Hạt đào lớn bằng quả trứng gà nhẹ nhàng chuyển động trong năm ngón tay dài trắng nõn, trên phần vỏ gồ ghề lại lóe một tia sáng nhàn nhạt.
Hai hàng lông mày dầy chậm rãi nhướn lên, Lý Mạnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hồ Minh Vũ vẻ mặt đang âm trầm ngồi đối diện, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẽ một tiếng, nói:
- Hắn đi trưởng lão viện thì liên quan gì tới tôi?
- Sao... Sao lại không liên quan tới anh? Chúng ta đều xuất thân trưởng lão viện... Bên kia là... Là địa bàn của chúng ta. Thằng nhãi đó ra vẻ hò hét trong viện còn chưa tính, giờ lại còn chạy tới trưởng lão viện giương oai... Chẳng lẽ anh chẳng hề... Chẳng hề có chút ý nghĩ gì?
Nghe giọng điệu tức giận của Hồ Minh Vũ, Lý Mạnh lại cười khẽ lần nữa, nói:
- Đúng là tôi xuất thân từ trưởng lão viện thật... Nhưng đó cũng không phải địa bàn nhà tôi. Tôi không quản hắn đi... Nếu anh không hài lòng thì anh đi tìm hắn gây phiền hà cũng được... Chẳng liên quan gì tới tôi cả...
Nói tới đây, Lý Mạnh giương mắt nhìn vẻ mặt nôn nóng của Hồ Minh Vũ, cười trào phúng:
- Hắc hắc... Người ta đường đường là thành viên thường vụ Viện ủy hội. Năm đó có lẽ anh còn có tư cách đối chọi với hắn, hiện tại... Hắc... Nếu anh dám đi tìm hắn, tôi cũng coi như phục anh đấy...
- Ngẫm lại thân phận của mình đi. Lúc này nếu anh dám đi tìm hắn... Hắn liền tát thẳng cho anh hai cái, anh cũng chẳng dám nói gì... Đừng nghĩ tới chuyện dây dưa với hắn nữa, cũng đừng lôi kéo tôi, đừng có ý đồ với nhà tôi... Tôi không ngu đâu...
Lý Mạnh vừa nói vừa đứng lên, tiếp tục nghịch hạt đào, đi ra cửa chậm rì rì, vừa ngâm nga một bài hát, để Hồ Minh Vũ ở lại, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Vẻ mặt hai ông cháu nhà họ Hồ lúc này lại giống hệt nhau...
Đồng chí trưởng lão Hồ Quang Dương giờ mặt lúc xanh lúc đỏ nhìn khuôn mặt đang cười nhạt không thôi kia, trong lòng vừa tức giận vừa hối hận. Nếu sớm biết lưu lại thằng nhãi đáng chết thế này sẽ khiến chuyện hôm nay xuất hiện, năm đó lão nên xử lý thằng ranh này ngay rồi.
Chẳng qua hiện tại lão cũng không biết nên xử lý sao cho tốt. Nếu không có Mạnh Thiên Phong ủng hộ, với tình hình hiện tại của lão, rất dễ bị đối phương nắm được nhược điểm.
- Trưởng lão Hồ Quang Dương... Năm đó ông vì sau khi tiến vào trưởng lão sẽ có đủ tài nguyên bồi dưỡng cho người con không có thiên phú và tiền đồ gì của mình kia, còn cả cháu ông nữa nên nhất định phải ngăn cản đề xuất của y sư Nguyên Bân. Để ngăn cả đề nghị đó, thậm chí ông không tiếc hãm hại đồng nghiệp... Hợp tác với đám người Chu Thế Dương, hãm hại mấy người y sư Nguyên Bân, khiến bọn họ rơi vào tuyệt cảnh mất tích...
Giọng Giang Khương lạnh như băng, nói thẳng vào Hồ Quang Dương, tiến hành đòn tấn công cuối cùng.
- Nói năng bậy bạ. Dám bôi nhọ tôi... Chứng cứ... Cậu có chứng cứ gì... Cậu đưa chứng cứ ra đi!
Mặt trưởng lão Hồ Quang Dương càng tràn đầy vẻ giận dữ, quát lớn với Giang Khương.
Nhìn vẻ ngoài mạnh trong yếu của Hồ Quang Dương, Giang Khương hơi cười nói:
- Không sao, nếu Hồ trưởng lão không thừa nhận thì cũng không sao cả... Chúng ta sẽ chậm rãi điều tra.
- Trước tiên điều tra tình huống sử dụng tài nguyên của ngài trong mấy năm gần đây rõ ràng... Đồng thời chúng ta cũng tiếp tục điều tra việc có liên quan tại Thiên Y viện... Đã có hai vị đứng ra làm chứng rồi, mặc dù hiện tại còn chưa có chứng cứ nhưng thật sự cũng không sao cả... Chỉ cần chậm rãi tìm hiểu, cuối cùng cũng có thể tìm ra càng nhiều dấu vết, để Viện ủy hội và trưởng lão hội tin phục...
- Đương nhiên... Tôi tin rằng trước tiên sẽ điều tra rõ được việc sử dụng tài nguyên của ngài... Hơn nữa khi kết quả cuối cùng được đưa ra, có lẽ Viện ủy hội sẽ hơi khiếp sợ... Sau đó, có lẽ tôi và Bộ trưởng Lưu vì kết quả đó mà sẽ phải tiến hành kiểm tra toàn bộ sổ sách của trưởng lão viện. Hẳn Hồ trưởng lão phải biết, chúng ta có năng lực này!
Nhìn vẻ tươi cười lạnh nhạt trên mặt Giang Khương, Hồ Quang Dương giống như nhìn thấy ma quỷ đáng sợ nhất, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Thấy vẻ mặt của Hồ Quang Dương, vẻ tươi cười trên mặt Giang Khương càng nồng đậm hơn vài phần, thậm chí trong hai mắt dường như mơ hồ có chút ánh sáng khác thường xuất hiện.
- Khởi động... Thiên phú mê hoặc...
- Hẳn Hồ trưởng lão có thể nghĩ tới hậu quả rồi nhỉ...
Giang Khương mỉm cười nhìn vào hai mắt Hồ Quang Dương, giọng nói từ từ chậm dần:
- Nếu bởi vì Hồ trưởng lão... Mà khiến sổ sách của toàn bộ trưởng lão viện bị tra kỹ... Tôi nghĩ tất nhiên các trưởng lão thường vụ khác đều sẽ trút lửa giận lên Hồ trưởng lão rồi... Mà nếu Hồ trưởng lão mất, vậy thì những người thân cận của ngài, tôi nhĩ chắc cuộc sống sau này sẽ khổ sở phi thường đấy...
Nghe Giang Khương nói, sắc mặt trưởng lão Mạnh Thiên Phong bên cạnh cũng hơi khó coi, thậm chí bắt đầu nhíu chặt lông mày. Chẳng qua Lưu Mộc Dương lúc này lại nhìn về phía ông, cười khẽ gật đầu.
Nhìn Lưu Mộc Dương gật đầu với mình, vốn Mạnh Thiên Phong định cất lời liền ngừng lại. Vốn với tình huống như vậy, thân là Thủ tịch trưởng lão của trưởng lão viện, tuyệt đối ông không cho phép nó xuất hiện. Ít nhất ông không có khả năng cho loại người đời sau như Giang Khương đến uy hiếp trưởng lão viện.
Nhưng cũng là thành viên Thiên Y viện, lại đã từng làm viện trưởng Thiên Y viện, ông cũng có nguyên tắc riêng của mình. Lúc này ông đã bắt đầu tin rằng vị cấp phó này của mình thật sự tham gia sự kiện Long Sơn năm đó. Đối với hành vi hãm hại đồng nghiệp, ông cũng ghét cay ghét đắng. Không có bất cứ thành viên Thiên Y viện nào có thể tha thứ dễ dàng cho hành vi này.
Cho nên thấy hành động của Lưu Mộc Dương xong, rốt cục ông cũng nhịn được, không cất tiếng quát lớn Giang Khương.
Nhìn đại quân mãnh thú bị ảnh hưởng bởi thiên phú mê hoặc của mình, vẻ mặt vốn kháng cự giờ bắt đầu xuất hiện buông lỏng, Giang Khương cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thân là Thứ tịch trưởng lão của trưởng lão viện, ý chí của con cáo giá như Hồ Quang Dương tuyệt đối hơn hẳn người bình thường. Cho dù Giang Khương có vận dụng thiên phú mê hoặc, hắn cũng không có chút tin tưởng nào có thể khiến Hồ Quang Dương lộ dấu vết.
Chẳng qua hôm nay thiên phú mê hoặc có thể ảnh hưởng ít nhiều tới Hồ Quang Dương, dao động ý nghĩ của lão một chút mà thôi.
Mà trong một câu uy hiếp lờ mờ của Giang Khương vừa rồi lại nắm được chắc nhược điểm của Hồ Quang Dương. Lão đã hơn chín mươi rồi, bản thân không sợ uy hiếp nhưng bởi con và cháu mình, năm đó lão có thể hành động như vậy. Nếu thật sự khiến lão bị dính vào, đắc tội với các trưởng lão khác thì sau này không có lão che chở, có thể nghĩ ngay ra kết cục của đứa con trai y sĩ cấp ba và đứa cháu trai đang có tiền đồ sáng lạn của lão kia.
Thậm chí một số tài nguyên hiện tại con cháu lão sử dụng đều sẽ bị cướp đoạt ngay, phân phối theo nguyên tắc công bình của Thiên Y viện, còn có khả năng bị điều tra tài nguyên vượt quá mức đã dùng trong mấy năm qua...
Mà nếu lão xả thân, vì giữ gìn lợi ích của các trưởng lão khác, ra mặt chịu tội, như vậy dù các trưởng lão khác không nhớ tình lão thì tuyệt đối cũng sẽ không bỏ đá xuống giết, ít nhất có thể cam đoan con cháu lão sau này có thể tiếp tục yên ổn. Mà tư chất của cháu trai Hồ Minh Vũ của lão rất phi phàm, trụ cột đã vững từ nhỏ, cho dù không được lão ủng hộ thì sau này tỷ lệ trở thành Thiên y sư cũng rất lớn. Cho dù không thể trở thành Thiên Y viện, chắc chắn cũng trở thành một y sư cấp 1.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hồ Quang Dương dần dần càng lộ vẻ dao động...
Nhìn vẻ mặt Hồ Quang Dương bắt đầu dao động, tia sáng kỳ dị trong mắt Giang Khương càng nồng hơn, đồng thời giọng nói cũng từ từ bình thản hẳn, nói tiếp:
- Hồ trưởng lão... Hiện tại ngài đã hơn chín mươi rồi. Về chuyện Long Sơn, tôi có thể cam đoan với ngài... Chỉ cần ngài kể rõ nguyên nhân hậu quả của việc này với Hội ủy viên điều tra, như vậy thì là thành viên Viện ủy hội Thiên Y viện, Đỉnh chủ cứu thế, phó Bộ trưởng Hội ủy viên điều tra Long Sơn...
Giang Khương từ tốn nói hết các thân phận của mình ra, nhìn Hồ Quang Dương, lại nói tiếp:
- Còn cả Bộ trưởng Lưu bên cạnh tôi nữa. Chúng ta có thể cam đoan với ông ngay tại đây... Chúng tôi sẽ thỉnh cầu Viện ủy hội, không truy tốt Hồ Thiên Lỗi và Hồ Minh Vũ đã sử dụng những tài nguyên gì...
Nghe thấy những lời này của Giang Khương, nhìn cặp mắt giống như tràn ngập chân thành của hắn, mặt Hồ Quang Dương lộ vẻ giãy dụa.
Lưu Mộc Dương một bên lúc này âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại ông đã biết, chỉ cần Hồ Quang Dương há miệng, như vậy tuyệt đối là tìm được một cửa đột phá rồi, rất có khả năng giải quyết được ngay sự việc lần này. Một số phiền toái vốn tưởng phải gặp, ít nhất cũng giảm đi tới bảy tám phần.
Mà Mạnh Thiên Phong một bên mặt cũng lộ vẻ cảm thán và thương cảm. Đối với vị cấp phó này, ông vẫn luôn tương đối hài lòng. Nhưng hiện tại đã gần như xác nhận đối phương thật sự tham gia sự kiện không thể khoan dung kia, như vậy thì chẳng khác gì đối phương đã không còn có thể giữ nổi mình nữa. Nghĩ tới trước khi về hẳn còn không giữ nổi bản thân, một vị Thủ tịch trưởng lão của trưởng lão viện như ông cũng không khỏi cảm thán không thôi.
Ánh mắt và sắc mặt Hồ Quang Dương thay đổi một hồi. Mặc dù lão bị thiên phú mê hoặc của Giang Khương âm thầm làm ảnh hưởng rất lớn nhưng vẫn phân tích sự việc hết sức rõ ràng. Lúc này sâu trong nội tâm lão đang đau khổ cân nhắc...
Kết quả lão phát hiện ra tất cả những điều Giang Khương nói dường như đều có lý vô cùng. Hiện tại lão đã hơn chín mươi tuổi rồi. Đổi một thân vô dụng để có được bình an và tiền đồ cho con cháu, nói tiếp cũng cảm thấy có lời.
Nếu lão cố tình kháng cự, như vậy có lẽ tình huống sẽ không nghiêm trọng như lời đối phương nói, nhưng tuyệt đối cũng không dễ trôi qua. Bị đối phương nắm nhược điểm trong tay, hơn nữa đối phương có nhân chứng, mặc dù Viện ủy hội chưa có chứng cứ xác thực nhưng tuyệt đối sẽ phán đoán theo hướng của bọn họ. Cuối cùng dưới sự điều tra hết sức của Viện ủy hội, có lẽ mình có thể cố gắng chống giữ được thêm một hai năm, nhưng dưới tình huống này, vị trí Thứ tịch trưởng lão của lão tuyệt đối không thể ngồi tiếp... Sau đó sẽ có ngày sự việc bại lộ dưới ánh mặt trời.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hồ Quang Dương lóe lên, rốt cục thở thật dài, đột nhiên như già nua đi mấy chục tuổi vậy, nhũn ra ngồi trên ghế.
Vòng vo cả chục năm đã hưởng một thân vinh quang, không ngờ chưa về hưu lại thua bởi một tình huống vốn tưởng không thể xảy ra...
Hồ Quang Dương nhắm chặt hai mắt vô lực, hít sâu hai hơi mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, trợn mắt nhìn về phía Mạnh Thiên Phong, khổ sở thở dài, nói:
- Lão Mạnh... Nể tình vài chục năm quan hệ của chúng ta, mong rằng ông để ý con cháu không nên thân của tôi một chút...