Binh Vương Thần Bí

Chương 155

- Keo trong bio- gelatin?   

Giang Khương vừa thốt lên, mọi người đều ngạc nhiên. Đại đa số người ở đây đều không nghe qua loại keo này nhưng có một số giáo sư sửng sốt nhìn nhau. Với kinh nghiệm của bọn họ, tất nhiên là biết keo trong bio- gelatin là gì. Hơn nữa trước kia cũng đã từng dùng qua.   

Bởi vì loại keo này chỉ dùng cho những vết thương bên ngoài, căn bản không có tác dụng trong việc giải phẫu. Lúc này bác sĩ Tiểu Giang cần nó để làm gì?   

Thấy mọi người nghi hoặc nhưng không ai trả lời câu hỏi của mình, Giang Khương cau mày, trầm giọng nói:   

- Nơi này không có?   

Nghe Giang Khương nghiêm túc hỏi, mọi người liền biết hắn thật sự cần thứ này, một giáo sư vội vàng nói:   

- Khoa ngoại chúng tôi rất ít khi dùng thứ này. Trước kia thì có, không biết bây giờ còn hàng tồn hay không.   

- Gọi ra ngoài hỏi thử. Nếu không thì gọi xuống kho.   

Lúc này Giang Khương không có tâm tư nói nhiều với các giáo sư. Hắn đã tìm được nguyên nhân, nhất định phải nhanh chóng cầm máu lại. Nếu không có loại keo này thì phải nghĩ biện pháp khác thôi.   

Chủ nhiệm Tôn thấy Giang Khương cau mày, vội vàng nói:   

- Được, được, bác sĩ Giang, tôi lập tức gọi đến phòng thuốc ngay.   

Gọi điện thoại xong, sắc mặt Chủ nhiệm Tôn có chút khó coi, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác.   

Nhìn sắc mặt của Chủ nhiệm Tôn, mọi người đều cả kinh. Chẳng lẽ bệnh viện không có loại keo này? Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Chủ nhiệm Tôn. Bọn họ biết rất rõ, Chủ nhiệm Tôn hẳn là đang liên lạc với kho. Nếu trong kho cũng không còn thì phiền phức rồi.   

Cũng may, Chủ nhiệm Tôn nói vài câu với bên kia xong, cúp điện thoại liền cười tươi nói với Giang Khương:   

- Bác sĩ Giang, dưới kho còn hai chai. Tôi đã bảo bọn họ nhanh chóng mang đến đây rồi.   

- Có là tốt rồi.   

Nghe nói có keo trong bio- gelatin, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm. Trước đây hắn sử dụng loại keo này rất nhiều. Đặc biệt về phương diện cầm máu khi trị liệu dã chiến, thứ keo này mang đến công dụng rất cao. Nhưng đối với các bệnh viện trong nước, bọn họ rất ít khi sử dụng loại keo này.   

Cho nên Giang Khương sợ rằng không còn hàng tồn.  

Keo trong bio-gelatin rất nhanh được mang vào. Cầm hai chai keo trong bio- gelatin, Chủ nhiệm Tôn cẩn thận nhìn Giang Khương, nói:   

- Bác sĩ Giang, muốn một chai hay là hai chai?   

- Một chai là đủ rồi.   

Giang Khương cũng không muốn lãng phí.   

Nghe Giang Khương nói chỉ cần một chai, Chủ nhiệm Tôn vội vàng cầm một chai mở ra, sau đó bỏ vào một cái chén, chờ Giang Khương xử lý.   

- Keo trong, băng gạc.   

Giang Khương vươn hai tay, tiếp nhận hai thứ y tá đưa sang, trước tiên dùng băng lau qua một chỗ nào đó trong khoang bụng, tay phải dùng keo quệt nhẹ một cái vào trong.   

Làm xong hết thảy, Giang Khương thở hắt ra, nói:   

- Được rồi, súc khoang bụng, chuẩn bị đóng vết mổ.   

- Đóng vết mổ?   

Mặc dù mọi người cảm thấy nghi ngờ, nhưng nghe Giang Khương nói xong, tất cả đều ngây ra như phỗng. Chẳng lẽ phẫu thuật đã hoàn thành?   

Giang Khương cũng không quan tâm đến vẻ mặt của mọi người. Nói xong, hắn giơ hai tay, chậm rãi lui về phía sau, sau đó xoay người bước sang một bên, ý bảo y tá giúp hắn cởi áo phẫu thuật ra.   

Các giáo sư nhìn Giang Khương, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, vội vàng dùng nước ấm rửa sạch khoang bụng. Quả nhiên là không còn thấy xuất huyết nữa, liền thở phào nhẹ nhõm.   

Đám bác sĩ tiền bối luôn hò hét trước mặt hậu bối, nay lại bị một tên hậu bối yêu nghiệt đánh thẳng vào mặt.   

Hơn nữa bị đánh mà không cách nào phản kháng. Thậm chí ngay cả ý nghĩ nổi giận cũng không luôn.   

Thật ra giới y học cũng giống như các ngành sản xuất khác, ngoại trừ tư lịch, cũng tồn tại một quy tắc khác, chính là thực lực đại diện cho hết thảy.   

Chủ nhiệm Tôn nhìn vẻ mặt của các giáo sư, liền biết cuộc phẫu thuật này đã hoàn thành.   

Nhẹ nhàng thở phào một hơi, vội vàng cởi áo phẫu thuật, chuẩn bị đến phòng làm việc báo cáo tin mừng cho các lãnh đạo.   

- Giang Khương, lần này vất vả cho cậu rồi. Nếu không có cậu, ca giải phẫu nay chỉ sợ rất khó giải quyết.   

Chủ nhiệm Tôn vừa rửa tay, vừa cảm kích nói với Giang Khương.   

Giang Khương mỉm cười:   

- Chủ nhiệm Tôn khách khí rồi, cứu người là chuyện phải làm mà.   

Nhìn Giang Khương mỉm cười, không hề có chút kiêu ngạo, ánh mắt Chủ nhiệm Tôn hiện lên chút cảm thán.   

Vẫy tay cho ráo nước, Chủ nhiệm Tôn nói:   

- Đi thôi, bác sĩ Giang, chúng ta đến phòng làm việc nghỉ ngơi chút.   

Nghe Chủ nhiệm Tôn yêu cầu, Giang Khương cũng không từ chối, đi theo phía sau Chủ nhiệm Tôn bước ra khỏi phòng phẫu thuật.   

Sau khi bước vào phòng, nhìn trong phòng đang có năm sáu người, Giang Khương sửng sốt, mới biết Chủ nhiệm Tôn mời hắn đến phòng làm việc là có dụng ý khác.   

- Tỉnh trưởng Bạch, viện trưởng Chu, ca phẫu thuật đã thành công.   

Chủ nhiệm Tôn mỉm cười nói với các vị lãnh đạo.   

- Thật sao? Chủ nhiệm Tôn, ca phẫu thuật đã thành công?   

Tỉnh trưởng Bạch đứng bật dậy, kích động nhìn Chủ nhiệm Tôn, nói.   

- Tỉnh trưởng, dưới sự trợ giúp của bác sĩ Giang, ca phẫu thuật đã thật sự thành công. Bây giờ đang tiến hành giai đoạn cuối cùng, lão thái thái sẽ được chuyển ra ngoài ngay.   

Chủ nhiệm Tôn gật đầu thật mạnh, sau đó quay sang nhìn Giang Khương, cười nói.   

Nghe Chủ nhiệm Tôn nói xong, Tỉnh trưởng Bạch mới nhìn Giang Khương bên cạnh, gương mặt hiện lên sự cảm kích, vươn tay ra:   

- Bác sĩ Giang, cảm ơn.   

Giang Khương cười, khom lưng một chút, cầm lấy tay đối phương:   

- Không cần khách sáo, đây là chuyện mà tôi cần làm.   

- Nào, chủ nhiệm Tôn, bác sĩ Giang, mời ngồi, mời ngồi. Phẫu thuật lâu như vậy, nhất định là rất mệt.   

Nghe được ca phẫu thuật đã thành công, Tỉnh trưởng Bạch cũng yên tâm hơn, gương mặt càng tỏ vẻ thân cận.   

Sau khi hỏi thăm tình huống kỹ càng hơn, Tỉnh trưởng Bạch một lần nữa nói lời cảm kích với Giang Khương:   

- Bác sĩ Giang, lần này thật nhờ có cậu. Nếu không, mẹ của tôi sợ là….   

- Tỉnh trưởng khách sáo rồi. Lão thái thái cát nhân thiên tướng, chủ yếu cũng là nhờ các giáo sư và Chủ nhiệm Tôn vất vả. Còn tôi chỉ là giúp được một chút thôi.   

Giang Khương khiêm tốn nói.   

Nhìn chàng thanh niên trước mắt, chẳng những y thuật cao thâm mà còn rất khiêm nhường, không hề tranh công, cảm tình trong mắt tỉnh trưởng Bạch nhiều hơn vài phần, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi thăm:   

- Bác sĩ Giang, năm nay cậu được hai lăm chưa? Cậu học y chỗ nào?   

Giang Khương cười nói:   

- Bây giờ tôi đang theo lão y sư Hồ Khánh Nguyên học y.   

- Y sư Hồ Khánh Nguyên?   

Tỉnh trưởng Bạch cau mày, ánh mắt hiện lên chút hoài nghi.   

Viện trưởng Chu vội vàng lên tiếng:   

- Tỉnh trưởng, Hồ lão y sư là một trong những danh lão trung y nổi tiếng nhất tỉnh ta. Ông ấy có một phòng khám Khánh Nguyên ở đường Văn Các. Kinh doanh cũng không tệ.   

- Lão trung y?   

Tỉnh trưởng Bạch sửng sốt, sau đó nhìn Giang Khương:   

- Bác sĩ Giang, kỹ thuật giải phẫu của cậu rất tốt, chẳng lẽ còn học thêm trung y?   

- Vâng, bây giờ tôi đang theo Hồ lão học trung y.   

Giang Khương cười đáp:  

- Lần này có thể thành công phẫu thuật cho lão thái thái, trung y đóng vai trò rất quan trọng trong đó.   

- Ồ?   

Tỉnh trưởng Bạch cũng cảm thấy tò mò.   

Giang Khương vốn không muốn Tỉnh trưởng Bạch hỏi hắn về chuyện hắn có học y chính quy hay không, liền dẫn dắt Tỉnh trưởng Bạch sang chuyện trung y. Thấy Tỉnh trưởng Bạch cảm thấy hứng thú với lời nói của mình, liền cười nói:   

- Đầu tiên tôi dùng ngân châm làm giảm tốc độ xuất huyết của lão thái thái, sau đó dùng thuốc trung y ức chế tình trạng xuất huyết lần nữa, khi đó mới xem như hoàn thành.   

- Châm cứu? Trung dược?   

Tỉnh trưởng Bạch kinh ngạc nói:   

- Châm cứu và trung dược thật sự có hiệu quả thần kỳ như vậy sao?   

Giang Khương cười nói:   

- Điều này Chủ nhiệm Tôn có thể làm chứng. Nếu chỉ giải phẫu không, như vậy các chuyên gia của bệnh viện số 1 vẫn có thể làm được. Nhưng bọn họ vẫn còn thiếu một điểm chính là phương pháp cầm máu. Mà tôi thì lại có sở trường về phương diện này. Đây cũng chính là nguyên nhân Chủ nhiệm Tôn mời tôi đến đây.   

- Chủ nhiệm Tôn, việc này là sao?   

Tỉnh trưởng Bạch tò mò nhìn Chủ nhiệm Tôn.   

Chủ nhiệm Tôn liếc mắt liền nhận ra Giang Khương đã để lại một thể diện rất lớn cho bệnh viện số 1. Nói về công lao, hắn cũng chỉ nói là hỗ trợ cầm máu mà thôi.   

Lập tức gật đầu:   

- Đúng vậy, đây cũng chính là nguyên nhân tôi cố ý mời bác sĩ Giang đến đây. Bởi vì thủ thuật châm cứu và trung dược của cậu ấy mang lại hiệu quả rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment