Ngay tại khi quân Hán tập trung binh lực ở ngoài đông thành lấp kíp sông đào bảo vệ thành, ở phía tây thành môn cách hơn một dặm, Triệu Vân đã dẫn một vạn quân âm thầm mai phục ở trong một bià rừng cây, nhẫn nại chờ đợi tây thành môn mở ra, y đối với Ngô Ban rất có lòng tin, đối với Ưng Kích quân càng tin tưởng hơn, y rất rõ ràng sức chiến đấu cường đại của ba trăm Ưng Kích quân, sẽ không bị áp chế bởi ba ngàn quân đội.
Thời gian đang chậm chậm qua đi, khoảng cách đến hai canh giờ vẫn còn có nửa canh giờ nữa, Triệu Vân quay đầu lại thấp giọng hô:
- Truyền lệnh xuống dưới, không được buông lơi, thực hiện tốt chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công.
Trong một lữ xá góc nam phía tây nam thành Thái Nguyên, ba trăm sĩ binh Ưng Kích quân đã toàn bộ mặc xong khôi giáp nặng, mỗi người một cây trường mâu, một thanh chiến đao, một bộ tên nỏ và một chiếc thuẫn tròn, có mười mấy tên binh sĩ còn đeo lấy sợi dây thừng dài, chúng binh sĩ tinh thần hưng phấn, xếp đội thành sáu hàng. Ngô Ban hướng mọi người nói:
- Triệu Vân tướng quân đã ở ngoài thành chờ, nhiệm vụ của chúng ta là cướp lấy cửa thành phía tây, phải nhanh, phải độc, phải giải quyết gọn gàng, không được có trái tim thương tiếc, không được làm chậm chễ quân lệnh, kẻ trái lệnh trảm!
- Tuân lệnh!
Binh sĩ một loạt hô lên, thanh âm đều đặn có lực.
Lúc này, Chương Cừ vội vàng chạy đến thông báo:
- Ngô tướng quân, sĩ binh tuần tra trên đường đã đi qua rồi.
Ngô Ban gật gật đầu, vung tay lên:
- Xuất phát!
Ba trăm binh lính tinh nhuệ Ưng Kích quân nhanh chóng hướng phía ngoài chạy đi, quân phục của bọn họ hoàn toàn giống như quân Tào, đội ngũ chỉnh tề, hành động nhanh chóng hữu lực, chạy chậm về hướng tây môn, trên đường phố vang lên tiếng bước chân kêu rất có tiết tấu: '' cộp! cộp! cộp!
Ngay tại lúc sắp tiếp cận tây môn thành, vừa hay có hai mười mấy tên binh lính quân Tào đổi ca từ trên đầu thành đi xuống, bọn họ người người mệt mỏi không chịu nội, vặn eo bẻ cổ, ngáp, đâm đầu đi tới.
- Các người là bộ hạ của ai?
Tên quân hầu cầm đầu hỏi nói.
Ngô Ban cười lạnh một tiếng, trong kẽ răng tóe lên một chữ:
- Giết!
Ba trăm Ưng Kích quân cùng nhau nâng nỏ tên bắn, tên bay dày đặc mạnh mẽ, hai mươi mấy binh lính quân Tào đều kêu thảm thiết ngã xuống mặt đất, toàn bộ bị bắn chết, không để lại một người sống sót, nhưng tiếng kêu thảm thiết của binh lính quân Tào đã kinh động đến binh lính đang coi giữ ở đầu thành, mười mấy người đều dựa vào lỗ châu mai ngó xuống dưới nhìn ngó, bởi vì bóng đêm đen kịt, thấy không rõ tình hình phía dưới, chỉ có cảm giác có chút hoang mang, một tên quan quân cao giọng hỏi:
- Phía dưới xảy ra chuyện gì vậy?
Ngô Ban đối lại nói:
- Không có việc gì, có huynh đệ trượt chân ngã xuống thôi.
Y đánh mắt về phía quân đội Trương Kính một hồi, thấp giọng nói:
- Ta đi mở cổng thành, ngươi dẫn hai trăm huynh đệ chuẩn đoạt lấy Ủng thành (bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành)!
Ngô Ban dẫn dắt trười người bước nhanh hướng đầu thành đi lên, vừa đi, vừa cao giọng nói:
- Phụng mệnh Vương thứ sử đến tiếp quản thành môn, các ngươi rút lui đi!
Mười mấy binh sĩ trên thành đều ngây ngẩn cả người, quân đội đều do Khiên tướng quân chưởng quản, lúc nào do Vương thứ sử quan tâm, chỉ là chi quân đội này đều là khôi giáp quân Tào, bọn họ nhất thời không phản ứng kịp, Ngô Ban bước rộng đi đến trên đầu thành, hét lớn một tiếng:
- Động thủ!
Y giơ tay chém xuống, chém chết quan quân cầm đầu ở trên đầu thành, thủ hạ ở phía sau mãnh liệt nhào tới, nhanh chóng vây quanh hai mười mấy binh lính quân Tào, không đợi bọn họ kịp thời phản ứng, hai mười mấy người đều bị loạn mâu đâm chết.
Có mấy tên lính chạy đi vặn then chốt ở đầu thành, phía dưới thành môn chậm rãi mở ra, hai trăm binh lính Ưng Kích dưới sự suất lĩnh của Trương Kính đã sớm đợi ở dưới thành lập tức xông vào Ủng thành, chạy hướng ra phía cửa thành.
Đúng lúc này, thanh âm cảnh báo trong thành bất lình lình vang lên, âm thanh vang dội chói tai, vang vọng ở trong trời đêm, Ngô Ban quay đầu lại, mới phát hiện ra một tên Binh lính quân Tào thoát được khiếp nạn, gõ chuông canh báo, Ngô Ban phẫn nộ, ra sức ném trường mâu trong tay phóng mạnh đi, trường mâu đâm xuyên qua lồng ngực của tên binh sĩ quân Tào, đóng người tên đó trên mặt đất.
Nhưng tiếng báo động đã kinh động đến quân đội coi giữ thành phía đông, có sĩ binh vội vàng bẩm báo với Khiên Chiêu. Khiên Chiêu lập tức ngây ra, quân Hán đang là dương đông kích tây, ở phía đông lấp sông đào bảo vệ thành, thu hút quân coi giữ phòng ngự, mục đích chính của bọn họ lại là phía tây thành.
Khiên Chiêu đột nhiên nhớ tới không bắt được gian tế quân Hán, y vội đến mức giậm châm một cái, ra lệnh:
- Đi theo ta!
Y trở mình lên thân ngựa, suất lĩnh gần hai ngàn binh lính chạy đi về hướng thành phía tây.
Quân thủ thành ở phía tây thành có hơn bốn trăm người, tuyện đại bộ phận đều tập trung ở ngoài thành, lúc này không cần cảnh báo, binh sĩ ở ngoài thành đã gặp phải sự tấn công mãnh liệt của Ưng Kích quân.
Ở hành lang trên thành, một trăm năm mươi binh lính Ưng Kích quân tay cầm trường mâu và hộ thuẫn đang cùng quân Tào chiến đấu kịch liệt, đường hành lang rất hẹp, chiều rộng không đến một trượng, ba trăm tên binh lính quân Tào trên cao nhìn xuống, số binh lực chiếm ưu thế, nhưng lại bị Ưng Kích quân công kích đến mức liên tiếp phải rút lui, thi thể chất đầy dũng đạo.
Hai mươi tên binh sĩ Ưng Kích quân ở dưới ngựa bắn tên, tiễn pháp chính xác, một mũi tên bắn ra, nhất định có một tên sĩ binh quân Tào trúng tên ngã xuống đất, chỉ trong thời gian chốc lát, liền có đến sáu bảy mười người bị trúng tên bắn, dọa cho binh sĩ quân Tào đều nhao nhao rút lui về phía sau, mắt thấy quân địch sắp giết lên đầu thành, hơn ba trăm tên binh lính quân Tào đã tử vong hơn nửa, binh lính còn lại cũng hồn bay phách lạc, quân tâm nhanh chóng mất đi, không biết ai hô to một tiếng:
- Chạy mau!
Trên đầu thành binh lính quân Tào bốn phía chạy loạn, Ưng Kích quân quân Hán chiếm lĩnh đầu thành, mở ra cổng thành, thả cầu treo xuống, giơ cao cây đuốc ra hiệu.
Triệu Vân xa xa nhìn thấy trên đầu thành cháy lên ngọn đuốc, lập tức mừng rỡ, y trở mình lên thân ngựa, dóng dạc hô to:
- Các huynh đệ, giết vào thành đi!
- Giết!
Một vạn binh lính quân Hán đã phát động tấn công, tiếng reo hò che trời phủ đất hướng bên trong thành đánh tới, chỉ khoảng nửa khắc đã vọt tới dười chân thành, Triệu Vân một mình đằng trước, xông vào đến thành môn, phía sau binh lính Quân Hán mãnh liệt như đại hồng thủy tràn đến tiến vào cửa thành phía tây.
Mà lúc này, Khiêu Chiêu suất lĩnh quân đội đang rất vội vàng chạy đến, khoảng cách phía tây thành còn có hơn hai trăm bước, y dừng lại chiến mã, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đội quân Hán mãnh liệt giết vào phía tây thành, một lúc sau, y quay đầu lại chạy về hướng bắc thành, y biết rằng Thái Nguyên đã thất thủ, giờ là phải xem y có thể từ phía bắc thành chạy đi hay không.
Từ hoàng hôn quân Hán đặt chân đến Thái Nguyên, đến hai canh giờ trong ứng ngoại hợp giành lấy Thái Nguyên, trước sau thời gian chưa đến bốn canh giờ, mà lúc này, Nghiệp Đô vừa mới xác định được, khói lửa báo động là từ phương hướng Thái Nguyên truyền đến.
Tào Phi ở trong phòng khoanh tay nôn nóng đi đi lại lại, trong lòng y cực kì lo sợ, cảm giác về chiến sự truyền đến từ Thái Nguyên, nhất định là quân Hán tấn công Tịnh Châu rồi, lúc này y nên làm như thế nào đây? Phụ thân điều động hai mươi lăm vạn đại quân tập hợp Trung Nguyên, Quan Trung còn có sáu vạn đại quân, ngoài ra ở U Châu và Liêu Đông bố trí có ba vạn quân đội, mà Nghiệp Đô và Hà Bắc chỉ có năm vạn quân đội trấn thủ.
Chẳng lẽ y lại phải suất lĩnh năm vạn quân đội này đi cứu Thái Nguyên sao? Hơn nữa y không có quyền điều động quân đội, cho dù y có thể điều động, y điều động quân đội đi Thái Nguyên, vậy thì Nghiêp Đô phải làm sao?
Trong lòng Tào Phi lo lắng, lại dừng bươc lại nhìn đến nóc nhà thở dài, lúc này, có binh sĩ đến bẩm báo:
- Tân Trưởng sử ở bên ngoài cầu kiến!
Tân Trưởng sử là mưu sĩ Tân Bì, quan đảm nhiệm Thừa tướng Trưởng sử. Tào Tháo mệnh y làm phụ tá cho Tào Phi, là một trong những tâm phúc mà Tào Phi tin tưởng nhất, cũng là phụ tá đắc lực của Tào Phi. Tào Phi nghe Tân Trưởng sử đến đây, vội vàng nói:
- Mau mau mời y vào!
Không bao lâu, Tân Bì liền bước nhanh đi vào nội đường, Tân Bì đến là vì việc của Thái Nguyên, y vội vàng quan tâm đến chuyện này, là bởi vì huynh đệ của y Tân Bình đang ở Thái Nguyên làm quan, y thực sự lo lắng cho an nguy của huynh đệ.
- Tham kiến trưởng công tử!
Tân Bì khom người thi lễ nói.
Tào Phi vội vàng khoát tay nói:
- Trưởng sử mời ngồi!
Tân Bì ngồi xuống liền nói:
- Trưởng công tử có biết việc chiến sự Thái Nguyên?
- Ta sao lại không biết!
Tào Phi thở dài nói:
- Hiện tại tâm ý ta phiền loạn, không biết nên làm thế nào mới tốt, mời Trưởng sử chỉ giáo.
- Rất đơn giản, trưởng công tử lập tức xuất binh, lệnh Từ Hoảng tướng quân dẫn hai vạn người tiến đến cứu Thái Nguyên.
- Nhưng..
Tào Phi do dự một chút rồi nói:
- Ta không có quyền điều động binh, Trưởng sử quên rồi sao?
- Ta biết, nhưng công tử có kim bài của Thừa tướng, có thể sử dụng kim bài điều binh đến Thái Nguyên.
Tào Phí có chút khó sử, phụ thân trước khi đi đã cho y một kim bài, đây là phòng ngừa lại xuất hiện giống như loạn Phục Hoàn điều động binh lúc khẩn cấp, chỉ giới hạn ở Nghiệp Đô, hiện tại là Thái Nguyên xảy ra chuyện, quan hệ đến đại cục của thiên hạ, dưới tình huống y không có chỉ thị của phụ thân mà tự tiện xuất binh, điều này được không?
Tân Bì liền biết được chỗ khó sử của Tào Phi, trầm giọng khuyên nhủ:
- Công tử không cần băn khăn, Tịnh Châu đã thuộc phúc địa Trung Nguyên, đối với Nghiệp Đô mà nói thậm chí so với Quan Trung còn trọng yếu hơn, nếu Tịnh Châu không giữ được, Nghiệp Đô và Thái Nguyên chỉ cách một tòa Thái Hành sơn, quân Hán bất cứ lúc nào cũng có thể giết đến, nếu chúng ta bị bắt dời đô, Hà Bắc liền khó bảo toàn được, cho nên Thái Nguyên có vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu, nếu công tử nhất định phải đợi mệnh lệnh của Thừa tướng, một khi đánh mất thời cơ chiến đấu sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, đối với địa vị của công tử sẽ ảnh hưởng rất lấn, không thua loạn dự nghiệt Viên thị lần trước.
Trong lòng Tào Phi hỗn loạn một đống, trong đầu y trống rỗng, sau một lúc lâu, y cắn môi một cái rồi nói:
- Để cho ta suy nghĩ thêm một chút.
- Công tử đừng chần chừ thêm nữa!
Tân Bì bỗng dưng đứng dậy, trừng mắt lạnh lùng nhìn Tào Phi nói:
- Hiện tại chính là khảo nghiệm sự quyết đoán của công tử, cảnh báo chiến sự đã qua đi được nửa canh giờ rồi công tử vẫn còn chưa ra được quyết định, đây chẳng là hiện rõ công từ không quả quyết, phải càng sớm điều binh càng tốt, cho dù cứu không được Thái Nguyên đi nữa, nhưng ít ra còn tỏ ra công tử quyết đoán, khiến Thừa tướng sẽ không trách cứ công tử cứu viện chậm chạp.
- Được rồi!
Tào Phi rốt cục cũng bị Tân Bì thuyết phục, y lấy ra kim bài, phủ lên một kiện y bào rồi nói:
- Chúng ta lúc này đi quân doanh!
Tào Phi và Tân Bì liền đi ra ngoài phủ trạch, trở mình lên thân ngựa, hai người dưới sự hộ vệ của hơn trăm binh sĩ chạy về phía quân doanh ngoài thành, không bao lâu, bọn họ liền chạy tới trước đại môn quân doanh. Lúc này Từ Hoảng đã nhận được tin tức, suất lĩnh các quan quân ra cửa doanh để đón tiếp.
- Bỉ chức tham kiếm trưởng công tử!
Tào Phi và Từ Hoảng cùng nhau bắc chinh Liêu Đông, tình nghĩa rất sâu đậm, cũng có được sự ửng hộ của y, y xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía trước đưa ra kim bài:
- Từ tướng quân, ta lệnh ngươi lập tức suất lĩnh hai vạn quân tinh nhuệ đi Thái Nguyên, hiện tại đi lập tức, không được có nửa điểm chậm trễ.
Từ Hoảng ngây ngẩn cả người, điều động quân đội y đi Tinh Châu nhất định phải có Hổ phù, chỉ dựa vào kim bài là không thể được, kim bài chỉ giới hạn điều binh ở nội thành Nghiệp Đô.
Tuy nhiên Từ Hoảng cũng biết Thái Nguyên tình thế nguy cấp, y nhìn kim bài Thừa tướng trên tay Tào Phi, cúi đầu trầm tư một lát, rồi dứt khoát nói:
- Bỉ chức tuân lệnh!
Từ Hoảng quay đầu hướng sang phó tướng Tang Bá nói:
- Ta sẽ tự mình dẫn hai vạn đại quân đi Thái Nguyên, ngươi phải dẫn quân lưu thủ Nghiệp Đô, tất cả đều phải nghe theo mệnh lệnh của trưởng công tử.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Từ Hoảng bước nhanh trở về đại doanh, cùng Tang Bá nhanh chóng bàn giao quân quyền, nửa canh giờ sau, Từ Hoảng suất lĩnh hai vạn tinh nhuệ quân Tào trong đêm rời khỏi Nghiệp Đô, một đường hành quân hướng bắc, hành quân cấp tốc về hướng khe núi Thái Hành sơn.
Lúc này là thời gian canh hai đêm tối, Tào Phi và Từ Hoảng đều không biết, chính vào lúc này, quân Hán đã đánh vào được thành Thái Nguyên rồi.