Giang Khương đi ra khỏi cửa, áo quần trên người hơi run lên, sau đó hắn nhíu mày, mùi thuốc khử trùng trên người quả nhiên vẫn chưa bị quạt hút gió hút hết.
Mấy người đứng trong phòng cách ly, nhìn xuyên qua tấm kinh, nhìn thấy Giang Khương vẻ mặt lạnh nhạt bước ra khỏi phòng khử trùng, thấy hắn không hề có thương tích gì, hình như cũng không có gì là không khỏe. Hình như hắn còn hơi bất mãn vì chút mùi dính lên quần áo, Trương Ngọc Phượng và Viêm Dũng hai mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Phan Hiểu Hiểu cũng chẳng hiểu ra làm sao. Cô không biết vì sao Trương Ngọc Phượng và Viêm Dũng ban nãy lại căng thẳng như vậy. Cô thấy Giang Khương bình yên vô sự bước ra khỏi phòng khử trùng thì cũng chẳng cảm thấy gì là kỳ quái.
Giang Khương quay đầu lại nhìn phòng cách ly, quả nhiên liền thấy mấy người bên trong ai nấy đều đang đứng trước tấm kính nhìn mình chằm chằm. Hắn khẽ vẫy tay, bày tỏ mình không sao, sau đó bước nhanh về phía thang máy.
Chiến sĩ cảnh vệ canh gác ở thang máy lầu một nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ từ thang máy bước ra đều lần lượt sửng sốt. Họ đang định cầm súng bước lên cản bước đối phương, đột nhiên nhìn thấy bảng tên trên ngực trái của đối phương, nhìn thấy cái tên ghi trên bảng tên.
- Chào tổ trưởng Giang!
Hai người lập tức đứng nghiêm, mang theo chút kinh ngạc hành kính lễ.
- Ừm!
Giang Khương gật đầu rồi nhanh chóng bước ra ngoài, lần này Giang Khương không thèm chào hỏi họ.
Lúc này Lâm Kiến Quốc đang cùng với Bạch giáo sư của Trung tâm nghiên cứu bệnh độc đang đi cùng với một người có vẻ như lãnh đạo từ bên ngoài bước vào. Lúc họ đụng phải Giang Khương, thấy Giang Khương không mặc đồ bảo hộ đi ra ngoài đều sửng sốt, sau đó lại kinh ngạc. Rốt cuộc Tổ trưởng Giang này định làm gì? Hắn không phải ở phòng cách ly sao?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn nhìn vị Tổ phó mới tới đi giữa hai người, thấy Giang Khương hình như không có ý định chào hỏi họ. Cuối cùng vẫn là Lâm Kiến Quốc vội vàng bước lên trước chào hỏi, nghi hoặc nói:
- Tổ trưởng Giang định đi đâu à? Phó thủ tướng Tề đến, anh có cần mở một cuộc họp với Phó thủ tướng Tề trước đã không?
Lúc này trên người Giang Khương dày đặc sát ý, nghe Lâm Kiến Quốc nói vậy thì dưới chân thoáng dừng lại một chút. Sau đó hắn thoáng nhìn vị Phó thủ tướng Tề sau lưng Lâm Kiến Quốc đang nhìn mình mỉm cười, trên mặt cũng miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu, sau đó nói:
- Phó thủ tướng Tề, vừa hay ngài đã đến. Vậy việc ở đây tạm giao lại cho ngài. Tôi đi giết người xong lập tức quay về!
- Đi giết người xong lập tức quay về?
Ba người đứng đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giang Khương toàn thân nồng nặc mùi thuốc sát trùng, cả người sát ý lạnh lẽo bước nhanh ra cửa, trong lòng lạnh run, ngẩng đầu lên nhìn nhau.
Phó thủ tướng Tề nhìn chằm chằm Giang Khương đi ra khỏi cửa, một lúc sau mối hồi phục tinh thần, sau đó quay đầu nhìn hai người bên cạnh, chần chừ chứng thực:
- Ban nãy Giang Khương mới nói đi làm gì?
- À, Tổ trưởng Giang nói đi giết người rồi về!
Lâm Kiến Quốc hơi chần chừ.
Cuối cùng vẫn xác nhận nói.
- ....
Lâm Kiến Quốc vừa nói ra lời này, cả ba người đều trầm mặc.
Lâm Kiến Quốc và giáo sư Bạch đều biết Tổ trưởng Giang chắc là không nói đùa. Nhìn bộ dạng hắn bây giờ chỉ sợ là đang thật sự đi giết người. Nhưng lúc này Phó thủ tướng Tề thì hơi trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên cảm thấy thế giới này hình như có gì đó không đúng. Mình tự nhiên trở thành cấp dưới của tên thanh niên này cũng không nói làm gì, nhưng trước nay có ai dám đứng trước mặt mình mà nhẹ nhàng nói đi giết người xong quay về không?
Hai người Lâm Bạch thấy vẻ trợn mắt há hốc mồm của Phó thủ tướng Tề thì liếc mắt nhìn nhau. Họ đột nhiên cũng cảm thấy thế giới này thật sự quá đáng sợ. Tổ trưởng Giang này đầu tiên cũng miễn cưỡng được coi là một người đứng đắn, lần này rốt cuộc là ai chọc giận hắn? Ngay cả đồ bảo hộ cũng không mặc, cứ thế trực tiếp đứng trước mặt Phó thủ tướng Tề nói phải đi giết người.
Thật là đáng sợ, thế giới gần đây thực sự đáng sợ!
Giang Khương cướp chiếc xe jeep trong tay một cảnh vệ ban nãy vừa lái đến cửa, ầm ầm lao đến nơi cần đến. Trương Ngọc Phượng ở trong phòng cách ly cầm điện thoại, trầm giọng truyền đạt mệnh lệnh vào điện thoại:
- Cao thủ ngoại viện trực thuộc Văn phòng đại diện Thiên Y viện ở Bắc Kinh, tất cả mau chóng đến khách sạn Lệ Kinh, trợ giúp y sĩ Giang Khương! Kẻ địch được phán đoán là cao thủ Cổ Môn, số người chưa rõ, yêu cầu tiêu diệt toàn bộ mục tiêu. Sau khi đến địa điểm, nhận lệnh cả y sĩ Giang Khương, mặt khác nhất định phải đảm bảo an toàn cho y sĩ Giang Khương!
Trương Ngọc Phượng vừa cúp máy, đồng thời lúc này các phân khu ở Bắc Kinh không ít người đều vứt mọi công việc dở dang, lao như bay ra ngoài. Trong một thời gian ngắn, tiếng trực thăng, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
- Giang Khương ơi Giang Khương, lần này mọi chuyện đã bị cậu làm rối tung lên rồi, giờ chúng ta không ai chạy thoát được nữa...
Sau khi cúp máy Trương Ngọc Phượng đưa tay sờ trán, sau đó lại bấm một dãy số, bất đắc dĩ nói:
- Đường y sư đã xảy ra chuyện...
- Cái gì? Thằng nhãi kia đã chạy đi giết người?
Trong điện thoại Đường y sư gầm to lên.
- Hắn chưa từng nghe nói đến người của Cổ Môn mà cũng một mình chạy đi, tìm chết à?
Trương Ngọc Phượng nghe thấy Đường y sư rống lên giận dữ liền chần chừ rồi giải thích:
- Có lẽ Giang Khương không xằng bậy như thế.
- Sẽ không xằng bậy sao? Hắn ngay cả thủ đoạn của người Cổ Môn còn chưa biết rõ đã chạy đi giết còn không phải là làm xằng bậy? Sao cô không ngăn cản hắn?
Giọng của Đường y sư càng nâng cao hơn, vô cùng tức giận quát.
- Cậu ấy... ban nãy cậu ấy không mặc đồ phòng hộ đã chạy qua phòng khử trùng lao thẳng ra ngoài, tôi không kịp ngăn cản...
Trương Ngọc Phượng yếu ớt nói:
- Ban nãy có vẻ thuốc khử trùng không ảnh hưởng gì đến cậu ấy, người của Cổ Môn cũng chưa chắc trong một thời gian ngắn đã làm được gì cậu ấy. Hơn nữa tôi đã cử cao thủ ngoại viện chạy đến trợ giúp rồi!
- Á!
Đường y sư nghe Trương Ngọc Phượng nói vậy cũng sửng sốt. Không mặc đồ phòng hộ đã trực tiếp lao qua phòng khử trùng chứng tỏ điều gì ông rất rõ.
Sau khi Đường y sư chần chừ một chút vẫn trầm giọng nói:
- Đi, cô đi cùng tôi tới đó, phải hết sức đảm bảo không xảy ra vấn đề lớn.
Bệnh viện đa khoa ba quân chủng cách khách sạn Lệ Kinh không xa. Tuy cũng có vài cái đèn đỏ, nhưng xe của Giang Khương cứ ầm ầm xông qua. Có điều trên đường đi Giang Khương cũng dần bình tĩnh lại. Tuy ban nãy hắn hận không thể lập tức một dao đâm chết người hạ độc, nhưng hắn hiểu rất rõ, đối phương có thể khiến đám Đường y sư kiêng kỵ như vậy chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Đối mặt với một kẻ địch như vậy, nếu như mình không chuẩn bị thật tốt, cảm xúc rối bời chắc chắn không được. Cho nên trên đường đi, hắn đã chậm rãi điều chỉnh hơi thở và tâm thái của mình.
Cứ thế, đợi đến khi đến cửa khách sạn, cảm xúc của Giang Khương đã hoàn toàn ổn định lại. Sát ý vốn dâng tràn cũng im lặng thu liễm rồi biến mất, thậm chí trên người không còn chút khí tức đặc biệt nào lộ ra ngoài nữa. Nếu người bên cạnh nhìn sang thì giờ Giang Khương cũng chỉ vô hại như một thanh niên bình thường.
Nhân viên gác cửa thấy xe của Giang Khương tiến vào liền chạy ra định mở cửa xe, ai ngờ một người đàn ông trung niên mặc đồ vest cách tân đã vội vàng chạy tới, đẩy cậu ta lui lại, sau đó cẩn thận mở cửa xe thay Giang Khương, dẫn Giang Khương đi vào trong đại sảnh.
Đợi sau khi Giang Khương xuống xe, phía sau lập tức có người nhảy lên xe giúp Giang Khương lái chiếc xe jeep biển số quân đội ra khỏi khách sạn. Điều này khiến cho nhân viên gác cửa sửng sốt.
- Tổ trưởng Giang, tôi là Từ Nham của Cục an ninh quốc gia. Giờ người vẫn đang ở trong phòng, có lẽ vẫn chưa phát hiện được hành động của chúng ta.
Người đàn ông trung niên vừa đi vừa giới thiệu với Giang Khương.
- Ừm.
Giang Khương gật đầu, sau đó nhìn về phía Từ Nham nói:
- Anh có thứ đó không?
- Thứ đó?
Từ Nham hơi sửng sốt, sau đó nhìn xung quanh, lấy từ dưới nách ra một khẩu súng, lén lút đưa qua.
Giang Khương nhìn khẩu súng mang theo ống giảm thanh 92, sắc mặt cứng đờ, sau đó phất phất tay, nói:
- Còn khẩu khác không?
- Khác?
Sắc mặt Từ Nham cứng đờ, sau đó chần chờ nói:
- Nơi này dùng thứ nặng quá thì không hay lắm?
Từ Nham nói vậy sắc mặt Giang Khương càng thêm cổ quái. Từ Nham biết sự ghê gớm của vị Tổ trưởng Giang này. Ngay cả chuyện nổ súng ở nơi này mà hắn còn dám gách trách nhiệm, căn răng nói:
- Vậy để tôi cho người đem hai khẩu tấn công cự ly ngắn tới?
- ...
Giang Khương thấy Từ Nham cắn răng thì trầm mạc một chút, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Không có hàng lạnh à?
- Hàng lạnh?
Từ Nham trợn mắt. Lúc này mới thở hắt ra, hóa ra vị này không phải ngại hỏa lực không đủ, mà là muốn dùng hàng lạnh. Anh ta lập tức vội vàng đưa tay nhận lại súng, thoáng trầm ngâm, sau đó vội vàng cười nói:
- Đồng nghiệp bên trên có đem thứ ngài muốn.
- Ừm.
Giang Khương gật đầu.
Hai người đi đến trước một căn phòng. Người đàn ông trung niên kia gõ cửa theo vận luật. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra một khe nhỏ, đủ để hai người tiến vào.
Sau khi Giang Khương đi vào thì liếc mắt nhìn tình hình trong phòng khách, chỉ thấy trên chiếc bàn ở chính giữa phòng khác có ba bốn chiếc laptop, có mấy nhân viên giám sát ngồi trước máy tính, đang tiến hành giám sát hoặc nghe lén. Bốn năm người thanh niên bên cạnh đang giữ chặt súng của mình, hoặc đang thử áo chống đạn trên người mình.
Mọi người thấy hai người tiến vào lập tức đứng dậy, hành kính lễ với hai người. Từ Nham gật đầu, sau đó nhìn mọi người nói:
- Đem hàng lạnh trên người các anh ra đây!
Mọi người nghe Từ Nham nói vậy thì hơi sửng sốt, sau đó lấy đồ trên người rồi đặt lên bàn trà trước sofa, sau đó nhìn Từ Nham, lại nhìn nhìn Giang Khương bên cạnh. Lộ ra vẻ nghi hoặc.