《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 17:
Lần đầu tiên Ngôn Băng Vân nhìn thấy uy lực của Thấu Cốt Thanh là vào năm mười bảy tuổi, thời điểm Bệ hạ cho giải hai tên tử tù đến cho Phí Giới thử độc.
Lúc đó y còn chưa được thăng quan, cùng một nhóm thiếu niên khác được nuôi dưỡng ở Giám Sát Viện đến xem náo nhiệt.
Đều là những thiếu niên cùng tuổi với nhau, được nuôi dưỡng trong Giám Sát Viện để trở thành một kẻ vô tâm.
Ngôn Băng Vân là người xuất chúng nhất trong đám trẻ này, trên tay đã dính máu của vài người rồi, cho nên cũng không cảm thấy giết người là một chuyện gì quá ghê gớm.
Thời điểm những thiếu niên chen nhau đứng bên ngoài dược phòng của Phí đại nhân, còn đang hi hi ha ha bàn luận với nhau xem tên tử tù kia có thân phận gì trong triều.
Bí mật gì Giám Sát Viện cũng đều biết, cho nên bọn họ cũng phá lệ nói không kiêng nể gì, khiến cho câu chuyện càng ngày càng li kì, đến mức khi Ngôn Băng Vân hồi tưởng lại đều cảm thấy thời niên thiếu của y dường như không có chuyện gì vui vẻ.
Thế nhưng rất nhanh sau đó tất cả tiếng cười đều trở nên im lặng.
Ngôn Băng Vân chưa từng thấy qua có kiểu chết thống khổ như vậy, người trúng độc ban đầu sắc mặt chuyển màu đỏ thẫm, không thể khống chế tay chân của mình, sau đó là toàn thân co rút, đại tiện tiểu tiện cũng không tự điều khiển được, bắt đầu tru tréo lên như dã thú rồi kịch liệt giãy giụa, cuối cùng là các khớp xương đều cứng lại, thân thể như xác sống, sắc mặt xanh xám, khốn khổ mà chết đi.
Toàn bộ quá trình đại khái kéo dài khoảng sáu canh giờ, theo như Phí đại nhân đã nói, võ công càng cao thì càng được chết nhanh hơn một chút, cũng càng thống khổ hơn.
Cuối cùng thường là bởi vì cổ họng và bắp thịt toàn thân đều co cứng, không thở nổi mà chết.
Ngôn Băng Vân vẫn nhớ rõ thời điểm hai thi thể kia được mang ra, tất cả thiếu niên trong Giám Sát Viện đều bất giác lui lại hai bước, chỉ có Ngôn Băng Vân vẫn đứng tại chỗ, thất thần nhìn hai người kia toàn thân sưng phù xanh tím, gương mặt khó phân biệt được ngũ quan.
Khi đó quyền chấp chưởng Giám Sát Viện vẫn thuộc về Lương Thiệu.
Ngôn Băng Vân nhớ kĩ thần sắc của lão nhân, ông căm ghét nhìn thoáng qua Phí Giới, sau đó lại liếc mắt nhìn Trần Bình Bình đang cung kính đứng hầu một bên.
"Chuyện này là thế nào?"
Trần Bình Bình ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Lương công, đây chính là kết cục chúng ta chuẩn bị sẵn cho Tào Trọng Côn."
Ngôn Băng Vân đã nhớ câu nói này gần mười năm.
Tay của y đột nhiên đưa ra từ trong bóng tối, lặng yên không chút tiếng động đâm vào lưng của một thị vệ.
Thanh chủy thủ kia cực mỏng lại cực sắc, Ngôn Băng Vân hạ thủ vô cùng chuẩn xác, thị vệ kia thậm chí còn chưa kịp cảm thấy đau, trái tim đã bị đâm xuyên qua.
Ngôn Băng Vân vững vàng đỡ lấy thi thể, im lặng lôi người vào chỗ ngoặt rồi giấu đi, sau đó làm như không có chuyện gì thay thế vị trí của hắn.
Chẳng biết từ khi nào đã thay được chế phục nội thị, chủy thủ bị y giấu trong tay áo, thậm chí ngay cả một giọt máu cũng không kịp dính vào.
Y đứng dưới cửa không được bao lâu thì có người chạy đến thay ca, từ xa đã hô "Lão Triệu".
Ngôn Băng Vân hơi cúi thấp đầu, nửa gương mặt đều giấu dưới nón lính, mơ hồ đáp lại một tiếng "Lão Triệu" này.
Chỉ cảm thấy có một người nồng nặc mùi rượu nhào đến ôm bả vai y, "Đi, chúng ta đi đánh bạc thôi, lão Hà đang đợi rồi!"
Ngôn Băng Vân vuốt vuốt cuống họng nói ra mấy tiếng từ cổ: "Ngươi cũng đi đánh bạc thì ai ở đây canh giữ?"
Người kia sửng sốt một chút, cảm giác có gì đó không đúng: "Ngươi làm sao vậy?"
Ngôn Băng Vân vội vàng ho khan vài tiếng, vùi mặt vào khuỷu tay: "Khụ khụ...!Phong hàn!"
"À." Người kia dường như đã uống nhiều đến mức hồ đồ rồi, cũng không truy hỏi đến cùng, "Còn canh giữ cái gì nữa a, ý của Sở đại nhân ngươi vẫn không hiểu sao? Cổng này chúng ta đừng canh nữa, nếu như gặp phải người không nên gặp thì cái mạng nhỏ này của ngươi còn giữ được nữa không?" Vừa nói vừa lại gần, thanh âm cực nhỏ nói: "Nghe nói một lát nữa Đoan Vương sẽ nhập cung."
Ngôn Băng Vân vừa nghe thấy hai chữ "Đoan Vương" đã suýt chút nữa không khống chế được thân thể run lên bần bật.
Sau đó mới khôi phục lại tinh thần, hung hăng khắc chế.
Đoan Vương Bắc triều, chính là thứ tử Tào Ninh không được Tào Trọng Côn sủng ái kia.
Năm đó Tào Ninh đi theo huynh trưởng đến Sơn Đông đánh một trận với Tạ Doãn, quả thực là thất bại thảm hại, Tạ Doãn cũng bởi vì vậy nên mới được sắc phong làm Đoan Vương.
Tào Trọng Côn đại khái là nhục nhã vì đứa con thứ này, vậy mà cũng phong cho hắn làm Đoan Vương.
Cứ nghĩ đến thôi là lại không khỏi tức giận.
Cánh cổng này là đường phải đi nếu muốn thông hướng nội cung, ngày trước Ngôn Băng Vân muốn tiến cung diện kiến đều phải đi qua còn đường này.
Từ sau khi tử sĩ trong Giám Sát Viện công phá nội cung xông vào tẩm điện của Tào Trọng Côn năm đó, lão tặc này liền vô cùng sợ chết.
Thế nhưng mấy ngày nay Ngôn Băng Vân đã điều tra, phát hiện cổng này rất hay buông lỏng việc canh gác, đơn giản là thùng rỗng kêu to, trong lòng cũng xác nhận được bảy tám phần chuyện "Tào Trọng Côn bệnh nặng".
Bây giờ nghe được ngay cả tên Sở Thiên Quyền thân cận với lão tặc kia nhất cũng bỏ mặc cho thị vệ lười biếng, y lại càng xác nhận chắc chắn hơn.
Tào Trọng Côn sợ là không qua khỏi rồi, Tào Ninh đã được truyền nhập cung, chắc hẳn là Sở Thiên Quyền cũng đã về phe hắn.
Ngôn Băng Vân đang tự suy nghĩ, nhất thời không để ý bị người kia kéo lại.
Y gầy hơn hẳn so với lão Triệu vừa rồi, con ma rượu này cuối cùng cũng nhận ra: "Ngươi...!Ngươi không phải lão Triệu! Có ai ——"
Miệng hắn mở cực lớn, một câu "Có ai không" khó khăn kẹt trong cổ họng, một đạo hàn quang bỗng lóe lên xẹt qua cổ hắn.
Vết cắt vô cùng sâu, máu lập tức trào ra, còn chút máu còn lại chảy xuống khí quản, cổ hắn chỉ còn lại tiếng ùng ục ùng ục làm cho hắn hít thở không thông.
Con ma rượu này đau đớn mở to hai mắt nhìn, vươn tay muốn nắm lấy Ngôn Băng Vân, bàn tay đầy máu gần như cọ lên người y.
Ngôn Băng Vân lui lại một bước, thờ ơ bước qua một bên, kẹp thanh chủy vào khuỷu tay sau đó nhẹ nhàng miết một cái, lau sạch vết máu trên chủy thủ.
Hắn không để ý con ma rượu đang nằm trên đất co giật vì mất máu, xoay người nhìn sang nơi cao nhất cách đó không xa, một tòa chủ điện thắp đèn đuốc sáng rực.
Sở Thiên Quyền đang ngồi ngay ngắn trong chủ điện, chờ vị khách quý đêm nay.
Trong điện có một sự yên tĩnh lạ thường.
Sự yên tĩnh này cũng không phải bởi vì không có người, ngược lại thì trong điện đều toàn là người.
Thái y quỳ một hàng trong nội điện, từng người một đều run cầm cập không ai dám nói gì.
Sở Thiên Quyền ở ngoại điện nhìn vào, chỉ thấy loáng thoáng một thân ảnh béo mập nằm trên giường, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng rên rỉ yếu ớt.
Toàn bộ nội điện đều tràn ngập một mùi giống như mùi thịt thối rữa, dường như báo hiệu cái chết.
Hai tỳ nữ nơm nớp lo sợ quỳ gối bên giường, tốn công đút từng thìa thuốc chẳng có tác dụng gì vào miệng hắn.
Sở Thiên Quyền nhíu mày, vô số lần quay người hỏi tiểu thái giám ở bên cạnh: "Điện hạ vẫn chưa tới sao?"
Tiểu thái giám kia còn chưa kịp trả lời, một âm thanh khác đã truyền đến từ phía xa xa bên ngoài điện: "Bản vương tới rồi, đã để Sở đại nhân chờ lâu!"
Trong điện vừa nghe xong liền lập tức loạn cả lên, Sở Thiên Quyền lập tức đứng dậy, ngay cả một hàng Thái y đang quỳ gối bên giường của Tào Trọng Côn cũng đều lo sợ bất an, từng người một trao đổi ánh mắt với nhau.
Tào Trọng Côn nằm bên giường khó khăn lặng lẽ mở mắt, trong cổ phát ra mấy tiếng nghe không rõ, tựa như đang muốn nói gì đó.
Sở Thiên Quyền lập tức biến sắc, tỳ nữ đang mớm thuốc kia cũng nhanh chóng đút hết thuốc cho Tào Trọng Côn, thìa sứ cơ hồ muốn chọc cả vào yết hầu của lão, khiến lão ta kìm nén đến mức mặt đỏ lên, miệng phát ra mấy thanh âm yếu ớt.
Đoan Vương Tào Ninh lập tức bước vào trong điện.
Người này tuổi tác không lớn lắm, so với Đoan Vương của Nam triều thì cùng lắm là cách nhau hai tuổi, thế nhưng thân hình lại mập hơn Tạ Doãn gấp bội, đi hai bước đã thở hồng hộc.
Trên cằm giống như có cả ngàn lớp thịt, vừa đi vừa rung, nhìn qua đã cảm thấy vừa xấu xí vừa buồn cười.
Dáng đi của hắn cũng không được khá cho lắm, đều là thịt mỡ đè lại làm cho chậm chạp, tương truyền cũng vì điều này mà Tào Trọng Côn mới không thích hắn.
Trước kia Sở Thiên Quyền đối đãi với hắn cũng gần như bất âm bất dương, nhưng hôm nay lại thay đổi tính tình, đích thân đi tới trước điện, giúp Tào Ninh bước qua ngưỡng cửa đại điện, lại cẩn thận chăm chú hầu hạ hắn ngồi, lúc này mới ngoắc tay ra hiệu cho các Thái y đi tới.
Các vị Thái y đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lo sợ không yên quỳ gối trước Tào Ninh, không dám phát ra một tiếng động.
Tào Ninh thở hổn hển hai tiếng, đôi mắt nằm trên gương mặt dữ tợn cơ hồ nhìn không ra, duỗi bàn tay mập mạp như cây quạt hương bồ ra lau mồ hôi trên trán, cũng không hỏi gì, vẫy tay cho tất cả Thái y đều lui xuống.
Các Thái y thi nhau dập đầu, nơm nớp lo sợ lui ra khỏi điện, Sở Thiên Quyền lại dặn dò tiểu thái giám hai câu rồi cũng ra lệnh cho hắn lui ra.
Tào Ninh liếc hắn một cái: "Sở đại nhân, cũng không cần phải đuổi cùng giết tận như vậy."
Sở Thiên Quyền lúc đầu không đáp lời hắn, một hồi lâu sau gạt ra ý cười, quay đầu dâng cho hắn một chén trà: "Thế cục chưa định, Điện hạ vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Tào Ninh: "Phải, vẫn là Sở đại nhân suy tính kĩ càng."
Hắn nhận lấy chén trà, nhưng lại không uống, vẫn đặt trên bàn như cũ, "Di chiếu của Phụ hoàng ta đã ghi lại xong chưa?"
Sở Thiên Quyền lập tức khom người lui lại một bước, cung cung kính kính lấy ra một mảnh gấm lụa được cuộn lại từ trong tay áo: "Chúc mừng Điện hạ!"
Tào Ninh cơ hồ hơi ngơ ngác một chút, nhất thời chưa dám lấy mảnh gấm lụa kia.
Lập tức từ trên giường truyền đến thanh âm kịch liệt giãy giụa, Tào Trọng Côn không biết lấy đâu ra khí lực hất đổ bát thuốc.
Bát sứ rơi trên mặt đất kêu "leng keng" rồi vỡ nát, Tào Ninh đột nhiên bị thanh âm kia làm cho giật mình, trong ánh mắt bỗng phát ra sự tàn nhẫn, khí thế hung hăng cầm lấy cuộn gấm từ tay Sở Thiên Quyền, chỉ mở ra xem một chút, khuôn mặt mập mạp hoàn toàn bị cuồng hỉ che lấp.
"Tốt...! Tốt!" Tào Ninh đưa tay đỡ Sở Thiên Quyền đứng dậy, người lại giống như bị dính vào ghế nhất thời không dậy nổi, trông dáng vẻ vô cùng buồn cười.
Sở Thiên Quyền tự giác nhanh chóng đứng lên, Tào Ninh kéo tay hắn qua, sốt ruột nói, "Sở khanh làm vô cùng tốt!"
Tào Trọng Côn tựa hồ đã biết rõ trong lòng những gì đang phát sinh ở ngoại điện, chỉ là không nói ra được.
Toàn thân lão đều co quắp, con ngươi trợn trừng nhìn thẳng, trong cổ chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng khàn khàn mà người khác nghe không hiểu được, ngay lập tức đã bị hai tỳ nữ mà Sở Thiền Quyền an bài ấn xuống.
Lão ta vô lực an tĩnh hơn một chút, đôi mắt lại trừng lên như sắp chảy máu, giống như có lệ quỷ đang đứng tại nơi không ai chú ý tới ở góc giường nhìn chằm chằm lão.
Một khuôn mặt tái nhợt quen thuộc chăm chú không dịch chuyển con ngươi mà nhìn lão.
Ngôn Băng Vân biết Tào Trọng Côn nhìn thấy y, có điều y cũng không thèm để ý.
Dựa theo tình cảnh vừa thấy thì bất luận là y có động thủ hay không, đêm nay Tào Trọng Côn đều chắc chắn phải chết.
Nhưng y vẫn nhìn Tào Trọng Côn chằm chằm, khóe miệng thậm chí còn treo một nụ cười.
Y im lặng nghiêng đầu một chút, giống như một hài tử ngây thơ đang xem một câu chuyện cực kỳ thú vị, trên khuôn mặt thanh tú hiện ra sự khoái chí tàn nhẫn.
Y chậm rãi chỉ chỉ Tào Ninh, sau đó đặt tay lên cổ mình, nhanh chóng làm động tác giống như chém giết.
Mí mắt của Tào Trọng Côn giống như muốn rách ra, lại không nói ra được âm thanh nào.
Ngón tay của Ngôn Băng Vân đụng vào bình sứ đựng Thấu Cốt Thanh trong tay áo, sát ý ngập trời đều hướng về phía Tào Ninh đang nói chuyện.
Tào Ninh: "Tình hình Nam triều bên đó thế nào rồi? Phạm Nhàn đó rốt cuộc là muốn thế nào?"
Sở Thiên Quyền vẫn khom lưng như cũ: "Điện hạ cũng không cần quá để ý, Phạm Nhàn hắn cũng chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, vừa vặn mượn tay hắn để trừ khử Vinh Vương, Điện hạ liền có thể kê cao gối ngủ rồi."
Tào Ninh: "Mượn tay hắn?"
Sở Thiên Quyền: "Ta đã lan truyền tin tức, lúc này Phạm Nhàn đã tin tưởng Bệ hạ sẽ truyền ngôi cho Vinh Vương.
Mấy tháng nay hắn đã tập kết Thảo Mãng Bang tiềm phục tại Bắc đô, đơn giản là muốn thừa dịp Bệ hạ bệnh nặng, đục nước béo cò.
Ngay sau khi Bệ hạ băng hà, Phạm Nhàn nhất định sẽ ra tay giết Vinh Vương trước tiên, đến lúc đó thế cục đại loạn, hắn sẽ tận dụng để nắm lấy Bắc đô."
Tào Ninh "xùy" một tiếng bằng lỗ mũi: "Chỉ dựa vào đám người Thảo Mãng trong tay hắn?"
Vẻ mặt của Sở Thiên Quyền nghiêm túc: "Điện hạ có điều không biết, tên gian tế Ngôn Băng Vân chính là được Phạm Nhàn cứu đi.
Có y ở đây, tuyến phòng ngự của Bắc đô cũng chỉ như trò đùa mà thôi, Phạm Nhàn muốn lấy lại Bắc đô quả thật là không khó.
Ta dứt khoát tặng hắn một món lễ vật lớn, đến bây giờ hắn vẫn còn cho rằng thống soái quân tuần phòng vẫn còn trong tay hắn."
"..."
Thật đúng là rất để mắt đến ta.
Ngôn Băng Vân nằm trên xà nhà suýt chút nữa thì cười thành tiếng.
Lực lượng phòng thủ ở Bắc đô thả lỏng hơn quả nhiên chỉ là một cái bẫy.
Sở Thiên Quyền cười đắc chí, giống như Phạm Nhàn đã thua trong tay hắn.
Tào Ninh cũng cười hai tiếng, sau đó lại lập tức trầm ngâm nửa khắc, lại nói: "Bản vương vẫn không rõ, Phạm Nhàn rốt cuộc muốn làm gì? Cứ cho là hắn lấy lại được Bắc đô thì sao? Hắn tứ cố vô thân, bản vương chỉ cần động một ngón tay cũng có thể khiến hắn chết tại Bắc đô, hắn hà tất phải vậy? Ta nghe nói hắn ta trí kế vô song, không giống loại người sẽ làm ra chuyện liều lĩnh thế này, chẳng lẽ hắn còn có kế hoạch khác?"
Bên môi Sở Thiên Quyền vẫn còn đọng lại ý cười mỉa mai: "Phạm Nhàn này quả thực là có mấy phần mưu lược.
Hắn làm sứ giả đi từ Kim Lăng đến Bắc đô, một đường trải qua hai mươi tư tòa chủ thành giao giới Nam Bắc, mỗi vị chủ soái đều đã chuẩn bị thỏa đáng.
Hắn dự tính rất tốt, nếu hắn lấy lại được Hoàng thành, vậy thì sẽ có hai mươi tư vị tướng lĩnh hô ứng từ Bắc thượng thẳng đến Lạc Dương.
Đến lúc đó hắn lại ép bức Kim Lăng, vậy thì thiên hạ này chẳng mấy chốc sẽ là của hắn."
Tào Ninh có hơi ngơ ngác, sau đó mới phát giác ra có gì đó vô cùng buồn cười: "Cứ cho là hai mươi tư vị chủ soái kia đều đã mê muội đầu óc, cũng coi như bọn chúng thật sự hô ứng, thế nhưng vị ngồi trên long ỷ của Nam triều kia còn có thể dung được hắn sao? Quả thực là thiếu niên mơ mộng."
Sở Thiên Quyền mặc cho hắn cười.
Tào Ninh thu lại ý cười, hỏi: "Sao thế?"
Sở Thiên Quyền: "Việc này tạm thời thật giả bất phân...!Có điều, theo vi thần thấy thì chuyện này hơn phân nửa là thật.
Điện hạ có muốn nghe thử một chút không?"
Tào Ninh: "Nói."
Sở Thiên Quyền: "Có một thuyết pháp nói Phạm Nhàn này thật ra không phải là nhi tử của Thượng Thư đại nhân, là thời điểm Duệ Vương chạy về phía Nam, có cùng Phạm phu nhân tằng tịu với nhau rồi mới sinh ra hắn."
Tào Ninh ngừng một lát, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng cười còn lớn hơn vừa rồi, cười đến nỗi ngấn thịt toàn thân đều rung lên, đôi mắt hoàn toàn nhắm tịt lại.
Sở Thiên Quyền cũng cười theo hắn, Tào Ninh càng cười đến thống khoái, một tay thì hung hăng đập lên lưng Sở Thiên Quyền hai cái, dù là Sở Thiên Quyền có nội lực thâm hậu nhưng cũng không dám vận khí chống đỡ, chỉ có thể đem lưng ra tự hứng chịu hai cái đánh từ bàn tay có thể đập chết ngựa này, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, Ngôn Băng Vân ngược lại cũng cảm thấy rất buồn cười.
Lúc này Tào Ninh mới ổn định lại, lau đi nước mắt ứa trên khóe mắt, thở gấp nói: "Năm đó Duệ Vương...! cũng cùng lắm mới mười lăm mười sáu tuổi a? Hahahaha, chó nhà có tang, đại thần trung thành bên người tổng cộng cũng chỉ được có mấy người, vậy mà hắn ta còn muốn ngủ với phu nhân của người ta.
Hahahahahaha, nực cười, nực cười vô cùng...!Chẳng trách, theo lý mà nói, Phạm Nhàn mới chính là trưởng tử, vị Nam triều kia lại không dám nhận hắn, sợ rằng cả thiên hạ đều biết chuyện xấu mà hắn làm ra.
Mấy năm nay hắn vô cùng e ngại, co đầu rụt cổ an phận một góc ở Giang Nam, mấy nơi đóng quân đều là do cựu bộ của Thái tử Ý Đức dựng lên, cả ngày đều nghĩ muốn đánh đến Lạc Dương, sớm đã có lòng bất mãn với hắn.
Nếu như Phạm Nhàn vạch trần chuyện này ra, hai mươi tư chủ soái ấy cũng sẽ theo hắn đi làm loạn, cũng không phải là không có khả năng." Sắc mặt của Tào Ninh chợt lạnh lại: "Nói như vậy, tức là Phạm Nhàn hắn thật sự có thể nắm chắc vài phần thắng?"
Sở Thiên Quyền: "Vậy còn phải xem vị Phạm đại nhân này làm việc có đủ kín đáo hay không.
Nếu ta là hắn, chuyện đầu tiên phải làm sẽ là phái người chui vào trong cung...!Ngươi nói có đúng không, vị bằng hữu trên xà nhà?"
Lời hắn nói còn chưa dứt, Ngôn Băng Vân đã rất nhanh xoay người một cái, một loạt hoa mai tiêu đã lập tức cắm vào chỗ y ẩn thân vừa rồi, từng cái hoa mai tiêu đều găm sâu vào gỗ ba phân, trên mũi hoa mai tiêu lóe lên hàn quang u dị, hẳn là có tẩm kịch độc.
Công phu ám khí của Sở Thiên Quyền thiên hạ vô song, một chiêu không đắc thủ, một phi tiêu khác lại lập tức phi tới.
Ngôn Băng Vân lại nhanh chóng tránh đi, đáp xuống trước giường của Tào Trọng Côn, không chút nghĩ ngợi bắt lấy một tỳ nữ chắn phía trước.
Ba mũi hoa mai tiêu lập tức găm vào thân thể của tỳ nữ kia, phát ra âm thanh "phốc phốc" khiến cho người ta sợ hãi.
Tỳ nữ kia còn chưa kịp kêu một tiếng, đầu đã ngoẹo sang một bên rồi tắt thở.
Một tỳ nữ khác lập tức lấy ra một thanh chủy thủ từ trong giày, đánh lén Ngôn Băng Vân từ phía sau.
Ngôn Băng Vân ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, trở tay bắt lấy cổ tay của tỳ nữ, khuỷu tay gập một cái, chủy thủ trong tay tỳ nữ kia đã tự đâm vào ngực của nàng ta, ngay lập tức cũng bất động ngã xuống.
Sở Thiên Quyền cười lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là quen biết đã lâu.
Ngôn đại nhân, biệt lai vô dạng."
Ngôn Băn Vân tùy ý phủi tay, tựa hồ muốn dùng tay lau sạch vết máu của tỳ nữ kia đi, cũng không thèm ngẩng đầu lên đáp lời: "Đường làm quan của Sở công công thật sự rộng mở đấy, xem ra là tai mắt đã không còn nhạy bén nữa rồi, lâu như vậy mới phát hiện ra tại hạ."
Sở Thiên Quyền nghe thấy một câu "Sở công công" âm dương quái khí của y, sắc mặt liền trùng xuống.
Võ công của hắn cao thâm, đứng hàng Bắc Đẩu, ban đầu cũng là trung thần lương tướng trong Bắc triều, chỉ vì năm đó bảo vệ Tào Trọng Côn trên chiến trường nên mới bị thương cái thứ ở nửa thân dưới, Tào Trọng Côn liền lệnh cho hắn tịnh thân rồi nhập cung hầu hạ lão.
Tào Trọng Côn đối đãi với hắn không tệ, tín nhiệm có thừa, lại ban thưởng cho hắn địa vị cực cao.
Người bên ngoài đều phải kiêng nể hắn, gọi hắn một tiếng Sở đại nhân.
Duy chỉ có Thẩm Thiên Khu và hắn không hợp nhau, lúc nào cũng mở miệng là gọi một tiếng "Sở công công" làm nhục hắn.
Ngôn Băng Vân nâng mí mắt nhìn hắn một chút, tận lực kéo dài âm điệu: "Ây ya, đáng chết, con người ta không nhớ chuyện gì được lâu, lại phạm phải điều kiêng kị.
Sở đại nhân chớ để ý đến ta, ta bị Thẩm Thiên Khu nhốt đã lâu, cái này cũng là do mưa dầm thấm lâu, thói quen thôi, thói quen thôi."
Da mặt của Sở Thiên Quyền cũng rung lên hai lần, lộ ra vẻ cực kì tức giận, lại vẫn có thể ổn định ngữ điệu, cũng không đi cứu Tào Trọng Côn đang nằm trong tay Ngôn Băng Vân, ngược lại tiến lên một bước che trước mặt Tào Ninh.
Ánh mắt của Ngôn Băng Vân đầy vẻ châm biếm: "Sở đại nhân đổi chủ tử cũng nhanh thật, thật sự là uổng phí nỗi khổ tâm của Bệ hạ, nói còn không nói nên lời nhưng vẫn muốn nghĩ hết cách nhắc nhở ngươi ta đang trốn trên xà nhà..." Y vừa nói vừa cúi người dán sát bên tai Tào Trọng Côn, ánh mắt lại gắt gao nhìn Sở Thiên Quyền chằm chằm, sau đó nói khẽ: "Bệ hạ, nhìn xem có cảm thấy lạnh lòng không?"
Đáy mắt Tào Trọng Côn hiện lên một tia huyết hồng, miệng vô lực mở ra, nước miếng cũng trôi xuống bên miệng lão, nhìn vào khiến người ta vừa buồn nôn lại vừa thống khoái.
Sở Thiên Quyền: "Nói nhảm ít thôi, động thủ đi."
Ngôn Băng Vân phủi phủi tay: "Động thủ cái gì? Chúng ta cứ đứng ở chỗ này thôi, hoa mai tiêu của Sở đại nhân không phải là thiên hạ vô song sao?"
Sở Thiên Quyền lạnh lùng nhìn y, không nói gì.
Ngôn Băng Vân ra vẻ hiểu mọi chuyện, vỗ vỗ mặt Tào Trọng Côn: "A, Sở đại nhân là đang sợ ngộ thương Bệ hạ sao? Chuyện đã đến nước này rồi, ngươi còn sợ tội giết vua sao?"
Hai chữ "giết vua" này giống như một cái gai, lập tức kích động thần kinh của Tào Ninh, hắn đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, cơ hồ muốn đập nứt bàn trà gỗ hoa lê, phẫn nộ quát: "Giết hắn!"
Sở Thiên Quyền không cần hắn hạ lệnh lần thứ hai, thân thể bay lên, dùng một quyền đánh đến trước mặt Ngôn Băng Vân.
Hắn thân có thương tật, không nhà không cửa, luyện võ công đến mức loạn trí, thế nhưng nội lực lại chí thuần, ngay cả Thẩm Thiên Thu ngày trước cũng phải kiêng kị mấy phần.
Ngôn Băng Vân căn bản không phải đối thủ của hắn, cố gắng chống cự cũng chỉ là khó khăn tránh né.
Nhưng y hoàn toàn không tránh đi, ngược lại là xông về phía trước, chủy thủ trong tay hiện ra hàn quang hướng về phía Tào Ninh.
Sở Thiên Quyền gầm thét một tiếng: "Tên nhãi ngông cuồng này!" Đúng là không cam lòng chuyện y không hề để mình vào mắt, hai tay lập tức hóa quyền thành trảo, đánh thẳng đến hông Ngôn Băng Vân.
Cơ thể Ngôn Băng Vân xoay một cái, chủy thủ trong tay vặn ngược lại, cơ hồ muốn cắt lìa ngón tay của Sở Thiền Quyền, làm vậy mới miễn cưỡng thoát thân, nhưng hộ giáp ở bên hông làm bằng sắt mỏng, chỉ như vải bố phổ thông bị Sở Thiên Quyền giật xuống.
Tấm sắt mỏng xẹt qua da thịt của y, lưu lại một vết thương dài khoảng ba tấc, trong chốc lát máu đã chảy ra, Ngôn Băng Vân ngay cả nhìn cũng không nhìn, một thân như con báo xông tới, chỉ muốn lấy được mạng của Tào Ninh.
Sở Thiên Quyền tức giận quát lớn một tiếng, không chút nghĩ ngợi phi ra hai mũi hoa mai tiêu, giống như sao băng bay vút tới.
Dù là Ngôn Băng Vân lẩn tránh nhanh nhưng phi tiêu vẫn rạch ra một vết thương rất sâu.
Hoa mai tiêu kia vẫn lao đến không ngừng lại, còn xẹt quá thái dương của Tào Ninh rồi đâm vào tường kêu hai tiếng "phốc phốc", Tào Ninh cả kinh sắc mặt trắng bệch, hai sợi tóc ở thái dương bị cắt đứt, chậm rãi rơi xuống.
Sở Thiên Quyền sợ vỡ mật: "Điện hạ!"
Ánh mắt của Tào Ninh lộ ra hung quang: "Không cần quản ta, giết hắn!"
Sở Thiên Quyền không chờ hắn hạ lệnh xong đã phi thân lên.
Lần này Ngôn Băng Vân tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đón đỡ một chiêu của Sở Thiên Quyền.
Hai người lập tức từ tình cảnh đuổi bắt thành cận thân đánh tay, Ngôn Băng Vân dùng chủy thủ sắc bén trong tay phá đi mọi chiêu thức của Sở Thiên Quyền, nhưng Sở Thiên Quyền cũng bảo hộ Tào Ninh kín kẽ không một khe hở, không cho y tới gần Tào Ninh nửa phần.
Tu vi của Ngôn Băng Vân chung quy cũng không địch lại lão yêm cẩu (*) này, sau trăm chiêu liền dần dần lộ ra sự yếu thế, tâm tình y đang không tốt, hạ thủ càng thêm dũng mãnh, một thân mệnh môn đều triệt để bại lộ, thân hình cơ hồ cũng hóa thành mũi tên, liều mạng đến mức dù bị Sở Thiên Quyền đánh cho tàn phế cũng muốn cùng Tào Ninh đồng quy vô tận.
(*): chó thiến =)))
Hung quang trong mắt Sở Thiên Quyền đạt đến đại thịnh: "Ngươi đừng tự tìm đường chết!"
Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, ngoài điện không biết có một cục đá nhỏ từ chỗ nào bay vào.
Hai người giao đấu triền miên, không ai kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra, cục đá kia đã bỗng nhiên đánh vào cổ tay của Sở Thiên Quyền.
Nội lực của người này vô cùng lớn, một đòn này không đến mức đả thương được hắn nhưng đã làm hắn chậm một bước, chủy thủ trong tay Ngôn Băng Vân đã đưa đến trước mặt Tào Ninh, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, quỷ mị nắm chặt cổ áo của Tào Ninh, hung hăng kéo hắn về phía sau.
Tào Ninh này ít nhất cũng gần hai trăm cân, lại bị người này xách đi giống như nhấc gà lên.
Ngôn Băng Vân một kích không đắc thủ, vốn định đánh thêm một chiêu nữa, trực tiếp đưa Tào Ninh quy thiên, thân ảnh sau lưng hắn đột nhiên quay lại, một cây hắc thiết quải (*) bỗng nhiên ngả vào trước mặt y, đánh lên cổ tay y vang một tiếng, lực đạo không nặng, không đến mức phế đi tay của y, nhưng cũng không hề nhẹ, khiến cho ngón tay của y tê rần, chủy thủ rơi xuống mặt đất kêu "leng keng" một tiếng.
Hắc thiết kia ngoặt nhanh như sét đánh, lập tức điểm trên vai y, hai đầu gối Ngôn Băng Vân mềm nhũn, nhất thời quỳ rạp xuống đất.
(*): cái nạng sắt màu đen.
Viết thế này nghe hơi sắt vụn nên tôi để từ Hán Việt luôn.
Sở Thiên Quyền ở sau lưng y cả giận nói: "Lão què! Ngươi..."
Người xuất thủ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái: "Muốn thanh lý môn hộ cũng phải do chính ta động thủ, không phiền Sở đại nhân hao tâm tổn trí."
Cả người Ngôn Băng Vân ngã trên mặt đất, cơ hồ không thể tin được mình vừa nghe được thanh âm của người này.
Nhưng hắc thiết quải này y không thể quen thuộc hơn được, năm đó chuyện của Đoan Vương vừa xảy ra, người này đã bị Bệ hạ đánh gãy hai chân, hắc thiết quải này là Ngôn Băng Vân tự mình tìm người làm riêng cho ông...
Chuyện này không thể nào, sao ông ấy lại xuất hiện trong nội cung Bắc đô?
Ngôn Băng Vân cúi đầu, chống cự nội tâm đang chấn động cực điểm, tay trái nắm chặt cổ tay vừa bị đánh trúng, nơi đó đã bắt đầu sưng lên.
Trong miệng người kia nhẹ nhàng "hừ" một tiếng: "Đừng giả vờ nữa, ta không hề nặng tay.
Đứng lên!"
Thật sự là ông ấy.
Ngôn Băng Vân hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn người này.
Người này chống đỡ hắc thiết quải đứng trước mặt y, đôi chân có chút dị dạng đứng thẳng, tóc mai hoa râm, tinh quang trong mắt nổi lên tứ phía, giống như một lão hùng ưng.
Chính là viện trưởng của Giám Sát Viện Nam triều, Trần Bình Bình.
Huyết khí trong mắt Ngôn Băng Vân cuồn cuộn, cắn răng đứng lên, ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mặt.
"Là người sao, lão sư.".