Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 542

Trong phòng, Lưu Cảnh đem thư tay của Tào Tháo giao cho Giả Hủ:

- Quân sư nhìn trước một chút, sau đó chúng ta bàn.

Giả Hủ liếc mắt một cái nhận ra trong phong thư là bút tích của Tào Tháo, tinh thần y lập tức rung lên, ngồi thẳng, mở thư ra đọc cẩn thận, mày y hơi nhíu lại, nhưng khi thấy đứa con thứ ba của Tào Thực được phái đến, y dường như nghĩ đến cái gì, không khỏi mỉm cười.

Giả Hủ đem thư trả lại cho Lưu Cảnh cười nói:

- Đây là phong cách nhất quán của Tào Thừa tướng, trong thư nói tình hữu nghị chính sự hẳn là do Tào Thực đến đàm phán, chẳng qua ty chức hơi kỳ quái, không ngờ thừa tướng Tào Tháo để Tào Thực đến Kinh Châu.

- Việc này có gì đặc biệt?

Lưu Cảnh cười hỏi.

Giả Hủ gật gật đầu,

- Nếu lão phái mưu sĩ tâm phúc đến, một chút vấn đề cũng không có, nhưng lão phái con trai đến, đây là lần đầu tiên, đương nhiên, có lẽ lão muốn cho đứa con tôi luyện một chút, nhưng thần cảm thấy, Tào Thừa tướng dường như là muốn để Tào Thực đến chủ đạo việc Kinh Châu.

- Y đến chủ đạo?

Lưu Cảnh không khỏi cười lạnh một tiếng:

- Ta thấy y mới hai mươi tuổi, có thể thay phụ thân chủ đạo việc Kinh Châu không? Đừng có làm hỏng đại sự là được.

- Chủ công yên tâm đi! Trong lòng Tào Thừa tướng nắm chắc sẽ không để cho con của lão làm hỏng chuyện đâu, thần nghĩ hẳn là đều có chuẩn bị kĩ, có lẽ lần sau còn có trọng thần hỗ trợ.

Tâm niệm Lưu Cảnh vừa chuyển, bỗng nhiên có chút hiểu ra:

- Ý của quân sư là, Tào Tháo là muốn cho Tào Thực kế thừa nghiệp của lão?

Giả Hủ vội vàng lắc đầu:

- Không có chuyện gì chắc chắn, hẳn vẫn là Tào Phi là chính, nhưng Tào Thừa tướng cũng sẽ xem xét để Tào Thực kế thừa, theo thần được biết, lão rất yêu thương đứa con thứ ba này, thường nói với mọi người Tào Thực giống lão nhất, quan trọng hơn là, có một số việc Tào Phi không có xử lý tốt, khiến Tào Thừa tướng vô cùng phản cảm, ảnh hưởng tới người kế thừa của lão.

- Tỷ như chuyện gì?

- Nghiêm trọng nhất là chuyện Tào Phi thừa dịp loạn nạp Chân thị, tám tháng sau, Chân thị liền sinh hạ một đứa con, ngươi nói đứa nhỏ này là con của Viên thị hay là Tào thị? Tuy rằng lúc ấy Tào Thừa tướng không nói gì thêm, nhưng chúng ta đều biết, Tào Thừa tướng có chút bất mãn với sự háo sắc của con mình.

Lưu Cảnh nhịn không được bật cười:

- Tào Tháo cũng là người háo sắc, lập thân bất chính, sao lão có thể trách con trai mình?

Tuy rằng Giả Hủ đầu hàng Lưu Cảnh, cũng trung thành phụ tá Lưu Cảnh, nhưng ở sâu trong nội tâm, luôn có một tia áy náy với Tào Tháo, tỷ như y chưa bao giờ gọi thẳng tên Tào Tháo, mà gọi là Tào Thừa tướng, đó là vì nguyên nhân này.

Giả Hủ lắc lắc đầu:

- Việc này cùng với chuyện háo sắc không có quan hệ, mà là chuyện con nối dõi, nếu Chân thị chưa gả cũng thế mà thôi, nàng là con dâu Viên Thiệu, Tào Phi không được phụ thân đồng ý, cũng không để y quan kiểm tra mà đã tự tiện cưới nàng, ngươi nói sao Tào Thừa tướng có thể không tức giận chứ.

Lưu Cảnh cười cười, lại hỏi:

- Vậy chuyện thứ hai?

- Đó chính là cái chết của Trương Tú, Tào Phi thừa dịp phụ thân chinh tây mà bức tử Trương Tú, tuy rằng chuyện về sau thần không biết, nhưng có chút chuyện thần rất rõ ràng, Tào Phi chưa được phụ thân đồng ý mà tự tiện bức tử Trương Tú, tất nhiên sẽ làm cho Tào Thừa tướng giận dữ, ảnh hưởng rất xấu, quan trọng hơn là việc tàn dư Viên thị phục hưng, cũng là bởi vì Tào Phi không kịp xử trí, ảnh hưởng đến quyết chiến Xích Bích, xảy ra việc này, Tào Thừa tướng mới có ý nghĩ để Tào Thực kế thừa.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chính sự đi! Quân sư cho rằng Tào Thực đến, là dụng ý gì?

Giả Hủ trầm ngâm một chút nói:

- Nếu thần không đoán sai, Tào Thừa tướng muốn đàm phán với chủ công!

- Đàm phán cái gì?

- Hẳn là muốn để chúng ta buông tha Quan Trung, thẳng thắn nói, chiến lược tiến Quan Trung của chúng ta khiến lão khó ngủ, nhưng lão lại không có sức ngăn cản, cho nên chỉ có thể đến xin chủ công không tiếp tục Bắc thượng nữa.

Lưu Cảnh không không kìm nổi cười:

- Loại chuyện này sao có thể dựa vào cầu xin là giải quyết được?

- Cho nên lão mới phái đứa con đến đàm phán!

Giả Hủ khẽ cười nói:

- Ta nghĩ Tào Thừa tướng nhất định sẽ nhượng bộ rất lớn, nếu chủ công có ý, có thể đưa ra những yêu cầu lớn, chỉ cần lão có thể làm được, lão sẽ đáp ứng, thậm chí chủ công có thể yêu cầu phong vương.

Lúc này, Lưu Cảnh chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:

- Quân sư biết Mễ thái giám không? Nghe nói người này là thái giám tâm phúc của Lưu Hiệp.

Trên mặt Giả Hủ lộ ra vẻ khinh bỉ:

- Là một kẻ đồng tính, sao lại nhắc tới y?

- Y cũng tới, trên thực tế đầu năm ngoái y cũng đến, lần trước là giám sát hiến tế, thuận tiện thay ta gửi lời nhắn đến Lưu Hiệp, mà lần này là được Lưu Hiệp phái đến sắc phong ta.

Giả Hủ cực kỳ thông minh, lập tức liền hiểu ý của Lưu Cảnh:

- Chủ công nói, người này là rắn độc được Tào Tháo thả ở bên cạnh Lưu Hiệp?

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Nếu không phải mới là lạ.

Giả Hủ nhắm mắt trầm tư một lát, mới chậm rãi nói với Lưu Cảnh:

- Một khi đã như vậy, không bằng chủ công gặp Mễ thái giám trước, sau đó hẵng gặp Tào Thực.

Buổi chiều, thái giám Mễ Ưng vào châu nha Lưu Cảnh tuyên đọc thánh chỉ, tiến tước phong Lưu Cảnh làm Sở công, gia phong Phiêu Kỵ tướng quân, đồng thời phong vợ Lưu Cảnh Đào thị là phu nhân Kinh quốc, phong vợ thứ Tôn thị làm phu nhân Ngô quốc, phong đứa con cả Lưu Cảnh là Lưu Trí làm Đình hầu, thêm Chấn Võ Giáo Úy.

Quả nhiên không ngoài dự tính của Lưu Cảnh, ở trong ý chỉ không nhắc tới Ích Châu, cũng không nói tới Hán Trung, Lưu Cảnh không ngừng cười lạnh trong lòng, dập đầu tạ ơn, thái giám Mễ Ưng đem thánh chỉ cho Lưu Cảnh, lại thấp giọng nói với Lưu Cảnh:

- Lão nô có vài câu cơ mật muốn chuyển cáo cho Châu Mục.

Lưu Cảnh biết rằng y là muốn chuyển cáo lời của Lưu Hiệp, nhưng vừa nghĩ tới Giả Hủ đánh giá y, trong lòng liền thấy ghê tởm, hắn cố nén trong lòng, cười nói:

- Mời Mễ công công vào quan phòng ta uống chén trà.

Thái giám Mễ Ưng vui vẻ cùng Lưu Cảnh vào quan phòng, y ngồi xuống ẩn liếc mắt đưa tình nhìn Lưu Cảnh, sau lưng Lưu Cảnh run lên từng cơn, nói với vài tên thân binh:

- Các ngươi lui xuống trước đi!

Thân binh lui xuống, Lưu Cảnh uống một ngụm trà, lạnh lùng nói:

- Công công có chuyện cơ mật gì cứ nói!

- Lúc lão nô gần đi, Thánh Thượng bảo ta chuyển cáo Châu Mục một câu, 'Nếu khanh nếu đã lấy Kinh Thục, vì sao không xưng Vương sát nhập Trung Nguyên, cứu vớt xã tắc nhà Hán, chẳng lẽ khanh cũng có dị tâm ư?'

Thanh âm của Mễ Ưng the thé, y bắt chước giọng của Lưu Hiệp, mang theo một cỗ khí âm trầm, trong giọng nói tràn đầy oán hận, tựa như một oán phụ thủ tiết nhiều năm trong thâm cung phát ra oán hận.

Lưu Cảnh giận tái mặt không nói một lời, trong lòng của hắn tràn đầy khinh thường, hắn có thể tưởng tượng khi Lưu Hiệp nói những lời này trong mắt tràn đầy ghen ghét và bất mãn với mình, một người bị đè nén lâu, tất nhiên trong lòng sẽ bị bóp méo, người như thế này dùng cách bình thường cũng không thuyết phục được y.

Sau một lúc lâu, Lưu Cảnh mới thản nhiên nói:

- Mễ công công, chúng ta làm giao dịch đi!

Trên mặt thái giám Mễ Ưng lập tức tươi cười nịnh nọt:

- Mời Châu Mục nói, lão nô nguyện ý làm giao dịch cùng Châu Mục.

Lưu Cảnh bỗng nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm y, ánh mắt sắc bén như đao, như xuyên thẳng trong lòng người, trong lòng thái giám Mễ Ưng sợ tới mức run lên, hai đùi run rẩy, trong tai chỉ nghe âm thanh lạnh như băng của Lưu Cảnh:

- Trả lời thiên tử như thế nào, ngươi nói thay ta, làm điều kiện, ta có thể làm như không biết việc ngươi tư thông Tào Tháo...

Lưu Cảnh rút kiếm ra, đặt ở trên cổ y, thấp giọng nói:

- Nếu ngươi dám can đảm hai mặt với ta, ta sẽ cho ngươi chết không có đất chôn thây!

Thái giám Mễ Ưng lập tức sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, đũng quần ẩm ướt, đến tiểu tiện cũng không khống chế được, Lưu Cảnh không muốn nhìn thấy y, thu kiếm ra lệnh:

- Người đâu!

Vài tên thân binh bước nhanh vào, Lưu Cảnh chỉ thái giám Mễ Ưng:

- Mễ công công bị bệnh, nhanh chóng đưa y vào Quý Tân quán nghỉ ngơi!

.....

Khi thái giám Mễ Ưng vào châu nha tuyên chỉ, Tào Thực cũng không đi theo, y cũng cực kỳ chán ghét tên thái giám nam không ra nam nữ không ra nữ này, mặt khác thái độ ngạo mạn trong lòng cũng khiến y không muốn đi gặp Lưu Cảnh nhanh như vậy.

Trong phòng, Tào Thực đang uống rượu đánh đàn, vừa ca vừa hát, lúc này, trong tiếng đàn phát hiện âm thanh lạ, két một tiếng dừng lại, Tào Thực lạnh lùng hỏi:

- Có chuyện gì?

Trong viện truyền đến thanh âm khẩn trương của quán thừa:

- Tào Công tử, Châu Mục nhà ta đến rồi.

- Ừ! Ta biết rồi.

Tào Thực thuận miệng đáp một tiếng, y lại điều chỉnh âm, trong viện lại truyền đến tiếng cười của Lưu Cảnh:

- Thực công tử muốn làm Bá Nha, đáng tiếc ta không phải Tử Kỳ.

Tào Thực lập tức ngây ngẩn cả người, y đứng dậy đi đến trước cửa sổ, chỉ thấy Lưu Cảnh mặc trường bào màu tím nhạt, đầu đội khăn, đang khoanh tay cười nhìn y, mặt Tào Thực hơi nóng lên, mặc dù y là người thanh cao, nhưng cũng hiểu được lễ đãi khách, y không nghĩ tới Lưu Cảnh có địa vị cao như vậy lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp, tự đến thăm hỏi mình, điều này làm cho trong lòng của y có chút cảm động, cũng thỏa mãn lòng hư vinh của y.

Y vội vàng chắp tay nói:

- Tử Kiến thất lễ, mời Châu Mục vào ngồi!

Y luống cuống tay chân thu hồi đàn và chén rượu, sửa sang lại áo mũ, tiến lên mở cửa, Lưu Cảnh cười đi đến:

- Không mời mà tới, Thực công tử thứ lỗi!

- Là ta thất lễ, Châu Mục mời ngồi!

Lưu Cảnh cũng không khách khí, ngồi xuống phía đông, Tào Thực cũng ngồi xuống, lúc này, quán thừa dâng hai chén trà lên, Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Lui ra đi!

Hắn lấy ra một phong thư, đặt lên bàn giao cho Tào Thực:

- Đây là hồi âm ta gửi lệnh tôn, mong công tử thay ta chuyển đạt.

- Nhất định! Nhất định!

Tào Thực thu hồi thư, lại hạ thấp người cười nói:

- Trước chúc mừng Châu Mục làm Sở công, đảm nhiệm Phiêu Kỵ tướng quân, đây chính là gần với Đại tướng quân, kém Tam công, đủ thấy thiên tử rất coi trọng Châu Mục.

Lưu Cảnh lại lắc lắc đầu:

- Đáng tiếc đây không phải là thứ ta muốn, ta muốn Ích Châu Mục, lệnh tôn cũng không cho ta.

Tào Thực không nghĩ tới Lưu Cảnh sẽ thẳng thắn lập tức vào chủ đề như thế, dù sao kinh nghiệm của y không đủ, không biết đi vòng vèo thử Lưu Cảnh, càng không biết trước tiên có thể rao giá trên trời sau đó lại chậm rãi mặc cả với Lưu Cảnh.

Y trầm tư một chút nói:

- Cha ta nói, nếu Châu Mục muốn kiêm nhiệm Ích Châu Mục cũng có thể, nếu như muốn phong vương cũng có thể, chỉ cần Châu Mục đáp ứng một việc, vậy thì Châu Mục cứ việc yêu cầu quan tước.

- Vậy đến tột cùng là chuyện gì?

Lưu Cảnh ra vẻ không hiểu hỏi.

Tào Thực do dự, y không biết nên nói ra như vậy hay không, Lưu Cảnh lại cười nói:

- Nếu Thực công tử cảm thấy khó xử, ta đây liền không hỏi nữa, khả năng ngày mai ngày kia ta phải xuất phát đi Ích Châu, cho nên đặc biệt cáo từ Thực công tử!

Lưu Cảnh ôm quyền chắp tay, đang muốn đứng dậy, Tào Thực vội vàng nói:

- Xin ngồi xuống, nghe ta nói một câu.

Lưu Cảnh cười mỉm nhìn y:

- Mời công tử nói, Lưu Cảnh chăm chú lắng nghe!

Tào Thực thở dài nói:

- Châu Mục cũng biết Cửu tích, một gọi là xe ngựa, hai là quần áo, ba nhạc khí, bốn Chu Hộ, năm nạp bệ, sáu trăm binh sĩ Hổ Bí, bảy trọng hình, tám cung tiễn, chín Cự Sưởng, tôn quý vô cùng, nếu Châu Mục đáp ứng việc này, phụ thân có thể cấp cho Châu Mục thêm Cửu tích!

Lưu Cảnh mỉm cười:

- Đến lệnh tôn cũng không dám nói đến cửu tích, chức quan Lưu Cảnh hơi thấp, nào dám đi quá giới hạn này, cửu tích thì miễn đi, phong vương cũng miễn đi, Ích Châu Mục có thể suy xét, xin công tử nói thẳng đi!

- Được! Ta đây cứ việc nói thẳng.

Tào Thực cắn răng nói:

- Cha ta hy vọng trong vòng năm năm Châu Mục không Bắc thượng tấn công Quan Trung, hết thảy điều kiện Châu Mục đều có thể nói.

Trong lòng Lưu Cảnh có chút thất vọng, ngay cả người có tài lược như Tào Tháo cũng đề xuất loại điều kiện không thực tế này, lão có thể đáp ứng cho mình bất cứ điều kiện gì như cửu tích, Vương tước, hay là thiên tử, vấn đề là..... mình có thể đáp ứng không?

Lưu Cảnh im lặng một lát, dùng giọng nói trào phúng:

- Nếu điều kiện gì cũng có thể nói, ta đây liền đề xuất điều kiện, xin Thực công tử chuyển cáo lệnh tôn, nếu lão nguyện ý cáo lão hồi hương, ta rất nguyện ý tiếp nhận chức vị Thừa tướng của lão, thay lão chia sẻ chuyện thiên hạ, như thế nào? Lệnh tôn sẽ xem xét được không?

Tào Thực ngây dại, y không biết mình nên trả lời thế nào, trong lòng của y vừa phẫn nộ, lại vừa bối rối, mặt đỏ bừng.

Lúc này, Lưu Cảnh liếc mắt nhìn y, lại thản nhiên nói:

- Chức vị Thừa tướng ta chỉ đùa một chút, ta cũng không vọng tưởng chức vị của phụ thân ngươi, tuy nhiên, công tử thay ta chuyển cáo lệnh tôn, trên tay của ta có một phần Y Đai Chiếu, nếu lão nguyện ý, ta có thể trả lại cho lão.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment