Bình Thiên Hạ

Chương 127

Edit: Meohoangngungoc

Lần này đi Kiêu vương mang theo đều là tinh binh cường tướng, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ nhanh nhẹn, tiêu diệt toàn bộ quân lính của Phàn Cảnh không còn một mống. Kiêu vương mấy ngày không gặp Yến Nhi, lúc này nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt tiều tụy của nàng, thật không thể nảo tượng được lại khiến người đau lòng như thế này. Vì thế vội vàng ôm lấy nàng, bước nhanh ra khỏi làng chài đặt lên trên xe ngựa Tiếu Thanh chạy đến, sau đó nặng nề hôn lên trán nàng một cái, sau đó ra lệnh cho Tiếu Thanh thống lĩnh đội hộ vệ hộ tống Phi Yến xuống núi.

Đậu Dũng lúc này liền tiến lên hỏi: “Bẩm Kiêu vương, còn lại bọn phản nghịch bị bắt thì nên xử trí như thế nào?Kiêu vương cụp mắt xuống, nhìn thi thể Phàn Cảnh thản nhiên hỏi: “ Trong thôn tổng cộng có bao nhiêu người?”

“ Khởi bẩm Kiêu vương, làng chài này đúng như lời mật thám truyền về, chính là dư đảng của tiền triều lẩn trốn đến đây,thay Tuyên Minh che giấu thân phận và thu thập tình báo của Hoài Nam. Làng chài cũng chỉ có sáu hộ dân. Mới vừa rồi đánh nhau có mấy tên phản dân dùng vũ khí chống cự đều đã bị đánh bị thương, hiện giờ đã bị bắt trói, có cần áp giải chúng về thẩm vấn hay không ạ?” Đội trưởng Tiết Phong chắp tay hỏi.

Kiêu vương lạnh lùng nhìn hắn một cái: “ Giữ lại làm gì? Chẳng lẽ muốn bọn họ không đánh mà khai ở nha môn là Trắc phi bị bắt đi hay sao? một người cũng không được giữ!Đều giết hết đi, nơi làng chài bí mật này cũng nhất định phải đốt cháy sạch sẽ!”

Thân mình Tiết Phong không khỏi rúng động, hắn hiểu việc này cũng là Kiêu vương ngầm nhắc nhở chính mình, một đêm gió tanh mưa máu này phải nhanh chóng xóa sạch, không được tùy tiện để lộ chuyện của Trắc phi, bằng không hãy lấy làng chài này làm gương.

Lúc đó Trắc phi rơi xuống nước, Kiêu vương nhảy xuống đầu tiên, mãi cho đến khi bọn bọ bơi thuyền đến thì đã phát hiện Kiêu vương bị trúng một đao ở bụng đang nằm úp sấp trên bờ. Khi bọn hắn cứu được Kiêu vương tỉnh lại, Kiêu vương lại lệnh cho bọn họ không được để lộ sự việc ra, đối với sứ giả Bắc Di phái tới hỗ trợ, đều trả lời đã tìm được Trắc phi, mời bọn họ quay về.

Lúc ấy hắn có chút khó hiểu, không biết vì sao Kiêu vương lại không trách tội Bá Di, mà lại cật lực che giấu sự thật Trắc phi mất tích.

Mới vừa rồi hắn cũng nghe thấy lời của Phàn Cảnh trước khi chết mới bừng tỉnh hiểu được, đơn giản là khi Kiêu vương rơi xuống nước cùng chiến đấu với tặc nhân, dĩ nhiên biết được chuyện Trắc phi bị bắt cóc là sự thật, cho nên không muốn lộ chuyện ra ngoài, miễn cho ảnh hưởng tới thanh danh của Trắc phi.

Nữ tử nho nhỏ thế này nhưng lại được Kiêu vương để ý đến như vậy? Quả nhiên là có mị lực khác người.

Tiếp theo sau đó là thời gian Kiêu vương mình mang thương tích vẫn quyết truy tìm hành tung của bọn cướp. Nhưng kẻ bắt cóc Trắc phi cũng giống như hơi nước bốc hơi trên sông, trong nháy mắt liền khôngthấy tăm hơi.

Lúc đầu Đậu Dũng cùng Tiếu Phong còn nghĩ rằng bọn họ đã đi khỏi Hoài Nam, nhưng Kiêu vương khăng khăng quả quyết nói bọn họ nhất định còn ở Hoài Nam.

Quả nhiên, lúc bắt được chim ưng truyền tin đến muốn dùng chìa khóa đổi lấy Trắc phi. Kiêu vương không do dự hai lời liền đáp ứng. Nhưng cũng bố trí mai phục trọng binh, chờ khi trao đổi sẽ ập vào bắt. Nhưng đối Phương cũng giảo hoạt không kém, lâm trận thay đàn đổi dây, thời gian cùng địa điểm đều thay đổi vào phút chót.

Kiêu vương cũng không đủ kiên nhẫn chờ bọn chúng ra chiêu mới, ngay lúc bọn chúng tiếp tục cho chim ưng truyền tin khác đến, hắn buộc vào chân chim hai khối đá nho nhỏ.

Sau khi vùng vẫy, chim ưng mổ vào khối đá vài cái thấy không tác dụng gì liền thôi, mang theo khối đá bay đi, nhưng vì vậy mà tốc độ bay của nó bị chậm lại. Chỉ trong vòng nửa canh giờ thì khối đá nhỏcũng bị lỏng dây buộc mà tự rơi ra, nhưng không uổng kì vọng là nó cũng không cất cánh nổi nữa.

Mà trước đây Kiêu vương huấn luyện bầy chó săn cũng đến lúc phát huy tác dụng, một đường truy đuổi theo dấu vết, cuối cùng ngừng lại ở bên cạnh một vách núi

Sau đó Kiêu vương sai người lặng lẽ quan sát, rốt cuộc phát hiện được thị vệ của Phàn Cảnh ra ngoài nhận tiếp tế, mới phát hiện ra ngay cả dân bản xứ cũng không biết được địa điểm bí ẩn này.

Đêm đến, nhờ bóng đêm che giấu, Kiêu vương liền cùng với thuộc hạ tự mình leo lên vách núi, cũng đúng vào đêm này Phi Yến lên kế hoạch trốn đi, làm cho thủ vệ cả thôn đều lo truy lùng nàng, lơ là phòng thủ, bị đám người Kiêu vương thừa cơ lẻn vào bên trong.

Màn đêm càng thêm dày, Phi Yến được an bài ở trong xe ngựa, gương mặt cũng đã phục hồi khí sắc, mới phát hiên ra mình đã luôn run rẩy từ đầu đến giờ.

Lúc này nàng vừa mới được cứu, lại bị tình cảnh đầy máu me vừa rồi làm cho kinh tâm động phách.

Qua một lát, Kiêu vương rốt cuộc cũng lên xe ngựa, trên người hắn còn mang theo mùi máu tươi, vạt áo trước dính máu tươi tung tóe. Phi Yến chăm chăm nhìn, ngửi thấy mùi này liền lập tức bổ nhào ra cửa sổ xe ngựa mà nôn mửa không thôi.

không phải vì mùi máu quá khó ngửi làm nàng không chịu được, mà thật sự mùi này làm cho nàng không thể không liên tưởng đến cảnh tượng quá bi thống, khi máu từ vết thương của Phàn Cảnh bắn lên vạt áo của Kiêu vương từng dòng, từng dòng nhuộm đỏ…Nghĩ đến đây nhịn không được lại muốn nôn mửa.

Kiêu vương nhìn bộ dáng của nàng, nhíu mày chậm rãi cởi bộ áo ngoài dính máu, ném vào hố bùn ở bên ngoài xe ngựa, sau đó một tay vỗ nhẹ sau lưng nàng, một tay lấy chiếc khăn mặt đã để sẵn trên kệ nhỏ đặt ở trong xe thay Phi Yến lau miệng, sau đó lấy khăn khác giúp nàng lau đi đôi chân dính đầy máu và bùn đất, rồi cầm máu cho đôi chân của nàng.

“Yến Nhi có bị thương chỗ nào nữa không?” Kiêu vương ngẩng đầu hỏi, lại phát hiện Phi Yến đang ngẩn người, bàn tay đang cầm khăn nắm lại thành quyền sau đó nhẹ giọng nói: “ Yến Nhi nói chuyện đi, đừng làm cho bổn vương lo lắng”. Dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn dịu dàng, không hề thấy bóng dáng lãnh huyết vô tình như diêm vương đòi mạng vừa rồi.

Phi Yến bị hắn kéo tay, mới có chút trấn tĩnh lại tinh thần, nhìn lại thấy Kiêu vương đã cởi áo ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được lớp băng vải quấn trên khuôn ngực rắn chắc, mới giật mình nhớ đến việc lúc Kiêu vương cùng Tuyên Minh kia quyết đấu, cũng đã bị thương không nhẹ.

Mắt phượng chợt tối sầm lại, vội vàng kéo cánh tay Kiêu vương nhìn chằm chằm vào chỗ bị thương hỏi nhỏ: “Thương thế của Điện hạ nghiêm trọng như vậy, tại sao lại còn tự mình dẫn người đến đây, nếu có gì bất trắc…”

Kiêu vương thuận thế đem Phi Yến ôm nhanh vào trong lòng, cảm giác dường như mình đã xa cách thân thể kiều diễm này đã nửa đời rồi.

Mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều lo lắng không yên, không biết Yến Nhi có khỏe không, cũng khôngbiết Phàn tặc kia đến tột cùng đã làm gì Yến Nhi rồi, trong lòng tràn đầy sự lo âu cùng bất an nên cũng không cảm giác được sự đau đớn ở trên người

Bây giờ đã cứu được Yến Nhi bình an, nhưng nhìn nàng hoảng hốt sợ hãi đến như vậy làm cho hắn càng lo âu, có một khắc hắn cảm thấy lòng Yến Nhi dường như đã sinh ra khoảng cách đối với mình, đúng là loại cảm giác vừa sợ hãi vừa kích động.

Lúc này thấy Yến Nhi một mực quan tâm đến thương thế của mình, nội tâm hắn vô cùng vui vẻ, vội vàng ôm siết lấy nàng, nói: “ Bổn vương đã an bày thuyền chiến nhỏ cùng tinh binh, đến khi về đến đại phủ ở Hoài Nam, ta và nàng cùng nhau nghỉ ngơi, có Yến Nhi bồi ở bên cạnh bổn vương, thì vết thương ấy nào có sá gì?”

Phi Yến không nói gì, mặc cho Kiêu vương ôm, mệt mỏi nhắm hai mắt, nàng cũng liên tục mấy đêm chưa từng yên giấc, một đêm này bôn ba tháo chạy, vô cùng khốn đốn, lại bị đả kích về tinh thần, cho nên vừa nhắm mắt cũng liền lập tức ngủ mê man, dường như chỉ cần nhắm măt ngủ thì có thể quên đitất cả những ám ảnh dữ dội trong lòng nàng…

Lần này bao vây tiễu trừ phản nghịch tiền triều đại Lương, coi như đạt được toàn thắng, chỉ có một điều tiếc nuối nhất là đã để cho con cá lớn – Tuyên Minh lọt lưới trốn thoát.

Kiêu vương đã xem xét kỹ, thấy làng chài này không lớn, lại chỉ có một con đường nhỏ thông ra bên ngoài, nay mình đã phong tỏa con đường này, thì nhất định tên Tuyên Minh năm lần bảy lượt âm thầm chống đối hoàng thất đại Tề kia có chắp cánh cũng không thể thoát ra được.

Nhưng lúc đó Tuyên Minh ở trong thôn thấy đột nhiên xuất nhiện mấy thị vệ tinh nhuệ của Kiêu vương, lại nghe nói thị vệ của Phàn Cảnh ở trong thôn đã bại vong, liền biết hành tung của mình đã bại lộ. hắncũng không có liều đấu, mang theo tùy tùng thân cận của mình xoay mình vào một tiểu viện thoạt nhìn rất sạch sẽ, thuần thục đẩy cửa phòng đi vào. Lúc này cửa viện bị một cước đạp văng ra, vài người thị vệ của Kiêu vương vọt vào sân, đuổi theo hắn.

Tuyên Minh lần này bị Kiêu vương tuy cùng đuổi tận, quyết bắt cho được cho nên mang theo những thị vệ đều có hiểu biết về Tuyên Minh, nên khi thị vệ đột nhập vào làng chài đều chú tâm tìm tòi một tiên nhân có bộ dáng tuấn mỹ hơn người. Khi Tuyên Minh chạy vào tiểu viện vị mấy thị vệ nhìn thấy, bọn họ chém chết hai thị vệ do Phàn Cảnh bố trí, liền tiến đến đuổi theo.

Tuyên Minh quay lại nhìn thoáng qua, bước nhanh vào phòng trong, đẩy cái giường gỗ bên trong hé ra một mảng, lộ ra một cái động đen ngòm ở bên dưới. Lại nói chỗ này chỉ thấy vừa nửa thân người, bên trong là một mảnh tối đen.

Tuyên Minh mang theo thị vệ nhẹ nhàng nhảy xuống cửa động ngầm, trong bóng đêm quen thuộc xoay người bước nhanh về phía trước. Thị vệ của Kiêu vương theo sát phía sau Tuyên Minh cũng vọt vào trong phòng, chỉ thấy bóng dáng Tuyên Minh vừa biến mất ở trong động cũng vội vàng nhảy xuống theo.

Trong động tối đen lại nhỏ hẹp, các thị vệ vội vàng xác định phương hướng, cúi người xuống nhanh chóng đuổi theo Tuyên Minh.

Vừa chạy vài bước, một thị vệ đột nhiên a lên một tiếng ôm chân té lăn trên mặt đất, thì ra mặt đất phía trước khắp nơi cắm hơn mười mấy mũi tên nhọn, mũi tên hướng lên trên, rải rác ở các điểm có thể vừa vặn một bước chân. Người dẫn đầu thị vệ không để ý, một bước giẫm lên đầu mũi tên nên bị thương. Rất nhanh thị vệ này liền hô to lên, phát hiện trên đầu mỗi mũi tên đều có tẩm độc.

Các thị vệ còn lại dùng đồ đánh lửa nhỏ chiếu lên trên mặt đất, cẩn thận bước chân bước vào chỗ trống trên mặt đất, chậm rãi tiến lên.

Lúc này Tuyên Minh đã chạy được một quãng xa rồi. Bọn thị vệ không dám khinh suất, cẩn thận vừa đivừa quan sát, sợ lại trúng phải cạm bẫy mai phục.

đi được một đoạn, thị vệ đi trước đột nhiên a lên một tiếng rồi ngã xuống đất, run rẩy vài cái liền bất động. Các thị vệ khác cẩn thận kéo hắn quay lại, phát hiện trên gương mặt hắn cắm đầy ngân châm. Mà trên đỉnh đầu cũng phát hiệm một khối châm đồng.

Nguyên do là Tuyên Minh đã bày bố che giấu các cơ quan cạm bẫy, hắn đi trước thuần thục tránh khỏi các loại cạm bẫy lớn nhỏ, các thị vệ đuổi theo sau dù cho cẩn thận cũng khó có may mắn tránh được, trước sau đều bị đánh gục.

Hang động này nối thẳng ra ngoài vách núi đá, Tuyên minh đi tới cửa động, liền nhảy lên một cái mô đất bằng phẳng nhỏ chìa ra trên vách núi. Ngẩng đầu nhìn lên, phía trên chính là vách đá chỗ thôn chài, phía dưới là biển lớn. Tuyên Minh cởi cái thắt lưng bằng da trâu xuống cột vào một cây cọc ở cửa động, quấn quanh cánh tay, đu người xuống phía bên dưới, thả người xuống một cái đài bằng đá, trên đài có treo sẵn thang dây, hắn leo thang dây xuống dưới, đem chiếc thuyền nhỏ giấu ở trong vách đá kéo ra, dong thuyền mà đi…

Tuy rằng để cho Tuyên Minh chạy thoát, nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì, khi bọn hắn đốt cháy phòng ốc ở thôn chài, lục soát kiểm tra, rất nhanh liền phát hiện bên trong nhà gỗ nhốt Phi Yến có một cái rương tinh xảo đặt trên bàn, mở hòm ra liền thấy bên trong chính là chiếc chìa khóa cổ.

Tiết Phong lập tức trình cho Kiêu vương đang ở trong xe ngựa. Lúc này Yến Nhi đã ngủ ngon ở trong ngực Kiêu Vương, Kiêu vương vẫn ôm giai nhân trong lòng không dám nhúc nhích, giống như đang ôm ấp một đứa trẻ sơ sinh mềm mại yếu ớt, không chịu buông tay.

Nhưng khi nhìn đến chiếc chìa khóa bí ẩn, Kiêu vương không khỏi nhíu mày, bọn chúng trăm Phương nghìn kế để lấy được, sao lại dễ dàng để mình được… Tên Tuyên Minh hoàng tử chết tiệt kia, không biết trong hồ lô của hắn lại chứa tâm cơ độc dược gì?
Bình Luận (0)
Comment