Bloody Pascali Roses Ii

Chương 13

Fowk chìa bàn tay vươn dài về phía Edric. Bao nhiêu luyến tiếc, bao nhiêu hối hận, bao nhiêu đau khổ, lẫn bao nhiêu xót xa trong khoảng thời gian dài cả hai cùng chịu đựng sẽ lập tức tan biến nếu như Edric chịu nắm lấy bàn tay này. Ấy vậy mà, có bấy nhiêu rào cản, bấy nhiêu sợ hãi cũng đang xâm chiếm tâm trí cậu. Cậu đã không còn là Edric Hayes nữa. Người cậu yêu hiện tại nên là Kelsey Hernandez mới đúng. Có một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu cậu, đoạn dây gai trên cổ tay bắt đầu sục sạo khó tả.

“Định mệnh của chúng ta là một. Nếu như anh chết, em cũng không thể sống.”

“Xưa nay chỉ cần là việc em bảo anh làm, anh sẽ làm mà không cần hỏi lý do, em biết chứ?”

“Anh sẽ chăm sóc em suốt đời, yêu thương em suốt đời và bảo vệ em suốt đời, chẳng có bất cứ ngoại lệ nào cả.”

“Em biết không? Luôn có một vị bá tước đã yêu em hơn cả sinh mạng của mình.”

“Em nhất định phải làm được như em đã nói.”

Những lời Kelsey nói vẫn luôn chực chờ vang vọng vào tai cậu. Cậu không phải không muốn đưa tay ra, nhưng ám ảnh đã bám sâu tận tâm can khó lòng dứt khỏi. Huống hồ, cậu đã là một người khác. Một kẻ thù trong thế giới mà Fowk theo đuổi.

“Tớđã không còn là Edric Hayes trước đây. Sẽ có một ngày, chắc chắn có ngày đó, thái độ của cậu lại trở nên lạnh nhạt mỗi khi trông thấy tớ, thậm chí còn muốn lấy mạng tớ nữa. Kết thúc tại đây đi, để khi ngày ấy đến, cậu sẽ không run tay khi giết tớ.”

Edric định quay mặt bỏđi. Tuy vậy, với thái độ khó hiểu thế kia, Fowk chắc chắn không thể nào cho cậu bỏđi.

Sau nhiều năm dài đằng đẵng, bàn tay Fowk lần đầu tiên lại chạm vào tay Edric. Edric đứng khựng lại, có chút hoang mang khi nhìn xuống vị trí tay hai người tiếp giáp.

“Fowk, cùng ra kia chơi nhé! Ởđó có rất nhiều vỏ sò.”

“Nắm tay đi!”

“Tại sao phải nắm tay nhỉ?”

“Tớ sợ cậu bị lạc, còn không thì vấp ngã lung tung. Thói vụng về của cậu tớ còn xa lạ gì nữa.”

“Ừ thì nắm tay, nhưng chắc là ngộ lắm.”

“Sao lại ngộ?”

“Chưa thấy hai đứa con trai nắm tay bao giờ.”

“Tại kiến thức của cậu hạn hẹp thôi.”

“Á…kiến thức của cậu rộng lắm sao mà dám chê tớ?”

“Không rộng gì, đủ hơn cậu làđược rồi.”

“Đồ xấu xa! Mà này, sau khi nhặt vỏ sò xong chúng ta cùng nắm tay xem hoàng hôn nhé.”

“Hay là nắm tay xem luôn cả bình minh đi.”

“Haha…vậy thì chúng ta sẽ nắm tay cảđời.”

“Nắm tay cảđời với cậu chỉ tổ phiền mà thôi.”

“Tớ không hiểu cậu đang nói gì, nhưng bất chấp tất cả, tớ vẫn muốn nắm tay cậu cảđời, và nếu như cậu còn nhớ…tớ luôn tự hỏi mình…???”

“…” Edric vò bàn tay còn lại ngoảnh mặt phân vân.

“Cậu sẽ trả lời thế nào nếu vị cha sứ hỏi cậu có bằng lòng ở bên cạnh tớ, vĩnh viễn không xa rời, bất kể sướng vui hay đau buồn, hoạn nạn hay bệnh tật?”– Fowk xuống giọng ngọt ngào đến nỗi khiến nhịp tim Edric đập bấn loạn. Một cảm giác đãđánh mất từ lâu nay bỗng nhiên trỗi dậy làm cậu khó lòng chấp nhận được.

“Đừng ép buộc tớ, van xin cậu đừng ép buộc tớ nữa. Tớ không thể chịu thêm bất kỳđả kích nào. Hãy để tớđược yên.”

Edric cố gắng dứt khỏi tay Fowk dù lòng cậu triền miên sự lưu luyến. Cậu đẩy nhanh chốt cửa bật chạy ra khỏi phòng, để lại Fowk côđơn đứng chết lặng trong nỗi đau.

Thiên đường vàđịa ngục phải chăng tồn tại song song? Ngay thời khắc Edric thú nhận tình cảm dành cho cậu, chắp đôi cánh cho một kẻ chìm sâu dưới đáy địa ngục được bay lên thiên đàng rực rỡ thì cũng là lúc Edric công khai từ chối cậu, để cửa thiên đàng chưa kịp chạm tới, đã lạnh lùng khép lại vĩnh viễn.

“Tại sao???? Aaaaaaaaa!!!”– Fowk thét điếng trong màn đêm âm u giá lạnh, hòa cùng tiếng thét của cậu là những giọt nước mắt rớt theo mỗi bước chân đang cố gắng trốn chạy từ Edric. Bản thân Edric cũng muốn hỏi tại sao? Cậu đã làm sai điều gì, tại sao Chúa lại đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy. Tại sao cậu không thể từ bỏ quá khứ? Và tại sao với cả hai người đàn ông ấy, trái tim cậu đều rung động mãnh liệt. Có thể nào cậu đã yêu cùng một lúc hai người? Có thể nào tình yêu cũ chưa chết đi và tình yêu mới lại sinh sôi? Có thể nào???

“Aaaaaaa!!!” – Edric bất cẩn ngã xuống giữa lòng phố thênh thang. Trời đã vềđêm, con phố vắng vẻ không còn lưu lại một dấu chân người ngoại trừ cậu. Edric tự hỏi cậu phải đi nốt con đường phía trước như thế nào khi vừa xuất phát thì cậu đã vấp ngã thảm hại?

Edric gượng người đứng dậy, nhưng chợt ngạc nhiên vì có một bàn tay đang dang ra giúp đỡ mình. Người đến có vẻ mặt hơi xanh xao, mái tóc nhạt màu lam buông nhẹ trên bờ vai bằng một sợi dây buộc hờ.

“Cậu!!!”– Edric nhìn Raven bằng một ánh mắt chứa chan nhiều tâm sự. Giữa màn đêm hiu hắt đến thê lương, anh bỗng chốc lại trở thành người cứu rỗi cho linh hồn của cậu.

Raven dìu Edric bước vào một quán cà phê gần đó. Bảng hiệu đã tắt đèn từ lâu, chỉ bởi anh làông chủ nơi này nên muốn ra vào lúc nào là tùy ý. Anh kể cho Edric nghe vì muốn giết dần giết mòn thời gian, anh đã tạo ra một công việc gì đó để làm. Nhiều khi không khí tĩnh lặng ởđây cũng giúp ích rất nhiều cho căn bệnh lâu năm của anh.

“Đây là loại cà phê mới nhập về. Cháu hãy thử xem.”– Raven đặt tách cà phê xuống mặt bàn và lấy khay đường chuyển dời sang phía cậu.

Edric đâu còn tâm tình gì mà uống, cậu đưa tay sờ quanh quai của chiếc tách lưỡng lự.

“Cậu, cháu vừa gặp Fowk.”

Nhìn chằm chằm vào biểu hiện rối bời của Edric, bao nhiêu vấn đềđều hiện rõ trong suy nghĩ của Raven. Anh nhấp một ngụm cà phê rồi nói:

“Dằng dai bấy nhiêu năm, ta nghĩđãđược giải quyết rồi phải không?”

“Có thểđã giải quyết, nhưng lại phát sinh một chuyện khác, nên thực ra là chưa thể giải quyết.”

“Ra vậy…cóđiều vấn đề sẽ không còn là vấn đề nếu cháu biết bản thân cháu đang cần gì?”

“Nếu cháu không biết thì sao???”– Edric hơi ngẩng đầu nhìn anh.

“Cháu trai thân yêu, cháu hỏi ta bất cứ câu gì trên thế gian này, ta đều sẵn sàng tìm ra đáp án cho cháu. Nhưng nếu cháu hỏi ta cháu thực sự yêu ai, ta chỉ còn cách về núi màởẩn.” – Raven mỉm cười.

“Sao…sao cậu lại biết?”– Edric ngượng ngùng hỏi.

“Vì ta là người ngoài cuộc, ta chỉ nhìn một cái đã hiểu rõ mọi chuyện. Một bên là cháu ruột, một bên là người vừa gọi ta thầy, vừa gọi ta ông cậu, ta cũng không thể chọn lựa như cháu vậy?”

“Ông cậu???”– Edric kinh ngạc.

“Phải, Fowk hóa ra vẫn chưa nói cho cháu biết. Nó chính làđứa con trai còn sống sót của anh trai cháu, Allen Hernandez.”

Edric đưa tay lên ngang trán, trong cùng một ngày, cậu đã chịu liên tiếp nhiều đả kích. Cậu muốn kiểm tra xem mình sẽ còn đủ sức chống chọi đến khi nào?

“Nhưng đây chưa phải làđiều duy nhất khiến cháu sửng sốt. Nếu cháu nghe nốt câu chuyện ta sắp kể, đã xảy ra hơn 50 năm về trước, cháu sẽ càng sửng sốt hơn mức cháu đang có.”

Edric chà sát những ngón tay trái lên mặt bàn. Cậu đang cố tạo ra một lớp màn phòng thủđể ngăn mình thoát khỏi sự rối loạn. Cậu tự hỏi bản thân có thể chịu đựng thêm đả kích hay không? Đầu óc cậu hiện giờđã mụ mẫm đến không còn nhận biết được phương hướng.

“Đừng nói cho cháu biết gì cả, cháu mệt lắm.”– Edric đổ gục xuống mặt bàn và vùi đầu vào giữa hai khuỷu tay.

“Nhưng đây là chuyện cháu nên biết càng sớm càng tốt. Tùy cháu, ta không thích miễn cưỡng.”

Im lặng một lúc lâu, Edric vẫn không có ý định ngẩng mặt lên, nhưng ít nhất cậu đã chịu lên tiếng. Điều này chứng minh sự kiên nhẫn chờđợi của Raven không uổng phí.

“Nếu cháu không biết, vậy…có gây hại gìđến Fowk không?”

“Không gây hại, nhưng cũng không có lợi. Cánh tay của Fowk chỉđành tàn phế suốt đời.”

“Cánh tay của cậu ấy có thể chữa lành hay sao?”– Edric lật đật ngồi hẳn dậy, nét mặt tràn đầy vẻ nôn nóng.

“Hoàn toàn có thể. Ta đã nói Fowk là con trai của Allen, việc này đồng nghĩa Fowk cũng sở hữu nửa dòng máu vampire thuần chủng như cha mình. Hơn 50 năm về trước, chỉ vì tình cảm riêng tư, Kelsey đã muốn giết chết Allen, nhưng lại ngại nếu để tộc vampire biết sẽảnh hưởng đến địa vị chúa tể của nó, nó buộc phải nhờ người bạn thân Cyril Fang tiếp tay. Lúc đó Cyril đang bị giam trong nhà lao của tộc hunter, căn bản thì không ai nghĩ hắn làm được điều đó. Tuy nhiên, tất cả họđã sai. Cũng giống như ta, Cyril có khả năng xuất linh hồn và nhập vào bất cứ ai để thực hiện tội ác. Allen so với Cyril dĩ nhiên là không tài nào mạnh bằng. Trước khi chết nóđã giao hai đứa con, một trai một gái lại cho một người quản gia. Trẻ thơ vô tội, thù hận sâu đến mức nào cũng không nên trút lên đầu chúng.”

Raven ngưng vài giây, nhấp thêm một ngụm cà phê rồi tiếp.

“Nhưng anh trai cháu là loại người diệt cỏ thì phải diệt tận gốc. Ta đến không kịp, chỉđành nhìn đứa bé gái gục chết trong vòng tay của mình. May thay, Fowk vẫn còn cứu được. Cyril không muốn chạm trán với ta nên đã bỏđi. Sau khi trải qua một cú sốc lớn về tinh thần, trông thấy cả cha và em gái đều bỏ mạng trước mặt mình, Fowk đánh mất trí nhớ. Thứ mànó nhớ duy nhất chỉ là tên của kẻ thù nó phải giết, ngoài ra thân thế của Allen, lẫn thân thế của nó, nóđều quên sạch.”

Edric xiết chặt hai bàn tay vào nhau. Cả người cậu đang run lên. Nói một cách khác, Kelsey là người gián tiếp hại chết Allen và là kẻ thù thực sự của Fowk. Hai người đó, hai con người vô cùng quan trọng trong cuộc đời cậu, lại có một mối thù không đội trời chung xen vào giữa.

“Fowk làm sao sống nếu như cậu ấy không hút máu người?”

“Nó thực sự không cần phải hút máu. Nó vốn nghĩ nó là một con người. Cũng đúng, sau cú sốc đó nóđã ngủ suốt 36 năm dài mới tỉnh dậy. Vì muốn nó cóđược cuộc sống bình thường, ta giao nó lại cho một người bạn hunter của Allen chăm sóc. Hắn canh giữ giấc ngủ cho nó và còn xem nó giống hệt con trai ruột.

Nhớ lại quá khứ là một điều cực kỳ tàn nhẫn đối với Fowk, nên dù biết còn tồn tại nhiều điều ám muội nó chưa hiểu, nó vẫn không điều tra về thân thế của mình. Nó luôn hài lòng với những gì ta đã kể cho nó nghe, và Cyril trở thành mục tiêu duy nhất nó theo đuổi. Sau này, để trảơn người cha nuôi, nó hứa giúp ông lần ra tung tích của Galvin và bảo vệ danh tiếng gia tộc hunter Scott.”

“Cậu không nói với cậu ấy kẻ chủ mưu đằng sau?”

Raven thở dài:

“Sớm muộn nó cũng biết, ta không cần phải làm việc thừa thãi đó. Dòng máu vampire thuần chủng trong người Fowk chỉ tạm ngủ yên vì nóđã bịđả kích quá lớn. Nếu nó gặp phải một loại đả kích tương tư, khiến nóđau như lần chứng kiến cái chết của cha và em gái, dòng máu này sẽ khôi phục. Một con người bình thường không thể nối liền cánh tay đã bị cắt đứt, nhưng vampire thì có thể. Chỉ cần vào lúc Fowk trở lại thân phận vampire, chặt một cánh tay người sống thích hợp gắn vào vị trí đứt kia, nó sẽ có một cánh tay mới hoàn hảo.”

“Một loại đả kích tương tự???”

“Phải, và cháu chính là người có thể tạo đả kích đó cho nó.”

“Là cháu sao???”

“Cháu cũng biết cháu là người duy nhất mà nó yêu, là người duy nhất cho nó hạnh phúc hoặc thống khổ. Nếu không phải cháu thì còn có ai khác? Tuy nhiên, ta vẫn cóđiều cần nhắc nhở. Một thứđã bịđè nén lâu ngày mới bộc phát, thường gây ra những hậu quả kinh hoàng. Xưa nay chưa từng đụng đến một giọt máu, ngày đầu tiên trở thành vampire, Fowk chắc chắn sẽ lạm sát rất nhiều mạng người nhằm thỏa mãn cho cơn đói. Ngoài ra, vì Fowk cùng cháu đã lén ăn cắp mật thư của Devan và học thuật cấm trong đó, nên nếu nó biến thành vampire trong tình trạng mất lý trí, linh hồn rất có thể bị Devan thao túng.”

Edric thoáng nghe qua đã thấy chóng mặt. Đôi mắt tối sầm như thể bị mây đen che mịt lối. Cậu chống hai tay che đầu lại, nhất thời nhắm mắt lặng thinh.

“Bất kể thế nào, bất kể ra sao, chung quy mọi đầu mối tội lỗi đều ở nơi cháu.”

Vì cậu, Kelsey mới điên tiết giết cho bằng được Allen.

Vì cậu, Kelsey mới ngủ vùi suốt bao nhiêu năm qua.

Vì cậu, Fowk mới mất cha và em gái.

Vì cậu, Fowk mới trở thành người tàn phế.

Nếu như cậu không tồn tại trên cõi đời này, cả hai đều không gặp phải bất kỳ bất hạnh nào, và Allen cũng khỏi bị giết oan uổng.

Edric chập choạng đứng lên, dù rằng đôi chân đã mềm nhũn ra. Bỏ mặc tất cả, cậu muốn được yên tĩnh một mình, yên tĩnh thật sự.

“Cháu muốn về.”

Raven không ngăn cản Edric, anh cũng không nói thêm lời nào. Anh biết ngay giây phút này, mọi lời nói đều trở thành gánh nặng đối với cậu. Edric đã chạm đến cực độ của nỗi đau, cực độ cửa sự bàng hoàng và yếu đuối. Việc duy nhất cậu có thể làm chỉ còn là hành động trốn chạy hèn nhát mà vốn dĩ cậu không muốn làm, nhưng đã hết dũng khíđối diện.

——

Edric mơ màng nhìn vào đồng hồđeo tay. Đã qua hai mươi bốn giờ kể từ lúc cậu bắt đầu cuộc trốn chạy định mệnh. Thế nhưng, vì một lời đã hứa, trước hai mươi bốn giờ tiếp theo của đêm mai, cậu phải trở về lâu đài Kingstuff chủ trì buổi bán đấu giá theo kế hoạch. Cậu đã không còn biết quyết định đánh thức Kelsey làđúng hay sai. Cậu chỉ biết lời đã hứa thì khó lòng thay đổi. Cậu phải cứu anh cho tròn một lời hứa, đồng thời cũng tròn món nợân tình cậu thiếu anh suốt ngần ấy năm dài.

Tuy nhiên, nếu trung thực với lòng, cậu không muốn nhìn thấy anh tỉnh lại nữa. Cậu thất vọng về anh cùng cực và cảm thấy gớm ghiếc cho hành vi anh làm. Những kẻ anh giết dù sao cũng có chung một dòng máu với anh, tại sao anh có thể ra tay mà không chút lưu tình? Raven nói đúng, trẻ con vô tội. Thù hận nào lại nỡ lòng trút lên đầu chúng? Cậu khác với Edric Hernandez, cậu không thể dung thứ cho tội ác này. Cậu không yêu cầu anh phải lương thiện, nhưng ít nhất cũng đừng hôi tanh đến mức không chừa cả người thân.

Sóng biển đánh dạt vào đôi chân Edric, triều cường đang dâng lên ngày một cao. Bãi biển thưa thớt chỉ còn một mình cậu ngồi ngắm những vì sao trơ trọi lúc mờ lúc ẩn phía cuối đường chân trời. Một đêm không trăng. Một đêm không có cảánh sáng của hải đăng soi đường dẫn lối. Nó mịt mờ như chính trái tim cậu.

Ai cũng bảo tình yêu cần nhất là sự rõ ràng. Nhưng thử hỏi phải rõ ràng làm sao nếu trái tim không tìm ra phương hướng? Một trái tim thì không thể cùng lúc yêu hai người, mà khốn khổ rằng nó chẳng cho cậu biết đáp án thật sự cậu muốn tìm thấy là ai.

Hai con người trong cậu đang giằn xé lẫn nhau. Một bên nói rằng nếu cậu căm hận Kelsey như vậy, không phải đã quá dễ dàng để lựa chọn hay sao? Sống bên cạnh Fowk, tuổi thơ ngọt ngào sẽ tiếp diễn, những đêm dài ám ảnh cùng ác mộng cũng không còn. Cậu chẳng cần bán đứng người thân hay bạn bè. Cậu vẫn cứ là cậu của trước đây, một Edric Hayes vui vẻ và tránh xa muộn phiền. Một bên nhắc nhở rằng cậu tồn tại được trên thế gian này đều nhờ cả vào anh. Nếu cậu phản bội anh, hậu quả chắc chắn sẽ rất thê thảm. Cái chết của cậu trong quá khứ là bằng chứng cụ thể nhất cho điều này.

Chẳng lẽ quan hệ giữa cậu và anh chỉđo lường bằng những lời hăm dọa hay sao? Cậu đã từng nghĩ rằng chỉ cần được ở bên anh, tương lai trở nên không hứa hẹn cũng chẳng sao. Dẫu vậy, giờđây cậu đã thay đổi. Như cách anh đến, như cách anh đi, cậu hoài nghi thứ tình cảm dành cho anh cũng là một dạng ảo ảnh, thậm chí là do anh dùng phép thuật chế ngự cậu. Anh có sức mạnh của Galvin, thử hỏi có gì mà không thể làm được?

Nhìn sóng biển vỗ liên hồi, Edric bất giác nghĩđến nếu cậu biến mất giữa lòng biển khơi lạnh lẽo này, phải chăng mọi vấn đềđều được giải quyết? Mặc dù chết là hết…

thế nhưng…

…cậu còn quá nhiều món nợ tình chưa trả xong, chết cũng khó yên lòng nhắm mắt.

Từng bước, từng bước một in lại trên triền cát trắng xóa. Đôi đồng tửđen láy của người thanh niên như tỏa sáng được giữa lúc trời nhá nhem, càng điểm xuyến cho vẻđẹp đến từ khuôn mặt cân đối thêm rạng rỡ. Những sợi tóc màu nâu đỏ lướt nhẹ theo làn gióêm, bâng khuâng dừng lại trên cổáo sơ mi cao hai lớp.

“Tại sao sáng nay cậu không đi học?”

Edric có chút phản ứng, chỉ là không quay đầu lại:

“Tớ thấy mệt.”

“Là vì tớđã tạo áp lực cho cậu?”

“Không!”

“Cậu nói dối, và nên biết rằng giữa việc phải nghe lời nói dối từ cậu với việc cậu im lặng, tớ thà chấp nhận sự im lặng còn hơn.”

“Vậy cậu có biết giữa việc phải nói dối cậu và im lặng, tớ sẽ chọn im lặng thay vì nói dối cậu?”

Fowk nuốt nước bọt, có thể cậu đã lỡ lời.

“Thế tại sao cậu không đi học? Chỉ những khi mang tâm sự nặng nề, cậu mới ra biển một mình.”

Edric cúi đầu cười nhạt:

“Bởi vì cậu từng nói mặt biển kia rộng bao la, bất cứ tâm sự gì chỉ cần nói với nó, nó sẽ giúp tớ chôn vùi. Nhưng Fowk à…có những tâm sự không thể nào chôn vùi được.”

“Vậy thì hãy nói với tớ. Xưa kia có bất cứ tâm sự gì, cậu đều nói ra với tớ.”

Nếu có thể nói ra dễ dàng, đau khổđã không nén sâu vào tim. Edric bỗng ngước mặt nhìn lên bầu trời thăm thẳm chỉ loáng thoáng vài tia sáng mờ nhạt, cả tâm hồn và thể xác đều rã rời như nhau. Ước gì cậu cóđôi cánh, ước gì chỉ một vèo là bay được đến bầu trời kia. Thiên đàng ở nơi đâu? Vàđịa ngục liệu ẩn nấp chốn nào?

“Fowk, quên tớđi, quên cả hồi ức ấu thơ giữa chúng ta nữa. Nếu được, thì sau này cũng đừng nên gặp tớ. Hãy xem như tớ là một kẻ rất ghê tởm, và việc nhìn thấy tớ sẽ làm bẩn đôi mắt cậu. Cứ như thếđi.”– Edric xiết hai tay ôm chặt đầu gối lại. Cậu cảm thấy xót xa khi phải nói ra những lời này.

“Cậu đang nói hàm hồ gì vậy?”

“Lúc bé, tớ sợ nhất chính là không còn có cậu ở bên cạnh nữa, vì tớ e cậu sẽ bỏ tớđi chơi với đứa trẻ khác. Nhưng hiện nay, tớ sợ nhất chính là có cậu ở bên cạnh, vì tớ e…e rằng không sớm thì muộn…tớ sẽ báo hại đến cậu.”

Một vòng tay ngọt ngào thình lình choàng qua cổáo Edric từ phía sau. Giọng nói của Fowk hòa cùng tiếng sóng biển êm ái như một giai điệu tuyệt vời:

“Đừng ngốc nữa, tớđã bao giờđi chơi với những đứa trẻ khác mà bỏ cậu đâu. Cái lần duy nhất tớ thất hứa đi chơi đá banh cùng tụi bạn chung xóm, chỉ qua vì thằng nhóc thủ môn bảo nếu đội của nó thắng, nó sẽ tặng cho tớ tập nhạc của Chopin. Tớ biết cậu đã ao ước tập nhạc đó từ lâu nên muốn lấy về cho cậu. Hiện tại thì khỏi phải nói, dù mất đi một cánh tay, tớ vẫn có thể tự bảo vệ cho mình, và bảo vệ cho cả cậu nữa.”

Edric rất muốn vươn tay ra phía sau để ghì sát Fowk vào người, nhưng đoạn dây gai trên cổ tay chợt cựa mình chuyển động. Nó nhắc nhở cậu rằng, ngoài người đàn ông đó ra, cậu không thể tiếp xúc thân mật với một ai. Đây là gì? Tình yêu hay sự cảnh cáo mà Kelsey đã gieo lên cơ thể cậu?

“Hay là cậu đã yêu người khác?”

Câu hỏi bất ngờ của Fowk làm Edric giật mình. Cậu trầm ngâm không trả lời.

Phản ứng của Edric khiến Fowk thất vọng. Fowk biết ánh mắt ái ngại mà Edric luôn dành cho cậu chắc chắn phải có lý do.

Hơi thở của Fowk phảđều đều vào vành tay Edric:

“Nói cho tớ biết là ai. Nếu người đó thật có thể mang lại cho cậu hạnh phúc hơn là những gì tớ cho cậu, tớ sẽ buông tay, không khiến cậu khó xử nữa. Nhưng nếu để tớ biết người đó không xứng đáng với cậu, tớ thề, cho dù có biến bản thân trở thành kẻ hạđẳng trong trò chơi tranh giành tình cảm, tớ nhất quyết cũng không buông tay cậu. Tớđã mất cậu một lần rồi. Làm ơn Edric, đừng rời xa tớ lần thứ hai.”

Hai người đàn ông này đều nói hệt một câu như nhau, rằng họđã mất cậu một lần, nên càng không muốn mất cậu thêm lần nào nữa. Edric Hernandez yêu anh trai ruột của mình, còn Edric Hayes lại yêu người bạn học thân thiết bao năm, khi cả hai dòng máu cùng tuôn chảy trong huyết quản của cậu, hai tình yêu không hẹn lại gặp gỡđúng một nơi, cậu phải lựa chọn thế nào đây?

“…chúng ta cùng nắm tay xem hoàng hôn nhé.”

“Hay là nắm tay xem luôn cả bình minh đi.”

“Haha…vậy thì chúng ta sẽ nắm tay cảđời.”

Ở trước mặt biển này, nhiều năm về trước, hình nhưđã có một lời hứa hẹn âm thầm tồn tại. Kýức của Edric Hernandez chỉ là những đoạn mơ hồ chắp nối, nhưng kýức của Edric Hayes hãy còn rõ ràng lắm, và rõ ràng đến cả chục năm sau cũng không cách nào xóa nhòa. Đó mới là những gì trong đời cậu thực sự từng trải qua, không phải làám ảnh từng ngày từng ngày một chiếm dần tâm trí cậu cùng sợ hãi.

Hơi ấm của Fowk đang vây quanh cậu, một loại hơi ấm mà cậu đã thiếu vắng từ rất lâu. Có lẽ là trong lúc thiếu vắng thứ tình cảm mình mong mỏi, con người ta sẽ dễ dàng biến thành tên yếu đuối và hèn nhát. Nguồn nước vô tận trên sa mạc trước ánh mắt kẻ hành khất đói khát tự nhiên quyến rũ một cách lạ thường. Những lời mật ngọt của Kelsey giữa lúc cậu đang côđơn còn gì quý hơn một liều thuốc tiên chữa trị vết sẹo nơi trái tim.
Bình Luận (0)
Comment