- Ủy viên Ngô Thực Tích?
Chủ nhiệm Lý nghe thấy cái tên này, ông vốn nhìn Trương y sư định lên tiếng, lúc này trong lòng khẽ run lên.
Nếu là người khác, có lẽ họ không biết là ai, nhưng nhưng Ủy viên Ngô Thực Tích là một trong bảy người đứng đầu, hơn nữa trong điện thoại Lâm y sư kia đã nói rõ ràng như vậy, nếu mà còn không biết đối phương đang nói chuyện với ai thì đúng là quá không có tầm nhìn.
Chủ nhiệm Lý vốn đang cười lạnh định châm chọc Trương y sư vài câu, lúc này cũng vội vàng dừng lại. Mặc kệ đối phương nói là thật hay giả, người đang nói chuyện với đối phương rốt cuộc có đúng là vị Ủy viên kia hay không, nhưng lúc này tốt nhất là đừng nói gì, cứ ngoan ngoãn nghe theo là được rồi. Dù sao đối phương cũng nói trong vòng nửa tiếng, mình cũng không thiếu gì nửa tiếng này.
Phan Hiểu Hiểu và Dương phu nhân đứng bên lúc này cũng nghe thấy rõ, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch. Vì lúc này dường như họ cũng đã xác định được, bệnh của Tiểu Bảo hình như rất nghiêm trọng.
Hai người nhìn Tiểu Bảo đang nằm trên giường bệnh, nước mắt lập tức ứa ra.
Giang Khương vừa mới nhận được điện thoại của La y sư, lúc này sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm. Căn cứ theo tin tức của La y sư, hai vị y sĩ Bắc Kinh đã dùng cách Kim châm đâm huyệt để xác định trong cơ thể Tiểu Bảo có một loại mầm bệnh không rõ. Hơn nữa từ những hiện tượng phán đoán mầm bệnh này có tính truyền nhiễm tương đối cao. Có điều, chứng bệnh này truyền nhiễm qua không khí, hay qua máu hoặc qua cách nào khác thì tạm thời chưa phán đoán được.
Nhưng cho dù thế này, điều này cũng chứng tỏ tình hình Tiểu Bảo tương đối nghiêm trọng. Nó đã ở Bệnh viện đa khoa ba quân chủng hai ngày mà vẫn chưa thể nào hạ sốt. Từ đó có thể xác định những thứ thuốc hiện tại không có tác dụng khống chế mầm bệnh chưa rõ này.
Vừa nghĩ vậy, trong lòng Giang Khương liền nóng như lửa đốt, vừa thu dọn quần áo, vừa liên hệ với Ban hậu cần yêu cầu chuẩn bị xe đưa hắn ra sân bay.
Tuyên Tử Nguyệt đứng bên thấy sắc mặt âm trầm của Giang Khương liền biết e rằng bệnh của Tiểu Bảo lần này tương đối nghiêm trọng, trong lòng cô lập tức cũng căng thẳng theo.
Sau đó cô cũng vội vàng quay về phòng mình, thu dọn quần áo, chuẩn bị xuất phát cùng Giang Khương bất cứ lúc nào.
Có điều sau khi Giang Khương cúp máy, nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt cũng xách túi của cô bước ra khỏi phòng thì thoáng trầm ngâm một lúc, rồi nói với Tuyên Tử Nguyệt:
- Tử Nguyệt, lần này em đừng đi!
- Hả?
Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương nói vậy thì sửng sốt, nhìn Giang Khương không giống như đang nói đùa. Cô cắn môi kinh ngạc nói:
- Sao vậy?
- Đừng nghĩ lung tung.
Giang Khương nhìn gương mặt kinh ngạc lại có chút buồn bã của Tuyên Tử Nguyệt vội vàng giải thích:
- Bệnh của Tiểu Bảo lần này có thể liên quan đến một loại dịch bệnh chưa rõ, hơn nữa có khả năng truyền nhiễm rất lớn. Cho nên em cứ ở đây đi, có tin gì anh sẽ lập tức thông báo cho em!
Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương giải thích như vậy thì mới hơi yên lòng, nhưng cô vẫn lắc đầu nói:
- Không được. Tiểu Bảo bị bệnh, em nhất định phải đi!
- Nghe lời nào, lỡ như thật sự truyền nhiễm cao, em đến tiếp xúc ở cự ly gần sẽ rất nguy hiểm. Cứ ở đây đi, nếu bọn anh xác định không sao rồi anh sẽ gọi điện cho em để em đến thăm Tiểu Bảo!
Giang Khương nhìn vẻ kiên trì của Tuyên Tử Nguyệt liền bất đắc dĩ nói.
- Không được, em nhất định phải đi chung với anh. Em cùng anh đi thăm Tiểu Bảo!
Lần này Tuyên Tử Nguyệt vô cùng cố chấp, nhìn Giang Khương chu miệng lắc đầu nói.
Giang Khương nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt chu miệng, cau mày nhìn mình bất mãn thì thở dài. Hắn rất hiểu tính cách Tuyên Tử Nguyệt, nếu Tuyên Tử Nguyệt đã quyết định thì mình rất khó thuyết phục cô ấy.
Hắn đành phải gật đầu, nói:
- Được rồi, nếu em đã nhất định đi cùng vậy thì sau khi đến phải nghe theo sắp xếp, chờ anh xác nhận Tiểu Bảo không sao rồi em mới được vào thăm!
- Ừm, được!
Tuyên Tử Nguyệt chỉ cần Giang Khương đồng ý cho cô đi cùng nên nhanh chóng đồng ý, vội vàng gật đầu nói.
Bên hậu cần nhanh chóng sắp xếp xe, đưa Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt đến sân bay. Trên đường đến sân bay, Giang Khương nhận được điện thoại của La y sư.
- Giang Khương, lần này con đi nhất định phải chú ý an toàn. Mỗi lần phát hiện dịch bệnh mới trên căn bản đều sẽ gây nên một đại nạn lớn. Giờ Hội đồng viện sẽ lập tức mở cuộc họp khẩn cấp. Thầy nghĩ chỉ một tiếng sau, trong việc sẽ trao lệnh trao quyền đặc biệt cho Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh. Sau khi bọn họ chính thức xác định tình hình mới cử một tiểu đội đến chi viện cho Bắc Kinh.
- Tình huống này, thầy cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu thật sự cần chi viện, sẽ do y sư Tưởng Thế Can chuyên về lĩnh vực bệnh truyền nhiễm dẫn đội. Thầy sẽ đánh tiếng với ông ấy và cả bên phía Bắc Kinh, cố gắng cho con quyền hành sự cho tiện. Con phải thận trọng, biết chưa?
- Cảm ơn thầy, con biết rồi.
Giang Khương dĩ nhiên hiểu ý tứ lời dặn dò nghiêm túc của La y sư. Giới luật của Thiên Y viện nghiêm ngặt, đặc biệt là trong những sự kiện đặc biệt như thế này thì sẽ càng thêm nghiêm khắc. La y sư có thể lén đánh tiếng giúp mình là đã chiếu cố mình lắm rồi.
Nếu không tất cả mà làm theo quy định, một y sĩ tam phẩm như hắn đến đó cũng chỉ có thể là một chân chạy việc vặt, chuyện Tiểu Bảo, không đến phiên hắn làm chủ.
Giang Khương rất rõ quyền hạn của lệnh trao quyền đặc biệt này lớn nhường nào. Người phụ trách Văn phòng đại diện Bắc Kinh nhận được lệnh trao quyền đặc biệt sẽ
chính thức có quyền đại diện toàn diện cho Thiên Y viện trực tiếp kiến nghị lên các ban ngành tối cao nhất của Bộ chính trị.
Mà những kiến nghị của Thiên Y viện đối với các ban ngành tối cao nhất của Bộ chính trị trên phương diện này trên cơ bản gần như là được chấp hành triệt để 100%. Người phụ trách vĂn phòng tại Bắc Kinh sẽ chịu trách nhiệm thành lập gấp một vị trí Đội phó thường vụ lãnh đạo tiểu đội.
Còn về vị trí tổ trưởng, thông thường đều do một vị lãnh đạo nào đó của Bộ chính trị giữ chức, cũng có thể nói, một khi nhận được lệnh trao quyền đặc biệt, Văn phòng đại diện Bắc Kinh sẽ có quyền điều động hệ thống y tế toàn quốc, thậm chí là phối hợp với hệ thống cảnh sát vũ trang, khi cần thiết còn có thể phối hợp với phía quân đội.
Sau khi xác định được phạm vi, trong phạm vi này, tất cả các phòng ban và cả những tài nguyên tương ứng đều phải nghiêng về tiểu đội này. Chỉ cần đồng chí đội phó này hạ lệnh cách ly toàn bộ Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, và cả trường mẫu giáo Tiểu Bảo học cũng cần phải cách ly, vậy thì các ban ngành dự phòng khống chế dịch bệnh có vũ trang sẽ phong tỏa những chỗ này với khí thế sét đánh.
Tất cả mọi người trước khi được cho phép sẽ không được xuất nhập, đồng thời cả thành phố sẽ tiến hành quản chế ở vài phương diện, thậm chí nếu cần có thể sẽ phong tỏa toàn thành phố.
Sau khi La y sư đánh tiếng xong, Giang Khương cũng có được ảnh hưởng từ năng lực của tiểu đội này.