Binh Vương Thần Bí

Chương 270

Nhìn bộ dạng thê thảm của con trai, hai mắt Tề Lãng không khỏi bắn ra chút giận dữ. Tuy nói đối với người luyện võ, bị thương như vậy không tính là nghiêm trọng, nhưng nhìn thương thế của Tề Nhạc Minh như thế, Tề Lãng vẫn có chút đau lòng.   

Nhưng đau lòng thì đau lòng, nếu đã có Đoạn Tục Cao của Thiên Y, hẳn sẽ không có vấn đề gì lắm, liền trầm giọng hỏi:   

- Con ngay cả một quyền của hắn cũng không tiếp được?   

- Không phải.   

Nhìn sắc mặt hơi trầm xuống của cha, Tề Nhạc Minh vội vàng lắc đầu. Kỳ thật vấn đề này y đã suy nghĩ rất nhiều, liền nói:   

- Cha, thực lực của Giang Khương thật sự mạnh hơn con một chút, nhưng chỉ một chút thôi.   

- Không mạnh hơn bao nhiêu? Vậy tại sao trong thời gian chỉ có mấy giây ngắn ngủi đã đánh con bị thương thành như vậy?   

Mặc dù Tề Lãng đã hỏi chi tiết hai người đi theo Tề Nhạc Minh, nhưng cũng phải xác nhận lại từ y.   

Nghe giọng nói nghiêm khắc của cha, Tề Nhạc Minh cắn răng. Y cũng đã tự hỏi câu hỏi này rất nhiều lần.   

- Tốc độ của hắn rất nhanh, hơn nữa năng lực phản ứng và ứng biến lại rất mạnh. Vả lại, còn rất âm hiểm.   

Tề Lang im lặng nhìn con mình đang nghiến răng nghiến lợi, biết được Tề Nhạc Minh thua lần này chỉ sợ không phục. Mặc dù kết quả có chút ngoài ý liệu, nhưng cuối cùng cũng tốt. Nếu tên tiểu tử kia đã có được thực lực kinh người như vậy, chỉ sợ người đằng sau sẽ còn đáng sợ hơn vài phần.   

Lập tức gật đầu, nói:   

- Được rồi, con hãy nghỉ ngơi đi. Chuyện này, cha sẽ cho người xử lý.   

- Cha, chúng ta còn phái người đi sao?   

Nghe Tề Lãng nói sẽ an bài người xử lý, Tề Nhạc Minh giật mình hỏi.   

Tề Lãng cau mày nói:   

- Tất nhiên là không thể bỏ qua được. Nhưng cha sẽ an bài một cách thận trọng. Con hãy lo mà nghỉ ngơi đi.   

Bước ra ngoài cửa, Tề Lãng cau mày suy nghĩ, đột nhiên gật đầu. Chuyện này càng kéo dài càng dễ xảy ra vấn đề. Mặc dù phải rất cẩn thận tiến hành, nhưng không thể kéo dài. Dù sao sự việc trọng đại, tổng cũng phải thử một lần mới có thể yên tâm. Nếu thật sự xảy ra chuyện, phong hiểm cũng chỉ có thể thử một lần.   

Trong lúc Tề Lãng đang suy nghĩ có nên đối phó với Giang Khương hay không, hoặc đối phó với Giang Khương như thế nào, sáng sớm hôm đó Giang Khương lại ngồi máy bay bay đến Bắc Kinh. Bởi vì kỳ hạn nửa tháng đã đến, hắn cần đến Bắc Kinh để tái khám cho Trưởng phòng Dương.   

Khí sắc của Phó Trưởng phòng Dương Vân Dương gần đây khá tốt. Ít nhất thì Phó trưởng phòng Dương lúc nào cũng làm việc nghiêm túc, thậm chí có chút âm trầm, không nói cười cẩu thả đã có sự thay đổi thật lớn.   

Ngày thường, khi nhìn thấy y, người ta luôn cảm thấy khẩn trương. Nhưng nửa tháng vừa qua, đặc biệt là bốn năm ngày gần đây, Phó trưởng phòng Dương Vân Dương luôn có vẻ mặt rạng rỡ, cả người giống như có gió xuân thổi vào.   

Đối mặt với sự thay đổi của lãnh đạo như vậy, đám cấp dưới tất nhiên là hoan hỉ rồi. Ngay cả người rất thân với Dương Vân Dương là Nhạc Lợi Dân của Ủy ban Cải cách cũng không khỏi tò mò hỏi:   

- Vân Dương, gần đây có chuyện gì vui sao? Tại sao khí sắc lại tốt như vậy?   

Dương Vân Dương cười nói:   

- Không có việc gì. Lúc trước ngủ không được ngon lắm, đã mời bác sĩ đến chữa trị. Bây giờ ngủ cũng ngon hơn rất nhiều, vận động cũng thường xuyên hơn, cảm giác tinh thần của mình được nâng cao không ít.   

- Ồ, như vậy sao? Xem ra vị bác sĩ này không tệ. Lúc nào tôi cũng phải mời vị bác sĩ này đến khám một chút.   

Nghe xong, Nhạc Lợi Dân không khỏi vỗ vai Dương Vân Dương, cười nói.  

Dương Vân Dương gật đầu:   

- Vị bác sĩ này không tệ. Thật ra tôi cũng muốn cảm ơn cậu ấy.   

Đã nửa tháng rồi mới quay lại Bắc Kinh, Giang Khương ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, nhẹ nhàng thở hắt ra.   

Kỳ thật, hắn không thích không khí như thế này, nhưng cũng không còn cách nào khác. Là trung tâm chính trị của cả Hoa Hạ, rất nhiều chuyện không thoát khỏi quan hệ. Giống như hắn, mặc dù không muốn đến nhưng cũng vẫn phải đến.   

Quản gia của Dương gia đã sớm chờ sẵn ở cổng phi trường. Vừa nhìn thấy Giang Khương đã vội vã thay Giang Khương mở cửa xe, mỉm cười nói:   

- Bác sĩ Giang, đã lâu không gặp.   

- Đã lâu không gặp.   

Giang Khương mỉm cười gật đầu. Hắn rất có cảm tình với vị quản gia này.   

Sau khi đến biệt thự, quản gia liền nói:   

- Bác sĩ Giang, phòng của cậu đã được quét dọn sạch sẽ. Trưởng phòng Dương đang bận làm việc, sẽ cùng cậu ăn cơm sau.   

- Vâng, vất vả cho bác rồi.   

Giang Khương lên lầu. Căn phòng này vẫn là căn phòng lần trước. Sau khi cất mấy bộ quần áo vào tủ, hắn nằm lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.   

Gần đây, con số trong tài khoản của hắn đã tăng lên không ít. Mặc dù số tiền ấy không đủ cho hắn mua nhà ở Vân Giang, nhưng đối với nhiều người, số tiền này đủ dùng trong rất nhiều năm. Đó cũng là lý do hắn không từ chối tờ chi phiếu của Tuyên gia.   

Từ lúc hắn nhận được tấm chi phiếu, hắn đã bắt đầu chuẩn bị một chuyện. Bây giờ đã chuẩn bị xong, chuyện này cũng nên tiến hành rồi.   

Mặc dù số người đó không nhiều, nhưng Giang Khương lại không biết rốt cuộc là ai. Hắn chỉ biết đại khái tính danh của bọn họ, thậm chí là nhủ danh, nhưng địa chỉ của bọn họ thì lại không biết.   

Muốn tìm được, chỉ sợ cũng không dễ dàng gì. Nhưng đối với Giang Khương mà nói, chuyện này cũng phải là quá khó khăn. Chỉ cần cẩn thận tránh không bị người của đối phương phát hiện là được.   

Nằm trên giường suy nghĩ một chút, Giang Khương móc điện thoại gọi cho một người.   

Vốn hắn còn muốn chờ thêm một chút. Dù sao phong hiểm của chuyện này không nhỏ. Mặc dù chuyện đã trôi qua nửa năm, nhưng không tránh khỏi vẫn còn có người chú ý đến.   

Bây giờ, hắn lại có chút không yên. Ở nhà Dương Vân Dương của Dương gia, hắn có cảm giác an toàn, khiến cho hắn bắt đầu ngo ngoe muốn động, làm cho suy nghĩ mà hắn cất kỹ muốn bắt đầu thực hiện. Bởi vì mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn rất khổ sở. Cả đội Cô Lang chỉ còn mình hắn. Nếu hắn trơ mắt nhìn người nhà các anh em đã chết phải chịu nghèo khổ, cuộc sống khó khăn mà không ra tay trợ giúp, hắn cảm thấy mình sẽ phát điên mất.   

- Hải Bác, là tôi.   

Nghe giọng nói của Giang Khương, đầu dây bên kia vang lên thanh âm hưng phấn:   

- A, Giang, tiểu tử cậu rốt cuộc cũng chịu gọi cho tôi rồi.   

- Anh này, nếu không có việc gì, tôi không nghĩ sẽ liên lạc với anh.   

Giang Khương nói:   

- Tôi phải để cho người khác biết được Cô Lang không còn ai tồn tại nữa.   

- Được rồi.   

Hải Bác bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói:   

- Nhưng mặc kệ thế nào, cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi rất vui. Có chuyện gì cần tôi giúp sao?   

- Có thể giúp tôi xâm nhập vào hệ thống hộ tịch của Hoa Hạ không? Tôi cần tìm một số tư liệu, nhưng rất có thể những tư liệu đó đã bị kiểm tra giám sát.   

Giang Khương trầm ngâm một chút, sau đó nói:   

- Anh có biện pháp nào tránh được những kiểm tra giám sát đó hay không?   

- Tránh kiểm tra giám sát?   

Hải Bác chần chừ một chút rồi nói:   

- Nếu những tư liệu này đã được kiểm tra giám sát, muốn tránh nó, trên cơ bản là không thể.   

- Không thể?   

Nghe xong, trong lòng Giang Khương có chút chùng xuống. Hắn biết khả năng muốn qua mặt các thiết bị giám sát là rất nhỏ. Với năng lực của đối phương, nhất định sẽ có đủ năng lực tình báo. Muốn thiết lập các thiết bị giám sát này cũng là chuyện đơn giản.   

Trong lúc Giang Khương đang do dự, Hải Bác ở đầu dây bên kia cười nói:   

- Giang Khương, cậu muốn tránh phạm vi giám sát trên toàn bộ Hoa Hạ hay là một khu vực cố định?   

- Đương nhiên là khu vực cố định.   

Giang Khương nói.   

- Có khu vực cố định là được. Tôi sẽ giúp cậu download số liệu ở khu vực này về.   

Hải Bác cười nói.   

- Cái gì? Trực tiếp tải xuống?   

Giang Khương sửng sốt, sau đó bật cười. Hắn đúng là ngu xuẩn mà. Với kỹ thuật của Hải Bác, muốn tải số liệu này về cũng không phải là vấn đề gì lớn.   

Hải Bác cười nói:   

- Đúng, trực tiếp tải xuống. Đương nhiên, số liệu càng ít thì tỷ lệ thành công lại càng lớn. Với số lượng dân cư của nước cậu, số liệu sẽ rất khổng lồ, sẽ hơi phiền phức một chút. Trừ phi mạnh mẽ xâm nhập, nhưng như vậy sẽ dễ dàng bị phát hiện tung tích.   

- Tôi biết rồi.   

Giang Khương cười nói:   

- Chỉ cần cung cấp số liệu cấp huyện là được.   

- Vậy thì không thành vấn đề. Cậu hãy cho tôi vị trí cụ thể, chỉ cần hai ba ngày là tôi sẽ có thể tải hết số liệu về.   

- Được, hết thảy nhờ anh vậy.   

Giang Khương thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có số liệu này, rất nhanh sẽ tra rõ những người mà hắn muốn tra.   

Đương nhiên, Giang Khương đã suy nghĩ rất kỹ. Mặc kệ thế nào, kế hoạch đều không bằng biến hóa nhanh, nhưng đây là nói sau.   

5h chiều, Dương Vân Dương đúng giờ trở về nhà. Nhìn khí sắc của Dương Vân Dương, Giang Khương liền biết được vị Trưởng phòng này chỉ sợ gần đây xuân phong đắc ý.   

- Bác sĩ Giang, thật sự là nhờ có cậu.   

Dương Vân Dương nhìn Giang Khương, ánh mắt tràn đầy cảm kích.   

Giang Khương mỉm cười gật đầu, nói:   

- Trưởng phòng khách sáo rồi. Tôi cũng chỉ là tận chức trách của một bác sĩ mà thôi.   

Thừa dịp cơm tối còn chưa đến, Giang Khương trước tiên bắt mạch cho Trưởng phòng Dương.
Bình Luận (0)
Comment