"Sao lại đá tôi, các em dạo này người nào cũng đá tôi tới nghiện rồi." Vương Nhất Bác ủy khuất vạn phần, làm bộ dáng đầu hàng:
"Được rồi tôi nói, người nội ứng ngoại hợp với chúng ta chính là nhạc phụ của tôi, cũng chính là phụ thân của em.
Có điều trong này không có phần của tôi, tất cả đều là anh tôi làm...!Tôi giống em đều là người cuối cùng được biết..."
Tiêu Chiến sắc mặt trắng vài phần, tâm tình trầm nặng làm nhiệt độ cơ thể đều thấp xuống, phản ứng động dục lúc nãy cũng tạm thời ngưng lại.
Phụ thân của cậu, quân nhân cấp một của Liên Bang, Tiêu Ngải Phi thượng tướng.
Luôn lấy yêu cầu quân đội yêu cầu bản thân mình và cậu, vậy mà lại đàm phán điều kiện nội ứng ngoại hợp với bọn tinh đạo, đem đạn huỷ diệt trân quý và mình dâng tặng cho tinh đạo, ông ấy rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy!
"Cụ thể thế nào, tôi trở về sẽ hỏi rõ anh tôi.
Phải tin tưởng, nhạc phụ đại nhân đều là vì tốt cho chúng ta, em là con của ông ấy.
Ông ấy sẽ không hại em đúng không.
Hơn nữa bảo bối em nghĩ xem, so với những cách chúng ta có thể nghĩ ra hiện tại không biết tốt hơn biết bao nhiêu.
Càng không cần nói tới nhiệm vụ chỉ có mấy tên não tàn mới nghĩ ra được, hủy diệt một tinh hệ kia, tình trạng hiện tại không phải đã giải quyết hoàn mĩ tất cả vấn đề sao?"
"Vâng, vì để cho các anh bên cạnh nhau tôi đã vét sạch vốn liếng ra làm một vố đấy!" Ngoài cửa vang lên thanh âm của Kennard, mỹ nam tử tóc vàng như chỗ không người, tự nhiên vào phòng Vương Nhất Bác, liếc mắt nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt của Tiêu Chiến: "Có điều chụp được hai viên đạn hủy diệt cũng xem như lấy lại được chút vốn liếng."
"Anh, sao anh lại đến đây.
Em còn chưa chinh phục.." Vương Nhất Bác gãi đầu, nghĩ đến lúc nãy hên là hai người không lau súng cướp cò, bằng không hiện tại chẳng phải đã bị phụ huynh bắt gian tại trận sao.
"Mày chinh phục? Mày cái tên ngốc này có thể chinh phục cái rắm!" Kennard liếc mắt khinh thường, vứt hắn qua một bên đi đến trước mặt Tiêu Chiến:
"Nghe đây, Tiêu thiếu tướng, từ hôm nay trở đi, chúng ta đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền.
Cậu tiếp thu cũng được, không tiếp thu cũng vậy, trong lòng Liên Bang cấp cao, cậu đã là phản đồ, còn đối với nhân dân Liên Bang, cậu là người đã chết.
Chỉ có tinh hệ Delta thu nhận cậu, đây không chỉ là sắp xếp của chúng tôi, cũng là sắp xếp của phụ thân cậu.
Có lẽ cậu không hiểu tại sao, nhưng thời gian sẽ trả lời tất cả.
Mà hiện tại, mong cậu yên tâm mà ngốc ở Lam Tinh, tôi tin tưởng tinh cầu đã từng bị cậu oanh tạc này, sẽ cực kì khoan dung mà hoan nghênh cậu, ai kêu cái tên ngốc này lại xem trọng cậu cơ chứ!"
Mấy lời này muốn bao nhiêu khó nghe liền có bấy nhiêu khó nghe.
Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn lại anh ta: "Tôi hi vọng đời này chưa từng gặp gỡ tên đệ đệ ngốc của anh!"
"Ngay cả Thượng Đế cũng không bán thuốc hối hận, bằng không tôi nghĩ nguyện vọng của cậu và tôi chắc sẽ giống nhau đấy." Kennard nghiền ngẫm mà cười cười, nói:
"Được rồi, xem như chúng ta đã đạt được phần nào đó nhất trí, tiếp theo, mãi đến khi cậu sinh đứa bé ra, cậu sẽ có đủ thời gian để thích ứng với cuộc sống mới.
Ba người đồng hành cùng cậu tôi sẽ sắp xếp.
Tên ngốc này hẳn là hướng dẫn viên du lịch tốt nhất cho cậu.
Chính thức nói một câu, Lam Tinh hoan nghênh cậu! "
Kennard đứng dậy làm ra một thủ thế hoan nghênh, y tác phong nhanh nhẹn, tư thế xoay người tựa như mỹ cảnh, cho dù lãnh khốc như Tiêu Chiến cũng khó lòng dùng lời nói khó nghe đả kích y.
Quan trọng là, nếu như những gì y nói là thật, vậy đối tượng cậu cần chất vấn không phải y hay Vương Nhất Bác, mà chính là thượng tướng phụ thân của cậu.
Cực kì bị động, không có cách nào liên hệ với phụ thân cậu, cũng không thể rời khỏi Lam Tinh.
"Thân ái, tôi không lừa em đi." Kennard vừa đi, Vương Nhất Bác tựa như nhân sĩ chính trực vô tội đã tẩy sạch hiềm nghi, nhanh chóng lẻn đến bên giường Tiêu Chiến, khoé miệng giơ lên nụ cười thật tươi, vẻ mặt ước ao:
"Nói thật, mấy ngày nay, em có nhớ tôi không? Tôi mỗi ngày đều cực kì nhớ em, một khắc cũng chưa từng bớt nhớ em."
Tiêu Chiến lạnh mặt quay đầu, loại từ ngữ ghê tởm buồn nôn này, cũng chỉ có loại người vô sỉ như Vương Nhất Bác mới nói ra được.
"Không, không chỉ nhớ em, tôi còn lo lắng tới rối tinh rối mù.
Em lúc đó quyết tuyệt muốn đem con và chính mình đi tìm chết như vậy, tôi khuyên em lại không nghe, tôi nhất thời tức giận mới trở về Lam Tinh, mỗi lần nhớ tới sự tuyệt tình của em đều làm tôi đau đớn tới sống không bằng chết.
Bảo bối, em có phải hay không nên bồi thường chút gì cho tôi? Xem tôi vì một lớn một nhỏ bọn em lo lắng hãi hùng lâu như vậy?"
"Tôi còn chưa tính sổ chuyện các anh bắt nhốt tôi!"
Mọi chuyện vốn không phải như vậy! Sau khi cậu thoát khỏi Vương Nhất Bác, mang theo thuộc hạ của cậu đi hoàn thành nhiệm vụ.
Thậm chí cậu đã bố trí xong khu vực gần nơi phải hoàn thành nhiệm vụ, xác nhận không có người cư trú, đem hai viên đạn hủy diệt ném xuống đó.
Thứ nhất có thể làm đám phản loạn manh động đang muốn rục rịch kinh sợ.
Thứ hai có thể quay trở về mà không tạo thành thương tổn nghiêm trọng.
Nếu vận khí tốt, Liên Bang nhất thời sẽ không lấy thêm hai viên đạn hủy diệt để ném cùng một tên địch.
Mặc dù bản thân có thể sẽ phải chịu quân bộ trừng phạt.
Cùng lắm thì hạ cấp bậc quân hàm mà thôi.
Cậu đã vạch kế hoạch xong hết, lại tự cho là đúng.
Nhiệm vụ này ngay từ đầu đã là cái bẫy, phụ thân cậu giăng lưới, Kennard thu lưới, mà cái tên gia khoả cười như tên ngốc này lại ngồi mát ăn bát vàng!
Bị tính kế, Tiêu Chiến đáng lí ra không thể không tức giận, nhưng không biết là vì Vương Nhất Bác bắt nhốt làm cậu không cần đối mặt với nguy cơ của hai viên đạn hủy diệt, hoặc là vì chuyện này có liên quan tới phụ thân cậu.
Mà thân phận cậu ở Liên Bang đã là người chết, Tiêu Chiến phát hiện bản thân tức giận là vì không ai nói chân tướng cho cậu chứ không phải vì bản thân bị thiết kế.
Lấy sự hiểu biết của cậu đối với phụ thân, ông ấy làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Trừ bỏ tín nhiệm ông ấy, ở chỗ này đợi ông ấy tới đón mình về, Tiêu Chiến tạm thời cũng không biết nên dùng thái độ gì đi xử lí chuyện này.
"Cái này sao gọi là bắt nhốt?" Vương Nhất Bác lắc đầu không tán thành: "Em gặp qua có bọn cướp nào đối tốt với con tin như vậy không? Để em ở phòng nghỉ cao cấp nhất, nhận sự an ủi và trị liệu ân cần của bọn cướp, bảo bối, em không thể nói tôi như vậy!"
Nói chuyện đàng hoàng với hắn chính là tự tìm ngược.
Tiêu Chiến mặt lạnh không để ý tới hắn, nhắm mắt lại để thân thể hư nhược của bản thân từ từ hồi phục lại.
Vương Nhất Bác lại như đứa trẻ ở bên người nháo cậu, cho dù không chạm vào hắn, hơi thở nội tiết tố vẫn quá nhiễu loạn tinh thần.
"Tôi muốn nghỉ ngơi! Cút ngay!" Ngực bắt đầu nóng lên, bụng lúc nãy thật vất vả mới ngoan ngoãn lại, bây giờ lại có chút rục rịch quay cuồng làm cậu khó chịu.
"Em nghỉ ngơi của em, tôi chỉ muốn nhìn em như vậy! Xác định em ở bên cạnh tôi thôi." Còn có đứa con của bọn họ, loại cảm giác này quả thật quá tuyệt vời!
"Anh ở trong này, tôi không có cách nào nghỉ ngơi!" Tiêu Chiến rống lên, cảm xúc không khống chế được, tên hỗn đản này chả lẽ không biết hormone của hắn ảnh hưởng lớn cỡ nào đối với mình sao?
Lúc nãy mới hôn một cái mình đã suýt chút nữa nhịn không được dán lên người hắn đòi làm tình.
Hiện tại còn lởn vởn trước mắt cậu, đã biết rõ đứa nhỏ có nhu cầu thân mật và lực cảm ứng đặc biệt với phụ thân nó, sao còn không cách cậu xa chút hả????
"Hoá ra là sợ chính mình nhịn không được động dục với tôi sao?" Phản ứng của Tiêu Chiến Vương Nhất Bác đã sớm biết, chỉ là lâu lắm rồi hắn không trêu chọc nam nhân lãnh đạm chính trực đè nén nhu cầu sinh lí là cậu đây rồi.
Dùng hormone cùng mị lực của mình làm cậu nổi giận, phát hoả, đẩy ngã mình luôn là trò Vương Nhất Bác chơi mãi không chán.
Tên khốn này rất ác liệt, Tiêu Chiến cắn môi, giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái.
"Không được nha, tôi nói rồi...chỗ này có máy theo dõi không thể làm tình a, làm sao bây giờ...Thật là hao tổn tâm trí mà!" Vương Nhất Bác gãi gãi đầu, bộ dáng vẻ mặt khó xử.
Đôi má đỏ ửng, hô hấp dồn dập, bộ dáng như đang tức giận, thiếu tướng đại nhân thật sự rất mê người nha!
"Cút! Ai muốn làm tình với anh!" Tiêu Chiến thật sự một chút cũng không muốn.
Nhưng vật nhỏ bụng nháo thật khó chịu, đứa nhỏ càng lại gần phụ thân nó lại càng tích cực muốn thân cận với hắn.
"Không làm tình, đương nhiên không làm.
Tôi lại ôm ôm em được không? Chỉ ôm ôm, tôi cũng muốn thân cận một chút với bé con." Trái tim của Vương Nhất Bác vui sướng bay đầy bong bóng hồng phấn, hắn không quan tâm thân thể Tiêu Chiến cứng nhắc không để ý hắn.
Tích cực chủ động đặt mông nằm trên giường Tiêu Chiến, bàn tay to giơ ra, đem thiếu tướng biệt nữu ôm vào lòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Đúng, chính là như vậy, em nghe, tiếng tim đập của một nhà ba người chúng ta!"
Đây hiển nhiên là gia khoả vô sỉ này bịa chuyện, đứa nhỏ mới ba tháng, tim còn chưa hoàn thiện, nơi nào đến tiếng tim đập.
Biết rõ là Vương Nhất Bác nói bậy, Tiêu Chiến lại vì hình dung của hắn mà sinh ra ảo giác, trong bụng như có tiết tấu mạch đập, chẳng những bụng ngay cả trái tim mình cũng đập cực kì nhanh.
"Cho tôi sờ bé con một tí nha, xem xem, chính là chỗ này, ai có thể nghĩ tới thiếu tướng Tiêu Chiến anh dũng phi phàm lại dựng dục một sinh mệnh ở nơi này."
Thừa dịp Tiêu Chiến còn đang kinh sợ, tay Vương Nhất Bác không biết lúc nào đã bao trùm lên bụng cậu, bàn tay to truyền tới nhiệt độ ấm áp cho đứa bé.
Tiêu Chiến cảm thấy cả người ấm đến sắp tan ra, đã lâu lắm rồi cậu không cảm nhận được cảm giác thoải mái nhẹ nhõm như vậy.
Con người luôn sa đoạ trong cảm giác sung sướng, bàn tay giơ lên muốn đánh bay Vương Nhất Bác cũng không biết tại sao mất đi khí lực, chậm rãi buông ra, bỏ xuống, yên lặng để hắn xoa xoa bụng cho mình.
"Tôi có thể hôn hôn bụng em được không? Thượng đế biết, tôi sợ hãi lần sau gặp lại em vật nhỏ này đã biến mất biết bao.
Như vậy tôi nhất định sẽ phát điên, đem em nhốt lại, mỗi ngày đều làm tình với em, bắt em lại mang thai một đứa nữa mới thả em ra."
Một bên nói mấy lời bậy bạ, Vương Nhất Bác cọ xát thân thể Tiêu Chiến, dần dần dời xuống, thân thể dừng lại bên bụng Tiêu Chiến, rồi mới vén vạt áo sơ mi lên, trang trọng tựa như hiến tế, dùng đôi môi nóng bỏng hôn lên bụng Tiêu Chiến.
Đó là một loại cảm giác kì lạ không thể dùng ngôn ngữ miêu tả.
Phảng phất một cỗ ấm áp mà an tường theo môi Vương Nhất Bác truyền đến bụng.
So với vuốt ve của bàn tay to lúc nãy còn làm người ta thoải mái hơn.
Tiêu Chiến không tự chủ được mà dật ra một tiếng hừ nhẹ, hơi thở gấp gáp, cậu thật hi vọng sự bình yên này có thể kéo dài bao lâu thì hãy kéo dài bấy lâu.
Mấy ngày nay phi hành với cường độ cao làm cả người cậu luôn trong trạng thái căng thẳng..