《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 2:
Tương truyền tuyệt đỉnh khinh công trên đời này có ba loại, Xuyên Hoa Nhiễu Thụ, Đạp Tuyết Lăng Ba, còn lại chính là Phong Qua Vô Tích.
Xuyên Hoa Nhiễu Thụ, thắng ở một chữ "khéo", không cầu võ nghệ cao cường, độc ảnh vượt sông, chỉ cần luyện đến xảo trá tàn nhẫn, để cho người đánh không kịp là đã xem như ở mức thượng thừa.
Còn Đạp Tuyết Lăng Ba thắng ở một chữ "nhẹ", Thẩm Thiên Khu ban ngày còn nghĩ nếu người tới là một cao thủ dùng Đạp Tuyết Lăng Ba, vậy thì chạm vào dây Khiên Cơ cũng chỉ nhẹ như cọng lông vũ, chắc hẳn Khiên Cơ trận sẽ không có phản ứng gì.
Chỉ tiếc, người tới là Tạ Doãn, hắn luyện Phong Qua Vô Tích, chú trọng một chữ "nhanh".
Nhưng dù hắn nhanh, cũng không nhanh bằng dây Khiên Cơ.
Hắn không thể tránh dây Khiên Cơ tấn công như Xuyên Hoa Nhiễu Thụ, cũng không có cách nào nhẹ như lông vũ vượt sông giống Đạp Tuyết Lăng Ba, cho nên hắn lăn qua lăn lại đến trưa, vẫn không có cách nào phá được Khiên Cơ trận này.
Cũng không phải nói Phong Qua Vô Tích kém hơn hai loại khinh công kia, chủ yếu nguyên nhân vẫn là Tạ Doãn không có nội lực.
Thẩm Thiên Khu một là không tin một người có thể luyện khinh công đạt tới trình độ này mà không có nội lực, hai là không tin Phạm Nhàn sẽ phái một tên trói gà không chặt đến cứu Ngôn Băng Vân, cho nên mới một mực chờ đợi, muốn xem xem trong hồ lồ của Tạ Doãn bán thứ thuốc gì (*).
(*): ý là muốn xem Tạ Doãn định làm gì.
Tạ Doãn chỉ chờ có trận mưa này.
Sông Tẩy Mặc tức giận rít gào, giống như một con quái vật khổng lồ vô cùng bất mãn vì bị chôn xuống Khiên Cơ trận.
Mưa rơi lớn dần, nước sông mãnh liệt chảy về phía đình giữa sông, không đầy một lát đã thấm ướt giày của hai người.
Ngay lúc này, Tạ Doãn bất chấp liều lĩnh phát động Khiên Cơ trận một lần nữa.
Tảng đá trong nước phát ra tiếng "ken két" khiến người khác ghê răng, mang theo một tiếng "coong" của dây Khiên Cơ sắc bén vọt ra từ trong nước ——nhưng lại chậm hơn, nước mưa khiến sông Tẩy Mặc càng chảy xiết, tốc độ tảng đá nổi lên mặt nước chậm hơn thời gian một hơi thở so với ban ngày.
Người bình thường cơ hồ sẽ không phát hiện được sự khác biệt trong đó.
Nhưng đối với Tạ Doãn mà nói, có thời gian một hơi thở này là đủ rồi.
Thân ảnh của hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trận mưa to này, khi tảng đá còn chưa nổi lên mặt nước hắn đã hung hăng phi thân qua, chờ đến khi dây Khiên Cơ quét qua, hắn đã như một mũi tên phi đến chỗ khác.
Khiên Cơ trận giống như một con hung thú vụng về, tiếng gầm vẫn không ai bì nổi.
Tảng đá liên tục nổi lên mặt nước, những sợi cước đoạt mệnh lóe ra ngân quang chẳng lành trong cơn mưa.
Nhưng đối với Tạ Doãn mà nói, trận địa nguy hiểm này đã triệt để biến thành một trận náo loạn của trẻ con, căn bản là không đuổi kịp hắn.
Ngôn Băng Vân vẫn mân mê quân cờ trong tay, ý cười bên môi nhàn nhạt cơ hồ nhìn không ra.
Lúc trời còn sáng y đã nhìn ra mánh khóe, chỉ điểm cho Tạ Doãn một câu, quả nhiên người này nghe rõ.
Thật ra cũng là một người thông minh.
Thẩm Thiên Khu cũng đã nhìn ra, lại cũng không động thủ ngăn cản Tạ Doãn.
Ông không thể gặp gió, trên sông mưa to gió lớn, trong đình lại không có gì che đậy, ông vừa gặp lạnh, thân thể đã còng xuống ho khan vài tiếng, thở không ra hơi, khiến người khác nghe cũng thấy khó chịu thay.
Thế nhưng Ngôn Băng Vân lại là tảng đá, mắt thấy Thẩm Thiên Khu ho khan thành dạng này nhưng chén trà trong tay cũng lười đưa lên.
Thẳng đến khi Thẩm Thiên Khu dần bình phục trở lại, Ngôn Băng Vân mới không mặn không nhạt mở miệng: "Bệnh ho của Thẩm đại nhân lại nặng hơn rồi."
Thẩm Thiên Khu xoa ngực một chút, lạnh lùng nói: "Giết một tên tiểu tử thối không biết trời cao đất dày thế này vẫn không thành vấn đề."
Ngôn Băng Vân gật gật đầu, rất đồng tình với lời của ông ta: "Phải, hắn không phải là đối thủ của ông."
Thẩm Thiên Khu: "Vậy vì sao Phạm đại nhân lại phái người này đến sông Tẩy Mặc?"
"Ta làm sao biết được." Ngôn Băng Vân cúi đầu, cũng không tiếp tục xem tình hình dưới nước kia, "Khả năng là Phạm Nhàn có thù với hắn."
Tạ Doãn đấu đá với Khiên Cơ trận trên sông chưa xong, lại vẫn có công phu nghe rõ tường tận.
Nghe cũng không sao, lại còn nhất định phải há miệng nói một câu: "Ngôn đại nhân nói có lý! Ta trở về sẽ hỏi Phạm Nhàn đàng hoàng một chút! Đến cùng là hắn an tâm cái gì mà để ta đi!"
Ngôn Băng Vân vẫn không ngẩng đầu, lại cười: "Tiểu tử, ngươi toàn mạng trở về rồi hẵng nói đi."
Đây là lần đầu tiên y trực tiếp nói chuyện với Tạ Doãn, Tạ Doãn lại giống như nhận được sự cổ vũ to lớn, thân pháp càng vượt xa sức tưởng tượng, lẩn tránh dây Khiên Cơ tựa như hồ điệp, rất có phong thái của Xuyên Hoa Nhiễu Thụ.
Đáng tiếc Ngôn Băng Vân vẫn lười nhìn, chỉ có Thẩm Thiên Khu nhìn qua, cười lạnh nói: "Lão già Lương Thiệu này chỉ làm ra mấy thứ đồ vô dụng vượt sức tưởng tượng.
Cái gì mà sát trận độc nhất vô nhị, thật đúng là trò cười."
Lời của lão còn chưa dứt, Tạ Doãn đã phi thân đến.
Thân hình như chuyển động theo gió, nhẹ như không có xương cốt, đã đứng vững trong đình.
Mặc dù toàn thân ướt đẫm nhưng vẫn vuốt tóc một cái, đứng chắp tay, dáng đứng nhẹ nhàng.
"Lời này sai rồi! Sát trận có lợi hại hơn nữa cũng phải xem là ai đang dùng nó.
Nếu hôm nay là Lương Thiệu tự mình ngồi trong đình trấn giữ lòng sông, cư nhiên sẽ không tùy tiện để mấy giọt mưa này ảnh hưởng tới uy lực của Khiên Cơ trận."
Ngụ ý chính là mặc dù Bắc triều có được Khiên Cơ nhưng không biết sử dụng, không khác con lừa ngốc là bao.
Phối hợp với rãnh trời sông Tẩy Mặc, Khiên Cơ có thể cản thiên quân vạn mã.
Người có được Khiên Cơ ắt có được đất Thục, đây chính là lời của Lương Thiệu năm đó.
Thế nhưng dù có được trời cao ưu ái đến mức nào, Bắc triều vẫn không biết cách sử dụng.
Đoạt lấy đất Thục được hai tháng, lại bị Cam Đường tiên sinh bày ra một trận đạo, không thể không chật vật buông tha miếng thịt đã đến miệng này.
Cam Đường tiên sinh này họ Chu tên Tồn, tự là Đường, vốn là môn sinh năm đó Lương Thiệu tự hào nhất.
Cũng chỉ có ông mới có uy danh và bản lĩnh như vậy, trong vòng hai tháng đã tổ chức cho dân quân nơi đó phản kích Bắc triều.
Đại quân Nam triều còn chưa tới, Bắc triều đã lui trở về, thậm chí còn nôn trả sổ quận của nước Thục.
Trước khi đi chúng còn cướp bóc hết thảy, làm cho sinh linh đồ thán.
Cam Đường tiên sinh đã thử mấy lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể phá bỏ rãnh trời sông Tẩy Mặc để đoạt lại Khiên Cơ trận, không thể làm gì ngoài kế vườn không nhà trống, lấy dãy núi trên sông Tẩy Mặc làm ranh giới, đứng đối lập với Bắc triều.
Bắc triều cũng không chiếm được thứ gì tốt, nói rút lui liền rút lui.
Khiên Cơ nắm trong tay cũng lãng phí, lại coi nó thành lao viện giam tù nhân, nếu Lương Thiệu dưới suối vàng biết được, chỉ e là sẽ đội mồ sống dậy bóp chết Tào Trọng Côn.
Cái này gọi là gì, không phải là giết gà lại dùng dao mổ trâu sao?
Tạ Doãn nhìn Ngôn Băng Vân một chút, y không biết trong lòng Tạ Doãn đang thầm mắng y là gà,cứ ngồi đây thanh thản thoải mái trong khi hắn đang quần quật vất vả như trâu.
Y thuận tay lấy chén trà bên cạnh bàn cờ, uống một ngụm, một bộ dáng khoan thai tự đắc, nếu không phải giữa xương sườn bị trói bằng dây thừng, Tạ Doãn cũng cho rằng y căn bản không phải phạm nhân.
Dây thừng kia được bện với vàng, quấn quanh thành ghế rồi xuyên qua bả vai bên trái của y, vòng qua giữa ngực, lại từ ngực xuyên sang bả vai bên phải.
Nhìn qua giống như một thứ trang sức tinh xảo, quấn chặt Ngôn Băng Vân trên ghế.
Thẩm Thiên Khu lại ho khan hai tiếng, không để ý lời Tạ Doãn nói ý đã ở ở mặt chữ, lạnh như băng nói: "Thích khóc tang cho Lương Thiệu như vậy, ta lập tức sẽ cho ngươi xuống dưới gặp hắn."
Lời còn chưa dứt, ông đã đột nhiên xuất thủ, một chưởng đánh đến mặt Tạ Doãn.
Thời điểm Thẩm Thiên Khu ngồi đó lưng còng xuống, khuôn mặt gầy khô, giống như rễ cây già thiếu nước, vậy mà động thủ lại như mãnh hổ vồ mồi.
Tạ Doãn chỉ cảm thấy một luồng nội lực ép người xông tới mặt, khiến cho đối phương căn bản không dám giao tranh chính diện.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng nhảy lên một cái, thân thể lại hướng về mặt sông, một cước giẫm lên một tảng đá lớn.
Dây Khiên Cơ lập tức quét đến, chân Tạ Doãn còn chưa giẫm xuống, thân thể đã nhào lộn trên không trung, cả người giống như con chim lớn, lướt lên mái đình.
Mái đình cong như móc câu, cắt xuyên qua màn mưa trong đêm, Tạ Doãn đứng trên đó, thân thể thon gầy có chút lung lay sắp ngã, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió cuốn đi.
Thẩm Thiên Khu không đuổi theo.
Ông không đánh được thêm đòn nào nữa, nhanh chóng lui về chỗ, vuốt ngực trầm thấp ho khan, giống như mỗi động tác tay của lão đều tổn thất trí mạng.
Thanh âm của Tạ Doãn truyền tới: "Thẩm đại nhân, ta chỉ là đến đưa đồ, nhất định phải đuổi cùng giết tận thế này à?"
Thẩm Thiên Khu giương mắt, nhìn thoáng qua Ngôn Băng Vân đang nhắm mắt yên lặng, lại nói với Tạ Doãn: "Tiểu tử, khinh công này của ngươi luyện cũng không dễ gì mới đạt được như hiện giờ.
Có thể phá được Khiên Cơ trận, nói ra cũng đủ để ngươi rạng danh muôn đời.
Không bằng hiện giờ mau đi đi, ta giữ cho ngươi một cái mạng.
Nếu nhất định phải nhúng tay vào chuyện này, chết ở chỗ này cũng không đáng."
"Đại nhân thật là có lòng tốt, Tạ mỗ xin ghi nhớ." Tạ Doãn đứng trên đình, thanh âm bình thường đi rất nhiều, không phải hét lên như lúc trước nữa.
"Chỉ là, nhận ủy thác của người, cũng nên hết lòng làm việc vì người."
Lời vừa dứt, một bóng người đã lao ra như mũi tên, muốn xông vào đình giữa lòng sông.
Thẩm Thiên Khu cười lạnh một tiếng: "Thằng nhãi này, ngươi dám!" Dưới chân chỉ đạp một bước, không ai nhìn thấy rõ ông làm như thế nào, một chưởng phong bao phủ bên dưới, chặn lại toàn bộ đường đi của Tạ Doãn.
Phản ứng của Tạ Doãn cũng không chậm, dưới chân còn chưa vững, cả người đã lập tức trở mình, nhanh đến mức cơ hồ thành tàn ảnh.
Thẩm Thiên Khu cũng không thèm nhìn tới, lại bước một bước.
Chưởng phong lúc này lại càng nhanh, Tạ Doãn nhanh chóng lui về phía sau lộ ra mấy phần chật vật.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, Thẩm Thiên Khu tựa như dùng Ngôn Băng Vân làm tâm để dệt một cái lưới lớn, Tạ Doãn lại tựa như con sâu nhỏ sa vào lưới, bất luận giãy giụa thế nào cũng không được, chung quy là vẫn không thoát khỏi chưởng phong của Thẩm Thiên Khu.
Ngược lại Ngôn Băng Vân đang ngồi ở tâm lưới kia lại giống như không thấy hai người này đang tranh đấu, vẫn y nguyên bát phong bất động ngồi đó uống trà.
Dây thừng vàng trước ngực động đậy theo động tác của y, phảng phất như ánh sáng của hung khí lạnh lẽo.
Tiếng mưa rơi ngoài đình lớn hơn, gió đưa nước đến, cũng không biết là nước sông hay nước mưa.
Tạ Doãn cắn răng, đứng cạnh đình lòng sông, sắc mặt đã có mấy phần chật vật, rốt cuộc là không dám làm bậy.
Ngôn Băng Vân khẽ cười một tiếng: "Tiểu tử, ngươi ngược lại cũng thật may mắn, đã lâu rồi ta không thấy Thẩm đại nhân thi triển chiêu thức thần thông này.
Khen cho cách lấy tĩnh áp động, lấy lực đạo áp tốc độ, chính là khắc tinh của Phong Qua Vô Tích.
Ngươi còn mạng tại đây, xem như là Thẩm đại nhân từ bi rồi."
Thẩm Thiên Khu đứng đó, tay áo bị gió thổi phồng lên.
"Ta vẫn rất hiếu kì, ngươi rốt cuộc là thuộc môn phái nào, đến nước này rồi còn không chịu đem võ công chân chính ra thi triển, thật sự đến nộp mạng sao?"
Nói cho cùng, vẫn là hoài nghi hắn giấu giếm công lực.
Tạ Doãn cười một tiếng: "Thẩm đại nhân quá lời rồi, Tạ mỗ đã dùng toàn bộ rồi.
Chật vật như vậy thật sự không phải là làm vẻ đâu, quả thực là tài nghệ không bằng ai."
Thẩm Thiên Khu thở dài: "Đã biết đánh không lại hà tất phải như vậy?"
Tạ Doãn cười nói: "Dù sao ta cũng được Phạm Nhàn bàn giao rồi."
"Bàn giao quan trọng, hay là mạng quan trọng?"
Tạ Doãn nghiêng đầu một chút, tự nhiên đáp: "Đương nhiên là bàn giao quan trọng."
Hắn vừa nói vừa nhảy lên.
Thân thể cực nhanh, hoàn toàn không giữ lấy đường lui.
Thẩm Thiên Khu xông về phía trước một bước, lập tức đánh ra một chưởng, Tạ Doãn không lùi lại nữa, liều mạng nhận một chưởng này.
Thẩm Thiên Khu chỉ cảm thấy giống như chạm vào một hố băng, ý lạnh thấm vào da, dù tu vi của ông có cao thế nào cũng không nhịn được đột nhiên run lên.
Ngay lúc ông đang ngẩn người, Tạ Doãn trở tay gắt gao giữ lấy cổ tay của ông, một tay khác nhanh chóng ném cái gì đó về phía Ngôn Băng Vân.
Thẩm Thiên Khu vừa sợ vừa giận, chỉ cảm thấy cổ tay bị Tạ Doãn chế trụ lạnh buốt đến mức đau nhức.
Đây không phải võ công gì, cũng không phải nội lực, chỉ là một luồng khí lạnh mà người thường không thể chịu được.
Thẩm Thiên Khu chưa từng thấy qua loại võ công tà môn thế này, tỏa ra sự sợ hãi, lập tức vung ra một chưởng, đẩy người kia lui xuống mấy bước, người kia đâm vào cột đình giữa lòng sông kêu "bịch" một tiếng.
Tạ Doãn khẽ rên một tiếng, một vệt máu chảy ra khóe môi.
Trong tay hắn còn nắm một bàn tay giả, theo năm ngón tay buông lỏng của hắn mà rơi xuống đất vang "cạch" một tiếng.
Thẩm Thiên Khu che tay áo lại, che khuất đi sự trống rỗng dưới cổ tay mình.
Phần da thịt bị Tạ Doãn nắm lấy cũng dần dần ấm lên, bất tri bất giác nổi da gà.
Lục phủ ngũ tạng trong người Tạ Doãn đều đau nhức, trên mặt vẫn nở nụ cười, tiện tay lau vết máu bên môi: "Có thể dùng tay giả mà đánh ra một chưởng này, Thẩm đại nhân...!không tầm thường."
"Người không tầm thường là ngươi." Trên mặt Thẩm Thiên Khu đã phủ một tầng sương mỏng, không để ý tới hắn, lập tức quay đầu nhìn Ngôn Băng Vân.
Vừa rồi Tạ Doãn ném ra một thứ gì đó trong tay, dùng khăn lụa bọc lại, lúc này chính là thứ đang nằm trong tay Ngôn Băng Vân.
Thẩm Thiên Khu vươn cánh tay khác về phía y: "Ngôn đại nhân, đưa vật kia cho ta, ta không muốn động thủ với ngươi."
Ngôn Băng Vân không thèm quan tâm lão, y đã tự mở khăn lụa ra, thấy bên trong chỉ bọc một miếng bánh hoa mai, chỉ là khi ném qua dùng lực hơi lớn, cũng không biết là do Ngôn Băng Vân bóp hay là Tạ Doãn bóp mà miếng bánh bên trong đã vỡ vụn thành bột phấn.
Cứ như vậy nằm trong lòng bàn tay y, bên trong không có gì cả.
Không có thư từ, không có ám khí, duy nhất chỉ có một miếng bánh hoa mai.
Thẩm Thiên Khu ngơ ngác nhìn, không nghĩ ra được Tạ Doãn liều mạng đến đây để tặng đúng một miếng bánh hoa mai.
"Cái này thật thú vị." Ngôn Băng Vân cười, ngẩng đầu nhìn Tạ Doãn, "Phạm Nhàn có ý gì đây?"
Tạ Doãn chống đỡ thân thể đứng lên, nói: "Đây là điểm tâm của Nam triều đế đô Phạm đại nhân gửi từ Kim Lăng tới.
Hắn nể tình Ngôn đại nhân đã tha hương rời quốc ròng rã bốn năm, nhất định là rất khó khăn, cho nên nhờ ta đưa bánh tới để trò chuyện an ủi nỗi khổ nhớ nhà của đại nhân, cũng xin ngài yên tâm, Phạm đại nhân nhất định dốc hết toàn lực đón ngài về Nam triều."
Ngôn Băng Vân hiểu rõ liền "A" một tiếng, tao nhã lễ độ nói lời cảm tạ với hắn: "Phạm đại nhân có lòng rồi."
Thẩm Thiên Khu hoài nghi nheo mắt lại.
Người ta thường nói, người không thích không thể hiểu được.
Ngôn Băng Vân mấy năm qua vì nhận được không ít sự tín nhiệm của đám quan chức trong Bắc triều, thích cái gì không thích cái gì đều tỏ rõ ra bên ngoài, ham muốn ăn uống có, ham muốn tửu sắc cũng có, tiền cũng thích, mỹ nhân cũng thích, mang dáng vẻ tục nhân khắp người, cũng làm cho người khác cảm thấy thân cận.
Lại thêm bề ngoài của y vừa đẹp lại có miệng lưỡi khéo léo, nhân duyên của Ngôn Băng Vân ở Bắc triều vô cùng tốt.
Đến khi y bị áp giải, Thẩm Thiên Khu mới phát hiện người này căn bản chính là một tảng đá.
Y không có dục vọng, không có nhược điểm.
Bốn năm giao tình với y cũng sẽ chỉ đổi lại sự lạnh lùng trào phúng của y; đưa cô nương ngày trước y từng thân mật đến cũng bị y tự tay bóp chết, nói là "Tránh cho nàng bị trách tội".
Loại người này, có cái gì mà nhớ với không nhớ nhà?
Ngôn Băng Vân nói khẽ: "Chỉ tiếc là nát mất rồi...!Nhưng chắc hẳn mùi vị vẫn không thay đổi.
Ta xác thực là cũng không dễ dàng gì, Thẩm đại nhân có thể thành toàn cho ta vơi nỗi nhớ nhà không?"
Thẩm Thiên Thu sẽ không tin y, tay phải đưa về phía trước, lạnh lùng nói: "Đưa ta."
Tạ Doãn ở sau lưng cười nhạo nói: "Bánh hoa mai này cũng không phải thứ gì hiếm có, Thẩm đại nhân nếu muốn ăn, khi nào tới Kim Lăng, ta mời ngài ăn..." Hắn còn chưa nói dứt câu, Thẩm Thiên Khu đã phóng một chưởng đến, "Câm miệng!"
Một chưởng này của ông vẫn không hề lưu tình, cách xa mấy bước mà vẫn hung hăng khí thế.
Tạ Doãn hoảng loạn muốn tránh nhưng vẫn là không tránh được một chưởng này, ngực nhận lấy một chưởng, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi.
Ngôn Băng Vân hoàn toàn không để ý đến hắn sống chết ra sao, vê vụn miếng bánh hoa mai muốn thả vào miệng.
Thẩm Thiên Khu vội vàng la lên: "Không được!"
Ngôn Băng Vân dừng lại: "Làm sao?"
Thẩm Thiên Khu thâm trầm nói: "Nam triều hẳn là muốn diệt khẩu.
Bánh hoa mai này có độc!"
"Có độc?" Ngôn Băng Vân cười lên, giống như đang nghe một câu chuyện cười, "Thẩm đại nhân có từng nghe qua lão sư của Phạm Nhàn, Phí Giới?"
Thẩm Thiên Khu đương nhiên từng nghe nói, nhưng ông không tiếp lời.
"Không biết cũng không sao, Ngôn mỗ nói cho Thẩm đại nhân cũng được." Ngôn Băng Vân đem miếng bánh hoa mai tiếp tục vân vê ở đầu ngón tay, giống như đang nhìn xem có độc hay không, "Phí Giới là thiên hạ đệ nhất dùng độc thánh thủ, cũng là trọng thần trong triều của Giám Sát Viện ta.
Ta lớn lên từ nhỏ trong Giám Sát Viện, đã từng thử độc cho Phí đại nhân.
Có độc hay không, ta đương nhiên rõ hơn Thẩm đại nhân."
Y cười nhẹ một tiếng, hướng về phía Thẩm Thiên Khu nói: "Yên tâm, ta vẫn chưa muốn chết."
Nói xong liền nuốt vụn bánh hoa mai xuống cổ.
Một tiếng sét bên ngoài đột nhiên ầm vang, tảng đá bên bờ bị nước sông Tẩy Mặc xô nát, thanh âm đá nứt rầm rộ truyền đến, giống như âm thanh báo hiệu điều chẳng lành.
Sau một khắc, Ngôn Băng Vân mới vừa rồi còn cười vậy mà sắc mặt đã nhanh chóng trắng bệch, cổ như bị bẻ gãy mất lực cúi xuống, ngón tay cũng rũ xuống bên thân, đầu ngón tay vẫn còn dính vụn bánh hoa mai.
Nếu không phải có dây thừng kia giữ lại, chỉ sợ cả người y đều đã ngã xuống.
Thẩm Thiên Khu gầm lên một tiếng, xông về phía trước bắt mạch, lại phát hiện ra Ngôn Băng Vân đã triệt không còn hơi thở và nhịp tim.
Kì biến nảy sinh, Ngay cả Tạ Doãn cũng không ngờ tới.
Hắn không ngờ rằng Phạm Nhàn thật sự sẽ ra tay hạ độc Ngôn Băng Vân, trong lúc nhất thời cũng sững sờ tại chỗ.
Thẩm Thiên Khu quay đầu, trong mắt đã xuất hiện tơ máu: "Ngươi!"
Tạ Doãn luống cuống nhảy dựng lên, khổ sở tránh thoát khỏi một chưởng dùng toàn lực dưới cơn thịnh nộ của Thẩm Thiên Khu, một chưởng kia đánh hụt lên cây cột, tạo ra một lỗ lớn ở chỗ đó.
Tạ Doãn còn muốn giải thích hai câu, nhưng Thẩm Thiên Khu lại không có hắn chút cơ hội nào, chưởng tiếp theo theo sát tới.
Hắn dùng tay giả mà vẫn có thể đánh ra những chưởng phong bá đạo như vậy, chứ đừng nói là bây giờ ông ta dùng tay thật.
Nội lực mãnh liệt bao phủ, chưởng ấy còn chưa kề đến Tạ Doãn mà đã mang vô số uy áp.
Tạ Doãn không có đường lui, chỉ có thể nhảy về sông, giẫm lên Khiên Cơ trốn tránh sự truy sát của Thẩm Thiên Khu.
Thẩm Thiên Khu hừ lạnh một tiếng, cũng không đi qua Khiên Cơ theo hắn, chỉ đứng tại đình giữa lòng sông, tay áo cuộn lên, nhìn quân cờ trắng vừa rồi cầm trong tay.
Ông căn bản không cần nhìn cũng có thể đoán ra được hướng đi của Tạ Doãn, những quân cờ trắng liên tiếp được ném ra, chuẩn xác bay đến ngăn trở đường đi tránh dây Khiên Cơ của Tạ Doãn.
Tạ Doãn vốn đã bị thương, lại bị làm xáo trộn thế này, càng hiện lên vẻ khổ sở không chịu nổi.
Nửa khắc ngắn ngủi, đã bị Khiên Cơ phá vỡ mấy lỗ hổng thoát ra, nếu không phải lẩn tránh nhanh, chỉ sợ mình cũng giống như mấy con cá, đều bị dây Khiên Cơ cắt thành mấy đoạn.
Quân cờ của Thẩm Thiên Khu lao đến nhanh hơn.
Tạ Doãn né tránh vạn phần khó khăn trước những dây Khiên Cơ muốn cắt đứt eo hắn, tiếng xé gió của quân cờ xẹt qua bên tai, hướng thẳng đến chỗ hiểm của ngực và bụng mà đâm tới.
Thế này làm sao mà tránh khỏi, Tạ Doãn nhắm mắt, trong lòng khóc than, ta xong đời rồi!
Trong một nháy mắt, hai quân cờ đen khác đạp gió đuổi sao lao ra, trong màn mưa đêm tối tiêu hủy hai quân cờ mang sát ý hừng hực phóng tới.
Khiên Cơ trận phát ra tiếng vang rồng gầm, tảng đá ầm ầm chìm xuống nước, thu lại dây Khiên Cơ.
Tạ Doãn ngã xuống nước, đạp lên tảng đá dưới nước, nửa người lộ ra, tận lực nhìn rõ cảnh tượng trong đình dưới mưa bụi đầy trời.
Đài điều khiển Khiên Cơ ẩn dưới bàn cờ hai người vừa đánh, vừa rồi còn đầy những quân cờ đen cờ trắng hiện giờ đã bị rơi hết xuống đất, những quân cờ trơn nhẵn rơi tứ tung trên nền đất.
Khó khăn lắm Ngôn Băng Vân mới cởi trói xích tay được để đóng đài điều khiển Khiên Cơ xuống, thuận tay tách luôn xích sắt dưới chân ra.
Lực tay vô cùng lớn, phảng phất như cánh tay nhỏ kia phá xích chỉ như nặn bùn.
Con ngươi của Thẩm Thiên Khu đột nhiên co lại: "...!Là Sưu Hồn Tán!"
Trong truyền thuyết có nghe Giám Sát Viện có một loại kì dược, cho dù là người bị phế đi kinh mạch toàn thân, chỉ cần dùng Sưu Hồn Tán cũng có thể phát ra tất cả tiền lực trong nháy mắt, thậm chí còn đáng sợ hơn mấy phần so với lúc bình thường.
Ngôn Băng Vân cười lạnh hai tiếng, hai ngón tay hợp lại thành đao, bổ xuống sợi dây thừng trước ngực, chém đứt dây thừng bị trói xuyên qua xương bả vai và phong bế nội lực của y.
Y giống như hoàn toàn không biết đau, tiện tay rút dây thừng từ trong da thịt của mình ra, "Không sai, chính là Sưu Hồn Tán."
Thẩm Thiên Khu: "Sưu Hồn Tán chỉ cho ngươi công lực trong một khắc, sau một khắc, ngươi sẽ bị nỗi đau gấp bội phản phệ, hung hiểm vạn phần, ngươi..."
Ngôn Băng Vân rút luôn sợi dây còn mắc ở bả vai bên kia ra, tiện tay vứt trên mặt đất.
Dây thừng ở trong cơ thể của y đã lâu, bị dính máu thịt trên đó, khi rút ra còn mang theo thịt nát, bị mưa lớn rửa sạch.
Máu đỏ hòa với nước mưa, chảy ngoằn ngoèo đầy đất.
Ngôn Băng Vân đứng lên, mang dáng vẻ đã lâu không được hoạt động gân cốt, chuyển động cái cổ vòng quanh.
"Một khắc là đủ rồi.".