1.
Trong viện Lâu Ngô, vạn vật im lìm tựa ve sầu mùa đông.
Phu nhân nhắm mắt tựa mình trên ghế bành, chợt khẽ nhíu mày ho một tiếng, rồi lại uể oải day day thái dương.
Vương ma ma đứng hầu bên cạnh lập tức tiến lên: “Thưa phu nhân, nhà bếp nhỏ có hầm lê tuyết đường phèn, người có muốn dùng một bát không ạ?”
Bà mở hờ đôi mắt, lười biếng lắc đầu.
“Đều tại con nh//ục bình phong hôm qua h/ầu h.ạ không chu toàn, khiến người bị nhiễm phong hàn.”
Vương ma ma dè dặt hỏi: “Vẫn chưa xin chỉ thị của người, không biết nên x ử t r í nó thế nào ạ?”
“Bình nữ đó đâu rồi?”
Cát Tường vẫn luôn đợi sẵn bên cạnh, nghe vậy toàn thân run lên bần bật, vội q u ỳ rạp xuống đất. Dù đã làm nh//ục bình phong mấy năm, đã luyện được bản lĩnh lửa đ ố t không sờn, nhưng một tiếng ho của phu nhân cũng đủ khiến nàng hồn xiêu phách lạc: “Phu nhân tha mạng!”
Cả phủ trên dưới đều biết, vị phu nhân Trịnh cô này xuất thân từ gia tộc Trịnh thị ở Huỳnh Dương, vốn tự cho mình là bậc tôn quý, nên yêu cầu đối với mọi khoản chi tiêu của đám nô bộc thường ngày cũng cực kỳ hà khắc.
Kẻ nào chỉ cần sơ sẩy một chút, đa phần đều bị gh ét/bỏ mà bán đi.
Làm nh//ục bình phong tuy không phải việc nhẹ nhàng, nhưng dẫu sao cũng là thân ở Hầu phủ, cơm ăn áo mặc không phải lo.
Nếu bị bán đi, sẽ không bao giờ tìm được một nhà quyền quý nào khác để h/ầu h.ạ nữa. Kẻ may mắn còn có thể miễn cưỡng cầu được bữa cơm no; kẻ phận bạc thì bị bán thẳng vào kỹ viện, sống không bằng ch.êc.
Huống hồ Cát Tường lại là gia nô truyền đời*, nếu bị bán đi, e rằng còn làm liên lụy đến cha mẹ già yếu.
*家生子 (Gia sinh tử): chỉ những nô tỳ được sinh ra ngay trong phủ, có cha mẹ cũng là nô bộc của gia đình đó. Họ là “gia nô truyền đời”, số phận gắn ch.ặt với chủ nhân từ khi sinh ra.
Nghe nàng cầu xin hết lần này đến lần khác, Trịnh cô khẽ nhíu mày, cúi người nâng cằm nàng lên.
“Nô tỳ trong phủ này quả là càng ngày càng vô dụng.”
“Nhưng con bé này trông cũng thanh tú, cứ đem đi làm ‘giấy mỹ nhân’ đi, cũng là để những kẻ sau này biết đường mà h/ầu h.ạ cho phải phép.”
“Dạ.” Vương ma ma run rẩy cúi đầu vâng lệnh.
Cát Tường sững người, chỉ kịp r.ê.n lên một tiếng ai o.á.n, rồi lại nặng nề d.ập đ.ầu: “Tạ ơn phu nhân.”
Ta đứng nép sau rèm cửa, nín thở thu mình, mắt không dám nhìn ngang. Từng cơn gió lạnh buốt xuyên qua khe rèm, tựa như từng nhát d a o cứa vào mặt, vào tay ta.
Ta không dám động, bởi Hầu phủ này có thêm một cái x á c nô tài cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Ta không muốn ch.êc, càng không muốn biến thành giấy mỹ nhân giống như Cát Tường.
2.
Giấy mỹ nhân là thứ dùng để h/ầu h.ạ quý nhân lúc đi vệ sinh.
Tên nghe thì hay, nhưng công việc hàng ngày lại là thứ b/ẩn th.ỉu nhất.
Hầu gia đã không chỉ một lần khen rằng phu nhân người vừa đẹp, tâm tư lại khéo léo.
Ví như giấy mỹ nhân này, đêm phải ngủ bên cạnh bô thùng, nhưng cũng phải luôn tẩm ướp hương phấn, hễ nghe tiếng động là phải l.ết gối đến, dùng chính thân thể mình để h/ầu h.ạ một cách nh.ục nh.ã nhất.
“Mỹ nhân làm giấy, quả thực là diệu thú vô cùng.”
Chính vì câu khích lệ này, mà Trịnh cô lại càng thêm đắc ý, nghĩ ra đủ mọi cách để biến người thành vật lấy lòng Hầu gia.
Nhưng suy cho cùng, việc này cũng là chuyện thất đức làm tổn hại đến nhân tính, nên bà ta không tiện công khai mua mỹ nhân về làm giấy, mà chỉ đem những nô tỳ phạm lỗi lớn ra để tr.ừng ph.ạt.
Những kẻ nào tâm tính yếu đuối, không chịu nổi sự gi.ày v.ò thì sớm tìm đến cái ch.êc, cũng coi như là một sự giải thoát.
Nhưng với những kẻ sinh ra đã là nô bộc như Cát Tường, một nhà già trẻ đều ở trong phủ, muốn ch.êc cũng chẳng dễ dàng gì.
Cát Tường còn được huấn luyện làm nh//ục bình phong trước ta cả một năm, theo lý mà nói, vốn sẽ không phạm phải sai lầm.
Nhưng chỉ vì hôm qua Thế tử Lý Tầm đến thỉnh an, lúc đi ngang chẳng biết nghĩ gì mà đưa mắt nhìn nàng thêm một cái. Phu nhân tuy không nói lời nào, nhưng sắc mặt đã ngay lập tức sa sầm.
Cát Tường nào hay biết mình đã phạm phải đại kỵ của bà.
Nhưng dù có biết hay không cũng chẳng làm được gì. Thân là bình nữ, một khi đã vào “phiên trực”, thì vốn đã không được động, không được biện bạch, cũng không được trốn tránh.
May mà Trịnh cô không nổi g.i.ậ.n ngay lúc đó, ta còn tưởng Cát Tường đã thoát được một kiếp, nào ngờ hôm nay, bà lại bị “nhiễm phong hàn”.
Sau khi x ử t r í Cát Tường xong, Trịnh cô cũng chẳng còn ho nữa: “Hôm nay có gia yến, mau rửa mặt chải đầu cho ta, lấy chiếc áo gấm kim tuyến lấp lánh mà Thế tử tặng hồi trước Tết ra đây, còn cả chiếc trâm ngọc bích đeo hồi sinh thần năm ngoái nữa...”
Vương ma ma vội vàng vâng dạ, tất cả mọi người lại xúm quanh Trịnh cô mà bận rộn.
Trong Hầu phủ này, ngoài Hầu gia ra, thì bà chính là trời.
Dẫu sao, năm đó khi trở thành kế thất, bà mới mười lăm, cũng chỉ vừa vặn lớn hơn Lý Tầm bảy tuổi.
Hầu gia dường như tự thấy mình có lỗi, nên hết mực sủng ái, mọi việc đều trăm điều chiều theo ý bà.
Những năm đầu, Hầu gia thường xuyên chinh chiến nơi sa trường, ngắn thì vài tháng, dài thì ba năm, năm năm.
Ở cái tuổi xuân đẹp nhất của người con gái, Trịnh cô đã phải quán xuyến cả Hầu phủ, lại phải chăm lo cho một vị Thế tử nhỏ tuổi hơn mình.
Từ một vị đích nữ tôn quý của Trịnh thị trở thành Hầu phu nhân, bà không thể cùng các tỷ muội ngâm thơ vịnh nguyệt, cũng chẳng thể rong ruổi trên lưng ngựa nơi núi rừng hoang dã được nữa.
Bà bị gi.a.m cầm trong thâm trạch, tựa như một con chim trong lồng.
Năm tháng qua đi, một cô nương kiêu kỳ, tùy hứng ngày nào cuối cùng cũng đã trưởng thành và trở thành phu nhân của hiện tại.
Bà tĩnh lặng, cao quý, nhưng lại sợ lạnh, sợ nóng, sợ đói. Xung quanh vây đầy kẻ hầu người hạ, nhưng tất cả lại tựa như một vũng nước t.ù.
Chỉ khi Thế tử hàng ngày đến thỉnh an, trong viện mới le lói chút sinh khí.
Ta khẽ rũ mắt, Lý Tầm chính là ánh dương duy nhất trong chốn hậu trạch này, nhưng cũng là lưỡi đ a o sắc bén nhất, g i ê c người không thấy m.á.u.
Như Cát Tường của ngày hôm nay, và cả... Trương ma ma, người từng coi ta như con gái ruột.