《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 23:
Ngày mùng ba tháng chạp, nghi thức tế lễ cuối năm của Đại Chiêu, Tạ Doãn giơ tay ra tính, từ trước tới giờ hắn chỉ mới tham gia có một lần.
Vẫn là năm hắn mười sáu tuổi, khi ấy vừa thắng trận trở về, danh tiếng lẫy lừng.
Lương Thiệu vẫn luôn cố gắng để hắn đứng hàng chủ vị, được liệt trước chư vị Hoàng tử, lấy lễ tiết của Trữ quân để hành lễ với Bệ hạ.
Năm đó Lương Thiệu quyền khuynh triều chính, mặc dù Lễ bộ biết là không hợp quy củ nhưng cũng không ai dám nói gì, Tạ Doãn mơ mơ hồ hồ bị đẩy về phía trước.
Lúc ấy hắn vẫn còn là thiếu niên từ trên đảo về hương dã, vô pháp vô thiên, quỳ xuống nghe Bệ hạ đọc mấy dòng tế trời dài dòng, quỳ cũng quỳ không xong, chỉ cảm thấy mấy lời kia vào tai liền biến thành tiếng ong ong ong ong, đơn giản là nói với liệt tổ liệt tông, một năm này Trẫm chỉ ăn cơm trắng không hảo hảo làm việc, có phụ với lê dân.
Tạ Doãn nghe mà không kiên nhẫn nổi, nhìn ngó xung quanh.
Lương Thiệu khi đó đang quỳ gối dưới thềm, liệt trước bá quan quần thần, hung hăng trừng hắn.
Sau đó một năm, hắn liền cách xa Kim Lăng, không còn tới cái đại điển tế thiên như đồ bỏ đi này nữa.
Tạ Doãn hơi có chút mờ mịt quay đầu nhìn thoáng qua Chu Dĩ Đường, ông đang đứng trong hàng võ tướng, cúi thấp đầu, không hề ngẩng lên nhìn hắn.
Thật vô vị a, đầu gối đều đau nhức.
Tạ Doãn cố gắng hồi tưởng tâm cảnh năm đó, có thể nhớ được chắc cũng chỉ có chuyện hai đầu gối đều đau.
Mặc dù hắn võ công tuyệt thế, cũng không chịu được cực hình quỳ gối hai canh giờ thế này.
Nhưng hiện tại hắn không cảm nhận được đầu gối có đau không nữa.
Hắn cười khổ một tiếng, gan to bằng trời quay đầu lại nhìn lướt qua, không nhìn thấy Trần Bình Bình.
Trần Bình Bình thật sự là quyền cao chức trọng, nhưng hắn đi đứng không được, quỳ lạy không tiện, Bệ hạ đặc cách cho ông không cần tới.
Ông ta không đến, người trong Giám Sát Viện cũng không có người nào tới.
Đến cùng thì đều là những người không thể lộ diện ở ngoài sáng, những ngày thế này không cần bọn họ.
Quan miện của Tạ Doãn đột nhiên sụp xuống, che kín mắt hắn chỉ còn lại một màu đen, đột nhiên nghĩ, có lẽ ta thật sự không gặp được y nữa.
Triệu Uyên đột nhiên đi tới kéo hắn.
Tạ Doãn định thần lại, lúc này mới phát hiện đã đến lúc cử hành lễ "sắc phong Thái tử".
Hắn cảm thấy chân hơi tê, thời điểm đứng lên còn có chút lảo đảo, Triệu Uyên tựa hồ muốn đưa tay dìu hắn, Tạ Doãn đã tự ổn định thân thể, tiến về phía trước hai bước, lại một lần nữa đoan đoan chính chính quỳ trước đàn tế, nghe thấy Triệu Uyên cất cao giọng nói: "Từ khi Trẫm tọa vị, chính hữu sở thất, hành hữu sở qua..."
Tạ Doãn bất vi sở động ngồi nghe, nhìn đám quân tuần phòng đứng đen nghịt hai bên rìa đàn tế, đột nhiên lại nhớ tới Phạm Nhàn.
Cũng may mà đệ ấy không nhìn thấy mình trong bộ dạng ngốc nghếch thế này, có điều nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử này có nằm mơ cũng muốn được ngốc thế này.
Có lúc hắn thật sự không biết Phạm Nhàn đến cùng là hết mực khôn ngoan hay là hồ đồ cực độ nữa.
Thời điểm hắn đi xuống từ loan giá lướt qua bách quan, Chu Dĩ Đường phạm vào điều kị, ông ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi hơi mấp máy.
Tạ Doãn đã nhìn ra, là chữ "Thâm".
Ông ấy đang nói đến Phạm Nhàn.
Thế nhưng ông cũng không có cơ hội nói tiếp.
(Trong chương 15, ở đoạn ngọc diệp tôn thất có đoạn mà Lương Thiệu viết: Duệ Vương Triệu Uyên, trưởng tử Minh Thâm, sinh năm Vĩnh Bình thứ ba mươi ba.
Là Phạm Nhàn đó.)
"Nay khiến quân sĩ ly tán, bách tính sầu khổ, tư chi niệm chi, ai chi giám chi, vĩnh tư quyết cữu, tại dư nhất nhân..."
Một cảm giác khó nói lên lời dâng lên ngực Tạ Doãn, đầu tiên có chút khó chịu, có chút ngứa, một hồi lâu sau hắn mới phản ứng được, đây là cảm giác nhoi nhói đã gặp phải, cảm giác nhói ấy chậm rãi lan ra khắp toàn thân dưới lớp hoa phục, trước mắt Tạ Doãn đột nhiên có chút mơ hồ.
"Trẫm bạc đức, không dám tham quyền luyến vị, dục thác cho nhi tử Tiên Hoàng huynh, Minh Doãn hiền chất, tôn thiên tự, cung cảnh mệnh."
Tạ Doãn cúi đầu nhìn cánh tay lộ ra ngoài của mình, vết thương cũ còn chưa lành lại có thêm một vết mới.
Thân thể này mục nát nhanh hơn so với hắn tưởng, hắn phải nhanh chóng công bố thân thế của Phạm Nhàn ra.
Có điều trước mắt, điều mà Tạ Doãn lo lắng nhất vẫn là Phạm Nhàn xảy ra chuyện trong lúc mấu chốt thế này, Trần Bình Bình đã đi trước hắc một bước, biết được tung tích của Phạm Nhàn, nếu như Giám Sát Viện...
"Khâm thử ——"
Tạ Doãn vừa giương mắt lên, một bông tuyết lại rơi qua lông mi hắn, đảo qua mũi rồi đáp xuống vạt áo.
"Thần..." Thanh âm của Tạ Doãn rất rõ ràng.
"Thần cẩn phụng..."
Triệu Uyên nhìn Tạ Doãn mở miệng, nhưng sau đó lại không nói gì nữa.
Sau một khắc, ông chỉ thấy hoa phục bỗng nhiên phất lên, hoàn toàn không nhìn thấy rõ động tác của Tạ Doãn, cả người bỗng lui ra sau.
Ông chỉ cảm thấy có một bàn tay lạnh buốt khác nắm cổ tay mình, dùng đại lực đẩy mình ra, đụng phải đàn tế kêu "doong" một tiếng.
Đàn tế bằng đồng này cao đến bả vai ông, lực va chạm vừa rồi cũng vô cùng lớn, đau đến nỗi trước mắt ông biến thành màu đen, suýt chút nữa thì ngất đi.
Mà tại nơi Tạ Doãn và Triệu Uyên vừa đứng chẳng biết từ khi nào xuất hiện một loạt hoa mai tiêu cắm trên mặt đất.
Triệu Uyên được Tạ Doãn bảo vệ, cố gắng định thần mới nhìn thấy rõ ám khí trên mặt đất, lắp bắp nói một câu: "Thích khách...!Có thích khách", nhưng thanh âm của ông quá nhẹ, quân tuần phòng và bách quan cách quá xa, không có mấy người thấy được rõ tình hình trên đàn tế, đều kinh ngạc nhìn Thái tử đột nhiên bạo khởi, lo sợ không yên không hiểu chuyện gì.
Tạ Doãn nhìn Triệu Uyên một chút, cao giọng gọi: "Quân tuần phòng đâu!"
Theo một tiếng gào to này của hắn, đột nhiên có ai đó lạnh lùng "hừ" một tiếng, giống như tương hòa với hắn.
Thanh âm kia tựa như cách hắn cực xa, lại tựa như ngay gần bên tai.
Tim Triệu Uyên nặng nề nhảy một cái, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở nơi ngự liễn (*) xa xa có người đang đứng trên long che cao một trượng tám thước.
Người kia vận hắc y, tay áo bào dài rộng, bay phần phật theo gió.
(*): xe ngựa kéo.
Dây cung của quân tuần phòng đều bị kéo căng, bởi vì không ai biết người này đến từ khi nào!
Đôi mắt của Tạ Doãn đề phòng híp lại, nhìn thoáng qua hoa mai tiêu trên mặt đất: "Công phu ám khí vô cùng lợi hại...!Là hắn?"
Thống soái quân tuần phòng toát đầy mồ hôi lạnh, chợt quát lên: "Bắt lấy hắn!"
Lập tức, tất cả cung tiễn thủ đều xoay người vào vị trí, bốn nhánh trước tiến một bước, một loạt tiễn được bắn ra rạch nát bầu trời u ám, "viu" một tiếng —— bóng đen kia phút chốc đã hành động!
Chỉ nghe thấy âm thanh va chạm trên không trung, hắc y nhân vung tay áo ra, vô số ngân quang hiện ra từ trong tay áo bào, ám khí vung ra như vũ bão, đều đánh về phía vũ tiễn.
Trong chớp mắt, ám khí và vũ tiễn va vào nhau, xoay một vòng tứ phía, không ít quan viên vô tội trúng chiêu, tràng diện lập tức loạn thành một bầy.
Một thị vệ tiến lên phía trước hai bước, đỡ lấy Triệu Uyên: "Hoàng thượng, hãy di giá trước!"
Sắc mặt Triệu Uyên trắng bệch, giống như chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, há miệng run rẩy còn muốn kéo Tạ Doãn theo: "Bảo hộ...!Bảo hộ Thái tử!"
Tạ Doãn nhất thời có chút không biết nên khóc hay nên cười, hắc y nhân kia xuất thủ cực nhanh, như đến chỗ không người, đảo mắt một cái đã có hai cái hoa mai tiêu đâm tới, thị vệ phía trước Triệu Uyên nhào ra phía trước đỡ cho ông, sau đó lập tức tắt thở ngã xuống.
Thân thể Triệu Uyên cơ hồ dính chặt trên đàn tế bằng đồng, cả kinh đến nỗi mặt không còn huyết sắc.
Tạ Doãn lắc đầu: "Ngu xuẩn."
Lại có thị vệ chạy tới muốn dẫn Triệu Uyên, hắc y nhân kia đã đến rất gần, hoa mai tiêu lại tập kích một lần nữa, Tạ Doãn tạm thời không có đồ gì ngăn cản được, dưới tình thế cấp bách đành phải lấy trâm quan trên đầu ném ra.
Quan miện xé gió bay đến, hoa mai tiêu đâm lên thạch ngọc phát ra thanh âm vỡ vụn, thế nhưng lại không ngăn cản được trâm quan đâm thẳng lên đùi hắc y nhân, khiến cho hắc y nhân mất lực trên không trung, rơi xuống vòng vây của quân tuần phòng.
Một cây trường thương được lấy ra đâm thẳng lên mặt người kia.
Lưỡi dao xé gió phòng tới, người kia nghiêng đầu muốn trốn, nón mạng che cũng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt trắng như phấn giống như sống quen trong an nhàn.
Hắn bị quân tuần phòng vây quanh nhưng không lộ ra chút sợ hãi nào, chỉ cười lạnh một tiếng, nắm chặt cây thương đâm đến trước mặt hắn, dùng sức kéo lại, cả người cầm thương cũng bị kéo về phía trước, hắn dùng một chưởng đánh gãy cổ người kia.
Quân tuần phòng xung quanh đều bị dọa cho lùi lại một bước, người này ngược lại còn vượt qua đám người, nhìn Tạ Doãn, cao giọng cười: "Từng nghe qua Đoan Vương điện hạ võ công cái thế, hôm nay vừa xuất thủ mới biết được danh bất hư truyền!"
Tóc của Tạ Doãn tán lạc rũ xuống, giống như cẩm đoạn rơi trên vai: "Đã nghe danh "Văn Khúc" Sở đại nhân trong Bắc đẩu thích nhất là đả thương người khác trong bóng tối, hôm nay mới biết được là danh bất hư truyền."
Triệu Uyên nghe thấy cái tên Tạ Doãn vừa gọi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Tạ Doãn nhấc tay, ra hiệu cho đám thị vệ dẫn ông đi, lại nói với Sở Thiên Quyền: "Hôm nay là lễ tế thiên của Đại Chiêu ta, không phải quan tam phẩm trở lên thì không được dự thính.
Sở đại nhân có thể làm nội giám tổng quản của Tào Trọng Côn ở nơi đó, nhưng ở Đại Chiêu bọn ta vẫn không hợp xuất hiện ở đây nhỉ?"
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng phủi phủi tay áo.
Quảng tụ (*) kéo lê trên mặt đất, nhẹ lướt qua tuyết đọng.
Trên người hắn cũng có một tầng mỏng tuyết đọng, mặc dù sắc mặt tái nhợt không giống người sống nhưng thần sắc trấn định, giống như cảnh tượng hỗn loạn phía dưới không hề kinh động tới hắn.
(*): cái phần váy mặc từ hông xuống chân á.
Mà gọi là váy thì kì nên để thế.
Mắt của thống soái quân tuần phòng trợn trừng như sắp nứt ra, liên tục hô to, "Còn không mau bắt lấy!", lời còn chưa dứt, một thanh chủy thủ đã quệt qua từ phía sau, dứt khoát chém đến cổ hắn.
"Quân tuần phòng" tháo giáp cổ tay ra, để lộ kí hiệu của Bắc Đẩu.
Tạ Doãn thở dài một hơi thật nhẹ.
Thế cục lập tức thay đổi, vô số người trong quân tuần phòng đều lần lượt để lộ ra kí hiệu của Bắc Đẩu, rất nhanh để chạy về phía sau Sở Thiên Quyền.
Mà Triệu Uyên ở bên này cũng chỉ có lác đác mấy thị vệ, lảo đảo vừa chạy vừa bảo hộ ông.
Mồ hôi trên mặt Triệu Uyên đã rơi như mưa, ngày tháng chạp hiện giờ lại nóng như một lồng bánh bao.
Ông vươn tay ra sốt ruột muốn nắm lấy Tạ Doãn: "Thái tử! Bảo hộ Thái tử!"
Tạ Doãn cười khổ một tiếng, hắn tin rằng lúc này Triệu Uyên đang thật sự hoảng loạn, cũng tin rằng hiện tại Triệu Uyên thật tâm không dám để hắn chết.
"Sớm biết như vậy, sao còn dẫn sói vào nhà, thả Bắc Đẩu vào thành?" Tạ Doãn mở lời đủ cho Triệu Uyên nghe thấy, "Thật sự cho rằng bọn chúng sẽ nghe lệnh của người, giết ta xong liền đi sao?"
Đến cả thị vệ gần đó cũng không nghe được rõ ràng, sốt ruột kéo lấy hắn: "Điện hạ?"
"Không cần lo cho ta, bảo vệ Hoàng thượng đi trước đi." Tạ Doãn đẩy người đi, sắc mặt ngưng thành một khối băng, "Giám Sát Viện vẫn chưa có động tĩnh sao! Hắc kỵ đâu!"
Thời điểm Triệu Uyên nghe thấy Tạ Doãn nhắc đến hắc kỵ, trong lòng đã không ngừng than khổ.
Lễ tiết trọng đại như tế thiên và sắc phong, Giám Sát Viện không thể nào không phái người đến theo dõi.
Nhưng ông sớm đã căn dặn Trần Bình Bình, nếu lễ tế thiên có biến thì cứ chậm rãi hành động.
Ngụ ý rõ ràng chính là nói Trần Bình Bình không cần tới cứu.
(Xin lỗi vì đã ngắt đoạn nhưng tôi muốn chửi thề trước sự ngu ngục của thằng cha Hoàng đế này quá =)))
Dựa theo kế hoạch ban đầu, vốn là trên đường trở về sau khi tế thiên, trong lúc Thái tử di giá thì gặp chuyện, địa phương cũng đã chọn xong, tuyệt đối sẽ không uy hiếp được ông.
Bắc triều bên kia đã nói sẽ chỉ gài hai thích khách vào, đến cùng là tiềm nhập nhiều người của Bắc Đẩu như vậy từ khi nào? Thậm chí ngay cả Sở Thiên Quyền cũng đích thân tới? Chẳng lẽ là Tào Ninh muốn xé bỏ hiệp định? Triệu Uyên chật vật chạy trốn, vấp phải áo bào ngã xuống đất, chuỗi ngọc trên mũ miện cũng rơi xuống văng ra thật xa, ông cũng không thèm để ý nữa, hốt hoảng đứng lên tiếp tục chạy.
Không thể như vậy được, ông thay Tào Ninh xử lý Tào An, hiện giờ chính là thời điểm Tào Ninh nên báo đáp ông.
Bọn họ đã thỏa thuận, cách sông phân trị, cùng tọa thiên hạ.
Vì sao từng chiêu trí mạng của Sở Thiên Quyền đều hướng về phía ông? Rõ ràng là Tào Ninh kiêng kị tiểu tử Minh Doãn kia! Nếu như giết ông thì Minh Doãn sẽ đăng cơ, vậy chiến sự Nam Bắc hẳn là sẽ vô cùng căng thẳng, như vậy thì có chỗ nào lợi cho Tào Ninh!
Lòng Triệu Uyên nóng như lửa đốt, hoảng hốt chạy loạn.
Cả đường đều đếm không hết được người nhào đến, thị vệ bên cạnh ông càng ngày càng ít, Triệu Uyện thậm chí cũng không để ý hết được là ai đi theo ông, chỉ biết là bọn chúng càng đi càng lệch, chờ đến khi ông nhìn thấy thị vệ tháo giáp cổ tay ra thì đã quá muộn rồi.
Bỗng nhiên có một "quân tuần phòng" đi bên cạnh ông giơ đao trong tay mà không hề có dự báo, chém về phía lưng ông.
Trong một nháy mắt này, không biết Triệu Uyên lấy khí lực từ đâu ra bỗng nhào về phía trước, tư thái bất nhã tránh đi một đao trí mạng này, lăn vài vòng quát lớn: "To gan!"
"Đồng minh" đột nhiên phản bội, bảy tám thị vệ còn sót lại bên cạnh Triệu Uyên vội vàng tạo thành một vòng tròn, bảo vệ Hoàng thượng ở trong đó.
Hắc y nhân trong Bắc Đẩu kia lại hoàn toàn không thèm để ý, tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, có tiếng người cười nói: "Bệ hạ, chúng ta có lẽ đã hai mươi năm chưa gặp rồi nhỉ?"
Triệu Uyên nghe thấy thanh âm này, trong đầu ong ong —— Cuối hẻm nhỏ, hồng y chói mắt lộ ra, người vừa tới hơi khom người trước Triệu Uyên: ""Võ Khúc" Đồng Khai Dương của Bắc Đẩu, tham kiến Bệ hạ.
Cách biệt hai mươi năm, thật hoài niệm làm sao."
Triệu Uyên cắn răng, bò dậy từ dưới đất, đứng vững dậy lạnh lùng hỏi: "Là Tào Ninh sao? Hắn ở đâu!"
Đồng Khai Dương cười đáp: "Sao thế? Bệ hạ tự mình mời, thần sao dám không tới.
Nhưng sao đã tới rồi mà Bệ hạ lại không chào đón vậy?"
Sắc mặt Triệu Uyên trắng xanh không rõ, còn Đồng Khai Dương thì căn bản không có ý định nói quá hai câu với ông, vừa dứt lời đã phi thân tới đánh giết.
Triệu Uyên không thấy rõ được gì, một thị vệ trước mặt đã bị trọng kiếm của Đồng Khai Dương chém làm hai, máu đỏ văng lên người Triệu Uyên, mùi tanh hôi phả lên mặt, Triệu Uyên cả kinh lùi lại hai bước, lập tức áp sát vào mặt tường sau lưng.
Thị vệ còn sót lại bên cạnh Triệu Uyên đều là tinh nhuệ, nhưng nào phải là đối thủ của Đồng Khai Dương.
Trọng kiếm vừa lướt qua rất nhanh đã có mấy thi thể ngã xuống.
Đồng Khai Dương cười gằn hai tiếng, giơ kiếm lên định chém đến Triệu Uyên.
Triệu Uyên không nhịn được sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng đúng lúc này, một cơn gió nhẹ sượt qua người ông, trên mặt Triệu Uyên giống như vừa bị đánh một bạt tai, bị cơn gió kia quét đến bỏng rát.
Ông kinh hãi giương mắt nhìn lên, trọng kiếm của Đồng Khai Dương bị một khối băng nhỏ đánh lệch đi!
Đồng Khai Dương bỗng nhiên quay ra nhìn, chỉ thấy một thân ảnh mặc hoa phục gầy gầy không biết từ khi nào đã khinh công đến đầu tường trong hẻm nhỏ này, y quan không ngay ngắn, nhìn qua có chút thảm hại, thân hình lại tiêu sái, hành động nhẹ nhàng như gió, lưu tuyết quyển châu, giống như vị công tử văn nhã ngồi thổi sao đón luồng gió mát thổi qua, hỗn loạn khắp thiên hạ cũng không che nổi vẻ phong nhã vô song của hắn.
Con ngươi của Đồng Khai Dương hơi co lại: "Đoan Vương...!À không, hiện giờ phải gọi ngươi là Thái tử điện hạ."
Tạ Doãn cứ đứng như vậy, không cười cũng không động đậy, uy áp nhìn xuống, vậy mà cũng có thể khiến Đồng Khai Dương do dự, nhất thời không dám coi thường vọng động.
Một hồi lâu sau Tạ Doãn mới nói khẽ: "Ngay cả ngươi cũng tới rồi, Tào Ninh thực sự là..."
Hắn dừng lại một chút, lại nhìn xuống Triệu Uyên, tựa hồ có ý khác: "—— hữu cầu tất ứng."
Triệu Uyên mở to miệng, tựa hồ muốn gọi một tiếng "Minh Doãn" nhưng không tài nào gọi ra được.
Tạ Doãn trừng mắt, lại không nhìn ông nữa.
Đồng Khai Dương: "Thái tử điện hạ đã biết chuyện tên cẩu Hoàng đế này lén lút thông đồng với bọn ta, vậy cũng phải biết hôm nay Bắc Đẩu tiến vào Kim Lăng ám sát cũng là ý của hắn chứ.
Hôm nay ta thay ngươi trừ khử hắn, Điện hạ vừa vặn có thể thuận lý thành chương mà đăng cơ, không tốt sao?"
Tạ Doãn yên lặng nhìn hắn, giống như thật sự cân nhắc đến phương án hắn vừa nói.
"Tân Đế Tào Ninh của các ngươi, trước đây ta đã từng đánh mấy trận với hắn ở Sơn Đông." Tạ Doãn nhếch miệng, ánh mắt ngạo mạn, "Ta vẫn nhớ, năm đó hắn rất sợ ta, vậy sao hiện nay lại muốn từ bỏ vị Bệ hạ này của chúng ta để chọn ta đây?"
Đồng Khai Dương: "Bệ hạ quý triều nói không giữ lời, đây là gieo gió gặt bão."
Triệu Uyên rốt cuộc cũng lấy lại được thanh âm, run rẩy cả giận nói: "Trẫm...! Trẫm nói không giữ lời khi nào! Rõ ràng là Tào Ninh...!Là Tào Ninh!"
Trong mắt Đồng Khai Dương lóe lên hàn quang, "Bệ hạ trù tính muốn nuốt thành Duyệt Châu của bọn ta, nhưng Vinh Vương thì lại bình an trở về Bắc đô!"
Sắc mặt của Triệu Uyên lập tức trắng bệch, Tạ Doãn lại hiểu rõ "A" một tiếng, thì ra là như vậy.
Là Phạm Nhàn.
Đồng Khai Dương không để ý tới Triệu Uyên nữa, nở nụ cười với Tạ Doãn: "Ý của Thái tử điện hạ thế nào? Ta đây chính là đang giúp ngươi a."
"Ừm.
Vậy bản Thái tử nhận tâm ý." Tạ Doãn miễn cưỡng nghiêng đầu một chút, bên môi thậm chí còn treo một cái cười mỉm không rõ ý vị, "Ngươi thử đi."
Con ngươi của Đồng Khai Dương đột nhiên co lại, tiếu dung hư giả trên khuôn mặt lập tức biến mất.
Võ công của Đoan Vương Nam triều hắn xác thực đã từng nghe qua, nghe nói đã sớm bị Triệu Uyên phế đi bằng một chén Thấu Cốt Thanh, vậy mà vẫn còn sống đến ngày hôm nay, thực hư trong đó thật sự là khó phân biệt.
Đồng Khai Dương không dám khinh địch, đôi mắt nhìn chằm chằm người đứng trên tường, không hề nhúc nhích.
Những bông tuyết lại rơi trên thân Tạ Doãn, chậm rãi đọng lại một mảnh nhỏ.
Hắn cúi đầu nhìn Triệu Uyên, ý cười bên môi vẫn không thay đổi, ý đồ trong ánh mắt ấy lại càng khiến người ta không thấu được hơn.
Gieo gió gặt bão.
Tạ Doãn thầm than trong lòng.
Nhưng cho dù là gieo gió gặt bão thì Hoàng đế Nam triều cũng không thể chết trong tay Bắc Đẩu vào hôm nay được.
Tạ Doãn chậm rãi giải khai khí hải trong người mình, chân khí bế tắc đã quá lâu, nhất thời vẫn vô lực du tẩu quanh thân.
Ai ngờ rằng đúng lúc này, một thanh âm khác đột nhiên vang lên từ sau lưng Đồng Khai Dương.
"Sở trường của Điện hạ không phải dùng kiếm, muốn đối phó với kiếm đạo tông sư như Đồng đại nhân đây, vẫn nên để thần tới đi."
- -----------------------------------
Ok mọi thứ đều rất ngầu lòi trừ thằng cha Hoàng đế kia.
Tôi muốn nhập vào Đồng đại nhân để xiên thằng chả vài nhát quá.
Tức lồng ngực vl =))))
Mà gần đây tui bận quá mọi người à.
Có up fic chậm cũng đừng trách tui nha ToT.