Phan Nghị nghe thấy câu hỏi tò mò của Giang Khương thì không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Giang Khương.
- Chị tôi bị ông nội cảnh cáo rồi, không cho phép gặp anh nữa...
Lúc này Phan Nghị quay đầu lại, nhìn Giang Khương từ trên xuống dưới, cuối cùng thở dài nói:
- Tôi rốt biết rốt cuộc chị tôi bị làm sao nữa. Trai theo chị ấy ở Tứ Cửu thành này có thể xếp thành một hàng, nhưng trước giờ chị ấy đâu có thèm để ý. Tuy anh cũng đẹp trai đấy, nhưng đâu phải không có ai đẹp trai hơn anh, sao lại coi trọng anh đến thế chứ?
Nói tới đây, cậu ta lại lắc đầu thở dài, trông bộ dạng rất không khoa học.
Giang Khương ngồi bên vừa nghe thấy thế đầu đầy hắc tuyến... Thế này rốt cuộc là sao? Có điều Giang Khương hơi rối rắm. Ông nội nhà họ Phan Nghị nói dĩ nhiên Giang Khương biết là vị nào.
Nghĩ đến việc vị này chú ý đến mình, Giang Khương hơi rối rắm. Hắn biết sức ảnh hưởng của vị lão đồng chí này. Ông cảnh cáo Phan Hiểu Hiểu không được gặp mình nữa, nhưng Phan Hiểu Hiểu lại giấu vị lão đồng chí này, như thế không được hay cho lắm?
Phan Nghị dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng Giang Khương, hàng lông mày đẹp nhướn lên, nói:
- Chị tôi đối với anh thật sự không tệ, nếu không cũng không bảo tôi đi tìm anh... Anh thì chẳng giống đàn ông chút nào!
Nhìn bộ dạng ra vẻ ông cụ non của Phan Nghị, Giang Khương đành phải sờ mũi, không nói gì. Giữa mình và cô bé này có gì sao? Rõ ràng là không có gì được không hả? Mẹ nó...
Chiếc xe dừng trước một nơi sáng rực ánh đèn. Xuống xe Giang Khương mới nhìn rõ tấm biển không mấy bắt mắt phía trước, Hội sở Kim Hoa...
Giang Khương không hiểu nhiều về mấy Hội sở ở thủ đô, nhưng sau khi hắn đi vào thì mới phát hiện đây là một quán bar hay KTV gì đó. Hắn cùng với Phan Nghị đi xuyên qua hành lang, nhanh chóng được nhân viên dẫn vào một phòng bao.
Trong phòng bao không nhiều người lắm, cũng chỉ có ba bốn người, nhưng phòng rất rộng, hơn nữa ngồi trên sofa đều là con gái. Giang Khương vừa liếc mắt đã thấy Phan Hiểu Hiểu ngồi chính giữa.
Phan Hiểu Hiểu này đúng là yêu nghiệt. Ở trong phòng bao cô không mặc áo khoác, chỉ mặc một áo lông mỏng cao cổ, bộ ngực căng tròn kia vô cùng trêu ngươi. Từ trên xuống dưới, từ lớn đến nhỏ càng khiến cho vùng eo trở nên tinh tế, cộng thêm ánh đèn mờ mờ làm tôn thêm nhan sắc xinh đẹp kia khiến Giang Khương đột nhiên khô cả lưỡi.
Có điều Giang Khương cũng chỉ hơi thất thần rồi lập tức phản ứng lại, theo Phan Nghị vào trong.
Mấy cô gái bên trong thấy hai người bước vào cũng thuận mắt nhìn sang. Cô gái đang hát cũng dừng lại, nhìn chằm chằm Giang Khương đi sau Phan Nghị, trong mắt tràn đầy tò mò cùng hưng phấn.
- Anh ta là Giang Khương ấy hả... Trông cũng được đấy...
Một cô gái tóc ngắn xinh đẹp hai mắt sáng lên, ghé sát tai Phan Hiểu Hiểu cười nói:
- Trông thư sinh quá, không thể nhìn ra được anh ta thật sự đã cứu cậu đấy!
Phan Hiểu Hiểu không nói gì, cô gái tóc dài khác bên cạnh liền đánh giá Giang Khương từ trên xuống dưới rồi nhẹ giọng cười nói:
- Hiểu Hiểu... Không phải đấy chứ? Đào Nhất Lỗi còn đẹp trai hơn anh ta nhiều, vậy mà theo đuổi cậu cậu lại không thích, sao cậu lại thích cái loại này...
- Ai nói tôi thích anh ấy... Tôi và anh ấy là bạn có được không hả...
Phan Hiểu Hiểu bị hai người nói mặt đỏ lên, vội vàng nói.
- Chậc chậc... lại nói dối. Từ lúc nào mà Phan Hiểu Hiểu có qua lại với đàn ông thế?
Cô gái tóc dài cười ha hả lắc đầu cười nói:
- Nhưng mà, cậu cũng đừng nghiêm túc quá. Nhà cậu chắc chắn không cho phép đâu...
- Hứ... Kỳ Kỳ... Cậu đừng có nói lung tung...
Phan Hiểu Hiểu thấy Giang Khương mỉm cười bước vào vội vàng đẩy cô gái tóc dài, thấp giọng nói.
Thấy bộ dạng căng thẳng của Phan Hiểu Hiểu, cô nàng tên Kỳ Kỳ không khỏi che miệng cười cười, cũng không lên tiếng nữa.
Cô gái thứ tư có đôi mắt to đáng yêu lúc này không thèm nói chuyện với họ, chỉ đứng lên, chạy về phía Phan Nghị, ôm chặt cánh tay Phan Nghị, nũng nịu nói:
- Anh Phan Nghị đẹp trai nhất...
- La Lê cậu đúng là một tên mê trai, đừng có quấn lấy Phan Nghị nhà tớ...
Phan Hiểu Hiểu đi tới, nhẹ nhàng gõ đầu cô nàng thấp hơn cô nửa cái đầu kia. Sau đó cô mới nhìn Giang Khương đứng bên cạnh, hơi xấu hổ nói:
- Ngại quá, vốn đã nói sẽ đưa anh đi Viên Minh viên, nhưng ông nội tôi không cho tôi ra khỏi cửa!
- Không sao... Gần không thời tiết Bắc Kinh không đẹp, nhiều sương mù quá, cứ ở trong nhà vẫn hơn!
Giang Khương nhìn thấy gương mặt hơi ửng hồng của Phan Hiểu Hiểu trong lòng có chút rung động, sau đó vội vàng cười lắc đầu nói.
- Đến đây... Ngồi đi, đây đều là mấy chị em tốt chơi với tôi từ nhỏ đến lớn...
Phan Hiểu Hiểu vừa bảo Giang Khương ngồi xuống, vừa cười chỉ cô gái đang ôm cánh tay Phan Nghị, giới thiệu với Giang Khương:
- Cô ấy là La Lệ, nhỏ tuổi nhất...
- Hi... Soái ca, chào anh...
La Lệ tò mò liếc mắt nhìn Giang Khương, sau đó cười gật đầu chào hỏi.
- Đây là Miêu Miêu...
Sau đó Phan Hiểu Hiểu lại chỉ cô gái tóc ngắn bên cạnh nói.
- Chào anh, Giang Khương... Tôi có nghe Hiểu Hiểu nhắc đến anh nhiều lần, rốt cuộc hôm nay cũng được gặp người thật...
Cô gái tóc ngắn xinh đẹp mỉm cười với Giang Khương, sau đó đưa tay nói.
- Miêu Miêu, chào cô...
Giang Khương có chút cảm tình với cô gái tóc ngắn hào sảng trước mặt, mỉm cười gật đầu nói.
Cô gái tên Kỳ Kỳ bên cạnh tuy cũng tươi cười bắt tay với Giang Khương, nhưng chỉ hơi chạm tay chút xíu khiến trong lòng Giang Khương hơi thờ ơ, chỉ lãnh đạm cười gật đầu.
- Đến đây đến đây... Uống rượu uống rượu... Giang Khương, anh đến muộn, đầu tiên tự phạt ba ly...
Đợi đến khi mấy người ngồi xuống, Miêu Miêu cầm ba ly đặt xuống, sau khi rót rượu, đôi mắt sáng lên như ngôi sao nhìn Giang Khương, cười nói.
Nhìn thấy ba ly rượu Tây, Giang Khương mỉm cười, tuy nói bình thường hắn khá thích rượu vang, nhưng cũng uống được khá nhiều rượu Tây. Lúc đầu cùng đám Đại Hùng uống rượu, một hơi uống năm sáu ly cũng là chuyện bình thường.
Giang Khương cũng không thèm giả vờ, đưa tay bưng ly lên. “Ực ực ực...” uống cạn ba ly rượu.
Nhìn động tác lưu loát của Giang Khương, mắt của cả đám đều sáng lên. Còn Phan Hiểu Hiểu thì hơi lo lắng nhìn về phía Giang Khương. Đây là rượu Tây nguyên chất, nồng độ không thấp. Mấy cô nàng này đều là tiểu ma đầu đại danh đỉnh đỉnh ở Bắc Kinh, người bình thường cũng không dám trêu chọc. Giang Khương này có thể chịu đựng được không?
Có điều, may là rõ rang Phan Hiểu Hiểu đã đánh giá thấp tửu lượng của Giang Khương. Gần một tiếng sau, có lẽ Giang Khương đã uống gần hai mươi ly, ngoài khuôn mặt hơi ửng đỏ thì tinh thần vẫn như thường. Còn đám Miêu Miêu thay nhau ra trận thì rõ ràng đã có chút men say.
- Đến đây đến đây... Giang Khương đến hát đi...
Sau khi uống vào bụng vài ly rượu, Miêu Miêu dần thân thiết hơn, cầm micro đưa cho Giang Khương nói.
Giang Khương mỉm cười, sau đó chọn bài hát. Đối với hắn đây chẳng phải việc gì khó. Mặc dù sau khi về nước số lần hắn đi KTV đếm trong lòng bàn tay, nhưng thứ hát hò này thì vẫn có thể hát được. Đặc biệt là mấy ngày này, cùng với sự tiến bộ của Ngũ Cầm Hí, khí tức trong lồng ngực hùng hậu hơn nhiều, rõ ràng đã cảm thấy những nốt cao trước đây không hát lên được giờ đã hát rất thoải mái.
Miêu Miêu trực tiếp chọn cho Giang Khương một bài hát mà cô thích nghe. Kết quả, bài “Gió thổi phía Bắc” này được Giang Khương hát rất ngọt ngào. Điều này khiến cho mọi người rất bất ngờ. Ngay cả Kỳ Kỳ không có qá nhiều thiện cảm với Giang Khương cũng nhìn Giang Khương với vẻ mặt bất ngờ.
- Không tệ, không tệ... Không ngờ bài này cao vậy mà anh cũng hát hay thế... Đến đây đến đây, uống rượu uống rượu...
Đợi sau khi Giang Khương uống cạn thêm ly nữa, lúc này Phan Hiểu Hiểu không kìm được ghé sát tai Giang Khương, nũng nịu nói:
- Giang Khương, không nhận ra tửu lượng của anh tốt đến thế, ca hát cũng lợi hại như vậy. Lần này anh trấn áp được đám chị em của tôi rồi. Mấy cô nàng này bình thường chẳng coi ai ra gì đâu!
- Haha... Tôi đương nhiên không phải người bình thường rồi...
Giang Khương cảm nhận được hơi thở ngọt thơm bên tai mình thì thoáng cười, cầm chai rót đầy rượu, sau đó nói với Phan Hiểu Hiểu:
- Nào... uống rượu...
- Uống rượu tìm tôi... Đừng tìm chị tôi... Chị tôi là bà điên đấy... Uống nhiều là xảy ra chuyện lớn cho coi!
Phan Nghị nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt hơi mê ly của Phan Hiểu Hiểu vội vàng đưa tay giành cái ly.
- Cái gì, cái gì... Bà chị của em có gì không giỏi chứ? Mau tránh ra...
Phan Hiểu Hiểu thấy Phan Nghị định giành ly thì trừng to mắt. Phan Nghị sợ đến mức rụt tay lại. Từ nhỏ cậu đã bị bà chị này bắt nạt, mấy chục năm năm vẫn chưa trở mình được.
Sau khi Phan Hiểu Hiểu chạm nhẹ ly với Giang Khương thì ngửa đầu sảng khoái cạn sạch ly rượu.
Có điều sau khi cô uống hết ly nay, lại cầm bình rượu lên rót, bưng lên nói với Giang Khương:
- Nào... Giờ đến tôi kính anh, lần này tôi kính anh...
Phan Nghị nhìn động tác của Phan Hiểu Hiểu, lại cả ánh mắt mê ly kia đành bất đắc dĩ thở dài lui ra.
- Haizz, haizz... Không đã ghiền, không đã ghiền... Chúng ta ra đại sảnh, ra đại sảnh thôi...
Bên này uống hết hai ly, lúc này Miêu Miêu đang hát liền hét lớn vào micro trong tay.
- Được được được... Đi đại sảnh, đi đại sảnh...
La Lệ mắt to bên cạnh nghe thấy lời này lập tức nhảy lên hưởng ứng.
- Đi đi... Đi đại sảnh...
Phan Hiểu Hiểu bỏ ly xuống, nhìn mấy người. Lúc này gương mặt cô cũng vô cùng phấn chấn, lôi kéo Giang Khương đứng dậy. Chỉ còn mình Phan Nghị đứng đó, nhìn đám người đang đi phía trước đã bắt đầu lắc lư, vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu nói
- Biết rồi... haizz....
Giờ Giang Khương mới biết trong Hội sở này còn có một đại sảnh, tuy không lớn lắm, nhưng có mười mấy bàn vẫn có thể ngồi, chính giữa là một sân khấu. Có một cô gái chân dài đang ôm cột nhảy.
Bên trong không nhiều người lắm, cũng chỉ có năm sáu bàn. Sau khi năm người đi vào trong thì tương đối hấp dẫn sự chú ý của người khác. Nhanh chóng có hai bàn đưa tay chào hỏi mấy người. Rõ ràng trừ Giang Khương, những người còn lại đều tương đối quen thuộc, đều cười tùy tiện vyax tay.
Có điều, rõ ràng, Giang Khương đứng giữa năm người, khuôn mặt xa lạ của hắn đã hấp dẫ sự chú ý của nhiều người. Đặc biệt là Phan Hiểu Hiểu lúc này đã uống say đang khoác tay hắn. Giang Khương cũng nhạy cảm phát hiện ra, xung quanh có ít nhất ba bốn người đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt bất thiện.
- Ôi...
Giang Khương đưa tay vỗ đầu, đau đầu thở dài. Hắn biết e rằng lần này mình không thể bình an rồi.