Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 670.2

Đối với Ưng Kích quân mà nói, leo lên tòa thành này cũng không phải vấn đề gì lớn, hơn nữa đây chỉ là một tòa tiểu thành có chu vi khoảng sáu dặm. Lưu Chính chỉ vào thành trì nói với Triệu Vân:

- Mặt đông và mặt nam có địa thế hơi có chút bằng phẳng, chúng ta có thể từ hai bên tấn công, ta chuẩn bị dẫn suất năm trăm người, đủ để đối phó quân coi giữ trên thành, nhưng ta còn cần tướng quân phái nỏ binh yểm hộ.

Triệu Vân cười gật gật đầu:

- Việc này không vấn đề, chúng ta phái bốn ngàn nỏ binh yểm hộ người, Lưu tướng quân chuẩn bị khi nào sẽ tấn công?

Lưu Chính quay đầu nhìn nhìn thủ hạ đang ở trên bãi đất trống chuẩn bị cán lên thành, chuẩn bị cũng đã sắp xong rồi, y liền cười nói:

- Nửa canh sau phát động tấn công!

Lúc này Triệu Vân quay đầu nói với lính liên lạc:

- Truyền lệnh cho Lãnh Bao tướng quân, lệnh y chuẩn bị bốn ngàn nỏ binh, nửa canh giờ sau xuất phát!

Cán lên thành của quân Hán thật ra là một loại công cụ bám thành rất đơn giản, chủ yếu dùng ở thành không có sông đào bảo vệ thành hoặc là chiến hào thành trì quy mô nhỏ, Kỳ Bắc thành chính là một tòa quân thành thích hợp dùng loại phương thức công kích này nhất.

Quân Hán từ trong rừng rậm chặt về hơn trăm cây gỗ Sam, những cây Sam này sinh trưởng nhiều năm, cao khoảng bảy tám trượng, nhưng quân Hán chỉ lấy ra từ trong đó những cây bốn trượng, loại gỗ này đặc điểm lớn nhất là thẳng và cứng cỏi, sau đó ở hai đầu cây gỗ đóng vào vô số những chiếc nêm (cái chiêm, đinh gỗ to), dễ dàng cho binh lính ở trên Sam Mộc leo lên, sau đó ở một đầu thì có móc sắt, ở một đầu khác thì được vót nhọn, có thể cố định được ở trên bùn đất, trên thực tế chính là một chiếc thang độc mộc.

Đối với binh lính bình thường mà nói, loại thang độc mộc này khó mà có thể leo lên, nhưng đối với Ưng Kích quân mà nói, leo lên loại thang độc mộc này quả thực là dễ như trở bàn tay, bọn họ sớm đã được huấn luyện so với vượn với khỉ còn linh hoạt hơn, tổng cộng chuẩn bị được một trăm cây leo thành, chia đều năm người một cây, mấu chốt nhất là ở người đầu tiên, y là mấu chốt có thể leo lên thành thành công hay không, cho nên nhất định phải tuyển chọn sĩ binh Ưng Kích quân tinh nhuệ nhất dám đảm nhiệm đầu công, bình thường đều do Ngũ trưởng đảm nhiệm.

Sau nửa canh giờ, Lãnh Bao suất lĩnh bốn ngàn cung nỏ thủ, chia hai đường đi đông thành và nam thành, bọn họ vừa mới bước vào trong trăm bước, trên tường thành lập tức vang tiến nổ lớn, một ngàn quân Tào bắn tên xuống hướng phía dưới. Loạn tiễn phát ra cùng một lúc, ngăn cản quân Hán tiếp tục hướng về phía trước.

Lúc này, quân Hán cũng gõ trống trận, bốn ngàn nỏ quân đồng thời bắn tên lên trên tường thành, tiễn bay như châu chấu, tên dày đặc gào thét bắn về phía đầu thành.

Cung nỏ thủ quân Hán gấp bốn lần quân địch, hình thành mưa tên cường đại rất nhanh đã chế trụ được quân Tào, khiến cho quân Tào không thể ngẩng đầu, mà đúng lúc này, năm trăm Ưng Kích quân khiêng trăm cây leo thành chạy nhanh mà đến, một lát sau đã đến chân thành, sĩ binh đi đầu một tay cầm lấy hộ thuẫn, một tay ôm lấy cán leo thành đằng trước, mà phía sau là bốn người ôm lấy mà chạy, bọn họ phối hợp hết sức ăn ý.

Ngay tại lúc năm trăm binh lính Ưng Kích quân chạy đến chân thành, tiếng trống cổ vũ của quân Hán dừng lại, đây cũng là mệnh lệnh dừng bắn tên, bốn ngàn nỏ quân chỉ một thoáng đều đình chỉ bắn, mấy ngàn ánh mắt nhìn chăm chú vào Ưng Kích quân công thành, bọn họ thấy được cảnh tượng khiến người xem phải vô cùng khen ngợi.

Chỉ thấy năm người trên mỗi cây leo thành cùng nhau chạy như điên hướng về phía trước, binh sĩ ở đằng trước đột nhiên lăng không nhảy lên, mượn xung lực đang chạy, hai chân chạy nhanh ở trên tường, toàn thân dựa vào cán leo thành chống đỡ.

Loại phương thức công thành này Ưng Kích quân huấn luyện qua vô số lần, sớm đã thuận buồm xuôi gió, một lần chạy xung kích này có thể khiến binh linh đầu công này xông lên lầu trên thành cao ba trượng, trong phút chốc, binh lính đầu tiên đã xông lên lầu trên thành.

Nỏ binh của quân Hán ngừng bắn khiến binh lính quân Tào bắt đầu thăm dò nhìn xung quanh, nhưng đại bộ phận mọi người đều tuyệt không ngờ, khi bọn họ đứng lên, lại đối mặt với sự xuất hiện của một gã binh lính quân địch, trăm tên binh sĩ đầu công của Ưng Kích quân nhanh nhẹn dị thường, bọn họ nhảy lên thành, nâng cao hộ thuẫn bảo vệ chính mình, đồng thời buông cán leo thành ra, từ sau lưng rút ra đoản kích, chính diện công kích về phía binh sĩ quân Tào, lưỡi kích sắc bén mang theo những trận gió xoẹt.

Chỉ trong khoảnh khắc nhanh như cắt trăm tên Ưng Kích quân đầu công đã xông lên đầu thành, giết quân Tào nhất thời không kịp trở tay, trên đầu thành lập tức xuất hiện một trận rối loạn, binh si quân Tào hô to quát lơn, hiện rõ vẻ vô cùng kinh hoảng, chủ tướng Trương Hoành ý thức được nguy hiểm đang tìm tới, y rống lên kêu lớn:

- Xông lên đi, giết chết bọn chúng!

Binh lính quân Tào sau khi trì hoãn đều kịp phản ứng ào ào xông lên trước ẩu đả với binh sĩ Ưng Kích quân. Lúc này Ưng Kích quân vẫn không rời khỏi lỗ châu mai, bọn họ nhất định phải yểm hộ số binh lĩnh còn lại lên thành, bọn họ dùng hộ thuẫn bảo vệ mình, vung kích chiến đấu kịch liệt cùng quân địch, tuy rằng ở mỗi lỗ châu mai chỉ có một người, nhưng bọn họ võ nghệ cao cường, huấn luyện có bài bản, tìm kiếm hết thảy những vị trí phản kích có lợi, mâu chắn kích đâm, một chút cũng không rơi vào thế hạ phong.

Móc sắc của cán lên thành đã được bám lấy đầu thành, bốn tên binh sĩ đằng sau giống như khỉ như vượn nhanh nhẹn từ mộc cán trèo lên, nhanh chóng bám lên đầu thành, hết thảy đều cần hiệu quả và nhanh chóng, nhất định phải ở trong thời gian rất ngắn để hoàn thành, nếu không một khi quân địch tổ thành cung tiễn phản kích, binh sĩ Ứng Kích Quân nhất định sẽ xuất hiện thương vong nghiêm trọng.

Đương nhiên, nỏ quân dưới thành cũng có thể dùng mũi tên yểm hộ cho bọn họ lên thành, chỉ có điều nỏ quân nhất định phải phối hợp ăn ý, không thể để xuất hiện tình huống ngộ thương quân mình, nhưng đêm nay dường như không cần đến loại phối hợp này, Ưng Kích quân động tác vô cùng nhanh mạnh, trong thời gian cực ngắn đã hoàn thành năm trăm người lên thành thành công.

Chiến cuộc ở đầu thành lập tức thay đổi, Ưng Kích quân tác chiến dũng mãnh, võ nghệ cao cường, mỗi người đều lấy một địch mười, huống chi đầu thành chỉ có một ngàn quân Tào, không đến thời gian một chén trà, quân Tào đầu thành bị chết quá nửa, quân lính tan rã, chủ tướng Trương Hoành thấy tình thế không ổn liền xoay người chạy xuống dưới thành, hai gã thân binh đã dắt chiến mã của y tới:

- Tướng quân, từ tây môn chạy ra ngoài!

Thân binh hô lớn.

Ngay tại lúc Trương Hoành trở minh lên thân ngựa, Lưu Chính phát hiện ý đồ của y, cười lạnh một tiếng. Lưu Chính từ đầu thành một bật nhảy xuống dưới, không đợi Trương Hoành kịp phản ứng, đoản kích ở trong tay y phi ra, một kích này nhanh như thiểm điện, Trương Hoành chốn tránh không kịp, đoản kích đâm xuyên qua giữa lưng của y, Trương Hoành kêu thảm thiết một tiếng, lật người rơi xuống ngựa.

Lưu Chính cũng theo đó rơi xuống đất, y lăn hai vòng né tré hai gã thân binh đang đâm tới, rút ra chiến đao, tả hữu bổ chém, đem hai gã thân binh ngã trên mặt đất, một đao y lại chém xuống đầu của Trương Hoành, xoay người lên ngựa chạy, tay nâng cái đầu người hô to:

- Chủ tướng quân Tào đã bị giết, chủ tướng quân Tào đã bị giết!

Trương Hoành bị giết, quân Tào trong thành không còn lòng dạ nào ham chiến, đều quỳ xuống đất đầu hàng, lúc này, cửa thành mở ra, trên đầu thành đốt lên đại hỏa, thành trì đã bị chiếm đóng, quân Hán ngoài thành lập tức vang lên nhưng tiếng hoan hô.
Bình Luận (0)
Comment