bắc Địa Thương Vương Trương Tú nổi danh, lại vì có cách nói thế gia Ích Châu có Thục Trương Ba Nghiêm, cho nên có người hiểu chuyện đem Nghiêm Nhan và Trương Nhậm ra đặt kề nhau, gọi là Bắc Thương Nam Đao, nhưng trên thực tế, võ nghệ của Trương Nhậm hơn xa Nghiêm Nhan.
Lúc này, Lôi Đồng ôm quyền nói:
- Tướng quân, ty chức đi nghênh chiến đây!
Trương Nhậm gật gật đầu:
- Lôi tướng quân phải cẩn thận.
Lôi Đồng vung Xà Mâu thương nặng bốn mươi cân, giục ngựa chạy về phía Triệu Vân, sở dĩ Lôi Đồng chủ động ứng chiến, là vì trước đó y và Dương Bái đã bị Hoàng Quyền nói cho động tâm, trở thành bộ hạ của Lưu Vĩ, sau khi Lưu Vĩ bại vong y trở về Thành Đô, nhưng vẫn bị người khác chỉ trích, cho nên y một lòng muốn thể hiện mình trước mặt Lưu Tuần, hôm nay nghênh chiến Triệu Vân cũng là một cách biểu hiện của y.
Lôi Đồng cũng là mãnh tướng Ba Thục, võ nghệ bài danh thứ ba, gần với Trương Nhậm và Nghiêm Nhan, hơn nữa trong thương có chùy, vô cùng đặc sắc, chỉ có điều y hữu dũng vô mưu, không hiểu mưu lược, cho nên vẫn không được Lưu Chương coi trọng, không thể trở thành Đại tướng độc chắn một phương, chỉ có thể làm bộ tướng.
- Triệu Vân chớ có càn rỡ, ăn một mâu của Lôi Đồng ta!
Chiến mã của Lôi Đồng phi nhanh như bay, nháy mắt đã vọt đến trước mặt Triệu Vân, đâm tới, khí thể cực kỳ mãnh liệt.
Triệu Vân nhướng mày, lại không phải là Trương Nhậm, y đến khiêu chiến, chính là muốn gặp lại Trương Nhậm, y cũng nghe sư phụ Ngọc Chân Nhân nói qua, trước đây có mấy người đồ đệ nổi danh, một người là Bắc Bình Công Tôn Toản, một người là Vũ Uy Trương Tú, một người là Ba Thục Trương Nhậm, Triệu Vân là người trọng tình, trước đây đi theo Công Tôn Toản, cũng là vì y có tình đồng môn với Công Tôn Toản.
Nhưng lúc này Triệu Vân đã không kịp hồi tưởng, mũi thương của Lôi Đồng đã đâm đến trước người, y cảm thấy khí thế hung mãnh, tướng trước mặt hình như cũng có chút bản lĩnh, hơn nữa trên ngựa y còn mang theo một chiếc bát lăng đại chùy, lại chưa bao giờ thấy qua, Triệu Vân không dám khinh thị, giục ngựa chạy nghiêng, trường thương đâm ra ngoài, "Keng!" một tiếng, mũi thương chạm vào nhau, lập tức trường thương run lên, đâm đến trước ngực Lôi Đồng.
Lôi Đồng bị chấn động cả hai tay, trong lòng thầm giật mình, Triệu Vân tay cầm ngân thương, không ngờ lại có kình lực lớn như thế, mắt thấy một thương của Triệu Vân đang đâm vào ngực mình, tốc độ không nhanh, nhưng một luồng sức mạnh cường đại lại bao lấy y, khiến y muốn tránh cũng tránh không được.
Lôi Đồng dù sao cũng là mãnh tướng kinh nghiệm phong phú, y đổi tay trái cầm mâu, tay phải rút Bát Lăng Tử Kim Chùy ra, mang theo phong thanh, hung hăng nện vào cán thương của Triệu Vân, một chùy này trông có vẻ bình thản, tinh diệu trong đó, chùy trong mâu Lôi Đồng đã khổ luyện mười năm mới học thành, chùy đánh ra bách phát bách trúng.
Nhưng trường thương của Triệu Vân như ảo ảnh, bỗng dưng biến mất, khiến một chùy của Lôi Đồng nện vào khoảng không, đây là việc Lôi Đồng chưa bao giờ gặp qua, trong lòng y hoảng hốt, thân thể lập tức mất đi cân bằng, mặc dù việc này chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng đối với cao thủ tuyệt đỉnh như Triệu Vân mà nói, đã đủ rồi.
Triệu Vân trở tay đánh một thương, cán thương thuận thế quét trúng lưng của Lôi Đồng, tá lực đả lực, làm sự mất thăng bằng của Lôi Đồng càng tăng thêm, Lôi Đồng ngồi không yên trên chiến mã, đã lập tức ngã xuống, y đang muốn bò dậy, mũi thương băng lãnh của Triệu Vân đã đặt trước yết hầu của y, khiến y không thể động đậy.
- Trói lại cho ta!
Triệu Vân lạnh lùng thét một tiếng.
Mấy tên binh sỹ đồng loạt xông lên, trói Lôi Đồng lại, Trương Nhậm ở đối diện thấy Triệu Vân chỉ dùng hai hiệp liền đánh ngã Lôi Đồng, y giật mình kinh hãi, giục ngựa xông lên:
- Triệu Vân, thả hắn ra!
Trương Nhậm hô to một tiếng, múa trường thương xông lên, ngân thương của Triệu Vân vung lên, cản đường Trương Nhậm, y chăm chú nhìn Trương Nhậm, hỏi:
- Ngươi chính là Tây Xuyên Trương Nhậm?
- Đúng vậy!
Trương Nhậm thấy Lôi Đồng đã bị binh sỹ bắt đi, cứu không kịp nữa, y cũng tỉnh táo lại, đánh giá Triệu Vân một chút, quái lạ nói một câu:
- Ngươi là Mộc thương?
Câu này chỉ có đệ tử Lạc Phượng môn mới hiểu, Ngọc Chân Tử thu đệ tử có một đặc điểm, căn cứ vào tư chất của mỗi người, xét theo học thuyết Ngũ Hành, chia ra làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, phương pháp luyện tập Lạc Phượng công pháp cụ thể của mỗi người không giống nhau.
Ví dụ như Triệu Vân là luyện tập chẻ vào cây, nên gọi là Mộc thương, Lưu Cảnh là tu luyện trong nước, nên gọi là Thủy thương, mà Trương Nhậm là luyện tập rèn sắt, liền được gọi là Kim thương.
Ngoại trừ dựa theo học thuyết ngũ hành, còn có âm dương song tu, Lạc Phượng công pháp là âm, Bách Điểu Triều Phượng Thương là dương, âm là nội tu, dương là ngoại tu, âm dương tương tế, võ nghệ mới có thể đại thành.
Triệu Vân nở nụ cười:
- Nếu sư huynh có thể địch với ta hai mươi hiệp, ta sẽ thả người này ra.
Y quay đầu lại dùng thương chỉ vào Lôi Đồng.
Trên mặt Trương Nhậm nóng lên, không ngờ Triệu Vân lại gọi y là sư huynh, nhưng câu nói "hai mươi hiệp" này lại khiến y có chút căm tức, y lạnh lùng nói:
- Vậy ta đến lĩnh giáo!
Y hét lớn một tiếng, một thức Phượng Điểm Đầu (chim phượng gật đầu), đâm thẳng vào ngực Triệu Vân, đây cũng là quy củ của môn phái Lạc Phượng, đồng môn luận bàn võ nghệ, chiêu thứ nhất nhất định phải là Phượng Điểm Đầu, tuy rằng Triệu Vân tức giận Triệu Vân coi thường mình, nhưng y vẫn thừa nhận bọn họ là đồng môn.
Thương của Triệu Vân cũng run lên, lóe ra bảy đầu thương, đẩy trường thương của Trương Nhậm ra, Thất Phượng Tề Minh (bảy con chim phượng cùng kêu), là sự tôn trọng của vãn bối đối với tiền bối, sắc mặt của Trương Nhậm hơi trì hoãn, hét lớn một tiếng, hai người đã chiến đấu kịch liệt.
Trong đội ngũ cách đó không xa, Lưu Cảnh cưỡi ngựa đứng dưới một cây đại kỳ, yên lặng nhìn chăm chú vào trận đại chiến của Triệu Vân và Trương Nhậm.
Trên thực tế, bảo Triệu Vân khiêu chiến Trương Nhậm là đề nghị của hắn, ở nam bộ Ích Châu, bởi vì hắn thành công hàng phục Nghiêm Nhan, từ đó mới chiếm được sự ủng hộ của ba quận đất Ba cho đến Giang Dương, nếu như hắn có thể hàng phục Trương Nhậm, vậy thì hắn có thể có được sự ủng hộ của thế gia Thục Bắc, việc này đối với việc hắn ổn định Ba Thục có ý nghĩa quan trọng.
Chính là xuất phát từ sự suy xét này, Lưu Cảnh mới dùng tình đồng môn hóa giải địch ý của Trương Nhậm, bảo Triệu Vân ra tay, sẽ càng có ý nghĩa hơn mình.
Đang suy tư, cuộc chiến giữa Triệu Vân và Trương Nhậm đã dần phân thắng bại, sau khi đại chiến đã đến hiệp thứ mười sáu mười bảy, Trương Nhậm liền không duy trì nổi, kỳ thật trong lòng Trương Nhậm hiểu rõ, từ hiếp thứ mười, Triệu Vân đã có thể đâm mình ngã ngựa, nhưng y lại buông tha cho mình, cho mình chút mặt mũi.
Vào hiệp thứ mười chín, Triệu Vân trở tay đánh một chiêu thương chùy, đập chính xác vào mũi thương của Trương Nhậm, "Rắc" một tiếng, mũi thương của Trương Nhậm lập tức bị gãy rời, hai tay Trương Nhậm nhức mỏi, cán thương cũng rời tay mà bay đi, trong lòng y kinh hãi, thúc ngựa chạy trốn, nhưng y vẫn chậm một bước, Triệu Vân đâm một thương vào sau lưng y, mắt thấy sắp đâm trúng, Triệu Vân bỗng thu lại, cũng không đuổi theo, trơ mắt nhìn Trương Nhậm chạy vào trong thành.
Quân Ích Châu tán loạn trốn vào trong thành, kéo cầu treo lên, cổng thành đóng chặt, trên thành loạn tiễn cùng bắn ra, ngăn chặn quân Kinh Châu, trường thương của Triệu Vân giơ cao, ba nghìn quân lập tức hoan hô, gõ trống đắc thắng, chậm rãi rút về đại doanh.
Trương Nhậm xông vào trong thành, trong lòng vẫn chưa ổn định, y nghĩ đến lời nói của Triệu Vân, kết thúc trận đấu trong vòng hai mươi hiệp, quả nhiên là vậy, cho nên có thể thấy võ nghệ của Triệu Vân hơn xa mình, điều này khiến trong lòng Trương Nhậm vô cùng chán nản.
Trong lòng y cũng hiểu được, nếu như là Mã Siêu hay Hứa Chử, đại chiến ba bốn mươi hiệp thì không thành vấn đề, nhưng y và Triệu Vân là đồng môn, chỗ sai biệt nhỏ nhặt càng dễ dàng giúp đối phương nắm lấy lỗ hổng, y không khỏi cúi đầu thở dài.
- Trương tướng quân!
Trương Nhậm bỗng nghe thấy âm thanh của Lưu Tuần ở phía sau, y quay đầu lại, chỉ thấy Lưu Tuần đứng sau lưng y, cười mà như không, nhìn y, y vội xoay người xuống ngựa, quỳ một gối nói:
- Ty chức vô năng, không thể giải cứu Lôi tướng quân, xin công tử xử phạt!
Lưu Tuần hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho tả hữu:
- Trói lại cho ta!