- Trong viện đã quy định nghiêm khắc là không được tự ý thí nghiệm và điều chế thuốc sử dụng trên cơ thể người mà.
Vẻ mặt Mã Tiểu Duệ chính nghĩa nhìn Giang Khương, bình tĩnh nói:
- Cho nên, thuốc này của anh, không thể sử dụng!
Giang Khương nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mã Tiểu Duệ thì nghĩ nghĩ, hình như trong một mớ đù các quy định của viện thực sự có điều này. Hắn liền đưa tay vuốt mũi, bất đắc dĩ nói:
- Cái quy định này là nhằm vào những loại thuốc dùng để chữa trị có được không hả? Cái thứ này của tôi không phải dùng để chữa bệnh cứu người!
- Nhưng theo quy định, bất kỳ loại thuốc nào như thế này cũng được coi là thuốc độc giết người, cũng đều nằm trong phạm vi này.
Mã Tiểu Duệ đắc ý nhìn Giang Khương, nói:
- Trong viện đã tuyệt đối không cho phép bất kỳ loại thuốc nào chưa qua thẩm duyệt phê chuẩn mà sử dụng trên cơ thể người!
- Cho nên anh không thể sử dụng cái này. Nếu thật sự bị viện phát hiện sẽ bị xử phạt không nhẹ.
Mã Tiểu Duệ nhìn khuôn mặt đen như mực của Giang Khương cười hắc hắc nói.
- Sao viện phát hiện được?
Giang Khương nhìn vẻ mặt tự đắc của Mã Tiểu Duệ đột nhiên cười nói:
- Chẳng lẽ cô sẽ nói với viện tôi sử dụng thuốc điều phối chưa được qua thử nghiệm nghiêm khắc sao?
- Hơn nữa vốn tôi phối hai loại thuốc này không phải định dùng để cứu người, cho dù có làm họ chết thì đó cũng là tôi muốn làm họ chết.
Giang Khương hừ giọng nhìn Mã Tiểu Duệ, nhún vai, nói:
- Đi, ngủ đi!
- Á...
Mã Tiểu Duệ nhìn bóng lưng Giang Khương đã đi xa buồn bực hét lớn mấy tiếng gọi Giang Khương, sau đó bất đắc dĩ thở dài đuổi theo, sau đó nhìn Giang Khương, tò mò hỏi một loạt câu hỏi:
- Rốt cuộc anh đã từng dùng cái này chưa? Hiệu quả như thế nào? Phương thuốc của anh đáng tin chứ?
- ...
- Sư phụ, bọn con tới đây.
Trong doanh trại, ba thanh niên cung kính đứng trước mặt Ngô tiên sinh cẩn thận nói.
Vẻ mặt Ngô tiên sinh tối tăm nhìn mấy đồ đệ của mình, sau đó chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói:
- Ừm, đến thì tốt. Mấy ngày nay ở đây các con nhất định phải thật cẩn thận, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót, biết không?
- Vâng, sư phụ...
Mấy thanh niên đều cung kính gật đầu.
- Được, ba người các con ở mấy căn phòng kia. Tuy có lẽ đối phương không thể lại dám đến, nhưng cũng phải cẩn thận một chút. Nếu thật sự xảy ra sai sót, không chỉ các con, mà ngay cả vi sư cũng sẽ phiền phức!
Ngô tiên sinh lạnh giọng nhìn mấy người dặn dò nói.
- Sư phụ yên tâm, có ba chúng con ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra bất kỳ sai sót gì!
Ngô tiên sinh nhìn vẻ mặt tự tin của ba đệ tử thì hài lòng gật đầu.
Gã tương đối tự tin về ba đệ tử của mình. Căn cứ theo tung tích hai lần trước có lẽ đối phương chỉ có một người. Cho dù đối phương thật sự là người của Thiên Y viện hoặc của bên đó, trong tay có thuốc đặc biệt như thế nào, cũng không thể nào hạ thuốc được ba đệ tử của mình một lúc.
Chỉ cần mình phòng bị điểm này của đối phương thì ít nhất sẽ không xảy ra chuyện gì quá bất ngờ nữa.
Nghĩ tới đây, Ngô tiên sinh nhìn về phía tướng quân ngồi bên cạnh, nói:
- Tướng quân hiện tại anh có thể yên tâm rồi. Mặc dù đối phương có chút thủ đoạn, nhưng bắt đầu từ bây giờ, nếu đối phương còn xuất hiện, chắc chắn không thể lại xảy ra tình trạng như ngày hôm qua nữa.
- Có ba đệ tử của tôi hỗ trợ, tôi chắc chắn có thể bắt được tên tặc này, bằm hắn thành vạn mảnh.
Ngô tiên sinh oán hận nói.
- Ừm... ừm... thế thì tôi an tâm rồi, tất cả đều nhờ vào Ngô tiên sinh và mấy tiểu huynh đệ!
Trương tướng quân nhìn ba người thanh niên nhanh nhẹn cùng với Ngô tiên sinh mặt đầy tự tin, lúc này cũng thở phào nhẹ nhỏm, hài lòng mỉm cười gật đầu.
Ngô tiên sinh nhìn Trương tướng quân bước ra khỏi cửa rốt cuộc trên mặt cũng nở một nụ cười lạnh lẽ. Mặc kệ là người của Thiên Y viện hay nơi nào, nếu đã dám nhúng tay vào chuyện bên này vậy thì đầu tiên phải qua ải của mình mới được. Bên này đã phải tốn nhiều sức lực như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.
Nếu như thật sự là Thiên Y viện, nếu đã dám nhúng tay vào bên này, vậy thì mình chắc chắn sẽ không dễ dàng dừng tay, người khác sợ người của Thiên Y viện, nhưng bọn tao thì, hừ...
Ban đêm, doanh trại cả ngày ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Ngô tiên sinh cũng thở phào nhẹ nhõm. Thằng nhãi chết tiệt đó đã liên tục đến làm loạn hai ngày, khó khăn lắm mới chạy thoát đi, dưới sự giám sát nghiêm mật thế này, hôm nay chắc không dám quay lại nữa.
Cho nên, Ngô tiên sinh cũng quyết định an tâm nghỉ ngơi một chút, dù sao có ba đệ tử của mình bảo hộ căn phòng ở giữa của tướng quân, cộng thêm nhiều binh lính thủ vệ như vậy, chắc không thể xảy ra chuyện gì được.
Hôm nay Trương tướng quân cũng ngủ khá sâu. Đã náo loạn hai ngày, trừ rạng sáng hôm nay bị người ta hạ thuốc ngủ được mấy tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều bận rộn. Hai ngày náo loạn này trong lòng y rất run sợ, thật sự cũng chẳng thể nào nghỉ ngơi tốt được. Nhưng hôm nay, có nhiều người bảo vệ như vậy, đối phương chắc chắn cũng không thể có gan đến thế. Y cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.
Y tin, có ba đồ đệ của Ngô tiên sinh cộng thêm một loạt binh lính thủ vệ bảo vệ mình, chắc chắn sẽ không thể xảy ra vấn đề gì.
Nhưng chuyện đâu có dễ dàng dự liệu như vậy chứ?