Edit. Viên
Khi Đoan Mộc Thắng nghe Kiêu Vương nói Ngu nhị tiểu thư là đệ tử Hoàng Thiên Kỳ trong truyền thuyết thì ngửa mặt lên trời cười to.
‘Hoàng Thiên Kỳ chính là tên giả ta dùng khi ở Huy Đông, vì không muốn ngày sau bị truy đuổi tránh có thêm phiền phức không cần thiết nên thuận miệng lấy tên giả, sau này chưa từng dùng lại, năm đó con quay về Hoắc gia, a nương một mình ở trong thôn, ta thì nóng lòng trở về, vì vậy sau này không còn dùng tên này nữa, khi nào thu nữ đồ đệ chứ? Nhưng nếu nàng có thể bịa ra chuyện này, hẳn là từng ở Huy Đông, tận mắt nhìn thấy những máy móc cơ quan do ta thiết kế, may mắn vẽ lại thôi... Thế thì tính ra, lúc đó nàng ta vẫn chỉ là đứa bé khoảng năm sáu tuổi mà thôi... Có thể nói dối như thật, có thể là người nhà nàng ta cố ý biên soạn, lấy tâm huyết người khác nói là của mình, thật bôi nhọ danh tiếng Ngu gia, nữ tử phụ hoàng con chọn cho con... Tâm thuật bất chính!’
Đoan Mộc tiên sinh là người ngay thẳng, cũng không thường nói chuyện tổn thương người, nhưng giờ biết rõ con nuôi phải phụng thánh chỉ cưới Ngu thị, còn nhận xét như vậy, có thể thấy được trong lòng cực kỳ khinh thường nàng ta.
Đoan Mộc thị ở một bên nghe mà trong lòng cũng nóng nảy. Mười lăm tuổi bà đã gả cho Đoan Mộc thắng, hai phu thê luôn hòa thuận êm ấm tình cảm mặn nồng, đặc biệt khi Đoan Mộc Thắng còn nổi tiếng gia tài bạc triệu, dáng vẻ đoan chính đáng tin, lúc nào cũng có nữ tử chủ động vây quanh, nhưng trước nay ông chẳng thèm liếc nhìn cũng không nạp thiếp. Trong mắt Đoan Mộc thị, một đời một kiếp một đôi là chuyện đương nhiên.
Sau này phu quân mệt mỏi vì nổi tiếng, quyên hết gia sản rồi ẩn cư ở nông thôn, bà cũng vui vẻ đồng ý, chưa hề có nửa oán giận. Ở trong mắt bà, tính tình đứa con nuôi A Thừa này luôn lạnh nhạt, hiếm khi hắn để ý một nữ tử, huống chi hắn còn đích thân dẫn về Đoan Mộc gia thì sao có thể là một cơ thiếp nô tỳ bình thường? Phi Yến là con cháu nhà tướng, ánh mắt lanh lợi khiến người ta yêu thích, nhưng có thể thấy được nàng cũng không phải dàng nữ tử học thuộc lòng lòng nữ giới, nếu nhi tử cưới nữ tử khác vào phủ, từ bụng ta suy bụng người, chắc chắn trong lòng Yến Nhi sẽ có vướng mắc...
Nghĩ vậy, bà mở miệng nói: ‘Loại nữ tử mạo danh, thay mận đổi đào sao có thể trở thành chính thê của A Thừa? Cần phải nghĩ cách lột mặt nạ nàng ta ra.’
Kiêu Vương nghe vậy liền nói với Đoan Mộc Thắng: ‘Mong A Đại giúp Thừa Nhi vượt qua cửa ải khó khăn này, nhận Yến Nhi làm đệ tử được không?’
Lời này vừa nói ra, cả phòng liền yên tĩnh, Đoan Mộc Thắng không nói gì, còn Phi Yến giật nẩy mình, nàng không ngờ Kiêu Vương lại yêu cầu như thế. Thấy cả phòng không ai lên tiếng, đành mở miệng hóa giải xấu hổ: ‘Tài nghệ A Đại độc đáo tinh xảo, Phi Yến ngu ngốc vụng về, sao có thể kế thừa được chứ, không thể, không thể!’
Đoan Mộc Thắng liếc nàng một cái nói: ‘Nếu ngươi ngu ngốc cũng sẽ không lấy ý tưởng từ máy cày vẽ thành dụng cụ làm muối trúc. Nhưng mà đề nghị vừa rồi của A Thừa thật vớ vẩn, khi ta tặng cuốn bản vẽ của mình cho ngươi, ngươi đã là đệ tử nhập môn chính thức của Hoàng Thiên Kỳ, nào có lý nào nhận lần nữa?’
Lời này vừa nói ra, Đoan Mộc thị cười nói: ‘A Đại của các con lại nghịch ngợm, Yến Nhi, còn không mau dâng trà cảm tạ sư phụ!’
Đoan Mộc Thắng thấy Phi Yến cũng thức thời vội vàng rót chén trà nóng hiện dâng lên, cười nói ‘Kêu A Đại quen miệng rồi, không cần kêu sư phụ đâu.’
Đoan Mộc Thắng nhận chén trà nói: ‘Nhận ngươi làm đồ đệ là Hoàng Thiên Kỳ thần long thấy đầu không thấy đuôi, không phải A Đại ở nông thôn làm ruộng, sự việc năm đó A Đại ta rất ân hận, đã thề độc không bao giờ chế tạo binh khí nữa. Lời thề không thể làm trái, nay chỉ trông cậy vào ngươi giúp Thừa Nhi vượt qua ải khó khăn này, đừng để kẻ gian bước qua cửa phủ. Nhưng Yến Nhi phải nhớ kỹ, máy móc vô tình người có tình, chỉ hy vọng sau khi ngươi nắm vững tài nghệ, càng có thể tạo nhiều phúc cho dân chúng, đừng vì tranh quyền đoạt thế mà tàn sát mạng người.’
Phi Yến đương nhiên hiểu rõ nỗi lòng của Đoan Mộc lão tiên sinh, càng có năng lực thì càng có nhiều ân hận. Giống như năm đó nàng hoàn toàn hoảng sợ khi biết chân tướng cái chết của phụ thân, nghĩ đến bao năm nay dẫn tướng sĩ bảo vệ Bạch Lộ Sơn, uổng phí biết bao sinh mạng của tướng sĩ, trong lòng quay cuồng, sự thật khó làm người ta thừa nhận.
Thấy Phi Yến gật đầu, Đoan Mộc tiên sinh cười nói: ‘thật ra máy móc cơ quan thường thay đổi, cần phải xem xét thời thế, sử dụng linh hoạt, thuyền chiến năm đó ta vẽ cũng không phải thật sự hoàn mỹ, Yến Nhi có nhận ra ở điểm nào không?’
Bình tĩnh nói, trí tuệ thủ đoạn Hoắc Tôn Đình đều trên Phi Yến, vốn nên kế thừa huyền học của dưỡng phụ, nhưng chí hướng hắn không ở thứ này, từ nhỏ đã không hứng thú. Cơ quan máy móc những vật chết cần phải có người thiết kế sáng tạo tinh tế, tùy cơ ứng biến lại là điều Phi Yến am hiểu nhất, năm đó nếu Bạch Lộ Sơn không phải đóng quân ở vùng núi đồi sỏi đá, bốn mùa thay đổi rõ rệt, cơ hội phát triển hạn hẹp, nàng có lẽ sẽ thành mối họa của Đại Tề.
Cho nên đối với tài nghệ có một không hai của Đoan Mộc tiên sinh, Phi Yến như được khai sáng, nắm vững các mấu chốt, lại thêm trước đó được Đoan Mộc tiên sinh tặng cho quyển sách, tuy đều là những bản vẽ phác thảo, nhưng đều là những bước nhập môn cơ sở. hiện giờ xem bản vẽ thuyền chiến này, cũng không còn là kẻ ngoài ngành.
Nhìn một lúc, Phi Yến ngẫm nghĩ nói: ‘Thuyền ở dưới không vững ạ!’
Vừa rồi nàng quan sát nửa ngày, thuyền này đã được qua cải tạo, sử dụng giá đỡ nâng đỡ đại pháo, cung nỏ cũng lắp thêm lò xo, tầm bắn xa hơn, nhưng bởi vì đã được sửa đổi, nên thân thuyền trở nên cồng kềnh, di chuyển sẽ không được nhanh, nếu thuyền nhỏ nhanh nhẹn tới gần, đâm thủng đáy thuyền, vậy thì dù đại pháo có mạnh đến đâu cũng bị vô nước.
Đoan Mộc Thắng gật đầu hài lòng: ‘Năm đó khi thuyền làm ra, hỏa lực rất mạnh, nhưng khuyết điểm cũng thật rõ ràng, cho nên năm đó ta thiết kế rất nhiều thuyền nhỏ hộ tống xung quanh. Đối thủ của Kính Dương Hầu không kịp trở tay nên thua, sau này ta rời đi, cũng đích thân đốt luôn con thuyền này, nếu không có bản thiết kế, muốn làm ra thuyền chiến cấu tạo tinh xảo này sẽ khó như lên trời, vốn tưởng rằng không còn hậu hoạn, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở hoàng cung. Lúc nãy ta nhìn rồi nhìn, xác định đây không phải bản sao chép, đã được sửa đổi vài chỗ, thay đại pháo bằng loại có đạn câu tản, còn là loại có thể tầm ngấm. Loại đạn câu tản này, một khi bán ra, sẽ lan rộng xung quanh, độc ác nhất là, đạn tản Này đó đảo câu tán đạn, một khi phóng ra, đó là lan đến phạm vi, âm độc nhất là lưỡi câu, khó có thể lấy ra, người trúng đạn bị thương khắp người thối rửa mà chết, dù may mắn sống sót cũng mất nửa mạng sống cuộc đời tàn phế.
Hai quân giằng co, những tướng sĩ mong chờ lập công lập danh khó tránh hăng hái giết địch, nhưng hoàn thành sứ mệnh, cởi giáp về làng, họ đều là những hán tử phải nuôi gia đình, nuôi con nuôi cái phụ dưỡng cha mẹ, nhưng nếu trúng phải đạn này, dù chiến sự có kết thúc, cả đời họ vẫn bị hệ lụy, trở thành gánh nặng gia đình, thành tai ương của vợ con... Ác độc quá, ác độc quá...’
Phi Yến nghe Đoan Mộc tiên sinh phân tích, trong lòng cũng nảy ra ý tưởng: ‘Xin A Đại yên tâm, thứ quái thú hung ác này, Yến nhi quyết không để nó làm hại người dân.’
Đoan Mộc Thắng hài lòng gật đầu, lại lấy những bản vẽ mà mình cẩn thận gìn giữ tặng cho Phi Yến.
Phi Yến nhìn Kiêu Vương ở bên cạnh, trong lòng biết, nếu hắn đã năn nỉ A Đại nhận mình làm đồ đệ, chắc chắn đã nghĩ ra kế sách đối phó, giờ đây sóng ngầm trong hoàng cung kinh thành đã nổi lên, mộtnam tử nhìn như thế cô sức yếu không làm nên tích sự, ấy vậy mà...
trên đường trở về, Kiêu Vương luôn trầm mặc, khi sắp đến vương phủ mới mở miệng nói: ‘Nếu bổn vương thật sự lập lập chính phi, nàng sẽ thế nào?’
Phi Yến yên lặng ngẫm nghĩ: ‘Thiếp không biết, chỉ chợt nhớ đến vỡ kịch từng ở trong cung xem với Hoàng Hậu, biểu muội gả cho biểu ca, người mới lại chủ động giúp biểu ca cưới long nữ tình xưa, mọi người xem đều cảm động, nhưng thiếp cảm thấy biểu muội đó chắc hẳn không yêu biểu ca, còn long nữ kia thì không biết yêu bản thân... Vậy nên, điện hạ, chàng hỏi thiếp sẽ làm thế nào ư, nơi tường cao cửa rộng này không bao giờ đi ra được, thiếp sẽ bớt yêu điện hạ một chút, bớt yêu bản thân một chút, chờ đến khi ai cũng không yêu, thì có thế thích ứng mọi hoàn cảnh, hoà thuận vui vẻ...’
Kiêu Vương nghe vậy liền nhíu mày, đột nhiên túm lấy cánh tay nàng, kéo nàng ngã vào vòng ngực mình: ‘To gan, dám nghĩ sẽ không yêu bổn vương! Nếu ở quân doanh, tội bất trung này, phải đánh loạn côn để cảnh cáo răn đe!’
Phi Yến thấy Kiêu Vương chán nản nhíu mày, trong lòng khẽ ngọt ngào, vươn ngón tay vuốt ve mắt sâu mũi cao trên mặt hắn, nhẹ nhàng nói: ‘Cho nên phải thừa lúc điện hạ anh tuấn còn là của riêng thiếp phải yêu thương nhiều vào, tránh đến khi bị nữ tử khác ngủ rồi, e rằng lúc đó không còn đáng yêu như hiện giờ nữa!’
Kiêu Vương nghe nàng nói thì cực kỳ vui mừng, thầm nghĩ: Đúng là trò giỏi, học được bản lĩnh đùa bỡn mình.
Nghĩ vậy, cúi đầu ngậm lấy môi anh đào, cuộn lấy cái lưỡi như ăn được thịt ngon không nỡ nuốt xuống. Hôn một lúc, hắn thở dài nói: ‘Vốn định cưới chính phi để nàng ta ở phía trước chắn rắc rối, để nàng không dính gió mưa, tự do thoải mái một chút.
Nhưng giờ xem ra, đấy không phải điều hai ta muốn, vậy thì Yến Nhi có bằng lòng đứng bên cạnh bổn vương, cùng đón mưa gió?’
Phi Yến không có trả lời, chỉ siết chặt bàn tay Kiêu Vương, mười ngón tay đan chặt vào nhau...