- Ôi ôi ôi... được rồi được rồi... cô vui mừng như vậy làm gì?
Giang Khương bị mùi thơm nhè nhẹ cùng với hai khối ấm mềm kia làm cho trong lòng nóng lên, vất vã lắm mới thoát khỏi cái ôm của Phan Hiểu Hiểu, rối rắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên vì hưng phấn của Phan Hiểu Hiểu, ngạc nhiên nói.
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ bình tĩnh này của Giang Khương thì không nhịn được trợn mắt với Giang Khương, sau đó khởi động xe, vừa hờn mát nói:
- Trung tá đấy... Đây là trung tá, sao anh không vui mừng chút nào vậy? Anh có biết quân hàm trung tá này có thể làm một Quân đoàn phó không? Hơn nữa anh chỉ mới hai bốn tuổi, sau này chắc chắn cái quân hàm tướng quân chạy không thoát đâu...
- Tôi chẳng mừng chút nào. Vì cái quân hàm này giờ tôi treo hai cái chức danh, một ở bệnh viện, một ở học viện y... Hai bên đều phải đi, cô nói tôi có thể vui mừng được không!
Lúc này trong lòng Giang Khương thật sự buồn bực, nhìn thấy Phan Hiểu Hiểu vui mừng như vậy, hắn không khỏi bất đắc dĩ nói.
- Hai chức vụ?
Lúc này Phan Hiểu Hiểu cũng có chút nghi hoặc nói:
- Dù họ cho anh một thân phận quân đội thì thường chỉ cần một chức vụ là đủ rồi, bọn họ treo cho anh cái chức gì?
- Mọt chức Phó chủ nhiệm Trung tâm chấn thương chỉnh hình Bệnh viện đa khoa ba quân chủng... Một là Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh Học viện y...
Giang Khương cười khổ trả lời.
- Cái gì?
Nghe đến đó, Phan Hiểu Hiểu suýt chút nữa là đạp mạnh phanh xe, vẻ mặt khó tin quay đầu nhìn Giang Khương nói:
- Thật hay giỡn đấy? Chuyện này sao có thể? Đây là Bệnh viện đa khoa ba quân chủng đấy, anh cùng lắm có thể làm một bác sĩ bình thường ở đây là giỏi lắm rồi... Hơn nữa sao Học viện y có thể để anh làm Phó chủ nhiệm? Chuyện này sao có thể?
- Dù sao thì cũng chính là như vậy...
Giang Khương thở hắt ra, sau đó nói:
- Ngày mai tôi phải đi làm bên bệnh viện...
- ...
Phan Hiểu Hiểu bị tin tức này làm cho chấn động, sau khi trầm mặc một lúc mới nói tiếp:
- Có cần tôi về hỏi ba tôi không... thông thường thì không thể xảy ra tình huống như thế này...
- Không cần... Để về tôi hỏi cụ Dương vậy, chuyện thế này, có lẽ ông ấy biết vì sao...
Giang Khương lại không kìm được tháo lỏng cà vạt, bất đắc dĩ cười nói.
- Vậy được...
Lúc này dĩ nhiên Phan Hiểu Hiểu cũng không hỏi nhiều, chỉ lái xe đi nhanh về phía trước.
- Hôm nay đi ăn ở đâu? Để tạ lỗi với cô, hôm nay tôi mời!
Giang Khương nhìn Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, rất thoải mái nói.
- Nếu anh đã mời, vậy đương nhiên tôi phải ăn một bữa thật lớn...
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy nụ cười mỉm của Giang Khương trong lòng vui mừng. Cô cũng biết giờ Giang Khương không thiếu tiền, cho nên sau khi suy nghĩ một lát, cô liền lái xe đi về một nơi.
- Ăn đồ Pháp? Xem ra cô thật sự định chém tôi một dao đấy nhỉ...
Nhìn bảng hiệu, Giang Khương không khỏi khẽ cười, nói.
- Đương nhiên... chính anh tự nói mà!
Phan Hiểu Hiểu cười ngọt ngào nói.
Dừng xe xong, hai người liền đi vào trong nhà hàng, nhìn thấy một anh chàng tóc vàng mắt xanh cao to đẹp trai đứng ở cửa, Giang Khương mỉm cười nói:
- Nhìn cũng không tệ, hy vọng có thể được ăn đồ Pháp chính thống một chút!
- Đương nhiên... đây là nhà hàng Pháp thứ nhất thứ nhì Bắc Kinh đấy...
Phan Hiểu Hiểu nhăn cái mũi nhỏ nói.
- Hoan nghênh quang lâm nhà hàng Modesto... Xin hỏi hai vị có đặt trước chưa?
Anh bồi bàn người nước ngoài dùng khẩu âm Bắc Kinh khiến Giang Khương hơi sửng sờ.
Phan Hiểu Hiểu nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không...
- Được, mời hai vị đi theo tôi.
Sau khi bồi bàn làm một tư thế xin mời ưu nhã xong liền dẫn hai người đi vào bên trong.
Anh ta nhanh chóng dẫn hai người tìm được một vị trí. Giang Khương rất biết điều kéo ghế cho Phan Hiểu Hiểu, sau khi giúp Phan Hiểu Hiểu cởi áo khoác xong mới tự mình ngồi xuống đối diện.
- Thằng nhóc anh, chắc chắn đã lừa không biết bao nhiêu cô gái rồi...
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy động tác thành thục của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu dẩu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Giang Khương nghe thấy Phan Hiểu Hiểu nói vậy chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai. Phụ nữ thật sự khó hiểu. Đối xử tốt với các cô ấy, các cô ấy có ý kiến, đối xử không tốt với các cô ấy, các cô ấy cũng có ý kiến.
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy bộ dạng bó tay của Giang Khương thì không nhịn được bật cười. Thằng nhãi này thật ra cũng là một người thành thật...
- Cho tôi một phần ốc sên hấp, một phần súp bơ nấm...
Giang Khương mỉm cười nhìn Phan Hiểu Hiểu chọn món, sau đó hắn cũng cầm menu chọn mấy món mình thích:
- Cá nheo nướng lát, gan ngỗng nướng, súp hành tây kiểu Pháp... Thêm một chai Latour 93!
- Được...
Bồi bàn cung kính gật đầu, rồi lui xuống.
- Anh thích Latour?
Phan Hiểu Hiểu tò mò nhìn Giang Khương nói.
Giang Khương cười gật đầu nói:
- Tôi thích Latour 93...
- Ồ...
Phan Hiểu Hiểu ngẩn người, không ngờ Giang Khương lại có sở thích độc đáo như vậy, dù sao Latour cũng không phải loại rượu rất ngon.
Giang Khương thấy bộ dạng tò mò của Phan Hiểu Hiểu thì mỉm cười nói:
- Latour 93 khẩu cảm tương đối đặc biệt, có điều lượng hàng không nhiều. Ban nãy tôi vừa nghĩ đây là nhà hàng Pháp thứ nhất thứ nhì Bắc Kinh nên mới hỏi thử, không ngờ là có thật!
- Xem ra anh cũng rất hiểu hàng...
Phan Hiểu Hiểu tò mò nhìn Giang Khương nói:
- Anh thường xuyên uống rượu vang?
- À...
Giang Khương nhẹ nhàng cười khổ một chút, sau đó nói:
- Đây là chuyện trước kia, còn giờ rất ít uống...
Nói tới đây, Giang Khương hơi hoài niệm nói:
- Lần trước uống được Latour 93 cũng đã hơn nửa năm trước rồi... Kể ra, tôi lại hơi nhớ món cá nheo nướng của Bastit Tui...
- Bastit Tui?
Phan Hiểu Hiểu tò mò nhíu mày, nói:
- Ai? Đầu bếp món Pháp sao?
- Đúng... Là một đầu bếp món Pháp rất giỏi...
Nhớ đến Bastit Tui, Giang Khương lại không nhịn được nuốt nước bọt. Lúc đó Bastit Tui đã nói sẽ giảm cho mình 20%, nhưng sau đó vì tiết kiệm tiền nên mình không đến nữa.
Nhìn thấy vẻ ham ăn của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu nở nụ cười nói:
- Yên tâm, đầu bếp ở đây chắc chắn cũng không kém đâu... đợi chút nữa anh có thể nếm thử!
Lúc này, bồi bàn bắt đầu bưng món lên. Giang Khương ngửi thấy mùi thơm ập vào mũi liền hài lòng gật đầu. Hắn thử một miếng gan ngỗng nướng liền mỉm cười, nói:
- Cũng không tệ...
Trước mĩ thực, lại có Phan Hiểu Hiểu làm bạn, Giang Khương ăn rất hài lòng.
- Hay tối nay gọi bọn Miêu Miêu tới cùng chúc mừng anh nhé?
Vừa chậm rãi thưởng thức mỹ thực trong dĩa, Phan Hiểu Hiểu vừa nhìn Giang Khương cười nói.
Giang Khương trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Thôi đi... Ngày mai là ngày đầu tiên chính thức làm ở bệnh viện, tôi phải nghỉ ngơi, chuẩn bị một chút!
- Được... vậy để hôm khác!
Phan Hiểu Hiểu rất để tâm đến chuyện của Giang Khương, vừa nghe Giang Khương nói vậy cô lập tức đánh bay suy nghĩ trong đầu. Dĩ nhiên chính sự quan trọng hơn.
Sau khi hai người ăn xong, Giang Khương gọi bồi bàn đến tính tiền, sau đó hai người đi ra ngoài. Có điều, khi hai người vừa ra đến ngoài cửa thì lúc này có một nam một nữ lại bước vào.
Người nam nhìn thấy Phan Hiểu Hiểu và Giang Khương trước mặt đột nhiên nở nụ cười, sau đó la lớn:
- Ai ôi... Đây không phải Hiểu Hiểu sao? Cái thằng Giang Khương kia bị đá rồi à? Sao tìm một thằng lính thế này... haha...
Phan Hiểu Hiểu nghe thấy câu này liền cau mày quay đầu nhìn người sau lưng một cái, sau đó lạnh giọng cười nói:
- Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Viên đại công tử...
- Haha... Đúng là Hiểu Hiểu à, xem ra Giang Khương thật sự bị em đá rồi hả?
Viên Nhất Chương hừ giọng cười, nói:
- Giang Khương đó thạt đáng thương... Có điều nếu em định đổi người cũng nên đổi thằng nào được một chút, sao lại chọn một thằng lính? Phẩm vị của em sao thấp thế... Chẳng hạn như đại thiếu anh đây dù sao cũng hơn thằng lính này chứ!
Nói tới đây, Viên Nhất Chương đắc ý cười lớn nói:
- Ít nhất đại thiếu anh về phương diện nào đó rất mạnh...
Dứt lời, y đắc ý cười to với cô bạn gái bên cạnh:
- Em nói có đúng không?
- Đương nhiên... công phu của đại thiếu là tuyệt nhất...
Cô gái xinh đẹp bên cạnh lúc này ôm cánh tay Viên Nhất Chương, cười duyên nói:
- Đương nhiên, tối qua đại thiếu làm cho người ta dở sống dở chết luôn nè...
- Anh...
Phan Hiểu Hiểu nghe thấy Viên Nhất Chương cố ý trêu chọc thì tức đỏ mặt, đây là một cặp cẩu nam nữ không biết liêm sỉ.
- Sao? Hay là theo anh đi...
Viên Nhất Chương cười hì hì chưa nói dứt câu thì thấy trước mắt đột nhên có một cú đấm đánh tới, sau đó là tiếng rên bi thảm cùng với hai cái răng trắng và máu bay ra, sau đó thì ngã xuống.
- A...
Viên Nhất Chương nằm trên mặt đất, ôm mặt, lại sờ vết máu trên miệng. Lúc này y mới hoàn hồn, mình đã thật sự bị thằng lính này đánh. Lúc này khuôn mặt y đỏ bừng, thằng lính chết tiệt này cũng dám đánh mình. Y lập tức tru lên rồi bò dậy từ mặt đất, muốn đánh trả.
Có điều y vừa xông đến thì bụng lại bị đạp một đạp, lần này y lại hừ thảm một tiếng rồi lăn trên mặt đất.
- A... Viên thiếu... Viên thiếu...
Bây giờ cô gái bên cạnh mới hồi phục tinh thần, luống cuống tay chân đi đỡ Viên Nhất Chương, vừa mắng Giang Khương:
- Anh chết chắc rồi, thằng lính anh chết chắc rồi... Anh có biết Viên thiếu là ai không, là cháu ngoại của Phó thủ tướng Vương, anh dám đánh Viên thiếu, anh chết chức rồi...
Lúc này, từ trong nhà hàng có vài người lao ra, thấy Viên đại thiếu nằm trên mặt đất, đám người này ai nấy biến sắc, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ Viên đại thiếu dậy, vừa đỡ vừa miệng năm miệng mười ân cần hỏi thăm:
- Viên thiếu... anh không sao chứ?
- Viên thiếu... ngã có đau không...
Sau khi đỡ Viên Nhất Chương lên, mấy người này ai nấy đều tức giận giống như cha mình bị đánh vậy, họ chỉ Giang Khương quát:
- Thằng lính thối... dám đánh Viên thiếu, mày muốn chết à!
- Ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi... Thằng ranh, nếu không hôm nay mày chết chắc rồi!
Nhìn đám người trước mặt hình như quen quen, Giang Khương bị chiếc mũ lính rộng vành che đi gần nửa khuôn mặt bắt đầu nở nụ cười lạnh.
Lúc này Viên Nhất Chương được mọi người đỡ dậy dường như cũng cảm nhận được sự lợi hại của Giang Khương. Giờ y cũng không dám tiến lên tiếp tục động thủ với Giang Khương nữa, chỉ chỉ Giang Khương mắng:
- Mày chết chắc rồi... Nếu hôm nay tao không đùa chết mày, Viên Nhất Chương tao cũng không cần lăn lộn ở Tứ Cửu thành này nữa!