Bình Nữ - Ngải Thanh Khanh

Chương 8

15.
Ta thả Cát Tường ở Tây Các ra.

“Ngươi đã làm được rồi.”

Nhìn con người l.i.ệ.t trên giường không thể động đậy, giống như một miếng giẻ rách, nàng không thể tin nổi mà che miệng lại, nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng qua kẽ tay.

Ta ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

Nếu không có sự nhẫn nh//ục chịu đựng của nàng, Trịnh cô sẽ không trúng thuốc mà xuất hiện triệu chứng mang thai giả, cũng sẽ không bị Hầu gia gh ét/bỏ.

Ta sớm đã hiểu ra, trong Hầu phủ này, người thật sự là trời, chính là Hầu gia.

Người có thể x ử t r í chính thất phu nhân, cũng chỉ có Hầu gia.

Nhưng chỉ đơn thuần vạch trần mối gian tình của Trịnh cô và Lý Tầm thì vẫn chưa đủ. Vì để giữ gìn thanh danh cho cả Hầu phủ, rất có thể sẽ chỉ có một mình Trịnh cô “ch.êc bất đắc kỳ tử”, còn Lý Tầm thì vẫn tiếp tục làm Thế tử của hắn.

Cho nên, ta đã lôi thêm một “khổ chủ” khác vào cuộc, chính là Thôi Lư.

Sinh ra trong một gia tộc lớn đúng là có khác, có nhà mẹ đẻ hùng mạnh làm hậu thuẫn, đầu tiên nàng đã đem bí phương có được từ Thôi gia, thứ có thể làm cho cơ bắp cứng đờ, không thể khống chế, dùng lên chính người mình. Sau đó, mượn cớ mắc phải “b/ệ/nh lạ” và sự lạnh nhạt của Lý Tầm, không nơi nào để than thở, nàng đã tìm đến Hầu gia mà khóc lóc. Dưới sự cầu xin của nàng, Hầu gia đã chuyển một phần quyền lực ở hậu viện cho nàng.

Sau đó, nàng từng bước cài cắm người của mình, rồi thuận lý thành chương mà tỏ ra mình đã phát hiện ra chuyện gi//an d/íu của hai mẹ con họ, lại khéo léo tiết lộ cho Hầu gia.

Thế nên, hôm nay Hầu gia mới đến đúng lúc như vậy.

Thực ra, trong kế hoạch của nàng, Lý Tầm vốn dĩ sẽ không kìm được lòng mà đến cầu tình. Như vậy là vừa hay có thể chứng thực được những gì nàng đã tiết lộ là sự thật.

Đáng tiếc, tên nam nhân đó quá đỗi làm người ta thất vọng.

Nhưng không sao cả, nàng sớm đã có kế hoạch ứng phó khác.

Trịnh cô bị gi.a.m, Thôi Lư rất nhanh đã “khỏi b/ệ/nh”.

Nàng cố ý châm chọc chuyện Trịnh cô tư thông ngay trước mặt Lý Tầm, thấy đối phương vẫn còn lòng che chở, liền lập tức gây gổ với hắn một trận lớn. Sau đó, nàng liền khóc như lê hoa đái vũ mà lao ra ngoài, vừa vặn ngã vào lòng Hầu gia.

Nàng mới là người thông minh nhất trong cái phủ này.

Lý Tầm không thể sinh con, hoặc là không muốn có con với nàng, vậy thì nàng sẽ tìm một người có thể. Dù sao thì, người có quyền uy nhất trong Hầu phủ này, trước nay chưa từng là Thế tử, mà chính là Hầu gia.

Nửa năm sau, nàng đã toại nguyện mang thai.

Lần này, đến lượt Lý Tầm mặt mày xanh mét, hai mắt long lên sòng sọc. Nhưng hắn lại không thể làm gì được, vì hắn cũng không biết tại sao mà mắc phải b/ệ/nh lạ, l.i.ệ.t trên giường.

“Đồ t.iện nh.ân đ/ộc/ á.c, là ngươi!”

Thôi Lư căn bản không thèm để ý đến hắn, ch.ửi mấy câu thì đã sao? Dù sao thì, hễ hắn có một câu nào không phải, tự nhiên sẽ có tiểu tư ngay lập tức nhét tro hương vào miệng hắn.

Bây giờ nàng không cần phải h/ầu h.ạ mẹ chồng, không cần phải nhìn sắc mặt phu quân, Hầu gia lại còn sủng ái nàng lên tận trời, chỉ chờ nàng bình an sinh hạ đứa con trong bụng.

“Ồ, phải rồi, thái y đã xem qua, thai này là một bé trai.” Nàng cười tủm tỉm nhìn nam nhân nằm l.i.ệ.t trên giường, giọng điệu hả hê, “Nếu ngươi cứ l.i.ệ.t mãi không khỏi cũng không sao, dù sao thì cơ nghiệp của Hầu phủ, tự khắc sẽ có người kế thừa.”

Lý Tầm tức điên lên, vừa há miệng định ch.ửi tiếp, thì tiểu tư bên cạnh đã rất lanh lợi mà b.ịt miệng hắn lại.

“Chậc chậc chậc, vẫn là không yên tâm lắm nhỉ? Lát nữa cứ cho uống một bát thuốc câm đi, giống như ngươi vậy.”

Tiểu tư nịnh nọt cười, “í a í a” ra hiệu, tỏ ý đã biết.

Lý Tầm t.ứ.c đến nổ phổi, trợn trắng mắt rồi ngất đi.

“Xì... quả là một tên vô dụng.”

16.
Bây giờ, Thôi Lư đã là nữ chủ nhân của Hầu phủ.

Ngoài cửa phòng của nàng, cũng luôn có một bình nữ đeo mặt nạ q u ỳ gối.

Đây có lẽ là tấm nh//ục bình phong hoàn mỹ nhất trên thế gian.

Nh//ục bình phong là thể diện của chủ nhà, chiếc áo lụa trên người nàng không che hết được thân thể, những đường cong tinh tế, diệu kỳ ẩn hiện, quả thực làm người ta say đắm. Điều đáng quý nhất là, nàng dường như vĩnh viễn không biết mệt, bất kể là dáng đứng hay dáng q u ỳ, dù cho là vị ma ma lợi hại nhất trong cung, cũng không thể tìm ra được một lỗi sai nào.

Thế nhưng Thôi Lư vẫn không thích nàng ta.

Nàng chê tư thế của nàng ta quá cứng nhắc, ánh mắt cũng luôn có gì đó không đúng.

“Haizz, thôi vậy, một món đồ vật vô tri vô giác, ta chấp nhặt với ả làm gì? Đợi đến ngày nào dùng chán rồi, cùng lắm là đem đi làm ‘giấy mỹ nhân’, tận dụng hết công năng, cũng không uổng công Hầu phủ đã dày công dạy dỗ một phen.”

Trên mặt bình nữ vẫn không một chút lay động, chỉ có đôi mắt bi phẫn, dần dần tràn ngập tuyệt vọng.

Còn Thôi Lư thì nằm trên giường, khóe môi nhếch lên một nụ cười vô cùng khoái trá.

Đêm đó, khi Hầu gia lại một lần nữa cho mọi người lui ra, rồi mò lên giường của nàng, ta đã lặng lẽ khóa trái cửa, sau đó châm một mồi lửa.

Trong lúc tất cả mọi người đang bận rộn cứu hỏa, ta mang theo tro cốt của Trương ma ma, cùng với Cát Tường đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chui qua lỗ chó mà trốn thoát.

Ta chưa từng tin tưởng Thôi Lư.

Mặc dù nàng quả thực đã thưởng cho ta một khoản bạc lớn, nhưng ta biết, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho ta.

Kẻ biết quá nhiều bí mật, vĩnh viễn chỉ có một con đường ch.êc.

Cho nên, vào lúc nàng đang đắc ý tận hưởng kh.oái c.ảm h/ành h/ạ Trịnh cô, còn chưa kịp ý thức được việc phải ra tay với ta, ta đã ra tay trước.

Nàng ta không biết, ta sớm đã nhờ Cát Tường mua sẵn thân phận và giấy tờ mới ở chợ đen.

Mà cái Hầu phủ t.ội l.ỗi, xấu xí và vô nhân tính này, vẫn nên sớm bị th.iêu rụi dưới một trận lửa lớn đi.

“Phú Quý tỷ, chúng ta có thể đi đâu đây?” Cát Tường hỏi ta.

“Thiên hạ rộng lớn, tự khắc sẽ có nơi không vấy m.á.u.” Ta ôm ch.ặt hũ tro cốt của Trương ma ma, nắm lấy tay nàng, “Đi thôi!”

Sải bước tiến về phía trước!

Đường về mịt mù, chẳng thấy cố nhân, chỉ nghe tân sinh.

(Hết) 

Bình Luận (0)
Comment