Du Phức Nghi tắm rửa xong xuôi, rời khỏi tịnh phòng, đã thấy Tư Mã Duệ nằm trên giường rồi, tóc đen như mực ẩm ướt rối tung ở đầu vai, áo ngủ minh hoàng nửa mở, trước ngực lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn, phía dưới chỉ mặc tiết khố dài tới đầu gối, hai chân bỏ xuống đất đạp lên áo choàng có hoa văn mây tinh xảo ở dưới đất, hai chân lắc lư không ngừng.
Khó trách nguyên chủ khối thân thể này nhìn thấy hắn liền dạy dỗ, tính tình đúng là không ra thể thống gì, ngay cả mình còn chướng mắt.
Chướng mắt thì cũng kệ, hắn là hoàng đế, trong tay nắm giữ quyền lực mặc sức tung hoành, nàng chỉ có thể thầm oán vài câu, làm một ít động tác gây sức ép, nếu như thực sự trắng trợn nói thẳng ra, khác gì ngại sống quá lâu muốn tìm chết a~
Du Phức Nghi khẽ thở dài, đi đến bên cạnh hắn nằm xuống, nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm may mắn nguyên chủ lúc trước tính tình cứng nhắc nghiêm túc.
Lần đầu thị tẩm Tư Mã Duệ chơi đùa tình thú khuê phòng liền bị nguyên chủ thuyết giáo hơn một canh giờ, từ đó mỗi lần Tư Mã Duệ thị tẩm đều đi thẳng vào vấn đề, cũng không dám... động tay động chân nữa, mà nàng cũng chỉ cần nằm ngay đơ giả bộ làm xác chết là được.
Nàng quá mức lạc quan rồi, dù đã từng sinh một hài tử, nhưng trong cung bí dược về phương diện này cũng không ít, thân thể này đã sớm điều dưỡng như lúc ban đầu, không có dấu vết nào, địa phương khô khốc đột nhiên xông tới một cự vật to lớn, nàng đau đến nổi khóe mắt không ngừng co giật, hận không thể đạp hắn một cước xuống đất, chỉ hy vọng hắn có thể nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng.
Tư Mã Duệ cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu, nhưng chỉ có thể cố nén khó chịu mà cày cấy, hắn cũng không muốn lại bị thuyết giáo đến một hai canh giờ, hơn nữa biểu tình trên mặt Du Phức Nghi rất giống thái phó làm cho hắn chột dạ, nếu đánh trận quá lâu, chỉ sợ quân lính tan rã, đành phải hăng hái xông vào điểm yếu của địch, không thể kéo dài gây bất lợi tiền tuyến.
Một người hy vọng sớm kết thúc, một người hy vọng đối phương mau chóng buông vũ khí đầu hàng, tha thiết chờ đợi rất nhanh liền kết thúc.
Trước sau chỉ bằng thời gian uống một ly trà nhỏ, Du Phức Nghi hết sức vừa lòng, nếu như hắn giống nam chính trong ngôn tình động một chút là một hai canh giờ, nàng sẽ nhịn không được mà hành thích vua.
Thấy Tư Mã Duệ từ trên người nàng bò xuống sau đó trở mình im lặng không nói gì, nàng tốt tính hỏi:
-
Hoàng thượng muốn tắm rửa?- Tắm cái gì, trẫm một giọt mồ hôi cũng chưa ra.Tư Mã Duệ rống to.
Du Phức Nghi bị dọa run rẩy một chút.
Có lòng tốt mà bị coi là lòng heo, nàng ăn no rửng mở mới quan tâm hắn!
Nàng liếc mắt, ngồi dậy, xốc lên một góc chăn đệm, tìm khăn lụa, lau sạch hạ thân, sau đó lại nằm xuống, trở mình xoay nguyên cái mông qua hắn, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Sau khi Tư Mã Duệ đăng cơ liền làm theo tiên đế, năm ngày nghỉ một ngày, mười ngày đại triều một lần, thời gian khác đều ở Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự, hôm nay chính là ngày đại triều, Du Phức Nghi tỉnh lại thì hắn đã sớm rời đi.
Hôm nay đến phiên Cốc Vũ làm nhiệm vụ, sáng sớm liền líu ríu liên tục:
-
Hoàng thượng thật yêu thương nương nương, không để nương nương thức dậy hầu hạ, khắp hậu cung trên dưới cũng tìm không được chủ tử nào có đãi ngộ như vậy.Rõ ràng đêm qua hắn làm qua loa không có tận hứng, cũng không ở trước mặt mình mà chạy đi sủng hạnh phi tần khác, trong bụng còn nén giận, ước gì cả đời không cần thấy mình, sao có thể gọi nàng thức dậy hầu hạ?
Nhưng chuyện tư mật thế này, dù là Thính Phong hay là nha hoàn hồi môn khác, nàng cũng không nói chỉ có thể cười cười cho qua chuyện.
Hiểu rõ nương nương không thích phô trương, Cốc Vũ nói đùa vài câu thì ngừng lại, nhanh chóng giúp Du Phức nghi chải một kiểu tóc Đọa Mã Kế, phối hợp vài món trang sức khéo léo tinh xảo, chọn thêm một y phục xanh thẫm thêu bạch lan, váy dài màu trắng dâng đến trước mặt nàng, dò hỏi:
-
Nương nương, hôm nay mặc cái này được không?Cốc Vũ tuy rằng lắm mồm, nhưng công phu vấn tóc rất tốt, Du Phức Nghi khuôn mặt trái xoan mắt hạnh miệng anh đào, điển hình là nữ nhi rượu.
Cũng không phải là y phục làm tăng nhan sắc tiên diễm, hay ung dung hoa quý, mà là y phục nhẹ nhàng mộc mạc trắng trong, nhìn có vẻ tươi mát thoát tục.
Du Phức Nghi gật gật đầu:
-
Mặc bộ này đi.Y phục thỏa đáng liền dùng đồ ăn sáng, thấy canh giờ đã tới, liền chuẩn bị xuất phát đi Khôn Ninh cung thỉnh an hoàng hậu.
Mới vừa ra khỏi cửa, thấy Thường mỹ nhân ở tây viện cùng cung nữ Thu Văn đang đứng chờ dưới hành lang.
Thấy Du Phức Nghi đi ra, liền bước lên phía trước phúc thân, cười nói:
-
Thỉnh an Đức phi nương nương, nương nương hôm nay mặc bộ y phục này nhìn thật xinh đẹp.-
Thường muội muội không cần đa lễ.Du Phức Nghi nâng tay, cũng định làm lễ xã giao khen tặng y phục nàng ta vài câu, ai ngờ, nhìn thấy nàng mặc kiện y phục Thạch Thanh tú hoa cúc to tròn, phía dưới là váy dài màu xanh đậm, so với thái hậu đã năm mươi hai tuổi còn già hơn, khiến Du Phức Nghi định nói vài lời khen tặng cũng bị nghẹn ở cổ họng, ho nhẹ một tiếng ép xuống.
Luận về tuổi, thì Thường mỹ nhân đúng là phi tần lớn tuổi nhất của Tư Mã Duệ.
Nàng vốn là khuê nữ của lão bản bán gạo, phụ thân mất sớm, đệ đệ còn nhỏ tuổi không thể đảm đương việc buôn bán, nàng đành xuất đầu lộ diện xử lý việc làm ăn, lớn lên cũng có vài phần tư sắc, bị một đám lưu manh đầu đường xó chợ mơ ước, lúc ấy Tư Mã Duệ là hoàn khố công tử đệ nhất kinh thành đắc thủ có được nàng.
Lúc đó Tư Mã Duệ còn chưa thành thân, trong phủ chỉ có vị ma ma được thái hậu phái tới dạy dỗ hắn chuyện này, nên nàng vào phủ cũng được sủng ái một thời gian.
Sau đó Tư Mã Duệ bị phong làm thái tử lại đăng cơ vì đế, địa vị của nàng cũng như diều gặp gió.
Cũng từ đó bên người Tư Mã Duệ càng ngày càng nhiều nữ nhân, người nào so với nàng cũng xinh đẹp, trẻ tuổi bối cảnh địa vị cao quý, chỉ vài năm nàng hoàn toàn bị thất sủng, may mà nàng có chút thông minh, tìm cách thân cận với Du Phức Nghi, mới không bị đám người kia khi dễ đến chết, miễn cưỡng sống tiếp.
Du Phức Nghi ngồi lên kiệu, Thường mỹ nhân bước nhanh đến, đi theo bên sườn kiệu, vẻ mặt cảm kích nói:
-
Làm phiền nương nương nghĩ tới thần thiếp, sai người đưa nước dưa hấu, thần thiếp định lập tức đến cảm tạ, chỉ là vừa xuất môn liền thấy ngự giá của hoàng thượng, nên không dám đến quấy rầy.- Có phải là vật quý giá gì, đâu đáng để ngươi đích thân đến cảm tạ?Du Phức Nghi liếc mắt nhìn nàng, hào sảng nói:
-
Dưa hấu còn nhiều, nếu ngươi muốn uống, sai Thu Văn đến nói với Thính Phong là được.Thường mỹ nhân vội hỏi:
-
Nhưng đồ của nương nương đều là thứ tốt, hay để thần thiếp tú cho nương nương một đôi hài đi, nương nương đừng ghét bỏ thần thiếp không khéo tay.-
Là ta lấy thứ tốt của ngươi rồi, tú kĩ của ngươi ngay cả thái hậu cũng từng khen ngợi.Du Phức Nghi cười cười, đột nhiên nghe một tiếng
-
Đức phi muội muội.Liền nhìn qua, thấy An Thục phi đang ngồi kiệu bước ra từ Dực Khôn cung, đang hướng tới con đường này, sau khi cung nữ thái giám hai bên làm lễ.
Thường mỹ nhân phúc thân làm lễ với An Thục phi, lúc này Du Phức Nghi mới hạ thắt lưng:
-
Thục phi tỷ tỷ.An Thục phi thẹn thùng nói:
-
Giác Nhi tên hỗn tiểu tử này không hiểu chuyện, lại làm Diễm Nhi bị thương, ta vừa răn dạy hắn một trận, định mang hắn đi tìm muội muội nhận lỗi, ai ngờ mới ra khỏi cửa Dực Khôn cung liền thấy Hoàng thượng đi về phía Trường Xuân cung...Vẻ mặt phong phú, ngữ khí thành khẩn, nhưng Du Phức Nghi vẫn đoán được ý tứ của nàng.
Vốn dĩ nàng mang thai bảy tháng liền sinh non, mà hắn lại đánh nhau với huynh đệ so với chính mình còn trắng trẻo mập mạp hơn, hoàng thượng chẳng những không răn dạy, còn thay hắn thu thập tàn cục, cố ý chọn thẻ bài của Đức phi, người sáng suốt liền biết trong lòng hoàng thượng thiên vị người nào.
Tư Mã Duệ dưới gối chỉ có ba hoàng tử, đại hoàng tử là do Tư Mã Duệ say rượu ngủ với cung nữ thô sử mà sở sinh ra.
Tự nhận mình anh minh thần võ thiên sứ hạ phàm Tư Mã Duệ tuyệt đối không muốn thừa nhận lịch sử hắc ám đó, muốn đem hắn hủy diệt để che giấu sai lầm, ngôi vị hoàng đế đại hoàng tử đã không có cơ hội ngồi lên.
Vì vậy An Thục phi liền đem Du Phức Nghi trở thành đối thủ cạnh tranh, thấy Tư Mã Giác càng lớn càng được Tư Mã Duệ coi trọng, Tư Mã Diễm không bằng hoàng nhi của nàng, trong lòng An Thục phi sao có thể không đắc ý đây?
Du Phức Nghi cảm thấy rất vô tội nha, làm một mẫu thân tốt hết lòng yêu thương nhi tử, nàng không hề có ý muốn Tư Mã Diễm làm hoàng đế.
Nhưng đang ở hoàng cung, sinh hạ hoàng tử mình chính cũng đã mang tội, thái hậu thỉnh thoảng còn đem mình đặt lên lửa để nướng, dù nàng cố tỏ ra mình hoàn toàn trung lập cũng sợ không ai tin.
Nàng mím môi, cười cười đem lý do thoái thác của Tư Mã Duệ nói ra:
-
Lúc Tiểu hài tử vui đùa với nhau, khó tránh khỏi va chạm cùng xung đột, nói cái gì mà nhận lỗi, làm ta ngại chết.- Muội muội thật sự rộng lượng.Hai bên giá kiệu song song nhau, An Thục phi thừa cơ giữ chặt tay Du Phức Nghi, hừ lạnh nói:
-
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ là nháo không thể ngừng.Lúc trước nhị hoàng tử không cẩn thận đụng ngã đại công chúa, làm hại khuỷu tay của nàng bị sướt da, Trịnh quý phi trực tiếp sai người đem hắn đến, tát hắn hai cái, còn ác độc mắng:
-
Còn dám trêu chọc đại công chúa, cẩn thận ta lột da ngươi.Khiến An Thục phi tức giận muốn ngất xỉu, liền vội vàng chạy đến trước mặt Tư Mã Duệ khóc kể, bị hắn hỏi qua loa vài câu rồi đuổi về.
Sau đó nàng lại chạy đi tìm thái hậu để cáo trạng, thái hậu cũng chỉ phái Thôi ma ma đi Vĩnh Thọ cung răn dạy vài câu liền thôi.
Phúc Ninh đại trưởng công chúa là bào muội của tiên đế, gả cho thứ tử Trường Ninh hầu, hạ sinh ra Trịnh quý phi, là thanh mai chúc mã cùng Tư Mã Duệ lớn lên.
Thường nữ phẫn nam trang cùng hắn chọc gà đánh chó khắp gõ hẻm, mặc dù e ngại mặt mũi của thái hậu nên không dám cự tuyệt vị thái tử phi đã được chỉ định.
Nhưng vẫn nạp nàng làm trắc phi, lên ngôi liền phong nàng làm quý phi, dưới vài người trên vạn người, có thể nói là sủng quan lục cung.
Từ xưa tiểu cô là thiên địch (chị dâu em chồng hay ghét nhau), Thái hậu cùng Phúc Ninh đại trưởng công chúa có chút bất hòa, đương nhiên không vui khi nhi tử của mình bị nữ nhi của nàng nắm trong tay, chỉ là e ngại thanh danh, cũng không muốn thương tổn tình cảm mẫu tử với Tư Mã Duệ.
Nàng liền bồi dưỡng An Thục phi đến đấu với Trịnh quý phi, kết quả An Thục phi thua trận, mang thai bảy tháng liền sinh non, suýt nữa một đi hai mạng.
Dù nhị hoàng tử còn sống, nhưng sinh ra yếu ớt kém cỏi, có thể nuôi lớn hay không còn chưa biết, mà An Thục phi cũng không thể sinh dục được nữa.
Cho nên Du Phức Nghi vừa tẫn hiếu xong, Thái hậu liền khẩn cấp đem nàng tiến cung, còn nói cái gì mà cảm động nhớ nhung ân đức của tiên thái phó dạy Hoàng thượng thành tài, kỳ thật là muốn mượn danh vị thái phó đã qua đời để áp chế Trịnh quý phi mà thôi.
Đáng tiếc Thái hậu tính nhầm rồi, mặc kệ là nguyên chủ hay hiện tại là Du Phức Nghi, cũng không muốn làm quân cờ này.
Nàng coi như không có nghe thấy lời An Thục phi có ý châm chọc khiêu khích, ngẩng đầu nhìn sắc trời, giận dữ nói:
-
Trời vừa mới sáng, cũng chưa được bao lâu, liền nóng như vậy, thật là gian nan mà.Thấy Du Phức Nghi làm ngơ không quan tâm, An Thục phi hận đến ghiến răng ghiến lợi, sắc mặt biến đổi mấy lần, sau đó giống như không có việc gì nhẹ giọng cười:
-
Đúng vậy, muội muội lúc trước đã từng say nắng đến hôn mê, nên cẩn thận bảo trọng thân thể.