Bình Minh Ngủ Say

Chương 62

Trong lãnh thổ đế quốc, tinh hệ đệ nhất, thủ đô tinh thành Yaslan.

Phòng khiêu vũ Aphrodite.

Âm nhạc nhẹ nhàng lưu chuyển trong sảnh đợi, ánh sáng lấp lánh trong màn hình tua rua đỏ tươi, những người đàn ông mặc áo đuôi én màu đen và phụ nữ mặc váy đen đang chơi các nhạc cụ trên dàn nhạc, nhạc cụ đồng và nhạc cụ bộ gõ.

Dàn nhạc giao hưởng cảu tinh thành Yaslan, một trong những dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng nhất của đế quốc, hàng năm bao gồm vô số giải thưởng âm nhạc lớn. Nhưng mà giờ phút này, bọn họ cũng bất quá là chỗ này không đáng kể mà điểm xuyết cho không khí ở nơi đây.

Bên trong vũ trường màu vàng, từng chiếc váy múa nở rộ như hoa. Mùi son của nữ tử mang theo mùi nước hoa của nam nhân, được bao bọc bởi nụ hoa mềm mại đặt trên bờ vai rộng lớn, môi đỏ, má thơm, bước nhảy đan xen.

Bóng người đang xoay tròn, châu báu đang phản chiếu, khi âm nhạc chuyển sang kích động, tiếng cười cũng vang lên, bạn gái nắm tay nhau, có một đôi tình nhân ôm hôn dưới ánh đèn.

Đây là nơi vui chơi của giới quý tộc thượng lưu.

Bối Mạn Nhi ngồi ở một bên, nàng nhìn các thiếu nam thiếu nữ vui vẻ xoay tròn trước mắt, duy trì nụ cười tao nhã trên mặt.

Âm nhạc dừng lại, mấy thiếu nữ xách làn váy, bước chân tinh xảo tiến lại gần.

Các cô gái vì khiêu vũ mà hai má ửng đỏ, trên trán thấy mồ hôi, giờ phút này đang chờ mong nhìn về phía Bối Mạn Nhi: "Cô Bối, cô, cô cảm thấy chúng tôi nhảy như thế nào?"

"Tất cả mọi người nhảy quá đẹp." Bối Mạn Nhi gật gật đầu, đầu ngón tay mười ngón tay của nàng chạm vào ngực, tinh xảo mím môi, lần lượt lễ phép mỉm cười bình luận qua.

"Bước nhảy của Thư tiểu thư nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

Một nụ cười thanh lịch.

"Julia cô nương quả nhiên cùng Hubble thiếu gia thập phần xứng đôi."

Một nụ cười.

"Na Na, cái váy mới này của cô thật đẹp, tựa như thiên nga trắng trong truyện cổ tích..."

Cười đến mặt sắp cứng đờ...

Trước khi bài nhạc tiếp theo vang lên, Bối gia đại tiểu thư cầm lấy cây gậy nạm kim cương bên cạnh, mượn cớ từ phòng khiêu vũ Aphrodite chạy ra.

Cô xoa xoa khuôn mặt cứng đờ ở cửa, đem thiệp mời vũ hội xoa nát thành một đoàn, ném vào thùng tái chế ven đường.

Trước khi gia nhập Quân đội Ngân Bắc Đẩu, cô đã có tài năng khiêu vũ, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

Trời nắng, đám đông qua lại. Đường phố hai bên treo cờ nhỏ xinh đẹp, xe buýt vẫn đang chạy ở phía xa.

Bối Mạn Nhi đi thêm hai bước nữa, nhìn thấy máy bay trong nhà dừng ở bên đường, lão quản gia mặc trang phục màu xám hướng nàng hành lễ, đỡ nàng lên phi hành.

Thế giới xung quanh cô ấy, mọi thứ đều khác. Cũng nên nói, tất cả mọi thứ trên thế giới đã trở lại hình dạng ban đầu?

Mạn Nhi không nhớ làm thế nào cô trở về nhà.

Máy bay tư nhân bị dừng ở cửa lớn, cô chống gậy đi vào cửa lớn lộng lẫy, giẫm qua con đường hoa viên lát đá cuội.

Mẹ cô vội vàng xách váy ra nghênh đón, dọc đường đi người giúp việc nhiệt tình hành lễ. Chim hoàng yến đang hát trong lồng chim trên đầu. Đầu bếp nãi nãi cười tủm tỉm nói, đại tiểu thư mau nếm thử bánh mì Brio mà bà mới nướng.

Cô có thể quên, không có vấn đề gì.

Cô ở Ngân Bắc Đẩu mới ngây người hơn một tháng.

Bối Mạn Nhi một lần nữa treo một nụ cười thanh lịch, cảm ơn tất cả mọi người quan tâm đến cô, và sau đó trốn trong phòng ngủ của mình.

Phòng rất rộng rãi, cô vừa đi vào liền nhìn thấy gương toàn thân được chạm khắc bằng gỗ lê, vì thế cởi mũ ren ngọc trai trên đầu xuống, lại bẻ một chút mái tóc xoăn nóng bỏng.

Cô ấy ổn, cô ấy ổn.

"Bảo bối..."

Bối phu nhân ở bên ngoài nghẹn ngào gõ cửa, "Đừng khổ sở, mở cửa nói chuyện với mẹ, được không?"

"Sang năm chúng ta sẽ phẫu thuật tái sinh, con nghỉ ngơi một năm, sang năm sẽ làm phẫu thuật. Bố mẹ đã tìm bác sĩ giỏi nhất, bảo bối của mẹ sẽ sớm khỏe mạnh, mẹ đảm bảo."

Nửa phút sau.

Cánh cửa phòng ngủ đại tiểu thư mở ra.

Bối Mạn Nhi lẳng lặng đứng ở nơi nào, trên mặt xinh đẹp biểu tình bình tĩnh, chỉ là khóe mắt lóe lên trang điểm sáng ngời, có chút giống như lệ quang.

Cô lắc đầu, từ từ mở miệng: "Mẹ... Con không buồn, con chỉ cảm thấy kỳ lạ."

"Con giống như một kẻ đào ngũ, trở về từ tinh hà như một kẻ thua cuộc. Con đem một chân của con ném ở nơi đó, còn bỏ lại bằng hữu của con, người mà con thích..."

Mạn Nhi quay lại và lẩm bẩm: "Nhưng con đã trở lại vì điều gì."

"Rõ ràng cho dù trở về..."

Ngón tay mềm mại của cô lướt qua đầu gối của mình, vải lụa màu hồng phấn lưu động dưới đầu ngón tay thiếu nữ, "Con cũng không có cách nào nhảy múa nữa."

Bối phu nhân rưng rưng che môi, "Không, bảo bối của mẹ..."

Bối Mạn Nhi không có nhìn mẫu thân của nàng, nàng chỉ ngửa đầu nhìn ngoài cửa sổ Yaslan Tinh Thành trời nắng, nhìn mây trắng giống như kẹo bông.

Cô đặt một sợi tóc xoăn buông ra phía sau tai, lẩm bẩm: "Tại sao con phải trở lại."

Âm thanh của máy quang não trên cổ tay vang lên.

Bối Mạn Nhi rũ mắt xuống... Ồ, quang não của cô ấy cũng được thay thế bằng kiểu dáng mới nhất.

Nhưng điều đó có nghĩa là gì?

Từ nhỏ cô đã không hứng thú với những món đồ xa xỉ này, nếu không phải như vậy, cũng không đến mức đi học trường quân sự Khải Áo.

Huống chi, tin tức hiện tại vang lên, không phải mời thì là lời mời.

Bối Mạn Nhi không chút để ý muốn bấm nẻ, ánh mắt tùy ý liếc mắt một cái, đột nhiên ngưng lại!

......

Ngoài cửa lớn bối gia, mấy cô gái trẻ ăn mặc thời thượng hai mặt nhìn nhau.

Đột nhiên, một trong số họ tỏa sáng: "Đó là tiểu thư Bối, cô ấy đi ra ngoài!"

Quả nhiên, thân ảnh màu phấn vừa mới yên tĩnh ngồi yên tĩnh ở vũ hội, hành sắc vội vàng xuất hiện ở cửa.

Các cô gái quý tộc vội vàng vây quanh, cầm đầu áy náy cúi đầu: "Xin lỗi Bối tiểu thư, hôm nay là chúng ta tùy tiện mời, không có lo lắng đến tâm của tiểu thư... Mong..."

Hình ảnh thân hình màu hồng phấn một trận lốc xoáy, từ bên cạnh các cô gái quý tộc thổi qua.

Chỉ thấy Bối Mạn Nhi hai mắt bốc lên ánh sáng, gậy cũng không cầm mà lao ra khỏi nhà. Cô vừa chạy, vừa nâng làn váy cồng kềnh lên nhanh chóng thắt nút, lại vung giày cao gót lên, giẫm lên giày đế bằng.

Một giờ sau, Cảng Sao Cá Voi Trắng!

Cô gật gật đầu, xoay người nhảy lên máy bay nhà mình, đánh một cái lên đài điều khiển: "Kịp!"

Các cô gái quý tộc đồng loạt kinh hãi: "Bối tiểu thư!?"

Lúc máy bay cá nhân cất cánh từ bãi đỗ xe của Bối gia, tiếng thét chói tai kinh khủng của lão quản gia và Bối phu nhân cũng truyền ra:

"Đại tiểu thư, không được a——"

"Lão thiên gia a, bảo bối của ta ——"

Bối Mạn Nhi không nghe thấy, trái tim nàng đập thình thịch, cảm giác máu chạy khắp toàn thân.

Gió của tinh thành Yaslan quấy rầy những lọn tóc xoăn màu hạt dẻ, biến kiểu tóc mà stylist mới làm vào buổi sáng.

Thật nhanh, nhanh quá.

Ánh mắt Bối Mạn Nhi lấp lan, hai tay nàng khống chế đài điều khiển, bay trên con đường bay chuyên dụng trên tinh thành Yasland.

Từng chiếc máy bay tư nhân bị bỏ lại phía sau, đường phố phía dưới cùng đám người chỉ còn sót lại bóng dáng.

Cô ấy nhanh như gió.

Cô không biết vì sao mình lại bức thiết như vậy, giống như muốn nghênh đón cũng không chỉ là một người bạn từ Ngân Bắc Đẩu trở về.

Càng là chính mình mất mát... Vô tình ném một phần ở đâu đó.

Ai đó hét lên: "Chúa ơi, cô bé đó là ai? Kỹ thuật này, trâu bò!"

"Hắc, thủ pháp này giống như đã lái robot."

Nhưng cô ấy đã từng thao túng những thứ khổng lồ thép nhanh hơn.

Cô ấy đã từng...

Vù!! Tiếng gió sắc bén, Bối Mạn Nhi vặn cần điều khiển, nhất thời lại vượt qua mấy chiếc máy bay cùng đường.

Khóe mắt còn dư quang, nàng nhìn thấy một đại thúc ở trong máy bay sảng khoái cười to: "Đúng, nhất định là đã lái qua robot. Tám phần a, là robot quân dụng!"

Cô ấy đã từng, nhanh hơn gió.

=

Một giờ sau, cảng Sao Cá Voi Trắng.

Khương Kiến Minh một mình đeo một cái túi, chậm rãi từ trong đoàn tàu vũ trụ đi ra, bị người ta chen chúc di chuyển về phía trước.

...... Cho dù Garcia quyết tâm thúc giục anh đi trước, anh cũng không có khả năng thật sự lái chiến hạm quân dụng Ngân Bắc Đẩu trực tiếp hạ cánh tại Tinh Cảng, làm như vậy chỉ khiến cho mọi người náo động.

Cuối cùng, anh vẫn nhờ thủ lĩnh nhờ người an bài một chút, ở giữa chuyển một chuyến tàu vũ trụ, khiêm tốn trở về Yasland.

Khương Kiến Minh bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cúi đầu nhìn cổ tay máy. Lúc anh lên xe, gửi cho Bối Mạn Nhi một tin nhắn, hy vọng hẹn gặp mặt một lần.

Kết quả Bối tiểu thư trả lời như thế nào còn chưa thấy, trước tiên quẹt quẹt bật lên vài tin nhắn văn tự, làm cho người ta hoa cả mắt:

[Bây giờ đến đâu rồi] 45 phút trước

[Trả lời.] 40 phút trước

[......] 35 phút trước

[Vẫn còn tức giận? Là anh chọc tôi trước, Tạ Dư Đoạt hẳn là đã nói với anh, tôi không thích cùng cái tên Ryan Khải Áo được nhắc tới. ] 28 phút trước

[Khương? ] 21 phút trước

[Khương Kiến Minh, tôi cần phải đảm bảo an toàn cá nhân của anh, tôi cảnh báo anh, không nên nổi giận, không ai ở đây sẽ dỗ dành anh.] 20 phút trước

[...... Tôi đã sai, mau trả lời tôi] 6 phút trước

[Anh còn có thể trở về Ngân Bắc Đẩu sao? ] 1 phút trước

Khương Kiến Minh nhìn quang não trên cổ tay: "..."

Cả người anh lâm vào mê hoặc thật sâu.

Nếu như không phải có thể kiểm tra thời gian gửi thư, anh sẽ cho rằng mình không phải một giờ không có xem quang não, mà là mất liên lạc suốt mười ngày.
Bình Luận (0)
Comment