Du Phức Nghi giơ tay, kéo khăn lụa trong tay áo, chà má, khóe miệng nhếch lên, lộ ra tươi cười khinh bỉ.
Tư Mã Duệ đột nhiên cất cao giọng nói:
-
Như thế nào, ngươi không tin?Du Phức Nghi rất muốn nói nếu thái hậu cùng nàng đồng thời rơi xuống sông hắn sẽ cứu ai trước, lấy vấn đề này lật miệng hắn.
Nhưng hắn lại không biết bơi, hỏi hắn chỉ ăn mắng, đành phải nói lời trái lương tâm cho có lệ:
-
Thần thiếp tin người.Tư Mã Duệ đắc ý nhếch môi, vui vẻ nhấp một ngụm rượu, lại hỏi:
-
Sao Trịnh quý phi lại chạy tới chổ nàng uống rượu?Du Phức Nghi trả lời:
-
Thần thiếp còn nghĩ nàng là vì chuyện của Phúc Ninh đại trưởng công chúa cho nên đến nơi này chờ hoàng thượng tới, sau đó thấy nàng say còn nói lời thật lòng, liền cảm thấy không phải vậy.Tư Mã Duệ hừ nói:
-
Nữ nhân hậu cung, mỗi người đều là bà ba hoa(=bà tám), nhưng Trịnh quý phi rất sĩ diện, xảy ra chuyện mất mặt như vậy lại còn làm đề tài cho mọi người bàn tán, trong lòng nàng có thể dễ chịu sao? Không mượn rượu giải sầu mới là lạ!Nói xong lại vội vàng bổ sung:
-
Trừ ái phi ra, miệng của nàng như cái hủ nút(kín miệng), nếu không Trịnh quý phi sẽ không chạy đến chổ nàng uống rượu, còn uống đến say mèm.Đúng là Du Phức Nghi không thích nghị luận người khác thị phi dài ngắn, cho nên thản nhiên tiếp nhận lời khen tặng của Tư Mã Duệ, cũng có qua có lại tự tay rót cho Tư Mã Duệ một ly rượu.
Đợi hắn uống cạn, thì cười nói:
-
Khó được Trịnh quý phi coi trọng, xem thần thiếp như tri kỷ, không hề cố kỵ thổ lộ nổi lòng, nếu thần thiếp không có qua có lại, chẳng phải sẽ cô phụ phần tình ý này của nàng? Cho nên nha, thần thiếp khuyên người mau uống nhanh, uống xong nửa cái bình, thì bãi giá Vĩnh Thọ Cung, ở chổ nàng nghỉ một đêm, như thế vừa an ủi nàng, lại vừa làm chổ dựa cho nàng, nếu các phi tần khác muốn chèn ép nàng, cũng có chút kiêng kị.-
Nàng ta coi trọng ngươi, ngươi liền đẩy trẫm đến bên người nàng ta, như thế chẳng phải trẫm sẽ trở thành nhân tình để các ngươi tặng tới tặng lui? Trẫm bực đấy.Nói xong, Tư Mã Duệ liền xoay đầu đi.
Du Phức Nghi cười nói:
-
Nếu bực sao còn không phất áo bỏ đi?Tư Mã Duệ nghiến răng, hừ nói:
-
Trẫm bực ngươi, nhưng không có bực bảo bối tiểu khuê nữ của trẫm, đừng tưởng trẫm vì ngươi mới lưu lại, nếu trong bụng ngươi không có bảo bối tiểu khuê nữ của trẫm, thì trẫm đã chạy lấy người.-
Ai da, lần đầu thần thiếp cảm nhận được hàm nghĩa của câu "mẫu bằng tử quý", thật đúng là thụ sủng nhược kinh.Du Phức Nghi dùng khăn che miệng, khoa trương cười ầm lên, ý vị trào phúng tăng thêm mười phần.
Tư Mã Duệ bị nàng cười nhạo có chút nhịn không được, đang muốn phát hỏa, đột nhiên bên truyền vào giọng của Triệu Hữu Phúc:
-
Khởi bẩm hoàng thượng, Trầm Ngư cô cô bên người Trịnh quý phi cầu kiến.-
Nàng ta tới làm gì?Tư Mã Duệ nhíu nhíu mày, nói:
-
Để nàng tiến vào.Trầm Ngư tiến vào liền hành lễ với Tư Mã Duệ cùng Du Phức Nghi, sau đó dùng một loại ngữ khí vừa cao hứng lại vừa lo lắng nói:
-
Sau khi Quý phi nương nương từ Trường Xuân Cung trở về, uống canh giải rượu liền ngủ, ai ngờ mới ngủ được một nén nhang thì tỉnh, sau khi tỉnh lại liên tục nôn khan, nhưng không nhổ ra cái gì, sắc mặt lại trắng bệch dọa người, nô tỳ sai người đi báo cho hoàng hậu nương nương biết, hoàng hậu nương nương lập tức sai người đi thỉnh thái y, thái y tới liền bắt mạch, lại bắt được hỉ mạch..... Chỉ là năm trước Quý phi nương nương mới sinh non, hôm nay lại uống nhiều rượu như vậy, thái y nói thai nhi không ổn, vô ý một chút sẽ giữ không nổi, dặn Quý phi nương nương an ổn nằm trên giường tĩnh dưỡng, trước khi sinh nở một bước cũng không thể đi.Năm trước sinh non, thái y đã nói nàng bị thương tổn căn cốt sau này khó có hài tử, không ngờ mới qua mấy tháng, nàng lại có thai.
Đứng ở góc độ cổ nhân mà nói, đương nhiên cảm thấy nàng có phúc khí, chỉ là đứng ở góc độ của Du Phức Nghi xuyên không tới nơi này mà nói, thì trong vòng nửa năm mà mang thai hai lần, thân thể sẽ bị thương tổn nghiêm trọng.
Nữ nhân cổ đại quý tộc thân cốt mảnh mai, cho dù có thể bình an sinh hạ hài tử, chỉ sợ thân cốt cũng suy sụp lợi hại, tuổi thọ giảm.
Tư Mã Duệ còn chưa có phản ứng đâu, Du Phức Nghi đã kinh hô một tiếng, vẻ mặt ảo não nói:
-
Quý phi tỷ tỷ ở chổ ta uống rượu, nếu có gì tốt xấu, chẳng phải là lỗi của ta sao?Trầm Ngư vội nói:
-
Xem nương nương nói kìa, rượu là Quý phi nương nương tự nói muốn uống, cùng nương nương có quan hệ gì đâu?- Trẫm đã biết.Tư Mã Duệ cười gật đầu, lại hỏi:
-
Hoàng hậu có biết không?Trầm Ngư trả lời:
-
Lạc Nhạn đã đi thông bẩm. Còn bên thái hậu, nô tỳ rời khỏi nơi này liền đi qua thông bẩm.-
Thưởng!Tư Mã Duệ sai Triệu Hữu Phúc thưởng hà bao cho Trầm Ngư, rồi xua tay nói:
-
Ngươi đi đi.Sau khi Trầm Ngư rời đi, Du Phức Nghi đứng dậy phúc thân, cười nói:
-
Thần thiếp chúc mừng hoàng thượng lại có thêm một hoàng tử.- Miệng quạ đen.Tư Mã Duệ hung tợn trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó tức giận đứng dậy kéo nàng tới gần, mắng:
-
Nói ngươi đừng câu nệ nghi thức xã giao này nọ, đã nói bao nhiêu lần rồi mà ngươi cũng không nghe, nếu bị thương bảo bối tiểu khuê nữ của trẫm thì phải làm như thế nào mới phải?Du Phức Nghi thuận thế ngồi xuống, cười nói:
-
Thần thiếp thân cốt chắc khỏe, đâu cần để ý nhiều như vậy? Nhưng còn Trịnh quý phi, phải điều dưỡng cẩn thận.Tư Mã Duệ nhắm mắt thở dài, bất đắc dĩ nói:
-
Nàng ta có thai vốn là hỉ sự, tốt xấu gì thì cả đời cũng có chổ dựa vào, nhưng lại có ngay lúc này, thật không đúng lúc.Điều này cũng đúng, Tư Mã Duệ mặc kệ Phúc Ninh đại trưởng công chúa, thái hậu thì không cần phải nói, mà hoàng hậu chỉ biết đánh Thái Cực(kéo dài) không làm chủ được.
Phúc ninh đại trưởng công chúa bị mất mặt đương nhiên sẽ hành quân lặng lẽ, hiện giờ trưởng nữ của nàng là Trịnh quý phi lại có thai, Phúc Ninh đại trưởng công chúa có chổ dựa vào, khí thế nhất định tăng vọt lên, còn không biết sẽ làm ầm ĩ thế nào đâu.
Du Phức Nghi gật đầu phụ họa, đột nhiên nghe được Tư Mã Duệ nói nhỏ bên tai:
-
Nếu nàng ta sinh hạ hoàng tử, địa vị của Diễm nhi có thể khó giữ, vậy mà ngươi vẫn thay nàng nói chuyện, hay ngươi là ngốc tử?-
Đại hoàng tử có thái hậu chống lưng, nhị hoàng tử có hoàng thượng sủng, Diễm nhi vốn không có địa vị gì, có thêm một vị hoàng tử thì thế nào?Du Phức Nghi cười cười, liếc Tư Mã Duệ một cái, đi thẳng vào vấn đề nói:
-
Từ trước đến nay thần thiếp luôn là người không phạm ta, ta không phạm người, Trịnh quý phi cùng thần thiếp không có ân oán, người đừng hy vọng thần thiếp sẽ ra tay với nàng. Bất quá người cũng đừng có gấp, có người so với người còn gấp hơn, hoàng thượng cứ chờ coi là được.Tư Mã Duệ cùng Trịnh Quý Phi từ nhỏ lớn lên, dù không có tình yêu, thì cũng có tình thân, nếu có thể, hắn cũng hy vọng nàng có thể sinh hạ hoàng tử.
Như thế cả đời cũng có chổ dựa vào, nhưng ai bảo nàng lại có mẫu thân là Phúc Ninh đại trưởng công chúa đâu?
Lúc trước còn đỡ, tuy kiêu ngạo ương ngạnh một chút, nhưng cũng không khác người, hiện giờ tuổi càng lớn càng không biết trời cao đất dày.
Nếu Trịnh quý phi thật sự sinh hạ hoàng tử, theo lời Trịnh quý phi vừa nói lúc nãy chính là giúp ngoại tổ mẫu chà mông đít( ta k biết đâu).
Sợ nàng tâm đại không kịp đợi mình băng hà thì nàng đã chết, cho nên buộc Trịnh quý phi cùng hoàng tử làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, cái kia mới thật là khó lòng phòng bị...
Cho nên thai nhi trong bụng nàng, nếu là công chúa, đương nhiên có thể dưa chín cuống rụng, nếu là hoàng tử, nhất định phải nửa đường chết yểu, chờ mấy tháng sau ngự y bắt mạch sẽ ra kết quả.
Nhưng rốt cuộc cũng không đành lòng, cho nên không muốn nhúm tay, nếu có người tự làm thì tốt nhất, hắn cũng không cần áy náy.
Đương nhiên này đó đều là Tư Mã Duệ tự âm u tiểu tâm tư, không thể nói với ai, lại bị Du Phức Nghi trắng trợn kêu la nói ra, hắn còn gì mặt mũi?
Lập tức thẹn quá thành giận, sau đó lại nghĩ đến chuyện mất mặt lúc trước, là chuyện hắn bị đội nón xanh mà nàng cũng biết, để nàng biết hắn âm ngoan độc ác, cũng có sao đâu? Tức khắc xấu hổ buồn bực đều lui tan.
Tuy nghĩ như thế, nhưng không có bậc thang, không xuống đài được, vì thế hắn hừ một tiếng liền đứng lên, ném xuống câu
- Hôm nay lật thẻ bài của Trịnh quý phi.Nói xong liền sải bước đi ra ngoài.