Cùng với lúc Lưu Cảnh đi bái tế Chu Du, trong Cần Chính đường của cung Kiến Nghiệp, Trương Chiêu dại diện Giang Đông bắt đầu đàm phán với Tư Mã Ý, bên phía Giang Đông ngoại trừ Trương Chiêu ra, Cố Ung và Ngu Phiên cũng ở đó, còn đối phương chỉ có hai người Tư Mã Ý và Lưu Mẫn, Lưu Mẫn làm trợ thủ cho Tư Mã Ý, cũng ngồi ghế dưới.
- Trương quân sư, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt nhau đấy!
Tư Mã Ý cười nói:
- Hy vọng lần này giống như lần trước, có thể thuận lợi đạt chung nhận thức.
Trương Chiêu thản nhiên cười:
- Hai nhà chúng ta là huynh đệ, quan hệ mật thiết, kết nghĩa Tần Tấn, tuy nhiên tục ngữ có nói, huynh đệ ruột thịt còn tính toán rõ ràng, ta cảm thấy có một số việc vẫn phải thẳng thắn thành khẩn một chút, Tư Mã sứ quân cảm thấy như thế nào?
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Ta rất thích cái "Thẳng thắn thành khẩn" của Trương quân sư.
- Một khi đã như vậy, ta hãy bắt đầu vào vấn đề, chúng ta muốn biết, vì sao Lưu Châu Mục yêu cầu Giang Đông xuất binh Trung Nguyên?
- Không thể nói là yêu cầu, cái từ "yêu cầu" quá cứng, chúng ta không có quyền yêu cầu Giang Đông làm cái gì cả, mà là hy vọng Giang Đông xuất binh, mục đích đương nhiên rất đơn giản, làm suy yếu thực lực của Tào Tháo, bất kể là đối với Kinh Thục, hay là Giang Đông, đều có lợi.
Tư Mã Ý hiểu rất rõ ý của Trương Chiêu, tức là muốn xem chuyện này là quân Hán cầu Giang Đông giúp đỡ, sau đó có thể ra điều kiện như sư tử ngoạm vậy, cho nên Tư Mã Ý nhất định phải lảng tránh điểm này, gã muốn cho Giang Đông hiểu, không chỉ có quân Hán được lợi, Giang Đông cũng có lợi như thế.
Trương Chiêu lắc lắc đầu:
- Thẳng thắn mà nói, tạm thời chúng ta không có kế hoạch bắc chinh, hơn nữa sau khi thất lợi ở Hợp Phì, trên dưới quân dân Giang Đông rất đối lập với việc bắc chinh, chúng ta đang tính nam chinh, bây giờ Lưu Châu Mục đã có yêu cầu, tạm thời gọi là hy vọng đi! Hy vọng chúng ta xuất binh Trung Nguyên, không nói đến việc điều binh khiển tướng, chuẩn bị vật tư, quan trọng hơn là, Ngô Hầu phải thuyết phục văn võ bá quan trước, còn phải sửa đổi kế hoạch nam chinh, những cái này chúng ta đều phải hao phí nhân lực vật lực rất lớn, hy vọng quý phương có thể hiểu được điểm này.
Trương Chiêu nhanh mồm nhanh miệng, nhất nhất chặn chết con đường lui của Tư Mã Ý, quan trọng hơn là lão biết rằng đối phương đến cầu Giang Đông, ngay cả Lưu Cảnh cũng dích thân đến Giang Đông, có thể thấy được sự mong chờ Giang Đông xuất binh của đối phương, một khi đã như vậy, lão sẽ lợi dụng sự mong chờ này, giúp Giang Đông giành được lợi ích lớn nhất.
Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Chúng ta cũng biết Giang Đông khó xử, cho nên Kinh Châu nhất định sẽ bồi thường cho Giang Đông, hẳn là Lỗ Tử Kính đã nói cho Ngô Hầu rồi, chúng ta định chia quận Trường Sa và quận Hành Dương cho Giang Đông, coi như bồi thường cho việc xuất binh, ta nghĩ Trương quân sư cũng phải biết rồi chứ!
- Nhưng chúng ta nghe nói còn có quận Kỳ Xuân.
Trương Chiêu cười tựa như không, nhìn Tư Mã Ý.
- Quận Kỳ Xuân chỉ là một lựa chọn, nếu Giang Đông không cần quận Trường Sa, và quận Hành Dương, như vậy có thể chọn quận Kỳ Xuân.
- Tư Mã quân sư, ta là một người thẳng thắn, ta cảm thấy giữa hai chúng ta nên thẳng thắn thành khẩn, chúng ta có thể xuất binh, tuy nhiên điều kiện hơi khác với quý phương.
Tư Mã Ý nhìn Trương Chiêu không che giấu được sự đắc ý, trong lòng gã đã đoán sợ được điều kiện của đối phương, gã giấu diếm thanh sắc nói:
- Ta nguyện rửa tai lắng nghe!
- Điều kiện rất đơn giản, không chỉ có quận Trường Sa và quận Hành Sơn, quận Kỳ Xuân chúng ta cũng muốn, cũng tức là phải trả ba quận về Giang Đông, ngoài ra, còn hy vọng Kinh Châu có thể gánh lấy quân lương cho lần bắc chinh này của quân Giang Đông, điều kiện nhiều như vậy, có thể đáp ứng không?
Trong lòng Tư Mã Ý lập tức nổi cơn thịnh nộ, quả thật là quá đáng, lại muốn cả ba quận của Kinh Châu, không chỉ như vậy, còn muốn Kinh Châu gánh cả quân lương, Tư Mã Ý lạnh lùng nói:
- Năm đó khi chúng ta thả tướng sỹ Giang Đông trở về Giang Đông, không có bất kỳ điều kiện gì, hà cớ gì mà Giang Đông lại hà khắc như vậy?
Một lúc lâu sau Trương Chiêu vẫn không nói gì, cuối cùng khẽ thở dài một cái:
- Ta rất cáo lỗi, nhưng mấy năm nay Giang Đông nhiều lần chịu nhục, sỹ khí đê mê, dân oán sục sôi, tài lực cũng dần lâm vào khốn cảnh, xin Tư Mã quân sư có thể hiểu được chỗ khó xử của chúng ta.
Đương nhiên là Tư Mã Ý hiểu bọn họ, tận lực lợi dụng cơ hội này cưỡng đoạt lợi ích lớn nhất cho Giang Đông, gã khắc chế bất mãn trong lòng, nói với Trương Chiêu:
- Chia quận Trường Sa và quận Hành Dương cho Giang Đông đã là thành ý lớn nhất, nếu như Giang Đông vẫn không thỏa mãn, chỉ có thể nói lời cáo lỗi, về phần các điều kiện khác, Kinh Châu không có khả năng đáp ứng.
Thái độ của Tư Mã Ý rõ ràng dứt khoát, không mảy may có đường để thỏa hiệp, lần đàm phán này ước chừng một canh giờ, cuối cùng vẫn kết thúc mà không có kết quả, song phương không đạt được sự thỏa hiệp.
Chấm dứt buổi đàm phán, Trương Chiêu lập tức chạy về cung Kiến Nghiệp, lão thi lễ với Tôn Quyền nói:
- Khởi bẩm Ngô Hầu, đứng như dự liệu của chúng ta, đối phương không chịu chấp nhận điều kiện của chúng ta, vẫn kiên trì điều kiện ban đầu, thái độ vô cùng kiên quyết.
Tôn Quyền cười cười hỏi:
- Vậy bọn họ có đề cập đến, những lời như không cần Giang Đông xuất binh hay không?
- Thế thì lại không đề cập đến, bọn họ vẫn hy vọng chúng ta có thể xuất binh.
- Thế thì đúng rồi!
Tôn Quyền cười lạnh một tiếng, nói:
- Trong xương tủy, bọn họ vẫn hy vọng chúng ta xuất binh, chỉ cần nắm được điểm này, sẽ không sợ Lưu Cảnh không thỏa hiệp, nếu ta đoán không lầm, việc xuất binh Trung Nguyên có liên quan đến trận chiến Quan Trung của hắn, rất quan trọng đối với hắn, quan trọng như thế, hắn đương nhiên phải trả một cái giá xứng đáng.
Tôn Quyền khoanh tay đi vài bước, lại nói:
- Đàm phán tạm thời ngừng lại một chút, ta tin rằng kéo dài thêm một chút, khả năng Lưu Cảnh thỏa hiệp sẽ lớn hơn nữa.
Một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi cung Trường Can, trên xe ngựa, Lưu Mẫn lo lắng nói:
- Đem quận Hành Dương cho Giang Đông, ta cảm thấy không ổn, mất đi quận Hành Dương, chúng ta không thể tiếp viện quận Tương Đông và quận Quế Dương, trên thực tế cũng chính là đã mất đi hai quận Tương Đông và Quế Dương rồi, cái giá này quá đắt.
Tư Mã Ý mỉm cười, nói:
- Lo lắng của ngươi mặc dù có lý, nhưng ngươi phải hiểu rõ một điều, chuyện này Châu Mục đã suy nghĩ cặn kẽ, trong lòng ngài vô cùng hiểu rõ, bao gồm cả Giả Hủ, lão cũng thay Châu Mục cẩn thận cân nhắc qua, nếu đề xuất điều kiện như vậy, tự sẽ có đạo lý của ngài, người không cần quá lo lắng.
Lưu Mẫn yên lặng gật gật đầu, quả thật là y có chút lo lắng quá, rất nhanh, xe ngựa đã đến cung Trường Can, trong khách đường của cung Trường Can, Lưu Cảnh gặp Tư Mã Ý, nghe gã báo cáo về buổi đàm phán, đợi Tư Mã Ý nói xong, Lưu Cảnh lắc lắc đầu, tỏ dõ thái độ, nói:
- Trên đường đến Giang Đông ta đã nói rất rõ ràng, bất luận điều kiện vật tư gì cũng không thể đáp ứng, về phận bọn họ còn muốn quận Kỳ Xuân
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn chăm chú vào Tư Mã Ý, nói:
- Nguyên tắc của ta là muốn Giang Đông đi về hướng nam, Quân sư có hiểu không?
Tư Mã Ý yên lặng gật gật đầu:
- Thần hiểu.
- Nếu Quân sư hiểu, vậy thì không cần ta nói nữa, tuy nhiên có một điều phải nói rõ ràng, nhất định là sau khi bọn họ xuất binh Hợp Phì và Từ Châu, mới có thể có được lợi ích mà ta đưa cho, không thể giống như lần trước, chỉ xuất binh trên danh nghãi, điều này không thể mập mờ.
- Vi thần sẽ nói rõ điều này với họ, ngoài ra thời gian xuất binh cũng phải làm rõ.
Lưu Cảnh trầm tư chốc lát, nói:
- Chúng ta cũng cần có thời gian bố trí, thượng tuần tháng mười một đi! Sau khi phương bắc bắt đầu kết băng, song phương sẽ cùng xuất binh.
Sau liên tiếp ba lần đàm phán, hai nhà Tôn Lưu cuối cùng cũng đã thỏa hiệp, Giang Đông bỏ qua yêu cầu quân lương, đồng thời cũng bỏ qua cả yêu cầu đối với quận Kỳ Xuân, làm lợi ích bồi thường, Lưu Cảnh đáp ứng chia bốn quận Trường Sa, Hành Dương, Tương Đông và Quế Dương cho Giang Đông, song phương đã nhất trí, Giang Đông xuất binh tám vạn tiến công Trung Nguyên, mà Kinh Châu thì xuất binh mười vạn, từ hai phía Nam Dương và Nhữ Nam tiến công Trung Nguyên.
Sau mười ngày, Lưu Cảnh đã kết thúc chuyến thăm Giang Đông, chuẩn bị trở về Kinh Châu.
Trên bến thuyền Trường Giang ngoài thành Kiến Nghiệp, Tôn Quyền lần nữa dẫn đầu ba quan cáo biệt Lưu Cảnh, mà đám người Tạ phu nhân của Tôn Quyền cũng đang cáo biệt Tôn Thượng Hương, ở ngoại vi bến thuyền, mấy vạn dân chúng cũng kéo đến, đưa tiễn Lưu Cảnh và Công chúa Thượng Hương về tây.
- Huynh trưởng không cần tiễn xa!
Lưu Cảnh ồm quyền cười nói:
- Hy vọng hợp tác mùa đông của chúng ta có thể thành công viên mãn, cũng mong Giang Đông có thể thuận lợi đoạt được Từ Châu và Hợp Phì, hy vọng đây là một lần hợp tác mà hai bên cùng thắng.
Tôn Quyền cười có chút miễn cưỡng, Tào Tháo nào có thể dâng Trung Nguyên lên cho bọn họ, trong lòng y tỏ như gương, sớm muộn vẫn phải rút quân, nếu như không phải vì bốn quận Kinh Nam, sao y có thể đáp ứng lần bắc chinh này, nhưng cũng phải nói lời khách sáo, Tôn Quyền cười ha ha:
- Đây là hy vọng của cả hai bên chúng ta, ta cũng hy vọng hành trình đến Giang Đông lần này của hiền đệ không phải trắng tay, hiền đệ đi đường bảo trọng!
Chúng quan Giang Đông nhất nhất thi lễ:
- Lưu Châu Mục thuận buồm xuôi gió!
- Các vị bảo trọng, có cơ hội sẽ gặp lại!
Lưu Cảnh thi lễ với mọi người, liền xoay người đi về phía thuyền lớn, lúc này, Tôn Thượng Hương cũng cáo biệt xong, dưới sự hộ vệ của vài người nữ binh đã nhanh chóng bước đến, nàng cười với Lưu Cảnh, kéo cánh tay của hắn, quay đầu lại vẫy vẫy tay với huynh trưởng và bá quan, liền cùng Lưu Cảnh đi lên thuyền lớn.
- Chàng à, sang năm trong nhà chúng ta có thể sẽ có khách đến.
Đi lên thuyền, Tôn Thượng Hương cười nói.
- Là ai?
- Tiểu Kiều muốn đến, nàng nói ở Giang Đông vô cùng áp lực, muốn đi ra ngoài một chút, thiếp liền mời nàng đến Thành Đô, có được không?
- Đương nhiên là được!
Lưu Cảnh cười nói:
- Nhưng mà sang năm chúng ta có thể sẽ dọn nhà.
- Về Tương Dương sao?
Tôn Thượng Hương kinh ngạc hỏi hắn.
Lưu Cảnh vẫy tay với dân chúng đang đứng trên bờ đưa tiễn hắn, lại cười nói với Tôn Thượng Hương:
- Chỉ là có thể, vẫn chưa xác định, sang năm rồi nói tiếp!
Ánh mắt của Tôn Thượng Hương cũng ném về phía mấy vạn dân chúng đưa tiễn họ, nàng khẽ than thở, nói:
- Lần trước cũng thế, lần này bọn họ vẫn nhiệt tình như vậy, thiếp có tài đức gì, có thể nhận sự kỳ vọng lớn lao như thế từ bọn họ?
- Nàng quá coi thường mình rồi, nàng biết gả cho ta, Giang Đông sẽ có kết quả gì không?
Lưu Cảnh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của nàng, cười hỏi.
Tôn Thượng Hương trừng mắt nhìn, hỏi:
- Hả! Hay là phu lang đang có ý đồ với Giang Đông.
- Sớm muộn gì cũng có một ngày, thiên hạ phải thống nhất, ta hy vọng bảo vệ nhất mạch Tôn thị đến mức cao nhất, ta phải nể mặt phu nhân của ta.
Lưu Cảnh cúi đầu hôn lên má Tôn Thượng Hương một cái, lại cười nói:
- Nhưng mà bây giờ, điều làm ta quan tâm hơn, là mấy ngày nay chúng ta cày bừa gieo hạt có gặt hái được gì hay không kìa.
Tôn Thượng Hương tựa đầu vào vai hắn, thấp giọng nói:
- Nói thật, thiếp có một loại cảm giác rất mãnh liệt, cỏ thể sang năm, thiếp sẽ dạy con gái bảo bối của thiếp luyện võ.
- Nàng có rồi?
Lưu Cảnh kinh hỷ nhìn nàng.
- Không biết, chỉ cảm thấy có chút không thích hợp lắm.
Tôn Thượng Hương ôm lấy cánh tay của hắn, cười nghịch ngợm, nói:
- Chỉ sợ mức độ canh tác vẫn chưa đủ, còn cần phu lang cố gắng hơn nữa, mới có thể có thu hoạch tốt hơn.
Lưu Cảnh nhéo mũi nàng một cái:
- Thật là hết cách với nàng, đi thôi! Chúng ta trở về khoang thuyền, nghiên cứu kỹ càng về chân lý của sinh mệnh.
Tuy rằng Tôn Thượng Hương ban ngày không khỏe, nhưng cuối cùng vẫn ỡm ờ theo sau Lưu Cảnh đi vào trong khoang thuyền.
Đội thuyền rởi khỏi thành Kiến Nghiệp, trùng trùng điệp điệp lái về phía Kinh Châu.