Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 56.1

Sau khi tin tức Phúc Tần chấn kinh quá độ ngất xỉu truyền tới, nối tiếp là tin Vương hoàng hậu động thai khí cần nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Du Phức Nghi nhờ họa được phúc, không cần phải dậy sớm đi Khôn Ninh Cung thỉnh an, vì thế quyền cũng không đánh, yoga cũng không luyện.

Chỉ lo ăn no ngủ đủ ngày ngày trôi qua giống như heo, mới có mấy ngày, vòng eo dư ra không ít thịt mỡ, khuôn mặt cũng tròn thêm một vòng.

Tư Mã Duệ thấy Du Phức Nghi lười biếng thích ngủ còn béo phì, nghĩ là nàng lại có thai, vội vàng tuyên Vương ngự y tới bắt mạch.

Ai ngờ mừng hụt, hắn tức giận muốn bốc khói, hờn dỗi nàng rời đi không nói một tiếng, đã vài ngày nay vẫn không cho nàng sắc mặt tốt.

Du Phức Nghi tự giác chột dạ, cũng không dám ăn uống tùy tiện, bắt đầu công cuộc giảm cân, rèn luyện như xưa.

Vương hoàng hậu thanh nhàn cũng không được mấy ngày, sắp tới tết Nguyên Tiêu, ngày như vậy mặc kệ là hoàng cung hay là bình dân bá tánh khắp thiên hạ cũng phải chúc mừng.

Hậu cung không thể không có người chủ trì đại cục, đêm tết Nguyên Tiêu đế hậu còn phải lên thành lâu chúc mừng, chung vui cùng dân chúng.

Nếu nàng không ngừng tĩnh dưỡng, chỉ có Du Phức Nghi là sủng phi mới đủ tư cách thay nàng ra mặt.

Cục diện như vậy không phải là điều nàng muốn nhìn thấy.

Chỉ là Vương hoàng hậu buồn lo vô cớ, loại chuyện làm mình nổi bật kéo theo cừu hận, Du Phức Nghi có ngu mới làm.

Nếu quả thực để nàng thay hoàng hậu, nàng cũng sẽ giả bệnh né tránh, tuyệt đối không để liên hệ đến nàng.

Vì chuyện này không dính dáng đến nàng, cho nên nàng có tâm tình rất tốt, vừa lúc Nội Vụ Phủ đem phân lệ chúc tết tới.

Bên trong có không ít đèn cung đình tạo hình tinh xảo, nàng dẫn theo Cốc Vũ, Tiểu Mãn, tự mình treo đèn xung quanh cung điện.

Đang lúc hứng thú bừng bừng, lại thấy Lý Nguyên Bảo nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong viện.

Đầu đầy mồ hôi lạnh thở hổn hển nói không ra hơi:

- Nương nương...Xảy ra...Xảy ra chuyện đại sự…

Lúc này Tư Mã Diễm đang ở thư phòng phía tây viết đố đèn, chỉ cần hắn không có chuyện gì, thì vạn sự ở trong mắt Du Phức Nghi cũng không đáng là gì, trừ phi Tư Mã Duệ đột nhiên băng hà……

Bất quá loại chuyện này không có khả năng xảy ra, ít nhất không phải lúc này.

Nàng liếc Lý Nguyên Bảo một cái, tiếp tục công việc dang dở trên tay, đem đèn cung đình treo lên móc sắc bên hành lang, lúc này mới nhàn nhạt nói:

- Trời sập sao? Ngươi bình tĩnh rồi hãy nói.

Lý Nguyên Bảo ho khan một tiếng, hít sâu mấy hơi, đợi ngực không còn phập phồng tâm không loạn mới nói:

- Mới vừa rồi nô tài từ Ngự Thiện Phòng trở về, đầu đường gặp được Ngải Diệp cô cô bên người Phúc tần, thấy nàng nước mắt quang vòng dẫn Tôn viện phán bước nhanh về hướng Cảnh Dương Cung, nô tài biết có biến, liền đi theo, đến chỗ đó cùng nghe ngóng với Tiểu Lộ Tử thái giám bên người Nhan bảo lâm, lúc này mới biết được, Phúc tần nương nương đã không còn...

Du Phức Nghi vừa mới tiếp nhận một chiếc đèn diệp liên (lá sen), nghe vậy tay run lên, may mà phản ứng kịp lúc vội thu tay lại, nếu không sẽ bị ngọn nến làm phỏng, trong chớp mắt đã thiêu sạch đèn diệp liên.

Nàng có thể suy đoán thái hậu sẽ đánh chủ ý muốn bỏ mẫu lấy tử, chỉ là lúc này thời cơ không đúng.

Tần quý nhân xảy ra chuyện còn chưa qua nửa tháng, cho dù diệt trừ Phúc tần, đem đại hoàng tử giao cho Tần quý nhân nuôi nấng, thì quyết định như vậy cũng rất khó đạt được.

Vạn nhất Tư Mã Duệ bộc phát tính tình, kế hoạch của thái hậu sẽ thất bại, thái hậu cũng không phải là kẻ ngu dốt, tất nhiên sẽ không làm như thế.

Chỉ sợ Phúc tần bị ánh mắt nhắc nhỡ của Trịnh quý phi, lại thấy thái hậu vẫn quan ái Tần quý nhân như cũ chưa từng từ bỏ.

Phúc tần chính là thần hồn nát thần tính, tự dọa bản thân thành tâm bệnh, mới tự dẫn mình đến đường chết.

Không đợi Du Phức Nghi mở miệng, Cốc Vũ liền hừ nói:

- Nàng thế nào, quan hệ gì đến nương nương của chúng ta? Tưởng chuyện đại sự gì, chạy tới nói cái này, cũng không sợ đen đủi!

Du Phức Nghi thay Lý Nguyên Bảo nói chuyện:

- Đây cũng chổ linh động của hắn, nếu không có hắn ở bên ngoài tìm hiểu tin tức, có lẽ ta đã trở thành người có lỗ tai nhưng bị điếc, mọi chuyện xảy ra trong cung cũng không hay biết gì, đợi đến lúc người khác đánh tới cửa, ta còn không rõ nội tình đâu.

- Tên Lý Nguyên Bảo không khen được, nếu khen hắn cái đuôi sẽ vểnh cao lên trời, muốn kéo xuống cũng không được.

Cốc vũ thè lưỡi với Lý Nguyên Bảo, sau đó từ trong ống tay áo móc ra hà bao, ném lên người Lý Nguyên Bảo, ngạo kiều quay đầu:

- Ngươi làm tốt lắm, ta thay nương nương thưởng cho ngươi.

Lý Nguyên Bảo chắp tay, cười hớn hở nói:

- Đa tạ Cốc Vũ tỷ tỷ.

Vừa mới nói xong, một tiểu thái giám chạy vào, quỳ hành lễ với Du Phức Nghi, rồi chạy đến chổ Lý Nguyên Bảo, cùng hắn thì thầm vài câu.

Sau đó lại lần nữa quỳ hành lễ với Du Phức Nghi, rồi nhanh như chớp chạy ra khỏi viện.

Thấy Du Phức Nghi nghi hoặc nhìn qua, hắn vội bẩm báo nói:

- Hoàng Hậu nương nương ngồi phượng liễn đi đến Cảnh Dương Cung.

- A?

Du Phức Nghi nhíu mày, người chết trước sau vẫn không sạch sẽ, Vương hoàng hậu đang có mang, vốn nên trốn thật xa mới phải, vậy mà lại vội vàng đi đến, nàng có dụng ý gì?

Phúc Tần có cái gì đáng giá khiến Vương hoàng hậu đích thân đi? Nàng chỉ có đại hoàng tử mà thôi.

Chẳng lẽ Vương hoàng hậu cũng đánh chủ ý lên người đại hoàng tử? Cái này thật là náo nhiệt.

Đang định sai Lý Nguyên Bảo nghĩ biện pháp tìm hiển tình hình chiến đấu, xem lúc này đã như thế nào.

Đột nhiên cung nữ Diêu Hoàng từ chổ Vương hoàng hậu tới đây, sau khi hành lễ với Du Phức Nghi xong, liền nói:

- Phúc Tần nương nương không được, hoàng hậu nương nương nói các vị nương nương, tốt xấu cũng phải đưa tiễn nàng, cho nên đã đi đến Cảnh Dương Cung trước, cũng thỉnh nương nương mau chóng đi qua.

- Đã biết.

Du Phức Nghi lên tiếng, nói:

- Ta thay đổi y phục xong sẽ đi ngay.

Diêu Hoàng lại đi đến cung của các vị phi tần khác truyền tin, Du Phức Nghi không hiểu Vương hoàng hậu đang có chủ ý gì.

Cũng không muốn làm chim đầu đàn, cọ tới cọ lui thay đổi một thân y phục nguyệt sắc.

Lại cọ tới cọ lui sai người chuẩn bị kiệu, kéo dài lề mề đến nửa canh giờ, cho đến lúc không thể kéo dài được nữa, mới chịu đi đến Cảnh Dương Cung.
Bình Luận (0)
Comment