Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 529

Lúc trời vẫn chưa sáng, cổng tây Thành Đô đã có một đội ngũ gồm mấy trăm binh sỹ đi đến, do Đại tướng Lôi Đồng chỉ huy, sau khi Lôi Đồng được Lưu Cảnh thả ra, không được tưởng thưởng như anh hùng chiến thắng trở về, ngược lại, Lưu Tuần hoài nghi y đã đầu hàng Lưu Cảnh, tước đoạt tất cả quân chức của y, nhốt y vào trong quân doanh.

Tối hôm qua đã xảy ra cuộc bỏ trốn quy mô lớn ở quân doanh, đến binh sỹ canh giữ Lôi Đồng cũng bỏ trốn, mấy trăm thuộc hạ cũ của Lôi Đồng đến cứu y ra, Lôi Đồng rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm đầu hàng quân Kinh Châu.

Đội ngũ đi đến trước cổng thành, Lôi Đồng cao giọng nói:

- Quan quân thủ thành là người nào?

Cổng thành phía tây do ba trăm binh sỹ thủ vệ, một gã Quân hầu họ La làm tướng thủ thành, bọn họ là thuộc cấp của Trương Nhậm, La quân hầu từ trên tường thành nhìn xuống:

- Lôi tướng quân có việc gì không?

Lôi Đồng hừ thật mạnh một tiếng, nói:

- Phụng mệnh Ngô tướng quân, ra khỏi thành tuần tra, ngươi mau mở cổng thành cho ta!

- Xin hỏi Lôi tướng quân có quân lệnh không?

- Ta tiếp nhận khẩu lệnh, ngươi chỉ cần mở cổng thành cho ta, nếu không ta sẽ làm thịt ngươi!

- Xin Lôi tướng quân chờ một chút, bàn tời trên cổng thành đã bị khóa lại, mạt tướng đi tìm người mở khóa, sẽ lập tức mở cổng thành!

Quân hầu trên thành biết chuyện Lôi Đồng bị nhốt, y làm sao chịu tin lời của Lôi Đồng, một mặt lừa gạt Lôi Đồng, một mặt phái người hỏa tốc đi bẩm báo với Trương Nhậm.

- Khốn kiếp!

Lôi Đồng giận tím mặt, vung Xà mâu thương giục ngựa phóng về phía đầu thành, binh sỹ thủ hạ của y cùng nhau xông lên thành, La quân hầu thấy Lôi Đồng đến một cách hung mãnh, sợ đến mức nhanh chân bỏ chạy, chỉ chạy được mấy bước, đã bị Lôi Đồng đuổi theo, một mâu đâm xuyên qua lưng trúng tim y, giết y ngay tại đầu thành.

Binh sỹ thủ hạ của y giết tan tác binh sỹ thủ thành, xoay bàn tời, cổng nội thành ken két mở ra, trường mâu của Lôi Đồng chỉ ra cổng ngoại thành ra lệnh:

- Đi mở cổng ngoại thành!

Hơn trăm tên thủ hạ giết tới ngoại thành, Lôi Đồng thúc ngựa xuống thành, lao ra cổng nội thành, tiến vào ung thành, lúc này thủ hạ của y đã chiếm được bàn tời cổng thành, đang chậm rãi mở cổng thành ra, thì đúngl úc này, sau lưng truyền đến một tràng vó ngựa dồn dập, chỉ nghe Trương Nhậm hét lớn một tiếng:

- Lôi Đồng, có phải ngươi muốn đầu hàng địch?

Lôi Đồng quay đầu lại, xà mâu quét ngang, lạnh lùng nói:

- Lôi Đồng ta bị bắt, thà chết không hàng, Lưu Cảnh cảm ta trung nghĩa, thả ta trở về, không ngờ lại bị vu cáo hạ ngục, là Lôi Đồng mắt mù, không ngờ lại nhận tên tầm thường như Lưu Tuần làm chủ nhân, bây giờ ta đã nghĩ thông suốt, Lưu Cảnh mới là chủ công đáng cho ta cống hiến, Trương tướng quân, xin ngài để cho ta đi!

Trương Nhậm thở dài, nhẹ giọng nói:

- Trong việc này có thể có hiểu lầm, Tuần công tử cũng là bởi vì kinh nghiệm không đủ, nhất thời không xem xét kỹ, mới nghi oan cho Tướng quân, xin Tướng quân buông bỏ ý niệm đầu hàng quân địch, ta nguyện vì Tướng quân bẩm báo trước mặt Tuần công tử.

Lôi Đồng cười lạnh một tiếng:

- Trương tướng quân, bản thân ngài cũng bị hoài nghi, tước đoạt quân quyền, nếu không phải là Ngô Ý nói đỡ cho ngài, ngài cũng sẽ có kết cục giống như ta, kẻ ngu dốt kia, hà cớ gì phải bán mạng vì hắn?

- Ta thực sự không phải là bán mạng vì công tử, thực sự là vì tiên chủ đối đãi với ta không tệ, ta không đành vứt bỏ con trai của ngài, Lôi tướng quân, tiên chủ cũng đối đãi với ngài không tệ, vì sao trong lúc nguy nan ngài lại không màng trung nghĩa mà theo địch?

Lôi Đồng lắc lắc đầu:

- Chúng ta hiến thành trì cho Lưu Cảnh, bảo vệ lê dân toàn thành, đó chính là báo đáp ân tình của tiên chủ rồi, Tướng quân không muốn thì thôi vậy, nhưng vận mệnh của ta do chính ta làm chủ, ta chỉ muốn rời khỏi, xin Trương tướng quân hãy để ta đi.

Trương Nhậm căm tức:

- Nếu ta không để cho ngươi đi thì sao?

Lôi Đồng quét ngang xà mâu:

- Ta sẽ giết ra ngoài!

- Vậy ngươi đi chết đi!

Trương Nhậm giục ngựa chạy nhanh, đâm thẳng trường thương về phía Lôi Đồng, Lôi Đồng vung mâu nghênh tiếp, hai người kịch chiến một hồi, sau hơn hai mươi hiệp, Lôi Đồng dần không chống đỡ nổi, lúc này, cổng thành đã được mở ra, cầu treo cũng được thả xuống, Lôi Đồng vờ đánh một thương, thúc ngựa chạy ra ngoài thành, thủ hạ của y cũng theo y chạy trốn ra khỏi thành.

Trương Nhậm tháo trường cung trên lưng xuống, rút một mũi tên từ phía sau, giương cung lắp tên, ngắm ngay sau gáy Lôi Đồng, nhưng mũi tên này cuối cùng y vẫn không thể bắn ra, y buông cây cung xuống, trơ mắt nhìn Lôi Đồng trốn đi xa, thở dài nói với tả hữu:

- Đóng cổng thành lại!

Trương Nhậm chán nản thúc ngựa trở về, lúc này, Ngô Ý cũng suất quân gấp gáp chạy tới, đã đến trước mặt Trương Nhậm, y ghìm chặt chiến mã hỏi:

- Nghe nói Lôi Đồng mở cửa đầu hàng địch rồi à?

Trương Nhậm gật gật đầu:

- Y đi rồi, ta không cản được y.

Nói xong, y lắc lắc đầu, thúc ngựa đi về phủ đệ của mình, Ngô Ý ngạc nhiên, sau một lúc lâu vẫn không nói câu nào, Lôi Đồng ra khỏi thành đầu hàng, điều này đối với quân tâm là đả kích đến mức nào, chẳng lẽ Trương Nhậm không biết sao?

Trong chủ đường châu nha đã tập trung trên trăm quan viên lớn nhỏ của Ích Châu, bao gồm cả các quan lớn như Đổng Hòa, Phí Quan, Lưu Ba, Vương Lũy, cũng có rất nhiều thư tá, lục tào cùng các quan viên trung cấp, bọn họ đều lo lắng cho vận mệnh của Thành Đô, đều tụ lại một chỗ thương lượng đối sách.

Lúc này đã không cho phép các quan viên hai lòng nữa, hoặc là đi theo con đường trung dung, trong đại đường rất nhanh đã phân ra hai luồng ý kiến, một là phe chủ hàng, do đám người Đổng Hòa, Lưu Ba dẫn đầu, chiếm trên tám phần.

Một phe khác kiên trì kháng cự, tuyệt không khuất phục sự uy hiếp của Lưu Cảnh, phái này chỉ chiếm không đến hai thành, chủ yếu là do Tòng quân Vương Lũy và Trịnh Độ làm chủ.

Tranh luận sớm đã bùng nổ, nhưng ai cũng không thuyệt phục được người kia, trên thực tế ý kiến của bọn họ cũng không có ý nghĩa, quân đội đều nằm trong tay Ngô Ý và Trương Nhậm, mà người quyết định Ngô Ý, Trương Nhậm mở cổng thành đầu hàng, cũng chỉ có công tử Lưu Tuần.

Trên đại đường, người của hai phe, đều không nói lời nào, chỉ chờ tin tức của Lưu Tuần.

Trong nội đường, Doãn Mặc và Phí Quan đang khuyên bảo Lưu Tuần mở thành đầu hàng, còn Tòng sự Trịnh Độ thì khuyên Lưu Tuần kiên trì kháng cự, Lưu Tuần ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu, có vẻ đau khổ vô cùng, y không biết nên làm thế nào mới tốt.

Doãn Mặc thấy Lưu Tuần không quả quyết, lúc này vẫn còn do dự không quyết, y vô cùng đau đớn khuyên nhủ:

- Công tử, thành bị chiếm đã là sự thật, cổng nội thành đã hư hao nghiêm trọng, nhiều nhất là hai lần công kích nữa, cổng thành đã mở toang, quân Kinh Châu giết vào thành, lúc đó không phải cứ muốn đầu hàng là được đâu, lúc đó sẽ tàn sát dân chúng trong thành để lập uy, công tử hãy suy nghĩ cho nhân dân toàn thành.

Phụ tá Trịnh Độ hừ lạnh một tiếng, nói:

- Doãn tiên sinh quả thật không biết, ngài vẫn cho rằng y sẽ sát hại dân trong thành, y còn muốn Ích Châu nữa hay không?

Trịnh Độ từng là một trong những phụ tá tâm phúc của Lưu Chương, đảm nhiệm chức Quận thừa Vấn Xuyên, gần đây vừa về tới, Lưu Tuần sai người ám sát Lưu Vĩ, chính là đề nghị của Trịnh Độ, y là phe chủ chiến, cực lực khuyên Lưu Tuần đấu tranh đến cùng.

Phí Quan thấy Trịnh Độ không để ý đến sống chết của nhân dân, vẫn muốn khuyên Lưu Tuần ngoan cố chống cự, y không khỏi nổi trận lôi dình, đập bàn mắng Trịnh Độ:

- Chỉ có loại ngu ngốc như ngươi mới nghĩ Lưu Cảnh đe dọa, nếu y nói không giữ lời, tương lai làm sao tranh đoạt thiên hạ, y không tàn sát dân chúng trong thành để lập uy, tương lai ai còn đầu hàng y! Y chém tận giết tuyệt mấy vạn quân của Ung Khải, không lưu lại một ai, ngươi cho rằng y yếu đuối giống như ngươi sao?

Trịnh Độ tái mặt, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời, thì đúng lúc này, Ngô Ý vội vã đi vào, lo lăng nói với Lưu Tuần:

- Công tử, tình hình có chút không ổn!

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Tuần ngẩng đầu mờ mịt hỏi.

- Lôi Đồng tự ý ra khỏi thành đầu hàng quân Kinh Châu, kết quả dẫn đến hỗn loạn, mấy ngàn tướng sỹ tây doanh bất ngờ làm phản rồi, muốn mở thành đầu hàng, thế cục đã không khống chế nổi.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Lưu Tuần đã trở nên tái nhợt vô cùng, Phí Quan ra sức giậm chân, gấp đến độ hét to lên:

- Công tử, công tử còn chờ cái gì nữa?

- Được rồi!

Lưu Tuần thở dài một tiếng:

- Ta đồng ý đầu hàng.

Phí Quan xông ra ngoài như một cơn gió, lớn tiếng nói:

- Công tử quyết đầu hàng! Đầu hàng!

Tiền đường lập tức truyền đến một tràng hoan hô, Ngô Ý cũng biết không thể vãn hồi được nữa, y thi lễ với Lưu Tuần, xoay người vội vàng bỏ đi.

Cách chính ngọ vẫn còn một canh giờ nữa, bên trong Thành Đô đã truyền đến tin tức, Lưu Tuần nguyện hiến thành đầu hàng vô điều kiện, tin tức này cuối cùng đã khiến trên mặt Lưu Cảnh nở một nụ cười, điều này có nghĩa là hắn đã hoàn toàn chinh phục được Ích Châu.

Trên cánh đồng ngoài phía bắc Thành Đô, tám vạn quân Kinh Châu xếp hàng chỉnh tề, tinh kỳ phấp phới, binh sỹ đông đúc che trời phủ đất, thanh thế đồ sộ, tiếng trống "Tùng! Tùng!" nặng nề vang lên, mỗi một tiếng trống đều làm binh sỹ bên trong thành kinh hồn táng đảm.

Lưu Cảnh cưỡi ngựa đứng dưới quân kỳ quân Kinh Châu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào cổng chính phía bắc, Tư Mã Ý bên cạnh thấp giọng nói:

- Lưu Tuần đầu hàng, Chủ công tính xử trí y như thế nào?

Lưu Cảnh trầm ngâm một chút, nói:

- Cách tốt nhất là giết đi, mãi mãi trừ đi hậu hoạn, nhưng e là sẽ khiến cho quân dân Ích Châu bất mãn, cho nên tạm thời không thể động đến y, Quân sư có đề nghị gì không?

Tư Mã Ý thấp giọng nói:

- Có thể đưa y đến Kinh Nam, ban cho một hư chức, dẹp yên lòng thần dân Ích Châu, sau đó dùng tửu sắc mà làm y sa ngã, nhiều nhất hai năm sau, y sẽ tiếp bước Lưu Kỳ, người Ích Châu cũng sẽ không thương tiếc loại hậu chủ chết trên người nữ nhân.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Lời của Quân sư rất đúng!

Lúc này, cổng nội thành cuối cùng cũng chầm chậm mở ra, từng đội hàng binh từ trong thành đi ra, bọn họ buông bỏ vũ khí, cởi bỏ khôi giáp, bị quân Kinh Châu đưa đến đại doanh bên ngoài tập kết.

Lúc này, Ngô Ý dẫn theo mấy chục viên võ tướng từ trong thành đi ra, đến trước mặt Lưu Cảnh, đồng loạt quỳ một gối, ôm quyền giơ cao nói:

- Nguyện ý quy hàng Châu Mục!

Lưu Cảnh xoay người xuống ngựa, nâng Ngô Ý dậy, cười nói:

- Các vị đều là Đại tướng trung nghĩa, hy vọng tất cả mọi người hãy cùng ta chấn hưng Đại Hán, vì con cháu mà đoạt được danh tước phú quý!

Chúng tướng mừng rỡ, đồng loạt hô to:

- Nguyện dốc sức vì Châu Mục!

Lôi Đồng trong đội ngũ quân Kinh Châu đằng xa lại thầm đắc ý, y đầu hàng Lưu Cảnh trước một bước, y hứa cho y làm Liệt Hầu, phong làm Giáo úy, so với các Đại tướng đầu hàng tập thể này ưu đãi hơn nhiều.

Lúc này, Lưu Cảnh nhìn thoáng qua chúng tướng, lại hỏi Ngô Ý:

- Trương Nhậm tướng quân đâu, sao không thấy tướng quân?

Ngô Ý thở dài:

- Tướng quân ấy đã nhốt mình trong phủ, chúng ta khuyên, y không quan tâm, nói muốn về quê làm ruộng.

Lưu Cảnh gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, lúc này, Lưu Tuần đã cởi trần nửa thân trên, mang ấn thụ của Ích Châu Mục dâng lên, dẫn bá quan ra hàng, y quỳ gối bên cạnh cầu treo hô lớn:

- Lưu Tuần nguyện hiến Ích Châu cho Sở Hầu!

Lưu Tuần lệnh cho binh sỹ lấy ra một chiếc cẩm bào, nhanh chân bước lên phía trước, tự mình khoác lên người Lưu Tuần, lại dìu y đứng lên, nói:

- Ta nghe nói Tào tặc muốn tấn công Hán Trung và Ích Châu, mới ngàn dặm đuổi đến cứu lấy xã tắc Lưu thị ta, Ích Châu là căn cơ để khôi phục Lưu thị, không thể lần nữa rơi vào tay Tào tặc, công tử hiểu rõ đại nghĩa, khiến người khác kính nể, xin cứ yên tâm, ta tuyệt sẽ không bạc đãi công tử.

Trong lòng Lưu Tuần xấu hổ, hai tay đem ấn tín và dây đeo triện dâng lên:

- Đây là ấn thụ của Ích Châu Mục, xin Châu Mục vui lòng nhận lấy!

Lưu Cảnh tiếp nhận ấn tín và dây đeo triện, giơ lên cao, tám vạn quân Kinh Châu lập tức hoan hô.
Bình Luận (0)
Comment