Thành Đô - trong phủ Châu Mục, Đào Trạm và Thường Nhất đi đến viện của Tôn Thượng Hương, sau khi từ Giang Đông trở về, Tôn Thượng Hương bỗng nhiên có điều khác thường, thỉnh thoảng lại nôn ọe, Đào Trạm đã có kinh nghiệm lập tức ý thức được có thể là có tin vui, sau đó nàng mời thầy thuốc trong phủ chẩn đoán, quả nhiên không năm ngoài dự đoán của nàng, rốt cục Tôn Thượng Hương đã mang thai.
Đây chính là chuyện lớn của Lưu phủ, Đào Trạm lập tức sắp xếp lại viện mới cho Tôn Thượng Hương, bố trí cho nàng ta ở tại Kỳ lân viện liền kề mình để tiện bề chăm sóc, lại cho thêm tám ả thị nữ và mười nữ binh bảo vệ Tôn Thượng Hương, lại còn rước một bà mụ có kinh nghiệm nhất ở Thành Đô về phủ, không chỉ như thế, Đào Trạm còn thuyết phục Lưu Cảnh, phái người đi Giang Đông báo tin vui cho mẫu thân của Tôn Thượng Hương.
Đào Trạm suy xét rất chu đáo, chăm sóc cho Tôn Thượng Hương vô cùng cẩn thận, tuy nhiên có một việc, trước sau nàng vẫn biểu hiện ra sự cương quyết của người làm vợ cả Lưu Cảnh, đó chính là thái độ đối với Thái Thiếu Dư, Thái Thiếu Dư có thể ở lâu dài trong phủ Châu Mục, nhưng cũng đừng mơ tưởng có được bất kì danh phận nào.
Thái độ của Đào Trạm rất rõ ràng, Thái Thiếu Dư từng là nhị tẩu của Lưu Cảnh, vả lại Lưu Tông vẫn còn ở Nghiệp Đô, mặc kệ giữa bọn họ có bao nhiêu ân oán không thể hiểu rõ, bọn họ cũng không thể lảng tránh sự thật này, một khi Lưu Cảnh nạp nàng ta làm thiếp, việc này đối với thanh danh của Lưu Cảnh là đả kích lớn đến bậc nào.
Nàng biết chồng của nàng ở phương diện khác tâm địa khá mềm, trong lúc nhất thời sẽ hồ đồ nạp Thái Thiếu Dư, nhưng Đào Trạm lại không hồ đồ, trước mắt nàng vì thể diện của Lưu Cảnh cho nên tạm thời không đề cập tới việc này, đợi thời gian qua đi, khi Lưu Cảnh rốt cục đã bình tĩnh lại, Đào Trạm sẽ làm rõ việc này, nàng kiên quyết phản đối Lưu Cảnh nạp Thái Thiếu Dư làm thiếp, thái độ vô cùng cứng rắn, không hề nhượng bộ.
Đây là pháp lễ từ xưa đến nay, nam nhân có thể ăn chơi trác táng ở bên ngoài, nhưng muốn dẫn nữ nhân vào nhà, nhất định phải được sự đồng ý của thê tử.
Bởi vì Đào Trạm phản đối mạnh mẽ, cuối cùng cũng khiến cho Lưu Cảnh không thể không tạm thời dẹp bỏ ý tưởng nạp Thái Thiếu Dư làm thiếp, đành phải trấn an Thái Thiếu Dư, để cho nàng ta an tâm ở lại trước, sau đó sẽ cho nàng ta một câu trả lời.
Đào Trạm đi vào trong viện, đã nghe thấy Tôn Thượng Hương tức giận hét lên:
- Bao giờ mới chấm dứt cái việc nôn ọe chết tiệt này?
Đào Trạm cười hiểu ý tiến đến, Tôn Thượng Hương có thai phản ứng rất nghiêm trọng, với tính cách của cô ấy, đương nhiên là khó có thể chịu được, tuy nhiên nữ nhân đều có cửa ải này, vượt qua thì tốt rồi, nàng tiến tới gian phòng cười nói:
- Làm sao vậy, giống như hôm nay tâm tình không tốt?
Tôn Thượng Hương nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, thấy Đào Trạm bước vào, nàng ta vội vàng ngồi dậy, chau mày nói:
- Buổi sáng thức dậy mới hơn một canh giờ, muội đã nôn bốn lần rồi.
Mới nói được vậy, bỗng nhiên nàng ta che miệng lại, vọt tới phía sau tấm bình phong, nôn không ngừng, hai ả thị nữ vội vàng bưng chậu nước đến, sau một lúc lâu, Tôn Thượng Hương súc miệng, lúc này mới vịn lấy thị nữ chậm rãi quay lại, sắc mặt nhợt nhạt, tinh thần uể oải, Đào Trạm vội vàng đỡ nàng ta ngồi xuống, lại đưa trà nóng cho nàng ta, sau một lúc lâu, Tôn Thượng Hương mới thở dài nói:
- Từ nhỏ đến lớn muội chưa bao giờ trải qua khổ sở này, nếu biết trước sinh con thống khổ như vậy, muội sẽ không trông mong gì đâu!
Đào Trạm cười an ủi nàng ta, nói:
- Ai cũng phải như thế thôi, lúc trước ta sinh em bé, phản ứng còn nghiêm trọng hơn so với ngươi bây giờ, ban ngày thì bị hành, buổi tối thì đi tiểu đêm nhiều lần, bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm giác sợ hãi.
- Buổi tối muội không sao, cơ bản là yên ổn, chỉ có buổi sáng là đặc biệt nghiêm trọng, buổi chiều cũng tốt một chút, đại tỷ, nghe nói phải ba bốn tháng sau sẽ không còn nôn nữa, có đúng như vậy không?
- Không còn cái khổ cũ thì lại sang cái khổ mới, đến tháng thứ bảy thứ tám, buổi tối ngủ rất phiền, chỉ có thể nằm nghiêng, tuy nhiên nữ nhân nào cũng phải trải qua cửa ải này, không có sự cực nhọc của việc sinh đẻ, cũng sẽ không có sự vui sướng của việc làm mẹ.
- Rất muốn ngày mai sẽ sinh ra.
Tôn Thượng Hương nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đào Trạm cười, lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, đã nghe Thái Thiếu Dư ở trong viện cười hỏi:
- Thượng Hương, hôm nay khỏe chưa?
- Thái tỷ mời vào!
Thái Thiếu Dư bước nhanh đến, trong tay mang theo một cái hộp đựng thức ăn:
- Ta nấu chút cháo cho ngươi.
Nàng ta dừng bước một chút, không ngờ Đào Trạm cũng ở trong phòng, lập tức nàng ta cảm thấy có chút xấu hổ, Đào Trạm cười nói:
- Thiếu Dư thật có lòng nha! Còn nấu cháo nữa, ta thật không thể nghĩ ra, là cái gì, cho ta xem xem.
- Chỉ là một chút cháo gà ác hầm hạt sen, đây là bài thuốc dành cho phụ nữ mang thai Tương Dương, có thể giảm bớt hành thai.
Thái Thiếu Dư từ từ đi đến, đặt hộp đồ ăn lên bàn, gượng cười nói:
- Đại tỷ đến đây khi nào?
- Ta mới đến, Thiếu Dư mau ngồi xuống!
Tuy rằng Đào Trạm kiên quyết phản đối trượng phu nạp Thái Thiếu Dư làm thiếp, tuy nhiên bản thân nàng cũng không ghét Thái Thiếu Dư, thậm chí có chút thông cảm với nàng ta, thật lòng giữ Thái Thiếu Dư ở trong phủ. Thái Thiếu Dư cũng không có chỗ nào để đi, hơn nữa Lưu Cảnh vẫn cho nàng ta một chút hy vọng, nàng ta cũng an tâm ở lại đây.
Đào Trạm thân thiết khiến Thái Thiếu Dư xấu hổ, tâm trạng cũng trầm tĩnh lại, nàng ta cười cười, mở hộp đồ ăn ra, múc một chén cháo đưa cho Tôn Thượng Hương:
- Nhân lúc còn nóng mau uống đi!
Tôn Thượng Hương từ tốn ăn cháo, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, nàng cũng không biết chuyện Đào Trạm phản đối Lưu Cảnh nạp Thái Thiếu Dư làm thiếp, chuyện này rất bí mật, chỉ có ba người biết được, Đào Trạm đương nhiên cũng sẽ không nói cho nàng ta biết, không phải không thể cho Tôn Thượng Hương biết mà là Tôn Thượng Hương rất thẳng tính, tính tình bộc trực, rất dễ dàng nói lỡ miệng, truyền đi rất bất lợi cho thanh danh của Lưu Cảnh.
Lúc này, Tôn Thượng Hương nghĩ tới một chuyện, nói với Đào Trạm:
- Tướng quân Thượng Thứ từng nói với ta, rất có thể sang năm chúng ta sẽ chuyển đến Trường An, có thật như vậy không?
Đào Trạm khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
- Có lẽ có khả năng này, lần trước chuyển nhà đến Thành Đô, hắn đã nói cũng chỉ tạm thời ở Thành Đô vài năm, ta có hỏi qua Giả quân sư, Giả quân sư nói, tương lai chắc chắn sẽ dọn đi Trường An, chỉ có điều cụ thể khi nào thì ông ta cũng không nói chính xác, tuy nhiên nếu tướng quân đã nói cho muội biết, sang năm chuyển nhà, vậy thì chắc chắn là như vậy rồi.
Tôn Thượng Hương thở dài:
- Muội không thích phương bắc, quá lạnh rồi.
- Thiếu Dư, ngươi muốn đi phương bắc không?
Đào Trạm quay đầu lại cười hỏi Thái Thiếu Dư nói.
- Ta?
Thái Thiếu Dư sợ vội vàng lắc đầu:
- Ta không biết!
Sau một lúc lâu nàng lại thấp giọng nói:
- Cho tới bây giờ ta cũng không có suy nghĩ qua vấn đề này.
Lúc này, trong lòng Thái Thiếu Dư có chút không thoải mái, liền đứng lên nói:
- Ta đi về trước, hai người từ từ trò chuyện.
Đào Trạm cười nói với Tôn Thượng Hương:
- Ta cũng trở về trông nom đứa nhỏ, đợi lát nữa lại đến cùng muội nói chuyện phiếm.
Nàng đứng dậy đi theo Thái Thiếu Dư ra sân, Thái Thiếu Dư hiểu được ý của Đào Trạm, bước chân chậm lại, hai người bọn họ sóng vai đi dọc theo hàng liễu trên con đường nhỏ.
- Ngươi rất giận ta sao?
Đào Trạm thản nhiên hỏi.
Thái Thiếu Dư gật gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu, cười khổ một tiếng nói:
- Lúc đầu thì có chút, tuy nhiên ngẫm lại cũng hiểu được, dù sao …
- Ngươi muốn nói cái gì?
Đào Trạm liếc nàng một cái hỏi.
Thái Thiếu Dư thở dài nói:
- Dù sao ta đã từng đường đường chính chính gả cho Lưu Tông, toàn thành đều đã nhìn thấy cảnh tượng hôn lễ rỡ ràng, đây là sai lầm của ta, nên phải gánh vác hậu quả của nó, cho nên ta nghĩ thông suốt, cũng có thể hiểu được thái độ của ngươi.
- Ngươi có thể hiểu được là tốt rồi, nếu như là người khác, ta sẽ không phản đối, nhưng lại là đường huynh của chàng, Thiếu Dư, ta hy vọng ngươi có thể gả cho một người tốt, đường hoàng mà tái giá, ngươi có hiểu được ý của ta không?
Thái Thiếu Dư cắn môi một cái, không nói gì, Đào Trạm lại nói:
- Đương nhiên, nếu ngươi không muốn gả, đồng ý ở lại, ta rất hoan nghênh, tùy ngươi ở bao lâu, ta sẽ đối đãi ngươi như tỷ muội của ta, chỉ là ta không thể bảo đảm những chuyện sau này.
Thái Thiếu Dư gật gật đầu:
- Ta hiểu!
Nói đến đây, Thái Thiếu Dư lại mỉm cười:
- Thật ra thì ta cũng nghĩ thông suốt, là một nữ nhân, hy vọng lớn nhất đó là có thể có một nơi để dựa vào, có một chỗ để sống yên ổn, ta ở nơi này rất vui vẻ, thật sự không muốn rời đi, chỉ cần đại tỷ đồng ý chứa chấp ta, ta cần gì phải tìm phiền toái cho mình, đại tỷ yên tâm đi! Ta sẽ không nhắc lại chuyện khiến cho mọi người đều thấy khó xử.
Đào Trạm gật đầu cười, nàng thật hài lòng khi thấy Thái Thiếu Dư hiểu được như vậy, nàng nhẹ nhàng khoác cánh tay của Thái Thiếu Dư, hai người kéo cánh tay chậm rãi mà đi:
- Thiếu Dư, ta muốn đổi thầy dạy cho Trí nhi, ngươi thấy ta phải nói chuyện này như thế nào với tướng quân?
- Ta cho rằng tốt nhất hãy nói suy nghĩ của ngươi với Giả quân sư, để cho bọn họ đến nói chuyện với tướng quân, dù sao thì việc đổi thầy dạy cho Trí nhi cũng là việc lớn.
- Ngươi nói đúng, bất quá vẫn là chờ sau khi hắn đánh xong trận này mới nói, hiện tại ta không muốn hắn phân tâm.
- Đại tỷ, tướng quân khi nào thì có thể trở về?
- Ta cũng không biết, chỉ hy vọng sang năm mới hắn có thể về thăm nhà một chút.
Hai người vừa đi vừa nói, thời gian trôi đi.
....
Trên mặt nước Trường Giang, một đội thuyền lớn của quân Hán gồm năm trăm thuyền ngàn thạch đang xuôi dòng, trùng trùng điệp điệp hướng về phía Hạ Khẩu xuất phát, kéo dài cả trăm dặm, thanh thế to lớn, đây là ba mươi ngàn quân Hán tiến đến quận An Lục, do Lưu Cảnh tự mình suất lĩnh.
Bên trong diễn võ đường trên chiếc thuyền chỉ huy, Lưu Cảnh và Tư Mã Ý đang ở trước sa bàn thảo luận một vài chi tiết cụ thể tiến đánh phía bắc Trung Nguyên lần này. Dựa theo thỏa thuận giữa quân Hán và quân Giang Đông, chiến dịch tấn công phía bắc Trung Nguyên bắt đầu vào đầu tháng mười, hôm nay đã là cuối tháng mười, thu hoạch vụ thu cũng đã qua, thời tiết dần dần rét lạnh, nhiều nhất là nửa tháng, cuộc đại chiến cũng sắp mở ra rồi.
- Theo tin tình báo từ Giang Đông đưa tới, lần này quân Giang Đông xuất chinh cũng không thuận lợi, nội bộ có nhiều ý kiến khác nhau, nghe nói các viên quan như Cố Ung, Ngu Phiên, Lục Tích và Ngô Việt kiên quyết phản đối tiến đánh phía bắc, nội bộ trong quân đội cũng có khác nhau, các lão tướng do Hoàng Cái cầm đầu cũng không tán thành.
Nói đến đây, Tư Mã Ý thở dài, lại nói:
- Ta rất lo lắng nội bộ Giang Đông không đoàn kết, sẽ ảnh hưởng đến chiến dịch tiến đánh phía bắc lần này.
Lưu Cảnh lại cười cười nói:
- Không cần quá lo lắng, tiến đánh phía bắc lần này, cũng không phải ta muốn đoạt được nhiều ích lợi, mục đích căn bản của ta chính là tạo áp lực với Tào Tháo, có thể thuận lợi đoạt quan ở Quan Lũng, cho nên chỉ cần Giang Đông xuất binh, làm chệch hướng binh lực của Tào Tháo, như vậy là đủ rồi, về phần Giang Đông thắng hay bại, ảnh hưởng không lớn với chúng ta.
Tư Mã Ý vẫn có một loại cảm giác, Châu Mục cũng chưa hoàn toàn nói rõ mục đích thật sự của chiến dịch tiến đánh phía bắc lần này với y, rất nhiều chuyện đều là do sau này y mới tỉnh ngộ, ví dụ như đem bốn quận Kinh Nam tặng cho Giang Đông, sau khi Tư Mã Ý hay tin Lưu Bị thống nhất Giao Châu, y mới đột nhiên tỉnh ngộ Lưu Cảnh mưu tính sâu xa.
Mặc dù như thế, y vẫn cảm thấy bản thân không biết tình báo, ví như chiến dịch Trung Nguyên làm thế nào gây áp lực cho Tào Tháo, nếu thắng có lẽ có thể tạo áp lực, nếu đánh bại thì sao? Nhất là Giang Đông, bên trong không yên, cho nên tiến đánh phía bắc Trung Nguyên cùng với quân Tào mạnh mẽ đối đầu, cơ hội thắng là không lớn.
Nhưng thái độ của Châu Mục, dường như thắng bại ở Giang Đông ảnh hưởng không lớn, cái này khiến Tư Mã Ý suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, y trầm ngâm một lát, rốt cục không kìm nổi hỏi:
- Rốt cuộc Châu Mục bố trí ở Quan Lũng như thế nào, có thể nói trước cho vi thần được hay không?
----------oOo----------