Edit: tiểu Viên
Chỉ thấy Long Trân chậm rãi thở một hơi, mới khom người nói với Vương Gia: "Nô gia nhát gan, không thể thấy máu, xin Điện hạ cho nô gia lui xuống rồi mới tiếp tục trách phạt."
Nghe xong lời ấy, vẻ mặt chợt đầy hi vọng phất phới gió xuân của Đậu Dũng bỗng đông cứng...
Kiêu Vương cau hàng mày đậm, chậm rãi nói: "Những cảnh máu tanh này đích thựckhông phù hợp để phu nhân thấy, ái phi, hãy đi với tiểu thư Long Trân về hậu trạch nghỉ ngơi đi."
Phi Yến cũng thở dài, thi lễ, sau đó ra khỏi phòng khách với Long Trân, vẻ mặt Đậu Dũng như không dám tin tưởng, trợn to mắt nhìn mà nữ tử hắn ta yêu thương mong nhớ lại không thèm liếc nhìn hắn ta một cái, nhẹ nhàng bước ra phòng khách.
"Điện hạ! Ngài... không phải đã nói chịu mấy roi nữ nhân kia sẽ mềm lòng sao? Giờ lưng đã bị quất nát mà sao không thấy nàng ấy cầu xin nửa lời?" Đậu Dũng trực tiếp đứng lên, máu ở lưng còn nhỏ tí tách xuống, nhưng mà trái tim cứng rắn chinh chiến sa trường đang tuôn máu như suối, nhưng không ai biết!
Kiêu Vương uống một ngụm hương trà, an ủi ái tướng: "một ngày giá rét không thể nên ba thước băng, có lẽ do lúc trước ngươi quá đáng, không biết thương hương tiếc ngọc, sao có thể trông ngóng một trận đòn liền hồi tâm chuyển ý? Có điều trận roi này cũng không xem như uổng phí, mới vừa nghe Ngụy tổng quản nói, ở dịch trạm nàng ấy chửi ngươi như tát nước, đến khi tắt tiếng mới câm miệng. Lúc nãy thấy ngươi, nhưng không mắng chửi nửa lời, có lẽ đã bớt giận rồi, có nhiều thời gian, gấp cái gì?"
Mặc dù Kiêu Vương nói thế, nhưng tim Đậu Dũng vẫn cảm thấy nghẹn khuất, khôngkhỏi len lén liếc nhìn Kiêu Vương, nói nhỏ: "Có phải mạt tướng khiến Điện hạ nhìnkhông vừa mắt không? Nên mới ra chủ ý gà bay trứng vỡ này..."
Sắc mặt Kiêu Vương trầm xuống: "Đồ vô liêm sỉ, cũng tại chuyện xấu của ngươi, Bản Vương đã thành kẻ nói không giữ lời trước mặt Trắc phi rồi, một chút cảm ơn cũngkhông có, quỳ xuống, chịu cho xong năm mươi roi còn lại!"
Ngay lúc này, đúng lúc Tiêu Thanh đi vào, thấy thế liền tiến lên khuyên can: "Lúc nàyđang là lúc cần người, xin Điện hạ ghi lỗi Đậu tướng quân trước, sau này mới xử phạt tiếp, được không?"
Đậu Dũng thấy Kiêu Vương tức giận, vội vàng xuống nước nói: "Đều tại mạt tướng ngu dốt, không hiểu nỗi khổ tâm của Điện hạ, huyết nhục của năm mươi roi còn lại này của mạt tướng nên vẩy rắc trên sa trường mới tốt..."
Vì Tiêu Thanh cầu tình, năm mươi roi sau cuối cùng đã được miễn.
Khi Kiêu Vương cất bước đến hậu viện, Phi Yến đã sắp xếp xong cho Long Trân ở Thính Phong Viên nằm ở phía tây Vương phủ. Bận rộn cả ngày, giờ mới rảnh rỗi, ngồi trong phòng ngủ may y phục. Lần này trong tay nàng là kiểu vải hôm qua mới lấy, cắt theo dáng người Kiêu Vương, màu xám nhạt như bình minh núi sớm, nhưng lại rất hợp với khí chất thâm trầm của Kiêu Vương. Khi Kiêu Vương bước vào, liền đứng ở cửa lẳng lặng ngắm nàng xe chỉ luồn kim, cho đến khi nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Kiêu Vương cảm thấy mình không hiểu nữ nhân lắm, mặc dù trên chiến trường hắndùng binh như thần, đoán lòng người cũng có thể từ một suy ba, nhưng lòng của nữ nhân còn khó hiểu hơn cả mưu kế trong triều. Nội tâm Phi Yến vẫn kháng cự hắn, điều này, hắn biết rõ, sớm tối chung đụng, dần quen thuộc về nhau, giống như mài bằng phẳng những gai góc của nhau, dáng vẻ lúc này ngồi ngay ngắn may y phục cho hắncũng có thể xem là bộ dạng của hiền thê...
Theo lý hắn phải cảm thấy thỏa mãn... Nếu như hắn chưa từng thấy cảnh nàng và Phàn Cảnh ở chung một chỗ.
hắn đã từng thấy nàng và Phàn Cảnh vai sánh vai, đứng trong loạn quân, xung quanh đều là tiếng chém giết ầm ĩ trên chiến trường. Mà nàng khi đứng sánh vai với nam nhân kia, vẻ mặt thản nhiên, kiên nghị.
Đó là sự cam tâm tình nguyện đồng sinh cộng tử với nam nhân trong lòng... Bao năm trôi qua, nửa đêm nằm mộng, hắn đều mơ thấy ánh mắt nồng nàn tình cảm khi đó của nàng, mơ nam nhân đứng trước mắt nàng biến thành mình.
Ngồi trong Vương phủ của hắn cũng là nơi chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, mà nữ tử đang yên lặng may y phục lúc này nhìn rất ngoan ngoãn hiền lương, xứng danh hiền thê. Nhưng Kiêu Vương biết, đây không phải Uất Trì Phi Yến chân chính, khôngphải thiếu nữ đã từng hăng hái chỉ huy tứ phương.
Đây chỉ là một nữ nhân đã mất trái tim, đang lẳng lặng liếm vết thương trong hậu viện Vương phủ nho nhỏ này, nhưng trước khi vết thương khép miệng cũng đã quên chomột trái tim bước vào...
Tuy chưa bao giờ nói, nhưng có lúc hắn vẫn không nhịn được mà suy nghĩ, nếu mìnhkhông phải Nhị điện hạ Đại Tề, nếu mình không một lòng dây dưa tính kế, thì liệu hắncó hiện diện trong cuộc đời nàng?
Đáp án, không cần nói cũng rõ. Nữ tử tên Long Trân là bạn thân khuê trung của nàng, tính ra cũng đã làm phu thê với Đậu Dũng nhiều năm, hôm nay thái độ quyết tuyệt trong phòng khách nhất thời khiến Kiêu Vương ít khi buồn lo vô cớ phải buồn phiền...
Phi Yến biết tính tình Kiêu Vương lạnh nhạt, với mẫu thân thân sinh Thẩm Hoàng Hậu còn lạnh nhạt, huống chi gặp Long Trân mới vài lần, sao có thể đứng ra vì nàng ấy?
Trận đòn roi hôm nay là khổ nhục kế nhắm vào Long Trân, và nhiều hơn hết là cho Trắc phi nàng một cái công đạo.
Điều này khiến Phi Yến tỉnh táo lại, hành động của mình thật không ổn. Tuy rằng nàng biết lúc đầu Kiêu Vương đã làm nhiều thủ đoạn, khiến mình từng bước từng bước rơi vào lưới hắn chuẩn bị, nhưng nhiều lúc lơ đãng đều sẽ cảm nhận được nam nhân này rất tinh tế tỉ mỉ, khó mà tiếp nhận.
không yêu được, cũng không hận nổi, đấy là cảm giác nàng đối với hắn. Nay ở nơi nhiều chuyện như Hoài Nam này, việc nàng có thể làm chỉ có sắp xếp hầu hạ cuộc sống hằng ngày của hắn, để hắn có thể toàn lực ứng phó với Đặng Hoài Nhu lòng dạ khó lường kia.
Nếu hôm săn bắn mấy ngày trước đã cho nàng thấy rõ điều gì, thì đấy chính là sựthâm độc và dã tâm bừng bừng của Đặng Hoài Nhu khiến người khác phải mở to mắt. Săn hổ mà còn dùng những thủ đoạn không có tính người như thế, vậy thì tới lúc diễn binh, hắn ta sẽ nghĩ ra thủ đoạn hiểm độc thế nào để ứng chiến Kiêu Vương đây? Người như vậy nếu có được thiên hạ, tuyệt đối sẽ sinh linh đồ thán, bách tính lệ tận [2]... Nghĩ vậy, nàng càng cúi đầu thấp hơn.
[2] sinh linh đồ thán, bách tính lệ tận: cuộc sống người dân chìm trong đau khổ.
Kiêu Vương vung tay áo, vươn tay khẽ nâng mặt nàng lên: "Đậu Dũng đã theo Bản Vương từ Tân Dã đi giành giang sơn, sao bởi vì vài đòn roi này mà ôm hận trong lòng? Vả lại hắn ta cũng đáng đánh, nếu thật lòng yêu Long Trân, đương nhiên hắn ta phải xem như châu báu, cẩn thận che chở mọi lúc, nào có thế bắt như bắt lợn trong chuồng như thế?"
Phi Yến thuận thế hắn nâng dậy, thấy Kiêu Vương phớt lờ cho qua chuyện này, cũngkhông nhắc lại nữa.
Mấy ngày nay đều ở trong quân doanh, hai bên má của Kiêu Vương đã mọc lớp râu thưa thớt. Lúc này nhàn rỗi có thời gian, liền bảo tì nữ chuẩn bị nước nóng cạo râu.
Bảo Châu vốn định gọi tiểu thái giám chuyên phụ trách cạo râu cho Kiêu Vương, nhưng Kiêu Vương nói không cần, tỏ ý bảo Phi Yến đến cạo râu cho mình.
"Ái phi biết cạo râu không?"
Phi Yến đáp: "Hồi nhỏ ở trong quân doanh, từng giúp phụ thân cạo râu, nhưng khi đó tay nghề kém, thường vô tình làm rách da, nếu Điện hạ nhất quyết để thiếp làm, sợ rằng sẽ làm Điện hạ bị thương..."
Kiêu Vương phủ khăn nóng lên mặt, từ bên trong truyền ra giọng ngột ngạt: "khôngsao, Bản Vương dạy nàng..."
Đôi tay trắng noãn khi cầm kim chỉ còn miễn cưỡng được, nhưng khi cầm dao cạo thìlại vụng về vô cùng. Có điều Kiêu Vương lại rất kiên nhẫn, nhắm mắt lại, mặc cho tay ngọc cầm dao di chuyển trên yết hầu mình. Thế nhưng râu của Kiêu Vương thật sự rất cứng, dù đã chườm khăn nóng, nhưng cạo vẫn rất khó.
Cạo nhưng liên tục bị cản trở, nhất thời có chút nóng lòng, liền lấy đao pháp cạo da heo luyện trong phòng bếp ra dùng. một tay đè da mặt một tay cầm nghiêng dao cạo thế là một đường cạo xuống.
Nhưng như vậy, chóp mắt yết hầu đã xuất hiện một vết thương nho nhỏ, hạt châu đỏ huyết tuôn ra.
Phi Yến lập tức dừng tay, muốn đứng dậy gọi Bảo Châu lấy thuốc cầm máu, lại bị Kiêu Vương nắm cổ tay lại: "Xưa nay thường nghe hương tân mỹ nhân có thể cầm mãu, Yến Nhi liếm một chút cho Bản Vương là được.."
Trước giờ Phi Yến luôn là người làm việc theo đuổi sự hoàn mỹ, đang tự trách bản thân tay chân vụng về làm mặt Kiêu Vương bị thương, có chút rầu rĩ, nay nghe hắnmuốn mình "liếm một chút", liền trừng to phượng nhãn, mặt thoáng chốc đỏ bừng, cả người vọt ra lui về sau mấy bước.
Vì sao lại phản ứng mạnh như vậy, thật ra cũng từng có chuyện cũ. một đêm nọ, đêm khuya Kiêu Vương mới trở về. Vội vàng rửa mặt súc miệng, rồi cả người ướt ướt bước lên giường. Làm mình tỉnh không nói, cũng không biết có phải do gặp kích thích trong việc thao luyện tân binh hay không, đòi lăn qua lăn lại mãi, đúng lúc đó đang buồn ngủ vô cùng, nên có chút bực bội, nói sao cũng không chịu nghiêng mình mở chân, có lẽ do mình buồn ngủ nổi nóng khóc nức nở làm Kiêu Vương giảm hăng hái, cuối cùng cũng nới lỏng tay, nhưng không lâu sau, hắn liền đưa... cái đó đến gần, nắm lấy tay mình, an ủi một phen... Nhưng dường như không tận hứng, thế là hướng đến miệng mình..."
Nghĩ đến đó, mặt đỏ bừng như than cháy, ném dao cạo vào chậu đồng, thẹn quá hoá giận nói: "Ai muốn liếm cho ngươi chứ?"
Kiêu Vương lấy một tay chống cầm, rõ ràng là mày đậm mắt sâu của người Man Di, thế mà lại giả làm đứa trẻ vô tội, tủi thân nói: "Ái phi cạo hư hết mặt Kiêu Vương rồi,đã thế còn không chịu nhận, chẳng lẽ muốn gọi Bảo Châu ở ngoài cửa vào liếm vết thương trên mặt Bản Vương ư?"
Giả vờ tội nghiệp nam nhân này là nhất, nếu không thấy vẻ sâu hiểm khó dò, vân đạm phong kinh ngày thường.
Nhưng cẩn thận nhìn lại mới phát hiện, đâu chỉ mỗi yết hầu bị thương, trên mặt còn có nhiều vết rướm máu.