- Bác sĩ Giang, ở đây có một tấm chân lông.
Một người thanh niên không biết tên, trông hơi quen đưa một tấm thảm lông tới, giọng nhỏ nhẹ mang vẻ kính trọng.
- Cám ơn.
Nhìn khuôn mặt chân thành của người thanh niên kia, Giang Khương mỉm cười, cám ơn, sau đó dùng chăn lông phủ lên người Tiểu Bảo, lại kéo cao một chút, che cả khuôn mặt nó. Mặc dù đã đang ngồi trong chỗ tránh gió nhưng Giang Khương vẫn vô cùng cẩn thận, phòng ngừa gió đêm lạnh lẽo có thể thổi tới mặt Tiểu Bảo.
Giang Khương ngồi trên ghế, nhẹ nhàng đung đưa, muốn để Tiểu Bảo ngủ trong lòng càng yên ổn hơn. Cảm thấy bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt vạt áo mình, Giang Khương vừa đau lòng đung đưa ghế, vừa chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Mặc dù đang là mùa đông nhưng màn đêm nơi này vẫn trong trẻo như cũ. Có lẽ bởi đây là nơi cao, trên bầu trời cao là từng ngôi sao xanh thẳm, lấp lánh lấp lánh. Nhìn cả bầu trời sao, trong mắt Giang Khương hiện lên một tia đau khổ nhàn nhạt.
- Ky Đầu, để tôi làm cha Tiểu Bảo đi. Hẳn là anh cũng không có ý kiến gì chứ.
- Tôi biết tôi đoạt vị trí của anh, mặc dù anh không nói gì nhưng nhất định trong lòng cũng không biết có cảm giác gì.
- Chẳng qua không còn cách nào khác. Bác trai, bác gái, còn cả chị dâu cũng đã mất rồi, anh cũng mất rồi, chỉ có thể để tôi làm.
- Mặc dù tôi chưa có kinh nghiệm nhưng tôi nghĩ anh cũng chẳng có.
- Anh yên tâm. Tôi sẽ chăm sóc nó tốt, bồi dưỡng nó thành một người đàn ông như anh. Chờ nó trưởng thành rồi, tôi sẽ nói cho nó biết, cha của Dương Tiểu Bảo mạnh mẽ thế nào. Y uy vũ hùng tráng, giết địch vô số.
Một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy dài trê mặt, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống nền xi măng đã nứt vỡ bên dưới.
Không biết từ khi nào, đột nhiên lại có chấn động. Bên ngoài vang lên từng đợt tiếng kêu kinh hãi. Giang Khương đưa tay ôm lấy tai Tiểu Bảo bên chăn lông, sau đó đu đưa nhẹ, giống như đó không phải là chấn động mà là cái ghế của nó đang đung đưa.
Dư chấn cũng không duy trì quá lâu. Mà cả nửa tòa trạm y tế phía sau Giang Khương cũng không có chút biến hóa nào. Chấn động đã ngừng. Cảm thấy chấn động đã hết, Tiểu Bảo trong lòng hắn vẫn ngủ say. Tay Giang Khương lấy một khúc sâm núi từ trong túi ra, để vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, sau đó cũng ngủ đi.
- Phát hiện năng lượng sinh vật đặc thù, bắt đầu hấp thu. Vận khí pháp Ngũ Cầm Hí bắt đầu tự động vận chuyển.
Theo tiếng nhắc nhở, hình xăm màu đỏ nhạt trên vai trái Giang Khương cũng bắt đầu lóe lên kiên định. Đám khí trong cơ thể từ Khí Hải, chậm rãi di chuyển lên, chảy qua hai mạch Nhâm Đốc, chậm rãi vận hành lên bên trên.
Mà không gian quanh thân thể hắn lúc này tràn ngập một chút năng lượng kỳ dị bạo ngược trước đó chưa từng gặp. Theo vận khí pháp của Ngũ Cầm Hí vận chuyển trong cơ thể Giang Khương, những năng lượng này bắt đầu bị hút vào trong người hắn.
Trong lúc ngủ mơ màng, hắn cũng không biết những chuyện này, chri cảm nhận được năng lượng bạo ngược xung quanh bắt đầu tiến mạnh vào cơ thể, lúc này thậm chí còn khiến cơ thể Giang Khương run lên. Mà những hạt năng lượng này nhanh chóng tiến vào kinh mạch quanh thân hắn, bắt đầu vận hành bạo ngược trong kinh mạch của hắn.
Cùng với sự xâm nhập của các hạt năng lượng bạo ngược này, trong óc Giang Khương lại hiện lên một tin tức:
- Phát hiện năng lượng không gian lạ, năng lượng ẩn chứa quá lớn, có khả năng phá hoại nhỏ. Tăng tốc vận chuyển Ngũ Cầm Hí, tăng tốc hấp thu.
Theo tin tức hiện lên, toàn thân Giang Khương lại run lên, sau đó vốn đám khí đang vận chuyển chậm rãi trong hai mạch Nhâm Đốc giờ tăng tốc trong nháy mắt, nhanh chóng nắm bắt kinh mạch toàn thân.
Chẳng qua Ngũ Cầm Hí tăng tốc vận chuyển, năng lượng bạo ngược ở không gian xung quanh cũng tăng tốc tiến vào cơ thể Giang Khương theo. Luồng năng lượng khí kia vừa nhanh chóng hấp thu, đồng hóa hạt năng lượng kia, nhưng hạt năng lượng này lại tăng tốc tiến vào. Hai bên hình thành một sự tuần hoàn đối lập, người nhanh thì ta cũng nhanh.
Hạt năng lượng bạo ngược kia điên cuồng xông tới trong kinh mạch và cơ thể Giang Khương, thỉnh thoảng gây tổn thương tới kinh mạch và tế bào cơ thể.
Mặc dù tổn thương đó cực nhỏ nhưng nếu cứ lặp đi lặp lại như vậy, đối với Giang Khương mà nói sẽ là một phiền toái rất lớn. Mà những hạt năng lượng này cứ xông tới lặp đi lặp lại, mãi cho tới khi đám khí trong cơ thể hấp thu dung hợp mới thôi. Nhiều hạt năng lượng như vậy bị hút vào trong cơ thể, sau khi bị dung hợp, lại có nhiều hạt hơn tiến vào. Lúc này chúng như một vòng xoáy trôn ốc, nhanh chóng xông tới.
Tổn thương lặp đi lặp lại và gia tăng như vậy, dường như cơ thể cũng cảm thấy nguy cơ. Thậm chí da tay của Giang Khương lúc này cũng bắt đầu nổi da gà.
Nếu lúc này có người cũng luyện nội khí ở đây, chỉ sợ sẽ bị tình huống của Giang Khương dọa ngã. Tại khu vực vừa xảy ra động đất mãnh liệt như vậy, chưa từng có ai lại có gan đi tu luyện ở nơi này. Đây là cấm kỵ mà tất cả người tu luyện đều truyền miệng bảo nhau.
Trời đất biến đổi lớn, giống như khi có động đất mãnh liệt, có một chút điện từ hoặc địa từ đặc thù biến hóa dao động cực mạnh. Một số năng lượng ẩn sâu cũng sẽ tràn ra không gian. Mà mặc dù những năng lượng này khá mạnh nhưng cũng không có nhiều người có gan dám hấp thu sử dụng. Bởi loại năng lượng này rất bạo ngược, ngược lại gây tổn thương kinh mạch và cơ thể, thậm chí khiến người ta xuất hiện tán khí hoặc tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng Giang Khương lại không hiểu chuyện này. Mà hình xăm thiên hồ ẩn trong cơ thể hắn dường như cũng không biết sợ hãi, chỉ cần có cơ hội, có thời gian là bắt đầu vận chuyển vận khí pháp Ngũ Cầm Hí, hấp thu năng lượng từ thế giới bên ngoài.
Chẳng qua bởi Ngũ Cầm Hí vận khí ổn định siêu cấp, Giang Khương cũng không sợ tán khí ngay, tuy nhiên loại năng lượng này vẫn phá hoại trong cơ thể hắn, liên tục tồn tại.
Ngay lúc hình xăm màu đỏ nhạt trên vai trái của Giang Khương lấp lóe, giống như sắp xảy ra biến dị, đột nhiên khắp nơi trong cơ thể và kinh mạch của hai người bắt đầu từ từ hiện lên một hơi thở kỳ diệu, sau khi bị năng lượng bạo ngược ở thế giới bên ngoài phá hoại, luồng hơi thở này liền bùng lên, nhanh chóng chữa trị và cường hóa những nơi bị thương.
Nếu Giang Khương có thể tự mình chú ý, hắn sẽ phát hiện ra hơi thở này chính là luồng khí tức độc nhất vô nhị khi hắn ăn củ sâm hơn hai trăm năm mươi năm kia. Hơi thở đặc thù này ẩn bên trong kinh mạch và cơ thể hắn, chậm rãi tiến hành cường hóa đối với mỗi bộ phận, khó lòng nhận ra. Chẳng qua loại cường hóa này cực kỳ lâu dài, khiến người ta căn bản không thể phát hiện được.
Mà sau đó phát hiện ra cơ thể bị hạt năng lượng bạo ngược bên ngoài xâm nhập phá hoại, lúc này những khí tức này liền bùng lên xoa dịu kinh mạch, lập tức xông ra đối kháng với hạt năng lượng phá hoại kia.
Đối kháng như vậy, kinh mạch và tế bào của Giang Khương bị tổn thương, sau đó lại được chữa trị. Kinh mạch và tế bào trong sự đối kháng này được rèn luyện, bắt đầu ngày càng trở nên cứng rắn, mạnh mẽ với tốc độ cực kỳ kinh khủng.
Cứ như thế, hạt năng lượng bên ngoài lặp đi lặp lại, xâm lấn phá hủy, sau đó hơi thở kỳ diệu kia chữa trị, vốn hình xăm màu đỏ đã bắt đầu nhanh chóng lóe lên, giờ lại như phát hiện ra việc này, từ từ chậm rãi xuống, trở nên bình tĩnh ôn hòa như lúc đầu.
Mà một thân da gà của Giang Khương cũng từ từ lặn đi, khôi phục bình thường.
Không biết bao lâu sau, trong đầu Giang Khương lại hiện lên một tin thông báo:
- Cơ thể tích đủ quá 21% năng lượng, căn cứ yêu cầu, tiến hành cường hóa thính giác bậc nhất.
- Bắt đầu cường hóa thính giác bậc nhất, dự tính tiêu hao 15% năng lượng.
Đối với mọi việc, Giang Khương hoàn toàn không biết. Chỉ tới lúc sắp hừng đông, trong đầu hắn mới hiện lên tin tức:
- Hoàn thành cường hóa thính giác bậc nhất, tiêu hao 15% năng lượng. Năng lượng tích lũy của đuôi thứ tư trong cửu vĩ đạt 6%.
Sáng sớm, Giang Khương bị một trận ồn ào đánh thức, giống như bên tai có không ít tiếng bước chân hỗn độn vang lên, sau đó còn tiếng nhiều người nói to. Chẳng qua dường như chúng tương đối xa xôi, chỉ là có thể nghe được nhưng lại nghe không quá rõ ràng.
Chẳng qua khi Giang Khương mở mắt ra, những tiếng động này liền hoàn toàn biến mất.
Hắn hơi nhíu nhíu mày, nghi hoặc suy nghĩ một chút, sau đó mới mơ hồ nhớ ra, lúc mình ngủ đã được cường hóa thính giác bậc nhất. Chẳng lẽ đó là tác dụng phụ khi cường hóa thính giác sao?
Nghĩ tới đây, Giang Khương không nén nổi nụ cười khổ. Theo lý thuyết thì ngũ giác dù cường hóa thứ gì cũng đều hẳn là chuyện tốt. Mình cường hóa khứa giác và thị giác đều dùng tương đối tốt, chẳng lẽ cường hóa thính giác lại thành thế này?
Chẳng qua Giang Khương giờ cũng không nghĩ nhiều. Bởi Tiểu Bảo trong lòng hắn dường như cũng sắp thức dậy rồi.
Dường như bác sĩ Đào còn dậy sớm hơn hắn một chút, lúc này bê một chậu nước và một cái chén tới, bất đắc dĩ cười với Giang Khương:
- Bác sĩ Giang, nước trong thùng còn không nhiều, chấp nhận rửa mặt một chút đi.
Giang Khương cười lắc đầu.
- Không cần đâu. Giữ lại đun nước đi. Ngày hôm qua tôi đã quan sát rồi, mấy cái giếng gần đây cũng đều khô nước cả. Chỉ sợ phải đi nơi khác tìm nguồn nước rồi.