Nhìn tình huống càng ngày càng không ổn, Hầu tước Robert không nhịn được được nữa, đưa tay cầm thanh đoản kiếm một Tử tước bên cạnh đưa tới, hét lên một tiếng giận dữ rồi xông vào chiến trường.
Giờ thời gian đã không còn nhiều, nếu trong hai ba phút nữa không thể giết chết đối phương thì vì lý do an toàn bọn họ cũng buộc phải rời đi.
Sau khi Hầu tước Robert tiến vào chiến trường, Bá tước trung niên tóc nâu vốn chiếm vị trí chủ công lập tức lui sang một bên, nhường vị trí chủ công cho Hầu tước Robert. Những người này đã được huấn luyện rất tốt, tất cả đều lui sang một bên, chỉ thỉnh thoảng mới lao đến trợ giúp Hầu tước Robert tiến hành công kích; để tránh bị Giang Khương lợi dụng họ để cản trở Hầu tước Robert tấn công.
Hầu tước Robert mặc dù bị chém đứt một cánh tay nhưng thực lực vẫn vượt xa đám Bá tước Fitt, Giang Khương lập tức rơi vào khổ chiến.
Hầu tước Robert thân là một trong tám nghị viên đại trưởng lão của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc, thực lực di nhiên không cần nói cũng biết. Mặc dù lão chỉ còn một tay nhưng đoản kiếm trong tay dưới sự trợ giúp của ba Bá tước vẫn dùng tốc độ và sức mạnh kinh khủng một kiếm quét một đường trước ngực Giang Khương tạo ra một vết thương sâu thấy cả xương.
Sau khi Giang Khương hừ một tiếng đau đớn, lúc mày chân mày không kìm được nhíu chặt lại. Tuy năng lực tự chữa khỏi của hắn tương đối mạnh nhưng những miệng vết thương trên người vẫn khiến hắn mất khá nhiều máu, thậm chí sắc mặt lúc này dần dần bắt đầu có chút tái nhợt.
Giang Khương tương đối hiểu rõ thể trạng của mình. lúc này cơ thể hắn trong trạng thái Trống rỗng mặc dù năng lượng tiêu hao giảm đi rất nhiều nhưng nhiều lần sử dụng các loại kỹ năng vẫn khiến hắn tiêu hao một lượng năng lượng khổng lồ. Bên tai thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cảnh báo, nhắc nhở năng lượng tích lũy đang giảm đi...
Lúc này, những vết thương trên toàn thân hắn dần tăng thêm nhiều, hơn nữa động tác càng lúc càng kịch liệt khiến những vết thương vốn đã dần dần cầm máu bắt đầu chảy máu lần nữa. Cứ tiếp tục như thế này nếu muốn tiếp tục kiên trì thì phải tiêu hao năng lượng nhất định, tiến hành tu bỗ nhanh chóng những chổ bị thương trên người, nếu không cứ thế này chắc chắn không thể kiên trì quá lâu.
Hắn nghiến răng quơ đao đẩy kiếm của Hầu tước Robert ra, không thèm để ý đến thanh bagh nakh đâm sau lưng. Trong lúc Giang Khương lách người đã liều mạng để cho thanh bagh nakh đâm một vết thương sâu hơn tấc rưỡi trên lưng, một lần nữa quơ đao ngăn cản kiếm của Bá tước Eve bổ đến phía trước, nhảy đến trước một cây đại thụ, đứng dựa lưng vào cây đại thụ, tay trái thở hổn hển móc trong túi ra một cây “Hồi Thiên Châm”, sau khi dùng miệng cắn nắp kim ra liền cắm ngay lên cổ mình.
- Muốn chạy sao?
Robert thấy Giang Khương xông khỏi trận chiến bắt đầu trị thương cho mình thì lão biết giờ Giang Khương đã không chịu nỗi nữa, liền cười gằn một tiếng, khươ kiếm nhào tới.
- Giang Khương bị thương...
Tất cả mọi người trong Phòng chỉ huy tác chiến Thiên Y viện đều nghe thấy câu nói của Hầu tước Robert truyền ra trong loa, La lão y sư La Thiên Minh đang luôn căng thẳng thốt lên một câu, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Từ Khải Liễu luôn ngồi trên hàng ghế đầu tiên quan sát lúc này cũng siết chặt bàn tay. Bàn tay đang nắm chặt tay vịn ghế dường như bắt đầu hiện lên gân xanh, đôi mắt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn mấy chấm đỏ trên màn hình trước mặt, sau đó thở phào một hơi, trầm giọng quát lên:
- Nói với Giang Khương tiếp viện đã gần đến. Ra lệnh cho nó từ bỏ mục tiêu, lập tức rời đi...
Trong không gian yên tĩnh, Từ Khải Liễu đột nhiên thốt lên câu này, người phụ trách ngoại viện sửng sốt một chút cũng không dám chần chừ, lập tức cầm microphone rống lên.
- Tít... Phát hiện năng lượng sinh vật đặc biệt, tính chất thuộc hệ chữa trị sinh vật... Thúc đẩy năng lượng nhanh chóng vận chuyển đến toàn thân...
Lúc này, Giang Khương vừa chích một mũi tiêm vào cổ mình liền nghe trong đầu vang lên những tiếng thông báo.
Hắn khẽ thở ra một hơi, có một mũi “Hồi Thiên Châm” này mình chỉ cần kiên trì một thời gian nữa là có thể tiết kiệm không ít năng lượng.
Giang Khương nhìn Hầu tước Robert mặt mũi dữ tợn đang nâng kiếm nhào tới liền hừ lạnh một tiếng. Lão già đáng chết này đúng là không biết sống chết. Giờ còn muốn tử đấu với mình, đúng là không biết coi trọng cái mạng già của mình trước.
Có điều Giang Khương còn đang cầu cho lão này quấn lấy mình. Chỉ cần mình chống đỡ thêm một lát nữa, tiếp viện có lẽ cũng sắp đến rồi. Tới lúc đó mấy tên này đừng mong chạy thoát.
Lúc này, trong tay nghe truyền đến mệnh lệnh của Thiên Y viện. Chân mày Giang Khương khẽ cau lại. Căn cứ theo tính toán của mình, có lẽ tầm năm phút nữa tiếp viện mới đến, không thể nào nhanh như vậy được. Chắc chắn bên kia nghe thấy tình hình không ổn mới yêu cầu mình như vậy.
Chỉ còn có năm phút, năm phút này đủ để đám này chạy được nửa đường, đặc biệt là cái lão già Robert này chắc chắn sẽ chạy thoát... Ít nhất vẫn phải quấn lấy lão này từ ba phút trở lên mới được. mặc dù lúc này mình đã cảm thấy không gượng được nỗi nhưng cũng chỉ đành nghiến răng thôi. Đã đến giờ phút này rồi sao có thể để con cá lớn chạy mất được.
- Á...
Giang Khương nhún một cái, hét lên một tiếng giận dữ, nhấc trường đao lên nghênh đón Hầu tước Robert.
- Keng keng keng...
Lần này Giang Khương đã không còn dự định thủ thế như ban đầu nữa. Lúc này khí lực của hắn đã yếu. Nếu hắn còn chọn thủ thế, cho dù có dựa lưng vào đại thụ cũng không thể tránh bị vây công, chống đỡ không được bao lâu. Vậy chi bằng hắn tiến hành tấn công Robert, vừa đánh vừa né tránh, như vậy còn có thể kiên trì được lâu hơn một chút.
Giờ hắn không còn gì để giấu diếm nữa, hôm nay hắn đã bị đám Huyết tộc này ép đánh thành ra thế này mà còn không thể bỏ chạy, hắn sớm đã tức nghẹn trong lòng rồi. Thiên phú “Tốc độ” được sử dụng, hắn quơ thanh trường đao đã bị mẻ nhiều chỗ lên, toàn lực đối công với Hầu tước Robert. Dù sao lão già này cũng chỉ còn một tay, phải dày xéo lão cho hả giận mới được.
Nghe tiếng chém nhau “keng keng keng” truyền đến trong loa, cùng tiếng hét lên giận dữ của Giang Khương thỉnh thoảng truyền ra, trong phòng chỉ huy tác chiến lúc này đều yên tĩnh, sau đó mọi người không kìm được nhìn về phía La lão y sư.
La lão y sư ngồi dưới đất, nghe âm thanh truyền ra trong loa, miệng trề ra một cái rồi đột nhiên lại bình tĩnh lại. Ông bất đắc dĩ nhếch mép cười khổ với mọi người, sau đó dựa ra đằng đằng sau ghế nghe âm thanh chém giết truyền ra từ trong loa. Khuôn mặt ông vô cùng bình tĩnh.
Mọi người nhìn bộ dạng của La lão y sư cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng. Họ biết giờ La lão y sư đã không để ý gì nữa. Giờ ông biết có sốt ruột cũng vô ích, chi bằng nhàn nhã chờ kết quả, dù sao bây giờ có sốt ruột cũng bằng không...