Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh

Chương 3

5.
Thân là một đầu bếp, sao Trương ma ma có thể bất cẩn dâng lên món ăn tương khắc được?

Ta đem tất cả số tiền tích cóp mà bà cho ta ra, chuẩn bị rượu ngon thức quý, ngày ngày hiếu kính Vương ma ma.

Cuối cùng, trong một lần bà say rượu, ta đã biết được chân tướng.

Chỉ vì hôm đó, Thế tử Lý Tầm và nữ nhi của Thôi thị ở Thanh Hà đã định ra hôn ước.

Đứa con riêng mà bà đã dốc lòng chăm sóc từ nhỏ, sắp phải thành thân rồi. Cậu bé từng ngọt ngào gọi bà một tiếng “tỷ tỷ”, sắp sửa thuộc về một nữ nhân khác.

Trịnh cô t.ứ.c g.i.ậ.n, uất ức, nhưng lại bất lực. Bà chỉ có thể hờn dỗi.

Cơn g.i.ậ.n này không có chỗ trút, cuối cùng lại trút thẳng lên người Trương ma ma.

Chủ tử x ử t r í nô tài, vốn dĩ chẳng cần lý do.

Món ăn ngày hôm đó, căn bản cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng Trịnh cô đã nói là sai, thì chính là sai.

Thế là, Trương ma ma, người đã dùng nửa cái màn thầu để cứu ta, người đã đợi ta phụng dưỡng lúc về già, đã trợn mắt, r.ê.n rỉ suốt một đêm trong cơn đau vì “gậy oan”, rồi ch.êc đi trong chính đêm đó.

Nực cười thay, một người đầu bếp đã ch.êc, nhưng hai người kia cuối cùng lại thấu hiểu lòng nhau, sau khi giãi bày tâm sự lại trở thành một đôi “mẹ hiền con thảo” thân mật, khắng khít vô cùng.

Không một ai đoái hoài đến cái ch.êc của một người đầu bếp h/èn m/ọn.

Chỉ có ta, q u ỳ trước linh vị của Trương ma ma, thầm thề rằng sẽ đòi lại công đạo cho bà.

Mạng của nô tài, tại sao lại không phải là mạng?

Bà ta không xem ta là người, thì ta lại càng phải sống cho ra một con người đàng hoàng.

Ta lại càng dốc lòng lấy lòng Vương ma ma, tiền công tháng nhận được, ngoài những khoản chi tiêu cơ bản ra, ta đều đem hiếu kính hết cho bà.

Có được mối quan hệ này, ta nhanh chóng được điều từ phòng ngoài vào phòng trong, trở thành bình nữ thân cận nhất bên cạnh Trịnh cô, chỉ sau Cát Tường.

Đến khi được lại gần, ta mới phát hiện, Trịnh cô đã b/ệ/nh không hề nhẹ.

Bà ta canh chừng Lý Tầm, nhi tử trên danh nghĩa này, cực kỳ ch.ặt chẽ, nhưng đối với con dâu Thôi Lư thì lại trăm điều gây khó dễ.

Rõ ràng cả hai đều xuất thân từ dòng dõi Ngũ quận Thất vọng danh giá, nhưng bà ta lại chê bai Thôi Lư chỉ là đích nữ của một nhánh thứ, không tôn quý bằng mình. Lại còn chê bai của hồi môn của đối phương quá ít, tướng mạo lại quá tròn trịa, lễ nghi không đủ chuẩn mực...

Bà ta giống như một bà mẹ chồng khó tính nhất, lúc nào cũng ra vẻ bề trên, yêu cầu con dâu phải h/ầu h.ạ túc trực.

Thân bị đạo hiếu đè nặng, Thôi Lư bị bà ta d.ày v.ò, nhưng lại không thể phản kháng, chỉ đành năn nỉ phu quân của mình ra mặt cầu tình.

Và đây, chính là điều mà Trịnh cô mong đợi.

Bà ta muốn gặp Lý Tầm.

Bà ta muốn có được Lý Tầm.

6.
Gia yến vừa tàn chưa được bao lâu, Trịnh cô đột nhiên lên cơn đau đầu dữ dội.

Vương ma ma không dám chậm trễ, lập tức sai người đi báo cho Hầu gia, lại mời cả phủ y đến.

Khi Hầu gia đến, phủ y cũng vừa chẩn đoán xong.

“Phu nhân lại tái phát b/ệ/nh cũ rồi, vẫn là phải tĩnh dưỡng.”

Hầu gia qua loa dỗ dành vài câu, rồi quay người đi đến chỗ di nương.

Bao năm qua, chứng đau đầu của Trịnh cô cứ tái đi tái lại mãi không dứt, Hầu gia ban đầu cũng có đau lòng, nhưng nam nhân mà, sự kiên nhẫn luôn có giới hạn. Sau khi bà tự trách mình không thể h/ầu h.ạ chu toàn, lại chủ động nạp thêm cho ông mấy phòng mỹ thiếp, Hầu gia đã sớm quen với chứng đau đầu lúc có lúc không này của bà.

Ông vừa đi, phu nhân liền ôm đầu r.ê.n rỉ: “Vẫn như mọi khi, gọi Thế tử phu nhân đến hầu b/ệ/nh.”

Vương ma ma không dám chậm trễ, lập tức cho người đi mời.

Nha đầu bị điểm danh mặt tái mét.

Phu nhân luôn đau đầu về đêm, lại luôn hành hạ Thôi Lư đến hầu b/ệ/nh.

Đôi vợ chồng son đó, chưa từng được mấy ngày yên ổn.

Nếu là ngày thường thì cũng đành, nhưng huynh trưởng nhà mẹ của Thôi Lư vừa mới lập đại công, trong tiệc nhà Hầu gia còn hết lời khen ngợi, lại dặn Lý Tầm phải đối xử tốt với Thôi Lư, hai ngày nữa còn phải cùng nàng về phủ thăm nhà.

Vào đúng thời điểm quan trọng này còn gây sự như vậy, e rằng sẽ bị Thế tử phu nhân c.ă.m h.ậ.n.

Nhưng Trịnh cô nào có quan tâm: “Sao thế? Lời của ta bây giờ cũng không có tác dụng nữa rồi à?”

Bà day day trán: “Đổi người khác đi mời, còn cái đứa không có mắt này, ngày mai bán đi cho ta.”

Nha đầu kia bị b.ị.t m.iệng lôi ra ngoài.

Một người khác run rẩy lo sợ đi mời.

Cuối cùng, Thôi Lư vẫn phải đến.

Nàng cung kính hành lễ, trên mặt không hề có một nét o.á.n g.i.ậ.n nào.

Sau đó liền rửa tay sạch sẽ, bắt đầu xoa bóp cho Trịnh cô.

“Con ngoan, vẫn là con hợp ý ta nhất.”

“Hôm nay nếu không có con, ta chắc đã đau đến ch.êc rồi.”

Miệng phu nhân nói những lời tốt đẹp, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Bà đưa mắt ra hiệu, Vương ma ma hiểu ý, cho tất cả mọi người lui ra, còn mình thì lén cho thêm một ít thuốc vào trong dầu đèn.

Nửa canh giờ sau, tay chân Thôi Lư mềm nhũn, hai mắt mỏi nhừ.

Trịnh cô đúng lúc nắm lấy tay nàng: “Mệt rồi sao? Ta đã đỡ nhiều rồi, con nghỉ một lát đi.”

Thôi Lư đứng dậy định cáo từ, nhưng bà ta không cho: “Ta không rời con được, hay là con cứ vào trong phòng bích sa chợp mắt một lát đi?”

Ta thấy Thôi Lư gắng gượng nở một nụ cười: “Vâng, thưa mẫu thân.”

Nàng đã trúng phải thuốc mê, loạng choạng được người ta dìu vào nằm xuống, chẳng bao lâu đã ngủ say như ch.êc.

Trịnh cô cười khẩy một tiếng: “An nghỉ đi.”

Trong phòng trong bận rộn một hồi lâu, Vương ma ma mới vươn vai mệt mỏi bước ra.

Thấy ta vẫn đang làm nh//ục bình phong, bà khẽ nheo mắt: “Phú Quý, ngươi là đứa biết điều, nên ma ma cũng bằng lòng nâng đỡ ngươi.”

“Nhưng có vài lời, ma ma vẫn phải nhắc lại cho ngươi nhớ...”

“Bình nữ, vốn dĩ chỉ là một món đồ vật. Một món đồ vật không thể nghe, không thể thấy, và càng không được phép có miệng.”

Ta không hé một lời, lưng vẫn thẳng tắp không một chút lay động, chỉ có mi mắt khẽ cụp xuống ra hiệu.

Bà ta hài lòng gật đầu: “Ta già rồi, bên cạnh phu nhân cần một người thân cận, tâm phúc.”

“Phú Quý, ta thấy ngươi chính là một lựa chọn tốt.”

Ta đúng lúc để lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết.

Bao năm dốc lòng hiếu kính cuối cùng cũng không uổng phí. Vương ma ma đã hài lòng về ta, cũng có nghĩa là phu nhân đã ngầm thừa nhận lòng trung thành của ta.

Ngày tháng mà ta hằng mong đợi, cuối cùng cũng đã đến.

Bình Luận (0)
Comment