Từ Hoảng mở bức thư trên chim bồ câu vội vã đọc, chân mày y lập tức chau lại, không ngờ lại bảo y dẫn hai vạn binh cứu Thảng Lạc đạo và Bao Tà đạo, hơn nữa nhất định phải đảm bảo không đánh mất Trần Thương, nói đùa sao, trong thành tổng cộng chỉ có ba vạn quân, lấy đi hai vạn, thì chỉ còn lại một vạn, dùng một vạn quân có thể thủ được Trần Thương?
- Quân sư xem thử đi! Đây là cái yêu cầu hoang đường gì chứ.
Y đưa bức thư cho Mao Giới, không kìm nổi sự oán giận, nói:
- Cứ dứt khoát vứt bỏ Trần Thương là được rồi, cứ một mực muốn ta bảo đảm không đánh mất Trần Thương, làm sao ta có thể bảo đảm cho y đây?
Mao Giới đọc bức thư, không khỏi thầm thở dài một tiếng, đây là trách nhiệm mà Tào Nhân đã làm nói trước, y đã yêu cầu Từ Hoảng bảo đảm không đánh mất Trần Thương, nếu như bởi vì chia binh mà mất đi Trần Thương, vậy thì không phải là trách nhiệm của Tào Nhân.
Nhưng lời nói này không thể nói rõ ra, Mao Giới đành phải lựa lời:
- Ta đề nghị Tướng quân hãy nói rõ tình hình thực tế cho Tào đô đốc biết, để Đô đốc suy nghĩ một chút.
- Y có hiểu không? Trong lòng y nghĩ gì ta hiểu hơn ai khác.
Từ Hoảng cười lạnh một tiếng, chăm chú nhìn về hướng Trường An, sau một lúc lâu, giọng điệu của y chậm lại:
- Có lẽ y cần phải suy xét toàn cục, Thảng Lạc đạo và Bao Tà đạo thất thủ quả thật sẽ là vấn đề lớn. Ôi! Đây là trách nhiệm của ta, đánh mất huyện Lũng, cho nên mới xảy ra hậu quả nghiêm trọng như thế.
Nói xong, tâm tình của Từ Hoảng có chút trầm xuống, y quả thật cho rằng, nếu như Quan Trung thất thủ, ít nhất y phải gánh vác bảy thành trách nhiệm, Tào Nhân bảo y chịu trách nhiệm cũng không phải là chỉ Trần Thương, mà là Nhai Đình và huyện Lũng.
Mao Giới liền an ủi y:
- Tướng quân không cần tự trách mình quá, chiến dịch này vốn là không công bằng đối với hai bên, giống như phá thủng một cái thùng chứa đầy nước, quân Hán chỉ cần phá vỡ bất kỳ chỗ nào, thì bọn họ đã thành công rồi, mà chúng ta phải đảm bảo không nơi nào bị phá, binh lực đôi bên lại tương đương, trên thực tế là từ khi bắt đầu, chúng ta đã bị vây trong khốn cảnh.
Từ Hoảng gật gật đầu:
- Bất kể là nói như thế nào, Tào đô đốc là Chủ tướng, nếu y hạ lệnh cho ta xuất binh, ta nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của y, cùng lắm thì triệu hồi năm ngàn quân phòng thủ Trần Thương đạo, như vậy bên trong thành Trần Thương liền có một vạn năm ngàn người, miễn cưỡng có thể thủ vững thành trì.
- Nhưng Lưu Cảnh chưa chắc sẽ để Tướng quân như ý nguyện.
- Thế thì cứ theo ý trời đi!
Từ Hoảng thở dài một tiếng, đi nhanh xuống dưới thành, cao giọng ra lệnh:
- Nhanh chóng bảo Ngưu Kim tướng quân đến gặp ta!
Một canh giờ sau, cửa đông Trần Thương đã mở, dưới sự chỉ huy của Ngưu Kim và Tang Bá, hai vạn quân trùng trùng điệp điệp ra khỏi thành, chia làm hai đường, tiền về phía Thảng Lạc đạo và Bao Tà đạo.
Tin tức hai vạn quân Tào xuất thành rất nhanh đã bị thám báo quân Hán thăm dò được, một đội kỵ binh lập tức chạy như bay về phía đại doanh quân Hán.
Đại doanh quân Hán tọa lạc trên một mảnh đất trống cách Trần Thương khoảng mười dặm về phía tây, sáu vạn đại quân đã đóng quân được gần nửa tháng, tạo nên một bức tường kiên cố, Lưu Cảnh đang chờ đợi tin tức của Triệu Vân, tin tức của Triệu Vân vẫn chưa đến, nhưng tin tức của Nam Dương lại truyền đến trước, quân Tào xuất binh sáu vạn, đoạt lại Nam Dương lần nữa, chủ lực quân hán đã rút lui về phía nam Hán Thủy.
Tin tức này đã nằm trong dự liệu của Lưu Cảnh, bọn họ đoạt lấy quận Nam Dương vốn dĩ chính là vì kiềm chế chủ lực của Tào Tháo tiến vào Quan Trung, duy trì một áp lực đối với Tào Tháo, hắn tin rằng cho dù quận Nam Dương thất thủ, Tào Tháo vẫn sẽ tụ tập trọng binh ở quận Nam Dương, vẫn có thể làm chệch hướng quân Tào.
Trong đại trướng, Giả Hủ không kìm nổi, cười nói:
- Chúng ta có Hán Thủy và Trường Giang, là đủ để ngăn cản quân Tào nam hạ, mà Tào Tháo lại không có lợi thế về địa hình để ngăn cản chúng ta bắc thượng, lão xuất trọng binh để bảo vệ Nam Dương thì sao nào? Chúng ta hoàn toàn có thể quay đầu đến quận An Lục, từ quận An Lục bắc thượng Nhữ Nam, chẳng lẽ lão không bỏ trống Nhữ Nam sao?
- Quả thật là như thế, địa bàn quá lớn, nhất định phải có đầy đủ binh lực đến trấn thủ, nhưng Tào Tháo đã không có quân lực cường đại như thế, giống như một tòa nhà lớn tan hoang, bề ngoài vẫn còn rất ngăn nắp, nhưng lão đã giật gấu vá vai, cũng không che giấu được sự nghèo túng của lão, ngược lại ta ngày càng có lòng tin.
Nói đến đây, Lưu Cảnh lại cười nói:
- Ta cảm thấy mấu chốt chính là bắc phạt đoạt được Lũng Tây thành công, khiến cho thế cục chiến lược xoay chuyển, xem ra, hao phí thời gian ba năm bắc phát, vẫn rất có thu hoạch.
- Đây là điều đương nhiên, lúc trước quân Tào chỉ cần đóng quân ở Nhữ Nam và Nam Dương là có thể phòng ngự chúng ta, hiện tại chiến tuyến mở rộng đến Quan Lũng, như vậy phải mở rộng tuyến phòng ngự, khiến lão làm sao mà phòng ngự, thêm vào thảm bại ở Lũng Tây, quân đội trong tay lão đã lực bất tòng tâm, thần vẫn kiên trì phương án trước kia, không chiến mà khuất phục người mới là thượng sách.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Ta cũng tán thành, nhưng mà ta vẫn phải đoạt lấy Trần Thương trước, lấy được ưu thế chiến lược, rồi mới thực thi sách lược không chiến.
Hai người đang nói đến đây, ngoài đại trướng truyền đến tiếng bẩm báo của thị vệ:
- Khởi bẩm Châu Mục, thám báo có tình báo khẩn cấp.
- Trình lên đây!
Màn trướng được xốc lên, thị vệ bước nhanh vào, thi lễ với Lưu Cảnh, trình một bức tình báo lên, Lưu Cảnh tiếp nhận tình báo đọc một lần, lập tức mỉm cười, nói với Giả Hủ:
- Trần Thương phái hai vạn quân ra khỏi thành đi về hướng đông, ắt là điều kiện do Triệu Vân bọn họ tạo ra, bức Từ Hoảng không thể không chia binh ứng cứu.
Giả Hủ trầm tư một chút, nói:
- Đây có phải là kế dụ binh của Từ Hoảng không?
Lưu Cảnh khoanh tay đi vài bước, lắc lắc đầu:
- Không thể nào là kế dụ binh được, quân Tào vống bị vây trong khốn cảnh, toàn bị đều nhợ vào một tòa thành trì mà phòng ngự, hai vạn quân ra khỏi thành, không cẩn thận sẽ bị ta nuốt chửng, kế dụ binh thế này phiêu lưu quá lớn, mất nhiều hơn được, tin rằng cho dù có người đề nghị, Từ Hoảng cũng sẽ không tiếp thu.
Giả Hủ cũng mỉm cười:
- Xem ra là thần lo hơi nhiều, nếu hai vạn quân đi về hướng đông, bên trong thành ắt trống không, thần nghĩ Từ Hoảng nhất định sẽ điều năm ngàn quân ở Tán Quan trở về Trần Thương gia tăng phòng ngự, vì sao Châu Mục không đi trước một bước, chặn đầu năm ngàn quân này?
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Ta đang có ý đó!
Hắn lập tức ra lệnh:
- Mời Hoàng lão tướng quân và Ngụy tướng quân nhanh chóng đến đại trướng!
Không lâu sau, Hoàng Trung vội vã chạy đến đại trướng, ôm quyền nói:
- Xin Châu Mục phân phó!
Lúc này, Ngụy Diên cũng chạy đến, y hành lễ, đứng một bên chờ Lưu Cảnh hạ lệnh. Lưu Cảnh nói sơ lược về tình thế cho bọn họ, lại chậm rãi nói:
- Hiện tại binh lực của Trần Thương trống không, quân Tào ắt sẽ vứt bỏ Tán Quan, tăng quân tiếp viện Trần Thương, ta hy vọng lão Tướng quân có thể thay ta chặn đầu đội quân Tào này.
Hoàng Trung ôm quyền cười nói:
- Xin Châu Mục yên tâm, chỉ có năm ngàn người, thuộc hạ có thể làm được.
Lưu Cảnh gật gật đầu, lại nói với Ngụy Diên:
- Ngươi có thể trợ giúp lão Tướng quân, đánh tan quân địch, đoạt lấy Tán Quan!
- Mạt tướng tuân mệnh!
Hoàng Trung và Ngụy Diên tiếp nhận mệnh lệnh rời khỏi đại trước, một canh giờ sau, hai người họ chỉ huy quân rời khỏi đại doanh, rất nhanh đã vượt qua Vị Thủy, hai vạn đại quân cấp tốc hành quân về phía Trần Thương.
…
Trần Thương đạo tọa lạc ở phía tây nam huyện Trần Thương, là một sơn đạo xuyên qua Chung Nam sơn, đi thẳng đến Hán Trung, sơn đạo uốn lượn khúc khuỷu, nhưng so sánh với những con đường còn lại thì dễ đi hơn nhiều, năm đó Hán Cao Tổ Lưu Bang dùng kế minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương để từ Hán Trung đánh vào Quan Trung, đi bước đầu tiên trong công cuộc tranh bá thiên hạ.
Mà Tán Quan phía bắc Trần Thương là cầu nối then chốt từ Hán Trung bắc thượng đến Quan Trung, bởi vì chẹn ngang con đường bắc nam, từ xưa đã là “yết hầu Xuyên Thiểm”, là vùng giao tranh của binh gia, được xem là một trong tứ quan của Quan Trung.
Cho nên Trần Thướng đạo có tầm quan trọng cực kỳ lớn trong các con đường bắc thượng của Hán Trung, quân Tào dùng trọng binh phòng ngự, bố trí năm ngàn quân ở Tán Quan nơi phía bắc xa xôi của Trần Thương đạo.
Lúc này, Chủ tướng của Tán Quan là Hách Chiêu đã nhận được mệnh lệnh của Từ Hoảng, lệnh cho y vứt bỏ Tán Quan, lập tức rút quân về Trần Thương, mệnh lệnh này khiến Hách Chiêu thoáng thở phào nhẹ nhõm, y biết rằng phía nam đã có quân Hán Trung bắc thượng, mà chủ lực của quân Hán phía bắc cũng đánh tới Trần Thương, một khi Lưu Cảnh chú ý đến Trần Thương đạo, y nhất định sẽ gặp cục diện hai mặt thụ địch vô cùng bất lợi.
Nếu Từ Hoảng lệnh cho y rút quân về phía bắc, Hách Chiêu cũng không do dự nữa, suốt đêm thu thập quân đội xuất phát, dọc theo sông Thanh Thủy đi về phía bắc, nếu thuận lợi, giữa trưa hôm sau thì có thể đến Trần Thương, nhưng Hách Chiêu cũng lo lắng gặp phải phục kích của quân Hán, y phái ra hơn trăm thám báo đi trước, dọc đường tra xét địch tình, nhưng không gặp tình hình nào ngoài ý muốn.
Sau khi quân đội đi được hơn một canh giờ, đã sắp canh năm ba khắc, lúc này trời đã tờ mờ sáng, ánh sáng xuyên qua lớp sương mù mỏng manh, có thể thấy được dãy núi, rừng cây phía xa, năm ngàn quân hành quân thẳng một mạch, phía trước mấy dặm chính là cửa sông, cũng chính là nơi sông Thanh Thủy đổ vào Vị Thủy, bọn họ phải vượt sông sang bắc ngạn Vị Thủy.
Hách Chiêu lệnh cho binh sỹ nghỉ ngơi tại chỗ, đồng thời phái người tìm kiếm thuyền để qua sông, các binh sỹ tụm năm tụm ba cũng nhau nghỉ ngơi uống nước, đúng lúc này, một tên thám báo gấp gáp chạy từ phía sau tới:
- Tướng quân!
Y chạy tới trước mặt Hách Chiêu bẩm báo:
- Ty chức phát hiện tình hình quân địch!
Hách Chiêu cả kinh, liền vội vàng hỏi:
- Tình hình như thế nào?
- Ty chức phát hiện một đội quân Hán, khoảng năm ngàn người, hình như là do đại tướng Ngụy Diên chỉ huy, từ trong Long Vĩ cốc đi ra, dọc theo sông Thanh Thủy về phía nam, hẳn là đi đến Tán Quan.
Hách Chiêu giật mình, đây là chuyện gì? Mình rõ ràng đã rời khỏi Tán Quan, vì sao quân Hán lại muốn đến Tán Quan? Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện quân đội của mình sao? Hách Chiêu chỉ thoáng suy nghĩ một chút, liền lập tức hiểu ra, đây là quân Hán chặn đường lui của mình, không để cho mình rút về Tán Quan nữa.
Nếu là như vậy thì phải còn một đội quân nữa chuẩn bị tập kích mình, Hách Chiêu lập tức khẩn trương, người cắt đứt đường lui của mình là đại tướng Ngụy Diên, năm ngàn quân, như vậy quân đội tập kích mình sẽ càng đông hơn, cấp bậc của đại tướng sẽ cao hơn, sẽ là ai? Hoàng Trung hay là Triệu Vân?
Y lập tức đứng dậy ra lệnh:
- Lập tức đứng dậy xuất phát, đến bến lên thuyền.
Binh sỹ quân Tào đều đồng loạt đứng dậy, thu dọn một chút liền đi theo Hách Chiêu về hướng bắc, không lâu sau, đội ngũ đã đến bờ sông Vị Thủy, Vị Thủy rộng khoảng trăm trượng, sóng nước cuồn cuộn, nhưng trên bến thuyền không có lấy một chiếc thuyền, binh sỹ đến trước tìm thuyền tiến lên bảm báo:
- Vừa nãy đã tìm được mấy gã thuyền phu, bọn họ cũng đang tìm thuyền, nói hôm qua bến vẫn còn không ít thuyền, nhưng đến nửa đêm thì không còn thấy một con thuyền nào cả, bọn họ cũng không biết thuyền đã đi về nơi nào.
Trong lòng Hách Chiêu cực kỳ khẩn trương, thăm dò bốn phía, y biết vấn đề xảy ra ở đâu, nhất định là quân Hán đã đến trước một bước, mang thuyền đi rồi.
Đúng lúc này, phía sau bọn họ vang lên tiếng trống, tiếng la hét rung trời, một đội quân hơn ngàn người từ phía sau đánh tới, vị lão tướng dẫn đầu râu tóc bạc trắng, dáng người cường tráng, tay cầm một thanh đại đao sắc bén, thúc ngựa chạy đến như bay, tiếng hét như sấm, chính là lão tướng Hoàng Trung, quân Tào ở phía sau không kịp đề phòng, bị Hoàng Trung dẫn quân giết vào, đội ngũ lập tức lâm vào hỗn loạn.
…