Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 598

Vào lúc ban đêm, Lưu Cảnh và Tôn Thượng Hương ân ái đằm thắm vô cùng, như cá gặp nước, đem tất cả tương tư đều nhập vào trong lần ân ái này.

Đến sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Lưu Cảnh đã đi đến phủ nha tướng quân rồi, hắn sắp đi đến Hán Trung, sáng hôm nay hắn cần giải quyết hết toàn bộ công vụ có trong tay, điều này khiến hắn trở nên bận rộn hơn thường, trời chưa sáng sẽ phải đi đến quan nha.

Lưu Cảnh đi vào công sở, lúc này đã có không ít quan viên tới rồi, Bí thư Lang Thôi Thực tiến lên phía Lưu Cảnh bẩm báo nói:

- Khởi bẩm Châu Mục, Từ Trường Sử mới sáng phái người đưa tin đến, ngày mai liền có thể trở về.

Từ Thứ đi quận Ba Tây thị sát thu hoạch vụ thu, bởi vì Lưu Cảnh sắp đi Hán Trung liền phái người thúc dục y trở về. Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Ta biết rồi!

Hắn bước nhanh đi về hướng quan phòng, đi được mấy bước, Lưu Cảnh lại nghĩ đến một chuyện, quay đầu cười nói với Thôi Thực:

- Lần trước ngươi đề cử với ta để Tuân Chí đảm nhiệm giám sát chi sứ, rất tốt, được người Hán Trung xưng là Thiết diện công tử, một lần ra tay liền tra ra quan - thương huyện cấu kết, đại án quan thương mua bán tư ta chuẩn bị cân nhắc đề bạt y lần nữa.

Thôi Thực liền vội vàng hành lễ nói:

- Đa tạ Châu Mục tán dương, Tuân Chí không chỉ có tài hoa hơn người, mà còn là người chính trực công chính, chỉ cần cho y cơ hội, y sẽ không để cho Châu Mục thất vọng.

Lưu Cảnh cười cười rồi nói:

- Người trẻ tuổi có nhuệ khí, vẫn còn chưa bị nhiễm các tật của quan trường, Thôi Sứ Quân, ngươi cũng nên suy xét đi các nơi lịch luyện, lúc nào cũng ở trong phủ tướng quân sẽ mất đi rất nhiều cơ hội đấy.

Thôi Thực ngẩn ngơ, y bỗng thức được đây là cơ hội của y, liền vội vàng nói:

- Vi thần nguyện ý đi đia phương tôi luyện, khẩn cầu Châu Mục cũng có thể cho ta một cơ hội.

Lưu Cảnh khẽ mỉn cười, bước nhanh vào quan phòng rồi mà Thôi Thực còn chưa kịp phản ứng từ trong lời nói của Lưu Cảnh, năm trước sau khi giành được danh đại sĩ trong kỳ thi, Tuân Chí và Đặng Hồng đi đến địa phương làm quan, mà y vào tướng quân phủ làm Bí thư giám, đi theo Lưu Cảnh, điều này khiến cho rất nhiều người cùng y nhập sĩ hâm mộ vô cùng, bản thân Thôi Thực cũng rất đắc ý.

Nhưng sự nổi lên của Tuân Chí lại khiến y sâu sắc bị kích thích, Tuân Chí trước là đi đến quận Lăng Linh, còn chưa đến một tháng lại được gọi về, chủ động yêu cầu được điều đến quận Chu Đề Ích Châu đảm nhiệm Chủ bộ huyện Nam Quảng, y dạy người Di trồng trọt, quản lý trường học làm đường, chiến tích nổi bật, ngắn ngủi thời gian một năm liền thăng làm huyện úy, ngay cả Lưu Cảnh cũng chú ý đến y, thăng y làm Hán Trung lộ Giám Sát Chi Sử.

Tuân Chí ở Hán Trung thiết diện vô tư, liên tục phá được các vụ án tham ô lương thực, nhận được sự thừa nhận của trên dưới tướng quân phủ, oai phong đã vượt xa Thôi Thực, điều này khiến Thôi Thực bắt đầu suy nghĩ lại, có lẽ đi đến địa phương làm quan mới là phát triển được tiền đồ.

Vài ngày trước, y ấp a ấp úng biểu đạt mong muốn của mình với Doãn Mặc, hôm nay Lưu Cảnh liền nhắc tới việc này, Thôi Thực lập tức ý thức được, đây nhất định là Doãn Mặc đã nói việc này với Lưu Cảnh, trong lòng y lập tức tràn đầy chờ mong, không kìm nổi kích động trong nội tâm, bật một cái, nhanh chân chạy ra phía ngoài.

Buổi chiều, xe ngựa của Giả Hủ chậm rãi dừng chân tại Quý Tân quán, một gã thị vệ mở cửa xe đỡ giúp Giả Hủ xuống ngựa, Quán Thừa cũng liền vội vàng tiến trước kiến lễ, Giả Hủ ha hả cười nói:

- Đi nói với Trần Trung Thừa, hãy nói bạn cũ Giả Hủ đến thăm y.

Trần Quần tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng lại cùng Giả Hủ là bạn vong niên, quan hệ vô cùng tốt, Quán Thừa vội chạy đi bẩm báo, một lát sau, Trần Quần vội vàng ra ngoài đón, đi đến cửa lớn liền chắp tay cười nói:

- Giả công, lâu này vẫn khỏe chứ!

- Ta vẫn tốt, Trường Văn nhìn qua cũng không tệ!

Hai người cầm tay cười lớn, Trần Quần vội vàng mời y vào Quý Tân quán, Giả Hủ đương nhiên là nhận phó thác của Lưu Cảnh đến đàm phán với Trần Quần, có điều Giả Hủ kinh nghiệm lão luyện, trước khi chính thức đàm phán, y tới trước để xem xem thanh phong, thử thăm dò một chút về ý đồ chính thức của Trần Quần đi sứ lần này.

Hai người đi tới nội đường ngồi xuống, Giả Hủ đánh giá một chút bốn phía liền cười nói:

- Thực công tử sao lại không thấy?

- Y không biết Giả công hôm nay sẽ đến, mới sáng sớm đã dẫn theo mấy tên tùy tùng đi du ngoại Thanh Thành sơn rồi.

Giả Hủ gật gật đầu cười nói:

- Thục trung mỹ cảnh rất đẹp, ta đến Ba Thục nửa năm cũng chỉ ít ỏi đi được mấy địa phương, Thanh Thành sơn còn chưa từng đi qua, chẳng mấy khi Trường Văn được rảnh, chúng ta cùng nhau đi lịch du Thanh Thành sơn được không?

Trần Quần liền vuốt râu cười nói:

- Vãn bối nguyện cùng Giả Công đồng hành.

Hai người nhìn nhau cười, lúc này, Trần Quần trầm ngâm chốc lát rồi nói:

- Đầu năm tân niên đại triều, Thừa tướng trong lúc bách quan văn võ yến tiệc có nhắc đến một số lão thần, trong đó cũng nhắc đến Giả công, việc này Giả công có biết không?

Giả Hủ đương nhiên biết việc Tào Tháo đán nhật hoài cựu, trong đó nhắc đến Quách Gia với mình, trong lời nói có chút tưởng niệm, nhưng mà Giả Hủ hiểu Trần Quần lúc này nói đến chuyện này là có ý gì, đơn giản chính là trước tiên dùng cảm tình để lung lay chính mình, sau đó từ từ bàn đến chính sự.

Giả Hủ cười lạnh trong lòng một tiếng, trên mặt lại không có để lộ chút thanh sắc, nói:

- Thừa tướng lấy ta cùng Phụng Hiếu để nói, là ám chỉ ta nên cùng đi gặp mặt Phụng Hiếu đó!

- Giả công hiểu nhầm rồi, Thừa tướng tuyệt không có ý này.

Không đợi Trần Quần kịp nói thêm gì nữa, Giả Hủ liền xua tay tạm dừng lời nói của y:

- Trường Văn, hiện tại tiếp tục nói đến cái này cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, nếu ta còn cứ nhớ đến ân tình cũ, hôm nay ta cũng sẽ không đến đây, mỗi người đều vì chủ của mình, chúng ta bàn chính sự đi.

Trần Quần bất đắc dĩ, chỉ biết gật gật đầu nói:

- Nếu đã là như vậy, tại hạ liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề vậy, lần này tại hạ cùng Thực công tử phụng mệnh Thừa tướng đi sứ Thành Đô, chủ yếu có hai việc, thứ nhất là Thừa tướng đáp ứng lần trước việc Châu Mục đưa ra chức Ích Châu mục đổi Y Đai Chiếu, xuất phát từ thành ý, chúng ta đã mang đến chiếu thư của Thiên tử, chính thức phong Lưu tướng quân làm Ích Châu mục.

Giả Hủ khẽ mỉn cười, từ túi vải mang theo bên người lấy ra một chiếc hộp gỗ, đưa cho Trần Quần:

- Đây là Y Đai Chiếu nguyên kiện, mong Trường Văn dâng cho Thừa tướng, ngoài ra Châu Mục nhà ta còn có một lời nữa, chúng ta không hề công nhận Y Đai Chiếu.

Trần Quần mừng rỡ, cái Thừa tướng cần đó chính là cầu nói cuối cùng này, quả nhiên không ngoài sở liệu của Thừa tướng, giao nộp Y Đai Chiếu chính là thừa nhận địa vị hợp pháp của Thừa tướng, y mở hộp ra nhìn nhìn, vừa nhìn đã nhận ra bút tích của Lưu Hiệp, y mừng rỡ cười nói:

- Nếu là như vậy, chúng ta sẽ có rất nhiều sự tình dễ nói hơn nhiều rồi.

- Đúng là như vậy! Mời Trường Văn nói đến việc thứ hai.

Trầm Quần trầm ngâm một chút nói:

- Việc thứ hai là liên quan đến quân Hán bắc thượng, Thừa tướng không hy vọng lại phát sinh chiến tranh giống như mùa xuân, nói cách khác, Thừa tướng hy vọng Lưu Châu mục đình chỉ bắt phạt.

Giả Hủ ha hả cười:

- Những lời này nói ra liệu có phải quá là đơn giản quá không? Khiến ta không thể trả lời được! Ta tin tưởng Thừa tướng còn có lời nói sau nữa, Trường Văn sao không nói cho rõ ràng luôn?

Già Hủ chính là không biểu thị thái độ trước lời nói vừa rồi, tận lực có được điểm mấu chốt của Trần Quần. Trần Quần bất đắc dĩ, chỉ còn biết tiếp tục nói:

- Nếu Lưu Châu Mục chịu đáp ứng, vậy thì sẽ coi như bồi thường, Thừa tướng hứa hẹn sẽ thuyết phục Thánh thượng phong Lưu Châu Mục làm Hán Vương, trao tặng cho Lưu Châu Mục quyền phong tước, ngoài ra Thừa tướng sẽ xuất binh hiệp trợ quân Hán đánh chiếm Giang Đông, thế nào? Giả công cảm thấy điều kiện này có thể suy xét lại không?

Giả Hủ cười lắc lắc đầu:

- Điều kiện này quá lớn rồi, lão không cách nào trả lời Trường Văn được, nhất định phải xin chỉ thị của Châu mục mới được.

- Vậy thì ngày mai chúng ta bàn tiếp!

Giả Hủ lắc lắc đầu:

- Chỉ e là phải lâu hơn vài ngày rồi, trưa nay Châu mục đã khởi hành đi đến Hán Trung thị sát thu hoạch vụ thu rồi, thật xin lỗi, xin Trường Văn hãy kiên nhẫn đợi thêm vài ngày nữa đi!

Trong lòng Trần Quần có một loại chua xót không nói lên thành lời, khó trách Lưu Cảnh sai Giả Hủ đến đàm phán, các điểm mẫu chốt mình đều đã để lộ ra hết rồi, nhưng bên Giả Hủ kia lại một chút phong thanh cũng không có để lộ, lời nào cũng không có nói ra, còn muốn kéo dài thời gian ra, bản thân mình còn chưa thể đấu lại Giả Văn Hòa!

Tuy nhiên Trần Quần ý thức được, Lưu Cảnh đi Hán Trung chưa chắc là vì thị sát thu hoạch mùa vụ, mà là thị sát chuẩn bị chiến tranh mà đi rồi, muốn thuyết phục Lưu Cảnh từ bỏ việc bắc chinh, e rằng không được nữa rồi.

Lưu Cảnh đúng là giữa lúc trưa rời khỏi Thành Đô, tiến đến Hán Trung, hơn ngàn sĩ binh hộ vệ Lưu Cảnh và nhị phu nhân Tôn Thượng Hương, trùng trùng điệp điệp chậm rãi hướng đến Hán Trung.

Lần này Tôn Thượng Hương đi theo Lưu Cảnh bắc thượng Hán Trung, tuy rằng không có như lần trước thán phục đối với danh sơn Đại Xuyên, nhưng nàng vẫn như cũ hứng chí bừng bừng, tuy rằng đi Giang Đông hành lộ ngàn dặm, nàng cũng đã tận mắt thấy phong cảnh tú lệ của hai bờ Trường Giang, tuy nhiên nàng thủy chung không cảm thấy hứng trí, quan trọng nhất là nàng không có trượng phụ bên cạnh, không có Lưu Cảnh đồng hành cùng nàng, tựa như trong thức ăn không có muối, thức ăn nấu tinh mỹ hơn nữa cũng cảm tháy như vô vị.

Mà chỉ cần Lưu Cảnh có ở bên cạnh, tuy rằng lại là đường xưa Hán Trung, nàng cũng không cảm thấy buồn tẻ, dọc đường đi còn kể cho Lưu Cảnh nghe những chuyện lý thú lúc trở về Giang Đông:

- Không biết ai đã tiết lộ việc thiếp trở về Giang Đông, kết quả là khi thiếp đến Kinh Khẩu, phu lang đoán xem chuyện gì đã xảy ra, thực đúng là khiến người cảm động, không ngờ có mấy vạn dân chúng tự phát đến bến tàu nghênh đón thiếp, nhân sơn nhân hải, đến lúc thiếp xuống thuyền, mấy vạn người đều hoan hỉ hô lên, thiếp lúc đó còn rơi lệ nữa.

- Bọn họ hoan hô những gì vậy?

Lưu Cảnh ngồi trên lưng ngựa cười nói.

- Còn có thể hoan hô cái gì nữa, chính là hoan hô công chúa vạn tuế đó! Thiếp nếu có thể sống một vạn tuổi, chẳng phải biến thành nữ vương bát sao?

Tôn Thượng Hương cười cười lên, nàng nghĩ đến rất nhiều binh sĩ đều hô to Châu mục vạn tuế, vậy thì vị phu lang này chẳng phải trở thành cái gì...

Lưu Cảnh nhìn nhìn nàng, kỳ quài hỏi han:

- Nàng cười cái gì?

- Không có gì!

Tôn Thượng Hương nhịn cơn cười xuống, lại khoác lấy cánh tay của Lưu Cảnh, dịu dàng nói:

- Thiếp biết rằng, bởi vì chuyện của gia đình thiếp, chúng dân Giang Đông mới cho rằng thiếp là vì Giang Đông chịu nhục, nhận hết ức hiếp từ chàng, cho nên lúc thiếp trở về, bọn họ mới giống như hoan nghênh chính đứa con gái của mình về nhà vậy chạy đến bến tàu đón tiếp thiếp.

Lưu Cảnh tức khắc hắng giọng:

- Vậy chính nàng cảm thấy thế nào, chịu ức hiếp từ ta sao?

Tôn Thượng Hương nhìn trước ngó sau, lũ thân binh đều biết đường cách xa bọn họ rất xa, nghe không thấy lời của hai người đang nói, mấy nữ hộ vệ cũng cách xa đến mấy trượng, Tôn Thượng Hương cắn môi nhỏ giọng nói:

- Chàng cái tên bại hoại, tối hôm qua chẳng phải chàng ức hiếp người ta cả một đêm hay sao?

Trong lòng Lưu Cảnh rung động, kìm không nổi cũng nhỏ giọng cười nói:

- Đó không phải chịu đủ ức hiếp, tối hôm nay còn phải tiếp tục.

Tôn Thượng Hương véo hắn một cái, có chút thẹn thùng e ngại nói:

- Không cho chàng nói như thế nữa.

Lưu Cảnh gãi đầu cười nói:

- Nương tử quả là đã cảnh tỉnh ta, đêm nay sẽ phải sớm kiếm nơi trú doanh rồi, trước mặt chính là Kiếm Môn quan, đi qua Kiếm Môn quan là tìm không thấy nơi cắm trại rồi.

- Đi mấy ngày trời, thân thể đều đã mệt giã rời rồi, tối nay phải nghỉ sớm một chút.

Tôn Thượng Hương cười khanh khách nói:

- Chúng ta nói trước, đêm nay chúng ta ngủ mỗi người một trướng, không cho chàng đến quấy rầy mộng đẹp của thiếp, nếu như chàng dám vụng trộm đến, cẩn thận thiếp coi chàng là tiểu tặc một kiếm chém xuống.

Lời nói tuy là như vậy, nhưng Lưu Cảnh đến lúc cần truyền lệnh, Tôn Thượng Hương lại kéo hắn lại, hạ thấp giọng nói:

- Nếu chàng dám không đến, thiếp mới là một kiếm chém chàng đó.

Lưu Cảnh cười ha hả, ôm quyền nói:

- Tuân lệnh, nương tử!

Lưu Cảnh cưỡi ngựa đi xa rồi, Tôn Thượng Hương nhìn hắn đi xa, kìm không nổi đắc ý lẩm bẩm nói:

- Ai nói hôn nhân chính trị đều là bất hạnh, với bản cô nương thì không phải!
Bình Luận (0)
Comment